Tinh Hải Đại Tặc Hành

Chương 17: Phân ly



Chương 17: Phân ly

. . .

Thâm Uyên dị thú đánh lui nhóm cường giả cấp 98, lại hướng tới Tân An Thành phương hướng di chuyển.

Nó mang theo đại quân ồ ạt tiến về phía thành trì có hơn 3 triệu dân sinh sống, bắt đầu t·ấn c·ông.

Bất quá, tại nó trên đường di chuyển lúc, trong đêm tối bị một người chặn lại.

Ngoại Bà Lâm Anh.

Nàng tại chống lên một vùng không gian lĩnh vực ngăn cách mọi thiết bị dò xét phía sau, một tay cầm theo Sát Lục Đao, một người tại cùng đầu này Thâm Uyên dị thú đánh g·iết.

Tại dưới nàng thế công, bảy đầu xúc tu bị Sát Lục Đao chém rụng, cũng không làm sao lại mọc ra.

Bất quá, nàng cũng phải trả giá, bị dị thú một cái xúc tu đánh trúng, mặc dù thương không quá nghiêm trọng thế nhưng điều này càng làm cho nàng điên tiết, cùng nó đánh g·iết liều mạng hơn.

Tại trong một giờ ngắn ngủi giao phong, Thâm Uyên dị thú gần như bị nàng đè lên đánh, sau cùng buộc phải bỏ chạy, rút lại trở về Khu Hoang Dã nơi thâm uyên hố sâu không còn đi ra.

Ngoại Bà Lâm Anh cũng không có lại truy g·iết, bởi nàng nhận ra bằng bình thường phương pháp cho dù đem nó đánh tàn cũng chưa hẳn sẽ g·iết c·hết được nó.

Thâm Uyên dị thú sức khôi phục quá mạnh, nàng đánh mấy mươi đao chí mạng cũng không thể đem nó hạ sát, cuối cùng chỉ có thể đem nó bức lui chạy trốn, không thể g·iết c·hết.

Chẳng qua, như vậy cũng đủ.

Không có Thâm Uyên dị thú phía sau hỗ trợ, quái vật đại quân mặc dù vẫn là không ngừng hướng các trấn thành vây công đánh phá, nhưng đã bị q·uân đ·ội chính phủ mở rộng vây quét, ngăn chặn kịp thời.

. . .

Tân An Thành.

Ngoại Bà vừa mới ra ngoài trong đêm, nơi này đã rơi vào tình thế hỗn loạn.

Tòa này thành phố cấp 3 bị thâm uyên đại quân bất ngờ công phá, quái vật biết bay tại trong đêm tối vượt qua tường thành, tràn vào thành phố săn g·iết, hiện đang cùng q·uân đ·ội chém g·iết, khung cảnh chiến đấu diễn ra hết sức ác liệt.

Tiếng còi báo động hú vang, toàn thành báo động cho thành dân lập tức di tản.



Ở một khu nào đó nơi ngoại thành, mấy người bảo mẫu cùng quá hai trăm đứa nhỏ cô nhi đang rất là chật vật.

Bọn họ không có nghĩ tới thâm uyên đại quân sẽ tại trong đêm tối t·ấn c·ông, do đó không có bố trí phòng thủ, mặc dù có cảnh giác nhưng thâm uyên đại quân đến quá nhanh, ban đầu không có dấu hiệu bởi phần nhiều chúng đến từ bầu trời và lòng đất, tiên phong là quân kiến bay và loài gián biến dị hạ xuống, sau đó quân chuột bọ côn trùng cũng cùng mặt đất xông lên, đánh úp đám người khiến các nàng trở tay không kịp, hậu quả là mấy trăm người trong đó có kẻ dính thương.

Bảy người trẻ phút chốc không kịp phòng bị liền bị loài gián biến dị cắn thương.

Khổ nỗi là dính chút xíu thương cũng không có cách trị, thâm uyên dị chủng khí tức chính là một loại dị năng cực kỳ khủng bố, bình thường thuốc điều trị không có tác dụng, vì vậy mà mấy đứa trẻ trúng chiêu được cho phục dược nhưng ngày càng suy yếu, ai nấy đau đớn rên rỉ khóc lóc để cho đoàn người phút chốc rơi vào hỗn loạn.

“Im lặng!”

Đúng lúc, Ngoại Bà về đến.

Nàng lên tiếng hét lớn, tiếng quát vang dội để nhóm người trẻ im bặt mà dừng, nhưng bất quá trấn áp một lát nàng lại phải xông vào chiến đấu bảo vệ đoàn người, phía sau hậu phương lại có người rên rỉ, bởi vì có kẻ lại trúng thương.

Ngoại Bà là siêu cấp cường giả không sai, nhưng tại nàng phía trước là thâm uyên đại quân côn trùng đen đặc bầu trời cùng lít nha lít nhít quân chuột biến dị trải dài trên đất, những đầu chuột biến dị này đã từng trải qua thời kỳ phóng xạ cho nên thân thể biến lớn ra bất thường, tứ chi móng vuốt kinh khủng cùng với bộ hàm sắc nhọn như đao như kiếm, sau đó bị nhiễm lên thâm uyên khí tức phát sinh lần nữa dị biến, trở thành chuột lông tím hết sức kỳ dị.

Chuột lông tím mắt đỏ như máu cùng với lông dài như đao và cứng rắn như thép cuội, bọn chúng nhỏ nhất cũng dài hơn nửa mét, đầu chuột to lớn nhất càng là dài khủng bố đến bảy tám mét, bọn chúng từ lòng đất bất ngờ xông ra hướng về con người lao vào cắn xé, cho dù là Võ Sư hay Võ Linh đều vô pháp chống cự, tức thì bị cắn xé thành mảnh vụn, nhai nuốt ăn đến cặn bã không còn.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy con người ai nấy rơi vào hoảng sợ kh·iếp vía, chạy loạn khắp nơi, càng làm cho đám chuột lông tím lợi dụng đêm tối điên cuồng g·iết chóc.

Nhưng đó cũng không là tất cả, khi mà trên đầu luôn luôn xuất hiện dày đặc những loài bọ trùng cùng với kiến bay hết sức lợi hại, bọn chúng có loài phát ra tinh thần công kích khiến cho bình thường Võ Giả rất là khốn khổ, không có cách tránh né cho nên liên tục trúng chiêu rơi vào suy yếu, không thể tập trung đối phó đại quân chuột biến dị lông tím vây công.

Có người tổ đội phân công chuyên môn đối phó loài kiến bay, bất quá không có hiệu quả bởi vì cơ bản là đêm tối khó quan sát và số lượng quá nhiều g·iết mãi không hết.

Côn trùng cùng kiến bay nhiều lắm, đen nghịt cả bầu trời, bọn chúng kinh qua mấy lần biến dị cho nên thân to và cứng rắn không giống bình thường, ngay cả một cái nhỏ nhất cũng đem khung kính cửa sổ đều cho đụng nát liền có thể nghĩ.

Chẳng qua loại này tôm tép nhãi nhép đối với Ngoại Bà Lâm Anh mà nói rất là không có tính khiêu chiến, nàng một cái phất tay liền diệt đi một số, ít cũng vài trăm, nhiều có thể hàng ngàn, bất quá số lượng nhiều quá nàng cũng không thể phân thân lo cho đám người sau hết được, đôi lúc có cá lọt lưới t·ấn c·ông lũ trẻ để nàng cũng bó tay bó chân.

Đám trẻ này còn quá nhỏ, lớn nhất người bất quá cũng chỉ 11 12 tuổi, bởi vì quá mười hai liền phải ra ngoài tự lập, do đó còn lại chỉ có lũ trẻ yếu ớt không có năng lực phòng thân.

Bảy người bảo mẫu đi theo hỗ trợ phía sau, có ba người cũng không thể nào chiến đấu, chỉ có dắt díu lo cho đám trẻ băng bó v·ết t·hương, nhưng trẻ quá nhiều ai cũng lo không xuể, lại còn lo cảnh giác an nguy bản thân, phải nói là chật vật vô cùng.

Tại dưới tình huống ngày càng nghiêm trọng, quân kiến vây công ngày một nhiều cùng với đội quân chuột biến dị ngày một đông, Ngoại Bà Lâm Anh quyết định mở ra lĩnh vực chống lên một khoảng không gian, đem ngoại đấu tràng ngăn cách ra ngoài ba trăm mét.

Không có cách. Có đám trẻ cô nhi tại, nàng vướng chân vướng tay không thể thi triển quyền cước, lại là đang ở trong thành phố, người qua lại quá đông không thể dùng đại sát chiêu, uy lực quá lớn sẽ gây ra tàn phá nặng nề, làm ảnh hưởng lan ra đến người vô tội.



Nàng đang có thương tại thân, vận dụng đến Lĩnh Vực sẽ tiêu hao rất lớn, nhưng nếu không vận dụng, nàng không có cách nào chu toàn cho đám người phía sau.



Ở chiều ngược lại, đại quân sinh vật biến dị không ngừng lao tới, đem trọn cái lĩnh vực bao trùm, không vào được bên trong cũng không ảnh hưởng chúng vây công các nàng.



"Ngoại Bà cứu ta. . ."



"Ta đau quá, ai đó cứu lấy ta. . ."



"A, van các ngươi, xin giúp ta, xin giúp ta. . . "



[…]



Những đứa trẻ b·ị t·hương không ngừng rên rỉ, nhưng Ngoại Bà cũng không có cách nào chữa trị cho bọn chúng, chỉ có thể để người đem v·ết t·hương cầm máu và cho thuốc giảm đau.



"Bọn chúng bị l·ây n·hiễm rồi!"



Ngoại Bà thần sắc phức tạp, trong lòng giận dữ nhưng lại là bất lực.



"Đa Đa, Tiểu Vũ, Na Na. . . các ngươi cố gắng gượng, aiz!" Nàng thở dài, nhìn mười hai đứa trẻ b·ị t·hương đứng chung một chỗ lòng đầy chua xót.





Những đứa trẻ này đều là nàng một tay mang về và nuôi dưỡng, xem chúng như ruột thịt thân nhân, bây giờ chính mắt nàng nhìn thấy chúng từng chút từng chút phát sinh biến dị, ai nấy khuôn mặt tràn đầy đau đớn, lại nhìn thấy bọn chúng ánh mắt đau khổ giãy giụa cầu xin cứu chữa, nàng cảm giác tâm can đều đau nhói.



Nàng thật tức giận, muốn thét gào, muốn bão nổi, muốn lao ra ngoài đem trọn cái tòa thành này sinh vật đều cho hủy diệt. Bất quá nàng biết chỉ cần nàng một cái thiếu kiềm chế nhẹ phất tay, ngoài kia hàng ngàn hàng vạn con người vô tội sẽ lập tức hôi phi yên diệt.

Đến cấp bậc như nàng, khống chế cảm xúc là điều trọng yếu, không phải hở một chút liền sính uy danh, bất kỳ tức giận hay đau xót đều làm ảnh hưởng đến nàng tâm cảnh, khi đó một cái nóng giận phác tác đều đem tòa thành này cho dủy diệt không còn.

Đúng lúc này!

Ầm ầm tiếng chấn động bên ngoài truyền đến, lát sau một người xuất hiện đem đám sinh vật biến dị càng quét đi ra.



Sơn Ba lão đến.



Lão trên người có mấy v·ết t·hương, nhưng không nghiêm trọng, chỉ là thần sắc có vẻ phong trần mệt mỏi, cho thấy đoạn đường này trải qua không mấy thuận lợi, ăn không ít vị đắng.



"Sơn Ba!"



Nhìn thấy Sơn lão đến, Ngoại Bà nét mặt có chút vui mừng, nhưng nhìn thấy chỉ một người tức thì mọi sự kỳ vọng cũng quét sạch sành sanh.

"Lục Kha tìm được sao?"



Sơn lão được Ngoại Bà mở ra lĩnh vực đưa vào, người sau lắc đầu, "không có!"



Chỉ thấy lão sắc mặt âm trầm đáng sợ.



Bỗng, lão nhìn thấy một đứa trẻ bị nhiễm thương vùng dậy, bộ dáng muốn t·ấn c·ông mấy đứa trẻ khác, lập tức lao tới đem nó đánh ngất.



Sơn lão giọng vô cùng trầm trọng nói: "bọn chúng đã bị l·ây n·hiễm, một lát sẽ sinh ra biến dị, ý thức bị đầu kia Thâm Uyên Dị Chủng ý chí khống chế, không còn nhận thức chúng ta."

Ý thức bị khống chế, đây là điểm đáng sợ của thâm uyên sinh vật quân đoàn.



Ngoại Bà cùng Thâm Uyên dị thú vừa đối chiến qua làm sao không biết, chẳng qua bây giờ không có cách nào cứu chữa, cho nên mới phải ở lại nơi này.



"Ngươi đem bọn nhỏ di tản, tốt nhất đi Nam Dương Đại Hải một hòn đảo nào đó lánh nạn." Sơn lão trầm giọng nói: "ta đem 12 đứa trẻ bị l·ây n·hiễm đi một chuyến lão quái vật nơi ở, xem lão có hay không cách nào đem bọn chúng cứu chữa."



Nghe nhắc đến lão quái vật, Ngoại Bà khuôn mặt có chút nghiêm lại: "ngươi cùng lão già điên khúc mắc đã quá sâu, năm đó cứu ra Lục Kha cả hai đã vạch mặt, bây giờ qua đó chẳng khác nào chui đầu vào rọ, ta sợ lão sẽ đối phó ngươi."



Đối phó ta?



Sơn lão trong lòng cười khinh: "mối hận năm đó ta còn chưa có nguôi đâu, sớm muộn ta cũng đem cái ổ chuột đó của lão cho bưng nát."

Lại đối với nàng nói: "Ta không ngại!"



Ngoại Bà biết Sơn lão là hạng người gì, nói là làm, do đó cũng không lại khuyên bảo, chỉ nhắc nhở mấy đều sau đó hai người tách nhau ra.



Ngoại Bà mang theo một đám lại một đám người thường chạy đi quảng trường, chờ đợi di tản.



Sơn Ba lão chờ đợi hỗ trợ nàng di tản xong xuôi, lại mang lên 12 đứa trẻ b·ị t·hương đi một chuyến Băng Cốc xa xôi.



. . .



Vành đai không gian, địa cầu.



Ameron chiến hạm về đến vành đai an toàn ngoài không gian, nơi đang có hạm đội đang chờ đợi tiếp viện.



Ở trong căn phòng nào đó, thiếu nữ tóc vàng đã thanh tỉnh, nàng đang ngồi đối diện Basan Ather, trước mặt là Giác Tỉnh Bàn đang chiếu lại toàn bộ quá trình Lục Kha thức tỉnh.



Cho dù là chiếu lại, nhưng hai người nhìn thấy vẫn rất rung động.



"Ha ha, rốt cuộc chúng ta cũng tìm ra bí mật." Basan Ather tâm tình kích động, vui vẻ cười nói: "có những bí mật này, chúng ta gia tộc sẽ bước vào thời kỳ nhảy vọt, sẽ dựng nên thời đại mới huy hoàng."



Bí mật này đối với người thường mà nói là không chút giá trị, nhưng đối với siêu cấp thế lực quy tụ toàn thế giới nhân tài như tập đoàn Ameron, đó lại là thứ giá trị không thể đong đếm, chỉ cần một trong ba đại bí mật cũng đủ mang lại tài phú kết xù và quyền lực thống trị tuyệt đối.





"Nana, ngươi lần này làm tốt lắm, gia tộc ghi ngươi đại công," Basan Ather nhìn đứa chắt gái trước mặt hết sức hài lòng: "từ đó ngươi thứ hạng trong tộc thăng lên ba bậc, liệt vào người thừa kế thứ 10, hài lòng sao?"



Nanalisa Ather (Nana) đứng dậy đối ông lão khom người hành lễ, giọng nghiêm cẩn đáp: "tạ thái gia gia, ta rất hài lòng."



Ông lão vuốt râu cười rất thỏa mãn.



Trong gia tộc, nếu nói nữ nhân, chỉ có trước mặt đứa chắt gái này là lão nhìn thuận mắt nhất, làm việc hiệu quả rất cao và mang lại cho gia tộc rất nhiều cống hiến, có thể nói nàng là lão coi trọng nhất người một trong, bây giờ địa vị tăng cao càng để nàng trở thành hòn ngọc quý của cả gia tộc, người thừa kế thứ 10.



"Ừ, bây giờ ngươi trở về nữ nhi thân, có dự tính gì không?" Ông lão mỉm cười hỏi.



"Thái gia gia, ta muốn đi học viện chờ đợi mấy năm, sau đó sẽ trở lại tiếp tục nghiên cứu về song năng, xin ngài cho phép."



Trước đó vừa mới tỉnh lại, nàng đã hỏi về địa quật tình huống, sau đó biết được địa quật đã thành phế tích, cả khu vực rộng lớn bây giờ đều thành thâm uyên quân đoàn lãnh địa, trong lòng không khỏi một trận thất vọng.



Nàng cho rằng Lục Kha đ·ã c·hết, vì dẫn nàng chạy trốn cho nên lâm nạn mà c·hết, từ đó âm thầm ghi hận và thề muốn báo thù.



Đi học viện là cách tránh xa tai mắt người trong gia tộc, là để yên ổn tu hành, đợi qua mấy năm thực lực tăng lên sẽ trở về.



"Vậy cũng tốt!"



Ông lão suy nghĩ một lát liền gật đầu.



"Nhưng ta muốn lần nữa thay hình đổi dạng, cũng muốn lấy một cái bình thường thân phận đi học viện, không muốn quá ồn ào."



Nàng là muốn đi học viện tu hành, không muốn phiền phức, do đó muốn là bình thường nhất người, có như vậy mới yên ổn vượt qua.



"Không có vấn đề, ta để ngươi ông ngoại nuôi lo liệu việc này, đảm bảo tuyệt đối bí mật."



Ông lão cũng lo lắng các thế lực thù địch sẽ ra tay với nàng, cho nên chấp thuận, để nàng đổi cái hình dạng, lấy cái thân phận bình thường đi vào học viện.



Đúng lúc, liên lạc khẩn cấp đánh tới, Basan Ather để nàng lui xuống, đồng thời thu cất Giác Tỉnh Bàn.



Đầu dây bên kia, Harris Arman hiện lên.



"Chào ngài, Tổng Tư Lệnh!" Basan cúi người chào rất là cung kính, nhưng bộ dáng tươi cười cho Harris Arman cảm giác rất khó chịu.



"Basan, nhìn xem ông làm chuyện tốt." Harris Arman mặt giống như quả mướp đắng, nhăn nhó khó coi.



Basan ông lão bỗng nhiên nghiêm mặt, sắc diện hoàn toàn lạnh xuống: "ngài Tổng Tư Lệnh, có phải hay không ngài nhìn thấy ta dễ bắt nạt?"



???



Tổng Tư Lệnh cũng ngớ ra.



Ta CMN bắt nạt người?



"Ngài câu nói đó chẳng khác gì cho rằng Ameron tập đoàn gây ra cho địa cầu t·ai n·ạn?" Basan tức giận mở phun: "ngài nhìn chúng ta tập đoàn chướng mắt sao? Hay là muốn đem sự thật che giấu, hay là muốn đổi trắng thay đen, hay muốn bênh vực đám người tổ chức Minh Điện sát thủ ? Ta nhớ không lầm, Minh Điện là do Bắc Minh Đế Cung sáng lập, đó là địa cầu các ngươi người."



Ặc!



Harris Arman bị phun cho tối mặt, thật á khẩu, cũng quên đi mình lần này gọi đến làm gì.



"Ta đứa cháu vừa đến địa cầu du ngoạn liền bị Minh Điện sát thủ đuổi g·iết, phải trốn chạy vào địa quật tổ kiến tránh nạn, thủ hộ giả đi theo cũng bị g·iết rơi, sau Minh Điện người còn cho nổ sập toàn bộ địa quật để g·iết c·hết nó, ta đứa cháu không may đ·ã c·hết, các ngươi không có bất kỳ hỗ trợ, cũng không nói một lời nào, không cho ta đứa cháu một cái công đạo, còn đem tất cả tội lỗi đổ cho chúng ta gia tộc tập đoàn, đây là đạo lý gì? Là chúng ta gia tộc tập đoàn dễ bắt nạt hay là các ngươi địa cầu Minh Điện người làm không sai?"



Basan Ather giống như là bắn liên thanh, đem Harris Arman đánh cho tơi tả, Tổng Tư Lệnh sắc diện rất là khó coi, mặt đen lại không nói lời gì.



Ông lão phun ra đã miệng, thấy tốt thì lấy, cũng biết giới hạn đã tới lại không tiếp tục mở phun.





"Chuyện ngài đứa cháu, ta hoàn toàn không kịp thời cử người hỗ trợ, thật xin lỗi." Harris Arman dù không muốn nhưng ngoài mặt phải làm, đây là cho Ather gia tộc và Ameron tập đoàn một bộ mặt, cũng là cho Basan Ather cơ hội xuống đài, sau đó có thể cùng mình ngồi lại.



"Ngài là Tổng Tư Lệnh, một ngài bận trăm công ngàn việc, chuyện cháu ta chỉ là nhỏ nhặt, không liên quan ngài." Basan Ather cũng là cáo già thành tinh, người đã cho mình bậc thang, mình làm sao cũng phải cho người mặt mũi, "may mắn ta ở địa quật tìm được xác nó, đem vật kia cầm về."



Basan biết Harris Arman gọi đến là chuyện gì, lập tức chuyển đề tài, gợi ý cho người mở miệng, này sự ăn nhịp chỉ có những cáo già thành tinh với nhau thường dùng.



"Ồ, vậy thật chúc mừng ngài." Harris Arman bộ mặt vui vẻ hẳn ra. Lão đến cũng là vì mục đích chuyện này.



"Cùng vui!" Basan Ather đáp lại, ý tứ cho thấy bí mật lần này giá trị không cần phải nói, hai người là phải kiếm lớn.



Giữa bọn họ như những con cáo già này, có những chuyện không cần nói rõ, ngầm hiểu lẫn nhau liền tốt.



"Ngài muốn chúng ta Ather gia tộc đền đáp hạ lễ như thế nào đây?" Basan trực tiếp hỏi: "là cùng chúng ta hợp tác khai phát, cử người đến giám định, hay là nhận về tin tức?"



Ba loại phương cách đều có ưu khuyết điểm rõ ràng, Basan là muốn xem người phía sau lựa chọn thế nào.



Tất nhiên, giá trị mỗi sự lựa chọn cũng khác nhau.



"Xin cho ta một phút suy nghĩ." Tổng Tư Lệnh nói ra đề nghị, thực tế đang cùng trưởng lão viện bề trên câu thông, lắng nghe ý kiến.



"Xin mời ngài tự nhiên!"



Lúc này, trong Tinh Võng không gian, mười vị đại lão quyền hành tối cao, cùng Tổng Tư Lệnh và Tổng Thư Ký Tần Chính Dương hội họp.



"Các vị, ta vừa mới liên lạc Ather gia tộc, bọn họ đứa cháu đ·ã c·hết, nhưng may mắn đồ vật đã cầm về." Nghe được Harris Arman thông báo, ai nấy sắc diện vui mừng, chỉ có Tần Chính Dương là âm trầm như nước.



Khỏi phải nói, lần này chuyện xảy ra là do ai ở phía sau thao túng chỉ đạo, chẳng qua không ai phá vỡ mặt mũi nói ra.



Ai cũng biết, lần này Minh Điện là hoàn toàn thất bại, mặc dù nhìn bề ngoài không có thiệt hại, nhưng hậu quả để lại là rất lớn, tương lai sẽ rước lấy Ather gia tộc vô tận trả thù.



Mà đáng nói là Giác Tỉnh Bàn bí mật đã mở ra, tiếp đó không ai biết kết quả sẽ như thế nào.



"Kết quả thế nào đây?" Tần Chính Dương giọng âm trầm hỏi.



Nhìn Tổng Tư Lệnh nở nụ cười, đám người biết là kết quả tốt, "các ngài đoán không sai, Giác Tỉnh Bàn bí mật hoàn toàn giải khai, nó ghi lại thứ rất đáng giá."



"Vậy là tốt rồi."



"Ừ, coi như không phụ sự mong đợi."



"Ameron làm việc vẫn là rất hiệu quả, thật không để người thất vọng."



[…]



Các vị đại lão ngươi một câu ta một câu cho thấy rất hài lòng kết quả này.



"Nhưng. . ." Harris Arman ngập ngừng một giây đánh gãy xôn xao, tiếp lời nói: "Ather gia tộc để chúng ta lựa chọn, là hợp tác cùng khai phát lợi ích, hay cử người qua giám định Giác Tỉnh Bàn bí mật, hoặc là nhận về thông tin và tự mình làm chủ, xin các ngài cho biết ý kiến."



Mười hai người bắt đầu đưa ra ý kiến thảo luận.



Qua mấy phút, cuối cùng ai nấy đi đến thống nhất cùng Ameron tập đoàn hợp tác, nhưng yêu cầu ba thành lợi ích cùng đồng thời cử người giá·m s·át.



"Tổng Tư Lệnh, ngài có toàn quyền phụ trách đàm phán chuyện này." Mười vị đại lão thể hiện lập trường, hoàn toàn lấn át Tần Chính Dương tiếng nói.



"Cám ơn các đại lão." Tổng Tư Lệnh đánh tiếng cảm ơn, kết thúc cuộc họp.



Trờ lại cùng Basan bắt chuyện, Harris Arman bắt đầu đánh lên lợi ích chiến.



. . .
— QUẢNG CÁO —