Tinh Hải Đại Tặc Hành

Chương 11: Rơi vào bí cảnh



Chương 11: Rơi vào bí cảnh

. . .



Trong một trang viện xa hoa.



Ba ngày trôi qua, Dương Thanh rốt cuộc thương thế khỏi hẳn.



Ba ngày trước hắn bị Đinh Tuyết đánh cho gần c·hết, bị người đưa về Dương Gia, may mắn sinh mệnh không có nguy cấp cho nên cứu chữa sau, cũng không để lại cái gì di chứng.



"Tức c·hết ta."



Hắn bộ dáng căm hận bóp chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng ghi hận, thề muốn trả thù.



"Người đâu!"



Một tiếng quát lớn, bên ngoài lập tức có gã sai vặt chạy vào, cung kính chắp tay: "thiếu gia, ngài gọi ta có gì phân phó?"



"Dương Khai, ngươi đi một chuyến Long Hoa Bang, nói với Dương Long rằng ta muốn hắn nhìn chằm chằm Đinh Tuyết."



Chuyện này. . .



Gã sai vặt làm khó, mặt nhăn nhó khó coi. Gã suy nghĩ đắn đo một lúc liền nói: "lão gia đã nghiêm lệnh, cấm thiếu gia động đến Đinh Tuyết, cho nên ta khuyên ngài hãy suy nghĩ lại."



Dương Thanh ánh mắt sắc lạnh nhìn gã sai vặt, mắng chửi: "Dương Khai, ngươi con mẹ nó dám cãi lời ta? Ta khi nào nói qua muốn động Đinh Tuyết?"



Cái này. . .



Gã sai vặt ngớ người, thật là Dương Thanh không có sai hắn đi làm gì Đinh Tuyết a.



Còn không đi nhanh.



Gã sai vặt bị Dương Thanh tức giận tung cước đạp bay ra ngoài, vội vàng chạy đi, theo lời hành sự.



Con mẹ nó, nuôi một gã sai vặt vô tích sự.



Dương Thanh trong đầu suy tính kỹ càng, sở dĩ sai người truyền lời mà không dùng Tinh Võng, chính là ngày sau chủ động phủi sạch liên can, không để lại chứng cứ.



Tưởng ta ngốc sao?



"Đinh Tuyết? Ha ha ha, ta không dám động ngươi, không có nghĩa là không có người sẽ không dám, cho ta chờ đó, có cơ hội ta liền chơi c·hết ngươi."



Hắn lại nghĩ đến ba người Cao Thành Sơn và Đinh Hùng Ba, càng là tức giận: "chuyện này cũng từ các ngươi mà ra, chuyện sẽ không như vậy tính."



. . .



Trong lòng đất hang động.



Hai người vừa thoát khỏi Kiến Sát Thủ hang ổ, liền rơi thẳng vào trong dòng nước lạnh giá, bị cuốn trôi theo sông ngầm đi về phía hạ.



Đúng lúc t·iếng n·ổ mạnh xảy ra, hai người bị dìm ngập trong dòng nước siết, không hay không biết hang động b·ị đ·ánh sập, đất đá ầm ầm sụp xuống, chôn chặt hang sâu.



Nếu chậm một giây, bây giờ người có lẽ đã bị c·hôn v·ùi.



Ở trong dòng nước chảy siết, hai người tách ra.



Nan hãy còn thanh tỉnh, nhìn thấy cảnh vật cho nên vùng vẫy lao nhanh bám vào vách đá, mấy lần va đập sau đã thành công bám trụ, thở dốc lấy hơi.



Chỉ có Lục Kha hoàn toàn không thấy.



"Lục Kha!"



Nan quá sợ hãi, gọi lên vài lần vẫn không nghe thấy tiếng đáp, liền biết người đã bị dòng nước cuốn trôi.



Nó cố gắng bám trụ, bò lên bờ đá, thoát khỏi dòng sông ngầm.



Dưới này dòng nước áp lực quá mạnh, chảy nhanh không thở kịp, rơi vào trong đó quá nguy hiểm.



"Cũng không biết Lục Kha hiện tại thế nào?"



Lúc rơi xuống, Lục Kha người rất là suy yếu, chắc là không thể trong nước cử động, sợ là lành ít dữ nhiều.



Cố nén v·ết t·hương đau nhứt, Nan đi dọc theo bờ sông ngầm, hy vọng tìm thấy Lục Kha.



. . .



Khu hoang dã, bên ngoài sơn cốc.



Vụ nổ khủng bố gây ra chấn động đánh sụp cả vùng núi vắng ở quanh sơn cốc, biến ngọn núi thành là một vùng phế tích.



Nhóm bảy người sát thủ đã an toàn thoát ra, hiện tại đang ở trên một chiếc xe bay, đang dùng thiết bị dò xét.



"Không tìm thấy dấu vết thân nhiệt, hẳn là đã bị nổ c·hết." Mười bảy rất là khẳng định.



Vụ nổ lớn như vậy, ngay cả núi đá đều b·ị đ·ánh sập, hai đứa trẻ làm sao có thể sống sót đâu.



"Tốt, nhiệm vụ hoàn thành, nhanh rời khỏi đây."



Đúng lúc nữ nhân vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lẽo cất lên: "gây chuyện còn muốn chạy?"



Đúng lúc một tia sáng lướt qua xe bay, đem nó đánh một phân thành hai.



Người bên trong xe ai nấy cực kỳ kinh hoảng, lập tức nhảy xuống, nhưng Sơn lão nào có muốn tha người, đem từng người trên không đánh rớt.



Mấy người sát thủ ai nấy b·ị đ·ánh lún sâu vào trên đất, không rõ sống c·hết.



Chỉ thấy Sơn lão đi tới, đem nữ nhân nắm lên, nàng cả người đều là huyết, xương cốt gãy không biết bao nhiêu chỗ, đau đớn cắn răng nhưng đối diện Sơn lão ánh mắt, nàng không dám thốt ra bất kỳ lời nói.





"Ngươi trở về nói cho tên nhóc Mục Đồng, quản cho tốt thủ hạ, Bắc Minh Đế Cung người nếu như còn xuất hiện ở Trấn Đông A làm loạn, ta thấy một người sẽ g·iết một người, nhớ lấy!"



Nóixong, Sơn lão đem nàng ném như ném đồ vật, không có chút nào lưu tình.



"Còn có, nói cho Bắc Minh Đế Quốc mấy lão già kia, Trấn Đông A là nàng gia, nếu như mà đem nàng chọc giận, ta dám chắc hậu quả sẽ rất là thảm khốc."



Nói xong, Sơn lão biến mất, trước khi đi để lại lời nói vẫn còn vang vọng.



Cửu Nương nghe được Sơn lão lời nói, sắc mặt tái xanh như không còn giọt máu. Nàng rất rõ ràng mình cái này đội ngũ làm việc là thế nào cẩn thận, vậy mà người đó liếc mắt liền nhìn ra tổ chức gốc rễ, còn có Mục Đồng cung chủ vậy mà bị người gọi là nhóc con, này là cỡ nào gan lớn.



Nàng cảm giác, nơi này người quá đáng sợ rồi, so với đầm rồng hang hổ hãy còn đáng sợ,



Vội vã bò dậy, nàng lập tức gọi đến người trong bóng tối rút lui.



Nàng phải nhanh đem tin tức báo về cho tổ chức, để người xử lý chuyện này.



. . .



Lục Kha trôi theo dòng nước lạnh giá, đi nhanh về phía hạ nguồn.



Ở đó cuối nguồn có một xoáy nước khổng lồ giống như hắc động thâm uyên, đem tất cả dòng nước đổ xuống nuốt chửng không còn.



Lục Kha bị cuốn vào trong xoáy nước, rơi vào hắc động biến mất không thấy.



Tỉnh lại lần nữa, đã thấy ở trong một căn nhà nhỏ, trên người thương thế bị băng bó cẩn thận.



Khục!!!



Nhẹ ho một tiếng, bên ngoài lập tức có người xô cửa đi vào.



"Ngươi tỉnh!"



Xuất hiện là một người thiếu nữ mười lăm mười sáu, dáng người cao gầy có đôi tai nhọn và đôi mắt màu thanh rất đẹp.



Nàng vận bộ y phục màu thanh, cả người tỏa ra khí chất thanh thoát nhẹ nhàng, kèm theo hương thơm nhè nhẹ rất là dễ chịu.



"Đây là đâu? Ta làm sao lại ở nơi này?" Lục Kha liên tục dọ hỏi.



"Đây là nhà ta." Thiếu nữ thanh âm rất nhẹ nhàng êm tai nói: "ngươi là ta cứu về từ Thủy Linh Cốc, may nhờ có Bà Bà tiên tri đoán được sẽ có người hạ xuống Thủy Linh Hồ, cho nên sai ta đến đó tìm, thật đúng là tìm được ngươi."



Tiên tri?



"Ừ, Bà Bà là người biết trước chuyện xảy ra, cho nên ai nấy đều tin tưởng xem ngài như tổ mẫu."



Thật là không ngờ.



Lục Kha có chút ngoài ý muốn.



Dị Năng Giả, còn là hiếm thấy Tiên Tri Giả.



So với hắn Dự Cảm kỹ năng, Tiên Tri cấp độ cao hơn nhiều lắm, hắn không thể sánh bằng.



"Ngươi đã tỉnh, vậy theo ta đi gặp Bà Bà một chuyến, nàng có chuyện muốn nói cho ngươi."



Nói, nàng bước tới đỡ hắn dậy đi ra.



Bước ra khỏi nhà, Lục Kha phóng tầm mắt nhìn lên bầu trời, nhìn thấy mây mù âm u không có thái dương.



"Không cần xem, chúng ta nơi này bầu trời chính là như vậy, mãi mãi cũng không thay đổi."



"Vậy còn đêm đâu?" Lục Kha rất là kinh ngạc.



"Ngươi nói bóng tối a? Nơi này chúng ta bầu trời không có."



Làm sao có thể.



"Chuyện này ta không giải thích được, ngươi muốn biết hãy đi gặp Bà Bà, nàng sẽ cho ngươi biết rõ."



Lục Kha nhẹ gật đầu, im lặng theo sau thiếu nữ.



Rời đi căn nhà, hai người đi dọc theo hồ nước, thẳng đến đảo nhỏ ở giữa hồ, nơi có một căn nhà nằm ẩn trong thân một cây cổ thụ rất lớn.



"Bà Bà, người đã tỉnh, ta đã dẫn đến."



Từ trong nhà, một thanh âm già nua nói vọng ra: "vào đi!"



Cửa nhà rộng mở, hai người đi vào trong căn nhà dưới gốc cây.



Bước qua cửa lớn, Lục Kha nhìn thấy một bà lão lưng còng già nua ngồi rũ xuống ngay giữa nhà, trước mặt nàng là một hồ nước, trong hồ có một chiếc lá màu xanh và một con cá bơi vòng quanh.



Nàng ánh mắt chú vào con cá trong hồ nước, cũng không có để ý nhìn Lục Kha.



Chỉ có thiếu nữ bỗng a lên một tiếng: "bà bà, làm sao hồ nước có một con cá?"



Nàng là biết cái này hồ nước trước đó là chỉ có một chiếc lá, tại sao bây giờ lại có thêm một con cá đâu.



"Cá, chẳng qua là bề ngoài hình, nó thật ra là một đầu sinh mạng." Bà Bà lời lẽ thâm ý nói ra.



Bà Bà chỉ vào phía đối diện, nói: "đến ngồi!"



Hai người đi tới cạnh hồ ngồi xuống.



"Ta biết ngươi có rất nhiều câu hỏi nhưng ta chỉ nói cho ngươi ba câu, ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ."



Nàng nói, nhưng cũng không có nhìn tới Lục Kha.





"Ta muốn biết đây là nơi nào?" Lục Kha không chút nghĩ ngợi nói ra vấn đề đầu tiên.



"Đây là Ngũ Linh Giới, nói theo lời người từ bên ngoài các ngươi, đó là một bí cảnh."



Bí cảnh?



Lục Kha chấn động trong lòng.



"Ta làm sao đến đây?"



"Cơ duyên, cũng là số mệnh."



Thứ ba vấn đề; "ta làm sao rời đi nơi này?"



"Nếu như ngươi nóng lòng rời đi, vậy chỉ có thể tập hợp đủ Ngũ Linh Tinh để mở ra Ngũ Linh bí cảnh lối vào, hoặc là chờ đợi 5 năm sau tự thế giới sẽ mở ra thông đạo lần nữa."



5 năm?



Thời gian có chút lâu a.



"Với ngươi, 5 năm vừa đủ."



Đúng vậy, hắn bây giờ chỉ có 12 tuổi, lại rơi vào hoàn cảnh có quá nhiều người để mắt, do đó cũng cần thời gian lắng đọng.



"Ta hỏi đã xong!"



Bà Bà nhẹ ừm một tiếng, sau đó im lặng không còn lên tiếng, dường như nói nhiều với nàng cũng là mệt mỏi.



Im lặng rất lâu sau, bỗng nàng cất tiếng: "Ngoại Bà vẫn khỏe ?"



A!



Lục Kha kh·iếp sợ a lên một tiếng.



"Ngài. . . ngài. . . "



Hắn muốn hỏi gì đó, nhưng giống như có thứ gì chặn ngang để hắn không thốt ra lời.



Cuối cùng, hắn chỉ có thể đáp: "ta gần nhất là ba ngày trước nhìn thấy nàng, vẫn khỏe!"



"Thế giới này trăm năm sẽ mở ra một lần, trăm năm trước Ngoại Bà đã đến, lần này chính là ngươi."



"Ngoại Bà từng đến?" Lục Kha kh·iếp sợ không gì sánh được.



"Mỗi khi bên ngoài người đến, vận mệnh ngũ tộc chúng ta lại một lần đứng bên bờ diệt vong." Bà Bà nhẹ giọng nói: "trăm năm trước Hỏa Linh nhất tộc đã bị diệt tộc, chỉ có ba người may mắn sống sót."



Lục Kha nghe xong kh·iếp sợ không gì sánh được.



"Sở dĩ, ta là đang chờ ngươi, người mang song năng, Thủy Linh Tộc chúng ta thủ hộ giả."



Đến lúc này Lục Kha chỉ còn biết im lặng, hắn đã không biết nói lời gì.



"Vạn vật hữu hình, thương sinh hữu mệnh." Bà Bà lời nói thâm thúy: "cơ duyên đưa ngươi đến đây, vận mệnh cũng trói buộc ngươi ở đây, nếu ngươi mệnh vẫn, chúng ta tất vong,"



"Trong những ngày tháng sau đó, ngươi hãy ở lại Thủy Linh Tộc, chúng ta bảo hộ ngươi an toàn," Bà Bà căn dặn: "Thanh Na, dẫn hắn đi gặp tộc trưởng, nhớ không cần chạy loạn."



Bà Bà tiễn khách.



Lục Kha rời đi căn nhà, trong lòng rất là không bình tĩnh.



Hắn không biết tại sao lại đi tới thế giới này, nhưng nghe Bà Bà nói, hắn ở đây sẽ đối mặt rất nhiều nguy cơ.



Mặc kệ!



Hắn có dự cảm năng lực, không có gì phải sợ.



"Đi theo ta."



Thanh Na dẫn hắn rời đi đảo giữa hồ, tiến lên ngọn núi gần đó.



"Chúng ta Thủy Linh Tộc sống chủ yếu tập trung ở quanh Thái Thủy Hồ, nhưng chúng ta tổ địa là tại Thủy Linh Cốc."



Thanh Na vừa mới nói xong, bỗng dưng nghe thấy tiếng của một nữ nhân bất mãn cất lên gặn hỏi: "Thanh Na, đây là ai? Làm sao ngươi lại đem tộc ta bí mật nói cho hắn."



Lúc này, Lục Kha trong lòng dự cảm lại nổi lên hai lần《phiền phức》《phiền phức》 hắn biết nữ nhân trước mặt chính là kẻ sẽ đem lại cho hắn phiền phức không ngừng.



"Đây là Ngoại Bà khách nhân." Thanh Na cũng là người thông minh sáng suốt, nàng nghiêm mặt nhìn thiếu nữ tóc vàng trước mặt nói: "Linh Ngữ, ngươi tốt nhất thu liễm lại một chút, người này là khách chúng ta tộc, không nên quấy rầy."



Xùy!



Nữ nhân tóc vàng bĩu môi, ánh mắt quét qua Lục Kha một lượt, lại nhìn Thanh Na, khinh thường: "bớt đem Bà Bà ra dọa ta, ngươi cái mặt hàng gì ta không biết sao, không cần thiết phải đem hắn nói quá tốt."



Xùy!



"Chỉ mới bao lớn," Nàng giương ánh mắt khinh thị nhìn Lục Kha, bĩu môi: "còn nói là khách nhân, ta khinh!"



Thanh Na có chút tức giận rồi.



"Ta không cùng ngươi so đo, nhanh tránh ra." Thanh Na quát lớn một tiếng: "ta còn dẫn khách đi gặp tộc trưởng."



Linh Ngữ thiếu nữ tóc vàng càng là không muốn nhường đường cho qua, vẻ mặt thách thức nói: "ngươi xem lại mình, bản thân là ai lại ở đây lớn tiếng bắt ta phải nhường đường, còn ngươi tại sao không tránh đường cho ta?"



Thanh Na vẻ mặt tức giận, nàng thật muốn xông lên cho thiếu nữ tóc vàng một cái tát để nàng biết mình là ai.



Ngay tại lúc này, Lục Kha tiến lên, một cái tát đập ra.





Bốp!



"Lọai người không biết điều này, ngươi càng đối nàng dễ dãi, nàng sẽ càng lấn tới," Lục Kha hành động đem Thanh Na cho sững sờ, sau đó cười cười cho nàng lên giáo án: "cho nên tốt nhất đem nàng đánh sợ, nàng sau đó sẽ ngoan ngoãn."



Nói, hắn lại tiến lên đem nữ nhân tóc vàng kéo dậy, đánh tiếp một cái tát để nàng hoài nghi nhân sinh.



"A a a, ngươi lại dám đánh ta, thật là đáng c·hết!"



Linh Ngữ vừa mới xoay người định nhào tới ăn thua đủ, nào ngờ Lục Kha một cước đạp tới đem nàng đá bay.



Hắn là ai?



Trứ danh ác bá học đường, kẻ chuyên trị người không thành thật, thế thì một kẻ như nàng tại sao hắn phải sợ đâu.



"Ngươi nhìn, nàng bây giờ có phải thành thật hơn không?"



Hắn chỉ chỉ về phía nữ nhân đang nằm co lại như con tôm, bộ dáng cực kỳ đau đớn.



Thanh Na khóe miệng co giật, nàng thật là bó tay rồi.



Nàng tự hỏi, người bên ngoài đều đáng sợ vậy sao?



Linh Ngữ sau một lát đau đớn, chậm rãi bò dậy, nàng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lục Kha, vẻ mặt cừu hận nói rõ nàng là sẽ không bỏ qua chuyện này.



"A, còn dám dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, vậy là thiếu đánh." Nói, hắn lại xông lên đem nàng đạp bay, lại bước đến đem nàng giẫm dưới chân: "thế nào, còn dám nhìn ta như vậy, a, thiếu đánh thiếu đánh."



Hắn vừa nói vừa vung chân đem nàng khuôn mặt chà trên đất, khiến cho mũi miệng đều là máu, bộ dáng có bao nhiêu thảm, ai nấy nhìn thấy cũng phải rùng mình.



"Người này là ai? Làm sao dám đem con gái của Vệ Đội đánh thành như vậy?" Người bên ngoài xì xầm bàn tán.



"Không biết, bộ dáng lạ lẫm hẳn là bộ tộc khác mới tới, nhưng cũng quá hung ác đi."



"Nữ nhân này cũng không phải kẻ lương thiện, thường ngày ỷ vào cha mình địa vị và đại ca là thiên tài mà không coi ai ra gì, b·ị đ·ánh cũng là đáng."



[…]



Lục Kha nghe thấy tiếng xì xầm, cũng không chút nào quan tâm.



Con gái Vệ Đội đội trưởng? Thì đã sao?



Ở trường, nhiều kẻ có gia thế cũng không thiếu bị hắn chà đạp, thế nhưng ai dám nói gì sao?



Không có!



Ở đây mặc dù lạ, nhưng hắn là ai? Thủy Linh Tộc thủ hộ giả a, cần gì phải sợ ai đâu.



Người nơi này không sợ hắn, hắn làm gì phải sợ bọn họ đâu, nếu như chọc cho hắn không vui, sau đó phủi mông rời đi là được.



Ai c·hết mặc ai nha.



"Dừng tay!"



Đúng lúc này, một nhóm người nghe tiếng chạy tới.



Chỉ thấy bọn họ ai nấy đều mặc một bộ giống nhau, thân che giáp da, đầu đội mũ trùm, chân đi giày lính, tay cầm trường thương giáo dài chạy tới.



Năm người một đội vội vàng lao tới vây quanh Lục Kha, đem hắn chen vào giữa, đem ngọn giáo chĩa vào người hắn.



"Mau đem ngươi chân lấy xuống." Một kẻ trong nhóm quát.



Lục Kha cũng không có làm ra chống lại, hắn lấy chân xuống khỏi đầu nữ nhân, đứng đó cười cười nhìn xem mấy người.



Một người phía sau chạy lên, đem Linh Ngữ cho đỡ dậy.



"Các ngươi, mau g·iết hắn cho ta." Linh Ngữ nhìn thấy có vệ đội bảo vệ tức thì lại nổi lên tật xấu, đem hận thù lời nói phun ra, nhưng mà Lục Kha lại không ăn nàng một bộ này, hắn thi triển 《độn hành cực tốc 》đánh tới, đem nàng quất bay.



Hắn có dự cảm kỹ năng, biết được mấy người Vệ Đội sẽ không hành động lỗ mãn, không có gì nguy hiểm hay là không may, do đó tự nhiên ra tay không chút do dự.



"Ngươi cái miệng này quá thúi, vẫn là thiếu đánh." Hắn vung tay quất bay nàng, sau đó lại trở về vị trí cũ, đứng ở giữa vòng vây.



"Còn có thể như vậy?"



Ai nấy nhìn thấy sững sờ, khóe miệng co giật.



Này cũng quá hung ác đi.



Bọn họ sau đó kháo nhau, về nhà phải dạy bảo lại con cái, nhìn thấy người này là phải lễ phép hoặc là tránh xa.



Linh Ngữ b·ị đ·ánh xây xẩm mặt mày, oa oa khóc lên thảm thiết.



Nàng này không ngốc, lúc nãy không người khóc là mất mặt, bây giờ nhiều người chứng kiến, nàng khóc là ủy khuất, là bị ức h·iếp, do đó không ai sẽ nói lời gì.



"Ngươi vẫn là thiếu đánh nha." Hắn lời nói vừa ra, nữ nhân vội vàng im miệng, không còn dám khóc.



"Nha, vậy mới tốt." Hắn khóe miệng kéo lên, một bộ ta đây làm người tốt, nói: "hẳn là ngươi thiếu đánh, cho nên miệng nhiều ô ngôn uế ngữ, bây giờ nhìn thấy sao, một trận đánh cái gì đều không, ngày sau nha, nếu cần, ta đây sẵn lòng giúp."



Ngươi con mẹ nó còn?



Mấy người Vệ Đội nãy giờ đứng im chứng kiến toàn cảnh, ai nấy cảm thấy khó chịu, bây giờ nghe nói càng là bực tức trong người.



"Tốt a, nếu như uế ngữ đã phun, vậy về đi thôi." Hắn khoát khoát tay cho đoàn người giải tán.



Mấy người bị Vệ Đội xua đi, vội vàng ai về nhà nấy.



"Ngươi đi với chúng ta gặp tộc trưởng." Vệ Đội có người lên tiếng.



"Tốt, dẫn đường a."



. . .
— QUẢNG CÁO —