Tinh Hải Đại Tặc Hành

Chương 1: Đi thi



Chương 01: Đi thi

. . .



"Chạy a! Mau chạy a!"

Lục Kha người còn ở phía xa, đám trẻ chút chít ríu ra ríu rít kéo nhau chạy mất.

Đây là một tên ác bá, là trẻ con tai họa, mỗi lần ngang qua con đường này kiểu gì cũng gây ra một chút sóng gió, dọa khóc một đám người.

Chẳng qua, kẻ ác bá này chỉ là một đứa trẻ, 12 tuổi chưa ráo máu đầu một đứa con nít, kẻ từng trải qua chín năm cùng một mái nhà với họ, cô nhi viện Trấn Đông A.

Đã từng, hắn là nơi này lão đại, suốt ngày đem nhóm đàn em ức h·iếp làm những chuyện xấu xa, hoặc là quấy phá long trời lở đất, đến nỗi cô nhi viện có lúc biến thành viện dưỡng thương, đến một người hiền hậu như Ngoại Bà cũng phải tức giận, rất là đau đầu.

Rốt cuộc, vừa qua sinh nhật 9 tuổi năm đó hắn liền bị Sơn Ba viện trưởng ném ra bên ngoài, chạy đến nhà kho bỏ hoang bên ngoài thị trấn một người ở lại.

Ném xa như vậy nhưng hắn ngày ngày lại qua đây con đường này, mục đích chính là cọ bữa sáng hoặc là cơm trưa miễn phí, tiểu nhi đám từ đó khóc thét mỗi ngày vì khẩu phần ăn vụt bay vụt bay.

Có hắn Lục Kha tại, cô nhi chút chít tháng ngày vượt qua trong sợ hãi, ngay cả viện trưởng cũng phải nửa đêm thức giấc vì gặp phải ác mộng.

Nhớ lại, có lần Lục Kha đem một cái sinh vật biến dị ếch xanh ném vào canh súp, kết quả cả đám cô nhi bảy ngày sinh tử khó liệu, còn có một lần nửa đêm vì đói, hắn moi ra một đầu con rắn đem nó nướng lên, kết quả cả dãy nhà ăn đều cháy sạch, suýt chút đem hắn cùng hai đứa trẻ đồng bọn cũng cháy theo.

Thành tích của hắn, cô nhi viện này ai cũng phải cam bái hạ phong, nếu không phải ném được hắn ra ngoài sớm, sợ là tấm ngói sau cùng cũng bị lật xuống.

Phịch phịch tiếng bước chân chạy nhanh nơi đầu ngõ, Lục Kha chạy vội băng qua, nhìn thấy cái kia diện mạo quen thuộc đám chó con vội đuổi nhau biến vào trong góc lạnh run lẩy bẩy, may mắn làm sao hôm nay ôn thần ác bá không có sờ qua bọn nó, chạy nhanh lướt qua.

Ngang qua một căn nhà nào đó, nhìn thấy một bà lão đang ngồi đan áo chuẩn bị cho lũ trẻ qua mùa đông, Lục Kha cất tiếng chào hỏi: "Xin chào buổi sáng, Bà Bà!"

Nói xong lại lướt qua.

Ngoại Bà ngước mặt nhìn lên thiếu niên bóng lưng đi xa, mỉm cười từ ái cất giọng nhẹ nhàng: "buổi sáng tốt lành!"



Mặc dù đem hắn ném ra, nhưng nàng chưa hề thôi quan tâm hắn một ngày, thậm chí cho phép hắn đúng giờ đến cọ cơm, chỉ cần không đem cô nhi viện xốc cái lật úp liền tốt, còn lại tùy ý.

Thường ngày, nàng là không đáp lại lời nói, chẳng qua hôm nay Lục Kha phải đi thi cho nên nàng nhiều một câu lời nói chúc phúc, hy vọng hắn năm nay thi tốt để đám kia hiệu trưởng giáo viên đều không nhiều đến làm phiền.

Lời nói xong, nàng lại tiếp tục đan áo.

Nàng bây giờ tuổi đã cao, ngày ngày cứ như vậy ngồi đó đan áo, cùng lũ trẻ kể một chút chuyện xưa, thỉnh thoảng điểm một cái khen ngợi hoặc là giáo một chút kẻ lười biếng, cùng lũ trẻ an an ổn ổn vượt qua tháng ngày.

Với nàng mà nói, đó mới là nhân sinh đoạn cuối mong chờ.

Bỗng nghe một tiếng khóc thét chói tai đâu đó trong con hẻm nhỏ, nàng lại lắc đầu: "vẫn là như vậy xấu, khác gì lão già đâu."

Đáng thương cho một cái tiểu hài chút chít lại phải nhịn bữa sáng, nàng thở dài, nhưng cũng không có ý định nhúng tay.

Thế giới này, nhược nhục cường thực, muốn được ăn buộc phải mạnh mẽ, một kẻ nhút nhát sẽ chỉ có thất bại, đám trẻ này để cho Lục Kha dạy dỗ một chút, như vậy cũng tốt.



Chỉ là. . . nàng lại thay hắn thấy lo.

"Cô nhi viện này có cái kia lão già tại, cái nào chút chít là kẻ đèn phải cạn dầu, nói không chừng hôm nay lại ra cái gì đường rẽ đâu."

Nàng trong miệng lão già, chính là nói ông lão đang nhàn nhã nằm ở trên ghế ở một đầu khác con hẻm, nơi Lục Kha đang sắp phải đi qua.



Nàng và kia ông lão, Sơn Ba, chính là cô nhi viện chủ nhân, người canh gác, cũng là người bảo vệ để cho lũ trẻ an toàn.



Đúng lúc Lục Kha chạy ngang qua căn nhà, ánh mắt bắt gặp một nữ hài đang ngồi đếm bánh bao ngay trên bậc thềm, hắn bẻ lái đánh vòng qua, thẳng đến trước mặt nữ hài, đưa tay chộp lấy chiếc bánh bao gặm ăn, tiện tay lấy luôn chiếc bánh còn lại bên tay phải nàng.



Đáng thương cho nữ hài ngây thơ khả ái, nàng hai chiếc bánh bao trên tay không cánh mà bay.



Thoáng chốc ngạc nhiên sau khi, nữ hài liền rơi vào hụt hẫng, khóc ré lên thảm thiết: "Oa oa!!! Bánh bao của ta, bánh bao của ta!"





"Kha ác bá, nhanh nhanh trả bánh bao cho ta, oa oa. . ."



Nàng khóc lóc thảm thiết nhưng Lục Kha tuyệt nhiên không hề để ý chút nào, hắn không dừng lại quá lâu, xoay người chạy thẳng ra đầu hẻm nhỏ.

Khi ngang qua đầu ngõ, Lục Kha đem bánh bao trên tay ném cho ông lão đang nằm lim dim đôi mắt, sau đó một đường chạy thẳng qua phía trường học.



Ông lão mặc dù hai mắt nhắm lại nhưng phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, biết rõ bánh bao bị Lục Kha ném lệch ra nhưng cánh tay vẫn kịp thời bắt lấy, trong khi hai mắt cũng không hé mở, giữ yên tư thế nằm ngửa không nhút nhích tí nào.



Lão cứ như vậy đem bánh bao đưa vào miệng cắn xuống, nhai nuốt, ăn xong còn chậc chậc thốt lên một câu khen ngợi: "hàng miễn phí đúng thật là thơm."



Lão ăn xong, đem bàn tay bẩn xoa xoa lên chiếc bụng, bộ dáng còn chưa thỏa mãn, miệng lẩm bẩm thốt ra: "tiếc là quá ít, lại đến một cái thì tốt."



Chỉ nghe lão vừa mới nói xong, nữ hài tử b·ị c·ướp mất bánh bao đã khóc lóc chạy đến bổ nhào vào trên người, hai tay nắm lấy sợi râu không ngừng kéo xuống.



"Người xấu! Người xấu! Mau trả lại bánh bao cho tiểu Na. Oa oa oa. . ."



Vừa nói, nàng lại khóc lên nghe rất là thương tâm, nhưng ông lão thì làm bộ giả c·hết, nằm im mặc cho nữ hài bứt râu, tuyệt không dám rên một tiếng.



Nữ hài danh gọi Thái Na, tuổi đã lên bốn, mặc dù thương tâm khóc lóc nhưng rất nhanh liền nín, sau đó khóe miệng bỗng kéo lên để lộ ra đôi răng nha giống như một tiểu ác ma, bộ dáng đắc ý cười tà: "Kha ác bá, ngươi đã sập bẫy chúng ta, ha ha ha, ta muốn xem ngươi hôm nay làm sao phun."

Đáng thương cho Lục Kha, đến lúc này vẫn không hay biết là mình đã rơi vào trong nữ hài bẫy rập, hãy còn đang dốc sức chạy nhanh cho kịp giờ lên lớp đâu.



Hắn có chút nôn nóng nhìn xuống Tinh Võng Thời Đại thiết bị vòng tay, thấy rõ thời gian hiện tại là 06:58 am, tức thì tăng nhanh tốc độ, gia tốc lao đi giống như ngựa phi nước đại, muốn cố gắng trước 07:00 am chạy qua đại môn trường học, nếu không lần này thi tốt nghiệp coi như xong.



Trước đó một ngày Lý chủ nhiệm đã cùng hắn đánh qua cảnh báo, nếu như hôm nay không đến dự thi tốt nghiệp cuối khóa, chắc chắn sẽ bị trường học đá ra, không lại cho hắn lưu ban.



Nhớ lại khi nói câu này, bộ mặt Lý Chính Anh chủ nhiệm lớp hiện lên đầy vẻ tức giận. Cùng tuổi như hắn, học sinh đồng lứa cũng đã lên cấp, bước sang cấp 2 và đang tiếp thu trình độ giáo dục cơ sở. Ở thời đại này, giáo dục cấp 1 trình độ kiến thức chỉ là vỡ lòng, ba năm tiểu học chỉ để giáo dục đám trẻ đọc sách viết chữ và làm một vài phép tính cơ bản. Giáo dục cơ bản đã xong, thế nhưng Lục Kha lại lưu ban không tiến, thẳng đến trở thành học sinh cá biệt có số tuổi cao nhất ở trường.



Bảy năm đi học, 4 năm lưu ban, đổi lại là ai cũng phải cảm thấy xấu hổ nhưng Lục Kha mặt dày chẳng thèm để ý, ngược lại là các vị chủ nhiệm đều thay hắn xấu hổ mất mặt với đồng liêu.



Lưu ban thì lưu ban đi, nhưng hắn Lục Kha lại còn là một tên ác bá học đường, chính hắn lôi kéo đồng bọn lập nên cái gọi là Đông A Ác Bá Hội, mỗi ngày lên lớp đều quấy phá và gây ra muôn vàn tiếng oán, khiến cho phụ huynh và chủ nhiệm đều phải nhức đầu xử lý, nhiều khi Lý chủ nhiệm thật là muốn một cái tát đập c·hết hắn cho hết chuyện.



Nhưng không có cách, ai bảo hắn là người cô nhi viện do Sơn Ba (ông lão) bảo trợ đâu, ở trong trấn này ai không biết Sơn Ba là ông lão khó day dưa nhất, càng lão Sơn Ba lão càng không muốn mặt, mỗi khi chủ nhiệm có chuyện tố cáo lão lại bão nổi chống đối khiến cho hiệu trưởng cũng nhứt cả trứng, vì đó rất khó để Lý chủ nhiệm tìm ra một lý do "hợp cách" để cho Lục Kha thôi học.



Bản thân Lục Kha cũng có phần oan ức, quá khứ gặp phải "muôn vàn" lý do trắc trở mà khi đến kỳ thi hắn lại vắng mặt, sau đó thì không đủ điểm số để xét tốt nghiệp, đành phải lưu ban, tiếp tục làm bạn với đám trẻ.



Tỷ như năm đó hắn còn chưa lưu ban, một tuần trước kỳ thi tổng kết, hắn xui xẻo bị trúng độc, buộc phải nằm viện điều dưỡng nhiều ngày, bỏ lỡ kỳ thi.

Năm sau đó, trước kỳ thi một ngày hắn không may bị quân cảnh vệ bắt nhốt do lầm tưởng là trộm, dẫn đến kết quả lưu ban lần hai.



Lần thứ ba, hắn là bị vây trong hang động dưới núi không kịp trở về tham dự kỳ thi.

Lần thứ tư, hắn chạy đi cứu người cho nên b·ị đ·ánh nhập viện, phải bỏ dỡ tốt nghiệp cơ hội.



Đối với lần này cuộc thi, Lục Kha cũng rất là xem trọng, đêm qua đã sớm chuẩn bị cặp sách mọi thứ sẵn sàng, chỉ chờ đến lúc tham dự cuộc thi. Hắn trong lòng thầm nhủ, lần này sẽ không lại bỏ lỡ kỳ thi để cho mấy người giáo sư thất vọng, thậm chí quyết định ngồi đó suốt đêm để chờ dự thi, nào ai biết được vừa đến giữa đêm hắn đã buông tay không thể nào chống lại cơn buồn ngủ, kết quả sau đó hẳn không cần phải nói, ai nấy đều có thể hiểu.



Hiện tại thì hắn chỉ còn cách cổng trường kém xa trăm mét, nhưng thời gian đã điểm 07:00 am, đúng lúc cổng lớn đang di động chầm chậm khép lại, dự là một phút trong vòng chiếc cổng sẽ đóng kín, sau đó học sinh hay bất kỳ ai cũng không thể xuất nhập, dành sự yên lặng tuyệt đối cho thí sinh dự thi.



Lục Kha nhìn thấy đại môn trước mặt đang dần khép, lập tức vận dụng toàn lực dồn xuống đôi chân thôi phát ≪độn hành cực tốc≫ này một chiêu ông lão dạy hắn chính là tuyệt kỹ phòng thân dùng để chạy trốn, dự phòng trường hợp bị người đuổi đánh có cách thoát thân.



Bởi vì thường ngày hai người thích đi gây sự hoặc làm chuyện xấu, cho nên đôi lúc bị người đuổi đánh là không tránh khỏi, do đó ông lão dạy hắn ≪độn hành cực tốc≫ là để thoát thân, từ đó hắn lại học được bản sự chạy trốn.



Này một tuyệt chiêu bảo mệnh được hắn luyện tập suốt 3 năm, bây giờ đã sắp bước vào nhập vi trình độ, có thể đạt đến một hơi bước xa trăm mét, đối với một thiếu niên hãy còn chưa giác tỉnh thiên phú, như hắn đúng là kỳ tích.



Phải biết, thân pháp tu luyện rất không dễ dàng. Nó trải qua năm giai đoạn lớn, gọi là: nhập vi, chưởng khống, tinh thông, thuần thục và hoàn mỹ, hay còn gọi là viên mãn. Có người thức tỉnh thiên phú có được kỹ năng tu luyện thân pháp bẩm sinh, cho dù nhỏ tuổi nhưng dễ dàng bước vào nhập vi cảnh, nhưng đổi lại một số người không có thiên phú, cho dù tu luyện cả đời cũng khó đạt đến cảnh giới cao hơn. Do đó tu luyện thân pháp thành tựu hay là còn nhìn xem thiên phú mỗi người.



Lúc này, Lục Kha đã như tiễn trên cung, chỉ chờ đợi phát.



Chỉ thấy hắn giẫm mạnh đôi chân, cả thân hình vụt bắn ra, lao đi vun v·út hệt như mũi tên tiến nhanh về phía trước, lướt qua đoạn đường trăm mét chỉ trong một cái chớp mắt, sau đó dừng lại ngay phía sau cổng trường, xoay người nhìn cánh cửa lớn đang dần khép chặt, ở cạnh bên, người bảo vệ trung niên không ngừng há miệng sững sờ không nói nên lời.



"Xin chào!"



Lục Kha nheo mắt cười cười, khoát tay chào hỏi bảo vệ, xong lại tiếp tục chạy nhanh vào trên lớp, để lại người sau đứng đó ngây ra như phỗng, hồi lâu vẫn không hết ngạc nhiên.



Lúc này, trên lớp, Lý chủ nhiệm tay xách theo tập hồ sơ đi vào phòng học, vị chủ nhiệm ánh mắt nghiêm nghị liếc qua từng dãy bàn học nhưng tuyệt nhiên không thấy Lục Kha, tức thì khuôn mặt xạm lại, thoạt nhìn âm trầm có chút khó coi.



Bỗng dưng!

Từ sau lưng Lý chủ nhiệm một thanh âm phát ra: "Chào Lý chủ nhiệm!"

Thanh âm đột ngột vang lên bên tai đúng lúc, khiến cho vị giáo viên già giật thót mình, nhưng còn chưa kịp xoay người đã thấy Lục Kha lướt nhanh qua trước mặt, đi nhanh vào chỗ.



Nếu là ngày thường, này một hành động hẳn sẽ bị vị này khó tính chủ nhiệm gọi lại trách phạt, nhưng lần này khác biệt bởi là ngày thi, lại thêm Lục Kha xuất hiện để Lý chủ nhiệm tâm tình phút chốc vui vẻ, bởi vì trong lòng tảng đá áp lực đè nặng bấy lâu rốt cuộc có cơ hội tháo xuống.



Chỉ cần Lục Kha dự thi, cho dù hắn làm bài không đạt, Lý chủ nhiệm, còn có khác lão sư và hiệu trưởng liền sẽ đồng tâm hiệp lực tìm cách để hắn thành công thông qua, bọn họ đêm trước đã họp bàn, chỉ cần Lục Kha lần này xuất hiện dự thi, hắn kết quả là không cần màng đến bởi vì chắc chắn phải "đạt". Họ là quyết tâm, cho dù trả giá thế nào cũng phải đem hắn đưa tiễn, để hắn biến khỏi ngôi trường và không hẹn ngày gặp lại.



Nghĩ đến viễn cảnh sắp được giải thoát, Lý chủ nhiệm trong lòng chợt vui vẻ, tự cho mình một cái nắm tay khích lệ cổ vũ, sau đó thong dong đi tới chiếc bàn để xuống tập sách.



"Trước khi bắt đầu bài thi, chúng ta trước hết tiến hành điểm danh." Lý chủ nhiệm nghiêm nghị nhìn đám học sinh đang căng thẳng giương ánh mắt chờ đợi, giơ ngón tay chống lên mắt kính, nghiêm giọng nói: "Ta sẽ gọi tên từng thí sinh, bị điểm danh hãy cho ta báo "có" bất kỳ ai im lặng sẽ bị xem như không có, sau đó tất sẽ b·ị đ·ánh trượt, nghe rõ?"





"Rõ, thưa lão sư!"



Đám học sinh đồng thanh hô vang.



Lý chủ nhiệm điểm một cái gật đầu hài lòng, sau đó cầm lên danh sách học sinh bắt đầu điểm danh.



"Trương Ngọc Anh!"



Lý chủ nhiệm vừa mới dứt lời, một tiếng báo "có" vang lên, nhưng đồng thời kèm theo đó là một tiếng đánh rắm vang dội, cùng với mùi hôi kinh khủng phát ra.



Ngửi thấy mùi thối, ai nấy đều kh·iếp đảm không chịu nổi, vội vàng che đậy mũi miệng, nháo nhào đứng lên như muốn ly khai chỗ ngồi.



Nhìn thấy học sinh ồn ào mất trật tự, Lý chủ nhiệm vỗ mạnh xuống bàn, nghiêm giọng quát lớn: "Im lặng!"



Nhưng mà, Lý chủ nhiệm lời nói còn chưa dứt cửa miệng, t·iếng n·ổ giòn tan "phốc phốc phốc" tựa như pháo bông không ngừng nổ vang trong phòng, kèm theo mùi thối nồng nặc khiến cho ai nấy đều muốn nôn ọe, tinh thần hốt hoảng.



Lý chủ nhiệm khuôn mặt phút chốc tái nhợt, bởi chợt nhận ra "kẻ đ·ốt p·háo" chính là Lục Kha. Chỉ thấy hắn lúc này khuôn mặt nhăn nhó hết sức khó coi, hai tay ôm bụng đứng đó không có ngồi xuống, nhìn thấy cảnh tượng này vị giáo viên tràn đầy kinh nghiệm thầm kêu “không tốt!”.



Ở bên dưới, bởi vì chiếc bụng bỗng dưng trở chứng, từng cơn đau nhứt quặng lên dữ dội, ngay sau đó là chướng khí mù mịt phát ra không có kiểm soát, khiến cho Lục Kha cũng không thể nào ngồi yên được nữa. Hắn lập tức đứng dậy, hai tay ôm bụng chạy ra khỏi phòng.



"Đứng lại!!!"



Mặc cho Lý chủ nhiệm hét lên ngăn cản, hắn vẫn không có dừng bước, vội vàng lao nhanh thẳng vào phòng vệ sinh, từ đó đóng cửa không ra, chỉ nghe thấy tiếng pháo "phốc phốc" kéo vang, cho dù ở cách xa hành lang hãy còn nghe thấy.



Nhận thấy tình hình không ổn, nguy cơ vượt ra khỏi tầm kiểm soát, Lý chủ nhiệm vội vàng đánh cái tin tức phát đi, trực tiếp báo cho hiệu trưởng.



Không qua mấy phút, hiệu trưởng Lê Minh Thành xuất hiện ở hành lang thẳng đến cửa phòng vệ sinh, dự định tóm lấy Lục Kha trực tiếp mang đi đến phòng "chăm sóc đặc biệt" nhưng tiếc thay Lục Kha lúc này đã chạy, hắn khuôn mặt tái mét, chôn chân một chỗ trong buồng vệ sinh không có đi ra, lúc này tinh khí thần đều là tập trung toàn lực “kéo pháo” một chút thời gian dừng lại nghỉ ngơi cũng không có.



Phốc! Phốc! . . .



Tiếng pháo giòn tan mang theo mùi thối kinh khủng để cho hiệu trưởng cũng không chịu nổi, buộc phải lui tránh ra xa đứng đó chờ đợi.



Thời gian đi qua mấy khắc, Lục Kha rốt cuộc đi ra.



Hắn lúc này khuôn mặt hốc hác tái xanh, cả người hư thoát giống như không còn sức lực, bởi vì kéo pháo quá hăng, hắn bây giờ căn bản chân đứng không vững, chỉ có thể vịn tường chậm rãi di chuyển, một tay hay là còn ôm lấy chiếc bụng xoa xoa.



Vị này mập lùn hiệu trưởng đang lúc nôn nóng khó chịu, đi đi lại lại xoay vòng nơi hành lang, nhìn thấy Lục Kha đi ra tức thì đôi mắt chợt lóe sáng, khuôn mặt tươi cười vui vẻ bước tới dự định hỏi han, trong lòng ý định bất ngờ tóm gọn rồi sau đó kéo hắn lên phòng "chăm sóc" ngờ đâu Lục Kha bỗng vụt xoay người chạy trở về buồng vệ sinh, lại tiếp tục kéo pháo.



Mập lùn hiệu trưởng đứng ngây ra như phỗng không biết làm sao, trước mắt người đã không có, tình thế bây giờ đã không ở trong tầm kiểm soát, hết cách, chỉ có thể đứng qua một bên lặng yên chờ đợi.

. . .
— QUẢNG CÁO —