Tinh Giới

Chương 230: Thực nghiệm thân thể người



Lâm Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, hắn thật tình không hiểu đám người này lấy đâu ra can đảm. Bọn họ nên hiểu một chút thực lực của hắn, bằng vào tu vi cao nhất chỉ cỡ đặc nhẫn của bọn họ cũng dám bao vây Lâm Thiên.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, bọn họ đã nhận kế hoạch thần thú đào tạo, vừa là nhẫn giả cũng là chiến sĩ thú.

Nhẫn giả biết nói tiếng Trung bỗng hét lớn bằng tiếng Nhật:

– Biến thân!

Lâm Thiên nghe hiểu tiếng Nhật nên biết nhẫn giả đang nói gì. Nhẫn giả kia dường như là thủ lĩnh cũng có tu vi cao nhất trong đám nhẫn giả. Nghe lệnh, mấy nhẫn giả khác gầm lên. Tiếp theo diễn ra cảnh tượng khiến Lâm Thiên giật mình.

Hôm trên lôi đài, tên mập biến thành con khủng long bạo chúa đủ làm Lâm Thiên hết hồn, giờ hắn gặp tình huống tương tự. Nhưng không có người biến thành địa giai đại viên mãn mà là mười biến ra dã thú khác, sư tử, hổ, báo, sói to, gấu đen, mãng xà lớn.

Lâm Thiên vỗ tay khẽ cười nói:

– Ghê thật, ta lớn như vậy chưa đi vườn bách thú, lần đầu tiên trông thấy sư tử, cọp.

Hơn mười con dã thú đi lòng vòng quanh nhóm Lâm Thiên, không ngừng gầm rống:

– Grao!

Khoảng mười giây hơn mười con dã thú không chờ được nữa, chúng gầm lên nhào vào Lâm Thiên, Nguyệt Vũ, Hình Thiên. Sau khi thú hóa thực lực nhẫn giả tăng cao rõ rệt, từ thực lực địa giai (tương đương với đặc nhẫn) tăng lên tới thiên giai. Thủ lĩnh thiên giai thì lên đến đại viên mãn thiên giai.

Nhưng dù vậy trước mặt Hình Thiên tu vi Kim Đan trung kỳ thì bọn họ không có bất cứ may mắn nào. Lâm Thiên, Nguyệt Vũ không nhúc nhích. Đao đen ra khỏi vỏ, mấy ánh đao xẹt qua, hơn mười con dã thú bị chém bay đầu. Chốc lát sau bọn họ từ hình thú trở về hình người, nhưng đã là người chết.

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

– Các người chờ ở đây, ta đi vào một lúc.

Lâm Thiên liếc một hướng, là nơi Tá Thiên ở. Bây giờ Tá Thiên đã tỉnh, đang bị đám cao thủ, chính khách Nhật Bản tra hỏi.

Lâm Thiên nhanh như tia chớp biến mất tại chỗ, chớp mắt từ cửa sổ mở rộng cách ba, bốn trăm thước tiến vào gian phòng rộng lớn.

Lâm Thiên vừa vào liền hấp dẫn nhiều cao thủ trong phòng chú ý, bọn họ cảnh giác nhìn Lâm Thiên:

– Ai đó!?

Lâm Thiên nhìn tình hình trong phòng, hắn hít sâu một hơi trầm giọng nói:

– Xin lỗi, mạo muội tới chơi, nhưng hắn là đồng bào của ta, các người đối xử với hắn như vậy khiến ta cảm thấy đau lòng.

Một lão nhân khoảng năm mươi tuổi lạnh lùng hỏi:

– Hắn là ai? Mau đuổi hắn ra, đừng quấy rầy Thanh Mộc đại sư thi pháp!

Lão nhân này chỉ là người bình thường, không biết rõ sự lợi hại của Lâm Thiên. Đám Võ Giả thì lòng nặng trĩu, trong bọn họ tu vi cao nhất cỡ Kim Đan hậu kỳ, nhưng khi gã dò xét tu vi của Lâm Thiên thì kinh hoàng phát hiện thần thức vừa đụng vào người hắn bỗng biến mất.

Một lão nhân tóc bạc phơ lên tiếng:

– Lâm Thiên, nước ta xảy ra tai nạn như vậy, Tá Thiên là người sống sót duy nhất, ta nghĩ chúng ta cần biết những chuyện gì.

Lão nhân chính là Thanh Mộc đại sư mà lão nhân năm mươi tuổi kia gọi, một tinh thần lực dị năng giả.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, lão già này định dùng tinh thần lực xâm nhập đầu óc Tá Thiên lấy đi ký ức. Làm như vậy sẽ khiến ký ức của Tá Thiên trở nên quay cuồng, chín mươi chín phần trăm biến thành kẻ ngớ ngẩn, năm mươi phần trăm chết não.

Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:

– Ta hoàn toàn thông cảm tâm tình muốn biết sự thật của các hạ, nhưng thủ đoạn thế này quá kịch liệt. Chẳng lẽ các hạ không biết dùng tinh thần lực xâm nhập đầu óc lấy ký ức sẽ sinh ra di chứng cực kỳ nghiêm trọng sao?

Lão nhân năm mươi tuổi hét lên:

– Thanh Mộc đại sư hãy mau thi pháp! Dù có di chứng thì sao? Nhiều người đã chết, hắn yên lành mới là trời đất không tha!

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, người này tên là Tùng Điền, một trong thủ lĩnh trọng yếu của thế lực Nhật Bản phản Hoa.

Tá Thiên mở mắt ra, thều thào:

– Là... Là Lâm cố vấn sao?

Đến hiện tại Tá Thiên biết không thể che giấu thân phận nữa nên gã không thèm giấu, hỏi thẳng Lâm Thiên có phải là Lâm cố vấn không.

Lâm Thiên lắc người đến trước giường bệnh Tá Thiên:

– Đúng rồi, ta là Lâm Thiên.

Lâm Thiên nắm tay Tá Thiên, giới lực hóa thành dòng nước ấm liên miên không dứt chảy vào người gã. Lúc trước tình huống nguy hiểm làm Tá Thiên cạn kiệt tiềm lực đem lại tổn thương đang nhanh chóng phục hồi.

Sắc mặt Tá Thiên dễ chịu hơn, nói chuyện có sức hơn, gã gượng ngồi dậy nói:

– Lâm cố vấn, đừng lãng phí công lực của người.

Lâm Thiên nhẹ gật đầu, thả tay ra:

– Tá Thiên, Long lão dặn dò ta phải mang ngươi về nước nên hãy cứ yên tâm. Giờ Tá Thiên nói xem khi đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tá Thiên có mặt ở hiện trường chắc biết chút ít?

Tá Thiên nhìn những người ở trong phòng, vẻ mặt do dự.

Lâm Thiên nói:

– Tá Thiên, nói đi. Tai họa lần này nhiều người Nhật chết, bọn họ có quyền lợi biết chuyện gì xảy ra.

Tá Thiên gật đầu, mắt lộ tia sợ hãi:

– Bởi vì trước đó có sự kiện thành chết nên mấy ngày nay ta đổi thành ban ngày ngủ, buổi tối nghỉ ngơi.

– Lúc ấy là hơn ba giờ sáng, ta đang lên mạng xem tin tức thì đột nhiên ngoài cửa sổ lóe ánh sáng đỏ quỷ dị, ta vội vàng chạy ra biệt thự nhìn xem. Ánh sáng đỏ bao phủ phạm vi rất rộng, trong tầm mắt của ta toàn là ánh sáng đỏ. Có rất nhiều người cùng phát ra ánh sáng và chạy ra ngoài xem giống như ta.

– Ban đầu ánh sáng đỏ không có gì đặc biệt, nhưng không lâu sau ta thấy ảo giác, trong đầu có vô số ác ma gào thét. Ta biết ngay không ổn, vội bày ra kết giới Đại Địa Thủ Hộ, dựng kết giới xong thoải mái hơn nhiều. Rồi ta trông thấy vô số đao ảnh màu đỏ hư vô xuyên qua thân thể những người đi ra ngoài như ta. Sau khi đao ảnh màu đỏ xuyên qua người bọn họ thì tất cả ngã xuống.

Tá Thiên ngừng lại một chút, tiếp tục kể:

– Có đao ảnh đỏ bắn hướng ta nhưng bị kết giới ta bày ra ngăn lại. Ta biết ngay không ổn, dốc hết sức vận dụng dị năng chui xuống lòng đất, cho đến khi dị năng không chịu nổi nữa thì ta phá đất chui ra. Vừa ra ngoài liền xỉu, sau đó bị bọn họ phát hiện mang đến đây.

Tùng Điền hỏi:

– Thanh Mộc đại sư, hắn nói có thật không?

Lão nhân tóc bạc nhẹ gật đầu nói:

– Hắn không nói dối.

Lâm Thiên nhíu mày nói:

– Tá Thiên hãy vẽ đao ảnh đó ra cho chúng ta xem.

Tá Thiên nói:

– Lâm cố vấn, không cần vẽ ra, ta biết đao ảnh đó.

– Ha ha, Lâm Thiên, ngươi nghe thấy không? Tá Thiên nói nhận ra đao ảnh, thứ đó chắc chắn là pháp bảo của Trung Quốc các ngươi!

Tùng Điền cuồng cười:

– Hơn sáu mươi vạn dân chúng đế quốc đại Nhật Bản chúng ta không thể chết vô ích, nợ máu phải trả bằng máu!

Tá Thiên phản bác:

– Tùng Điền các hạ lầm rồi, đó không phải pháp bảo Trung Quốc mà ta biết, thật ra bằng thực lực của ta không có tư cách biết nhiều pháp bảo Trung Quốc. Những đao ảnh màu đỏ có hình dạng yêu đao Thôn Chính.

Nhiều người trong phòng kinh kêu:

– Cái gì? Không thể nào!

Thôn Chính nổi tiếng thần đao trong Nhật Bản, giờ thanh đao đó lại là hung thủ giết hơn sáu mươi vạn dân chúng Nhật Bản, bọn họ không tin nổi. Lão nhân tóc bạc rung bần bật, lão tin tưởng Tá Thiên không nói dối, tức là gã bảo đao ảnh màu đỏ là yêu đao Thôn Chính cũng là sự thật. Hơn sáu mươi vạn dân chúng Nhật thật sự chết dưới thần đao Nhật.

Lão nhân tóc bạc thì thào:

– Bát Kỳ đại thần tại thượng, chẳng lẽ người thật sự đã buông bỏ Nhật Bản sao?

Lâm Thiên nói:

– Các vị, điều Tá Thiên biết cũng đã nói, bây giờ ta muốn mang hắn đi chắc các người không có ý kiến gì?

Trong lòng không ngừng lặp lại: các ngươi có ý kiến đi có ý kiến đi, ý kiến càng lớn càng lớn càng tốt, tuyệt nhất là các ngươi xuống tay với ta, vậy thì ta cũng yên tâm giết các ngươi!

Nhưng Lâm Thiên đã thất vọng. Tùng Điền muốn ngăn nhóm Lâm Thiên lại nhưng lão nhân tóc bạc phất tay nói:

– Ngươi mang hắn đi đi!

Tuy Tá Thiên là người sống sót duy nhất nhưng chỉ có tu vi thiên giai, vì một tiểu tử thiên giai đắc tội Lâm Thiên không biết sâu cạn thì không có lời.

Lâm Thiên nhẹ gật đầu nói:

– Chúc các ngươi may mắn, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, hình như yêu đao Thôn Chính muốn dựa vào nhiều hồn sống đột phá phẩm cấp hiện có. Có lẽ hơn sáu mươi vạn hồn sống chưa đủ mớm no cho nó!

Đám người Nhật trong phòng biểu tình cực kỳ khó xem.

– Tá Thiên, chúng ta đi!

Lâm Thiên chộp bả vai Tá Thiên mang theo gã từ cửa sổ nhảy ra khỏi phòng.

Tùng Điền tức giận hỏi:

– Thanh Mộc đại sư, Lâm Thiên là cường địch của nước ta, tại sao không giữ hắn lại?

– Không phải muốn mà là bị buộc phải như vậy.

Lão nhân tóc bạc lắc đầu, mắt lộ tia sợ hãi:

– Ta có linh cảm không may, nếu chúng ta ra tay thì hôm nay không vài người sống sót rời khỏi. Tu vi của Lâm Thiên lợi hại hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Ài, tại sao thiên tài như vậy không thuộc về dân tộc Đại Hòa ta? Tùng Điền, ngươi và Tổ Sơn Khẩu thân nhau, tốt nhất về sau cách xa chút. Tổ Sơn Khẩu và Lâm Thiên có chút xích mích, lần này hắn đến Nhật Bản e rằng sẽ kiếm chuyện với Tổ Sơn Khẩu.

Tùng Điền sắc mặt khó xem hỏi:

– Thanh Mộc đại sư, chẳng lẽ chúng ta mắt thấy Lâm Thiên kiếm chuyện với Tổ Sơn Khẩu mà mặc kệ sao?

Tùng Điền có địa vị ngày nay hoàn toàn là nhờ Tổ Sơn Khẩu nâng đỡ, nếu Tổ Sơn Khẩu bị diệt thì gã sẽ rớt đài trong Nhật Bản.

Lão nhân tóc bạc liếc Tùng Điền:

– Hiện tại rắc rối của chúng ta ít sao? Tạm thời đành mặc kệ Tổ Sơn Khẩu. Ài, không biết đại thần đi đâu, nếu có Bát Kỳ đại thần thì chúng ta sẽ không bị động như vậy.

***

Lâm Thiên mang theo Tá Thiên trực tiếp bay đến bên cạnh Nguyệt Vũ, Hình Thiên.

Nguyệt Vũ hỏi:

– Tá Thiên có sao không?

Tá Thiên cảm kích nói với Lâm Thiên:

– Nhờ ơn Lâm cố vấn nếu không e rằng bây giờ ta đã biến thành người thực vật hoặc chết rồi.

Tá Thiên ở trong Long tổ lâu, gã hiểu biết chút ít về dùng tinh thần lực đọc ký ức con người.

Lâm Thiên nhíu mày nói:

– Được rồi, mau rời đi, không thì ta sợ sẽ không kiềm được xuống tay giết dân chúng Nhật bình thường.

Đám người dân còn đang gào: Lâm Thiên, cút về Trung Quốc đi! Cút về Trung Quốc đi!

Bốn người lên xe nhanh chóng rời xa.

Hai tiếng sau, nhóm Nguyệt Vũ sắp xếp Tá Thiên về nước tĩnh dưỡng. Thân phận Tá Thiên đã bị lộ trong Nhật Bản, không thích hợp ở lại. Nếu không phải bây giờ Trung Quốc mạnh, Nhật Bản yếu thì chưa chắc Tá Thiên ra khỏi biên cảnh được.

Đối với nhân viên gián điệp như Tá Thiên đều bị mỗi quốc gia nghiêm khắc đả kích.

Lâm Thiên nhìn dãy dân cư trước mắt, nhíu mày hỏi:

– Tiểu Linh xác định nơi này chính là tổng bộ Tổ Sơn Khẩu?

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Đúng rồi chủ nhân, nơi này là tổng bộ Tổ Sơn Khẩu, nhưng tổng bộ nằm dưới lòng đất.

Lâm Thiên quét thần thức qua, quả nhiên dưới lòng đất có động thiên khác.

Lâm Thiên lẩm bẩm:

– Ghê gớm, xuống tận hai mươi tầng ngầm.

Lâm Thiên đột nhiên biến sắc mặt nổi giận rít:

– Hay cho Tổ Sơn Khẩu, không ngờ thực nghiệm trên cơ thể người!

Tầng mười tám căn cứ ngầm Tổ Sơn Khẩu.

– Cung Kỳ tiến sĩ, tám trăm tám mươi tám thể thực nghiệm đợt thứ mười có một trăm lẻ tám thể thực nghiệm thành công dung hợp gien, bảy trăm bảy mươi thể thực nghiệm chết.

Cung Kỳ tiến sĩ là lão nhân sáu, bảy chục tuổi, nghe một trong các trợ thủ báo cáo thì cuồng cười:

– Một trăm lẻ tám thể thực nghiệm thành công? Tốt quá, lần trước chỉ thành công tám mươi hai cái, xác suất thành công tăng lên thật nhanh. Kế hoạch thần thú của chúng ta tiến bộ hơn cả chính phủ.

– Tiến sĩ, có hai vấn đề. Một là một trăm lẻ tám thể thực nghiệm sau khi thú hóa thì chỉ số thông minh không cao. Thứ hai, chúng ta bắt về hơn hai ngàn thể thực nghiệm đã hết sạch.

Cung Kỳ tiến sĩ nói:

– Chỉ số thông minh không cao là cả một vấn đề nhưng có thể nghiên cứu sâu hơn, chắc chắn có thể giải quyết. Thể thực nghiệm thì kêu bọn họ đi bắt tiếp, sưu tập người nước ngoài trong cả Nhật Bản, để bọn họ cống hiến một phần sức mạnh cho Nhật Bản cường đại, ha ha ha ha ha ha!

– Tiến sĩ, Tam Tỉnh tổ trưởng nói đã bắt hết những người nước ngoài có thể bắt được trong toàn Nhật Bản, những người còn lại thì tuyệt đối không thể đụng vào.

Cung Kỳ tiến sĩ đi tới đi lui:

– Tóm lại nghiên cứu không thể ngừng, điều này liên quan đến hưng suy của đế quốc đại Nhật Bản chúng ta. Kêu nhóm Tam Tỉnh tổ trưởng đi bắt một số kẻ lang thang nước ta về. Tuy bọn họ là người Nhật nhưng sống chỉ lãng phí lương thực, đến chỗ chúng ta, chỉ cần sống sót thì ta sẽ cho họ lực lượng hơn người.