Tinh Hải Đại Tặc Hành

Chương 3: Va chạm



Chương 03: Va chạm

. . .



"Cái gì?"



"Lục ca, ngươi. . ngươi. . ngươi có dị năng?"



Bọn họ không thể nào ngờ đến, Lục Kha vậy mà người mang dị năng.



Lúc này Lục Kha mới ý thức được mình sai lầm, vừa rồi quá kích động vô tình hét lớn để mọi người trên đường đều chú ý, khiến cho tin tức lộ ra, ai nấy ánh mắt đổ dồn chăm chú lên người.



"Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đi!" Hắn vội vàng kéo theo ba người nhanh chóng rời đi.



Rất nhanh, ở hiện trường có người quay chụp, đem tin tức kèm theo Lục Kha hình ảnh phát lên Tinh Võng mạng xã hội.



Không qua mấy phút, tin tức lan đến tai các lão đại bang phái và lãnh đạo các tiểu gia tộc trong trấn.



Trong một đình viện nào đó.



Long Hoa Bang lão đại dáng người nhàn nhã đang nằm nghỉ ngơi bên cạnh hai người nữ nhân xinh đẹp, bỗng dưng cuộc gọi khẩn cấp đánh tới để Dương Long nhíu mày.



Hắn nâng tay nhẹ điểm, một hình chiếu hiện ra, nhìn thấy gã thuộc hạ chân chạy hắn xạm mặt lại, quát hỏi:



"Chuyện gì? Không biết ta đang nghỉ ngơi sao?"



"Lão đại, chuyện tốt!" Gã thuộc hạ giọng hưng phấn nói: "người phía dưới vừa phát hiện một đứa trẻ có dị năng, vẫn còn chưa thức tỉnh."



"Thật?" Dương Long vội vàng bật dậy, kích động hỏi dồn: "đứa trẻ hiện ở đâu?"



Gã thuộc hạ đem tình huống kể lại cho Dương Long, xong nói: "theo tin tức điều tra, đứa trẻ gọi Lục Kha, là một cô nhi, hôm nay vừa mới tốt nghiệp Tiểu Học, hiện đang sống cùng một lão già ở đường số 14, ngoại khu nam, vị trí đến gần con suối bên ngoài trấn."



"Tốt!" Dương Long lập tức ra lệnh: "Gấu Điên (Hùng Phong) ngươi dẫn theo thủ hạ đi một chuyến, bằng tốc độ nhanh nhất tìm tới nhà đứa trẻ, nói cho nó, chỉ cần đồng ý gia nhập chúng ta Long Hoa Bang, ta giúp nó thức tỉnh dị năng và cung cấp tài nguyên tu luyện."



"Vâng, lão đại!"



Kết thúc cuộc gọi, Dương Long thả người ngồi lại trên ghế, tâm tình hết sức vui vẻ.



Chuyện tương tự cùng lúc xảy ra ở nhiều nơi, ai nấy theo phần mình hành động, phút chốc đoàn xe bay tấp nập hướng về ngoại khu phía nam vọt tới.



Trong khi đó, Lục Kha vẫn còn lang thang ở khu đông, dẫn theo tiểu đệ nhóm đi vào bãi rác bên ngoài thị trấn.



"Lục ca, ngươi thật là có dị năng?"



Trên đường đi tới, ba người đã hỏi câu này rất nhiều lần, thế nhưng Lục Kha vẫn giữ im lặng, chưa từng mở miệng xác nhận.



"Hẳn là."



Lần này, hắn lại lên tiếng đáp lời.



Một lời nói ra để nhóm ba người kích động: "ha ha ha, ta biết mà!"



"Lục ca, ngươi sắp trở thành siêu nhân sao?"



"Có thể bay trên trời sao?"



Lục Kha bị hỏi dồn, chỉ có thể lắc đầu cười.



"Người có Dị Năng không có nghĩa sẽ trở thành siêu nhân, chưa chắc là sẽ biết bay, có khi, dị năng cũng chưa chắc sẽ dùng được."



Trên đường đi, Lục Kha đã tìm kiếm khá nhiều thông tin trên Tinh Võng liên quan đến dị năng, đã sơ bộ hiểu được dị năng có trăm ngàn vạn loại, không phải loại nào cũng mạnh mẽ hữu dụng, có đôi khi có dị năng không bằng không có, do đó hào hứng kích động cũng giảm đi rất nhiều.



Đúng lúc này, Sơn Ba ông lão gọi đến.



"Tiểu tử, ngươi có dị năng?"



Lục Kha cười khổ, nhẹ gật đầu.



"Vậy trước khi đêm xuống cũng không cần trở về."



Nói xong, ông lão tắt máy.



"Lục ca, chuyện gì xảy ra?"



Đám tiểu đệ ai nấy có vẻ lo lắng.



"Ta tin tức để lộ, có nhiều người tìm đến nhà, quá phiền!" Hắn đã xem Tinh Võng mạng xã hội, biết tin tức đã xuất hiện tràn lan, dự là sắp tới sẽ bị phiền c·hết.



Từ lúc để lộ tin tức đến giờ chỉ qua 1 giờ nhưng đã có mấy mươi đầu tin nhắn phát tới hỏi thăm, Lục Kha tất cả im lặng không đáp, thậm chí đóng lại Tinh Võng, không nhận tin nhắn.



"Lục ca, tiếp đó chúng ta làm gì?"



Trầm ngâm giây lát, hắn chỉ về phía một ngọn đồi rác, nói: "đi, đến khu xe bay, hy vọng hôm nay tìm được thứ tốt."



Bãi rác Đông A rất là rộng lớn, rộng hàng ngàn mẫu, là nơi tập kết tất cả rác từ ba tòa thành: Tân Biên, Tân An và Dương Minh. Rác ở đây chính là các loại phương tiện cũ nát, các thiết bị hết hạn sử dụng hoặc là hư hại bị thải ra, chờ ngày tái chế.



Gọi là rác, nhưng trong này không thiếu những thiết bị mới toanh, chẳng qua lạc hậu so với thời đại nên không còn được sử dụng, bị người ném ra. Lục Kha mấy người chính là nhắm tới loại này, bởi vì chúng rất có giá, lại tốt bán.



"Lục ca, ta thấy hay là đến khu người máy, nơi đó linh kiện rác bán giá cao a." Dương Lộc Ninh đề nghị nói.



Thời đại này người máy xuất hiện ở khắp nơi, sinh hoạt gần giống như người, do đó nhu cầu sửa chữa là rất lớn, trong khi linh kiện mới giá trị khá cao, nhiều người không có đủ tiền đành phải tìm linh kiện rác thay thế, dẫn đến giá trị linh kiện rác đi theo tăng lên.



"Không muốn!" Lục Kha lắc đầu từ chối: "người quá đông, lại nói bọn người Phát Tài Bang quá hung ác, cùng bọn họ v·a c·hạm chúng ta chỉ có thua thiệt."



Quá khứ, Lục Kha mấy người không ít lần cùng Phát Tài Bang lên xung đột, mà phần lớn nguyên do xuất phát từ việc bị chèn ép hoặc b·ị đ·ánh c·ướp, do đó ai cũng e ngại chạm mặt họ.



Ở trấn này, cứ 100 người nhặt rác thì hết 70 người gia nhập bang hội, bọn họ phân nửa trú đóng ở khu người máy, hai phần người đến khu xe bay, một phần người đến khu thiết bị, còn lại là lượm lặt ở khu lẻ tẻ.



Lục Kha chính là thuộc nhóm lẻ tẻ, không cố định mục tiêu, do đó thu nhập cũng không ổn định, có ngày cũng không có thu nhập gì.



Băng qua mấy núi xe rác, Lục Kha đi tới dưới chân núi rác khổng lồ.





"Vào thôi, cẩn thận một chút!" Lục Kha đánh tiếng nhắc nhở, để ba người tiểu đệ rời đi.



Sở dĩ nhắc nhở là để ba người chú ý đến nguy cơ s·ạt l·ở, không cẩn thận rất có thể sẽ bị phương tiện rơi trúng hoặc c·hôn v·ùi.



Nghề nhặt rác này rủi ro cũng rất lớn, không phải không c·hết người, thực tế bãi rác này đã c·ướp đi sinh mạng không ít con người nhưng vì mưu sinh nên ai cũng đành phải mạo hiểm.



Lục Kha cũng bắt đầu di chuyển vào trong núi rác tìm kiếm, hắn không thể trông chờ vào đám tiểu đệ mang hàng về, đó là không thực tế.



Luồng lách nhún nhảy xuyên qua các khe hở, hắn đi dần l·ên đ·ỉnh núi rác, bắt đầu thăm dò vào trong các phương tiện.



Nghề nhặt rác này tùy thuộc vào vận khí, không có nói trước điều gì, đôi khi trắng tay mà về, cũng có khi tìm thấy nhiều đồ tốt, trong năm năm nhặt rác, có lần Lục Kha tìm thấy một túi đồ trang sức giá trị bị b·ỏ q·uên t·rên x·e, lần đó thu nhập hơn ngàn Tinh Tệ, là cao nhất một lần.



Hắn thu nhập, phần lớn dùng chi tiêu sinh hoạt hàng ngày, nhưng ba phần còn lại là đóng góp quỹ sinh hoạt cô nhi viện, nơi đã nuôi dưỡng hắn chín năm liền, mặc dù bây giờ đã ra ngoài nhưng ân tình vẫn còn ghi nhớ.



"Ồ!"



Đang suy nghĩ miên man, bỗng trước mắt Lục Kha xuất hiện một chiếc xe bay có bề ngoài bóng loáng hãy còn như mới, nó đang nằm lẫn trong núi rác, bề ngoài trầy xước nghiêm trọng nhưng rõ ràng không hư hao quá nhiều. Lục Kha cảm thấy hiếu kỳ, lập tức nhún chân nhảy xuống, tiếp cận dò xét.



"Ồ, xe này hoàn toàn không có va đập đến mức hư hại nặng, ngoại dáng cũng còn rất mới, làm sao xuất hiện ở đây?"



Trước mắt phương tiện vẫn còn tốt dáng, loại bỏ trầy xước, nó hoàn toàn có thể tái sử dụng, chắc chắn bán được giá cao.



Tít!



Thử quét hình tìm thông tin trên Tinh Võng, Lục Kha bỗng há miệng sững sờ.



【Telecar X30, giá trị 12,000,000 Tinh Tệ.】



"Con bà nó!"



Lục Kha muốn chửi kẻ nào ngu ngốc đem con xe xịn sò đắt đỏ như vậy ném bãi rác, "thật là bại gia a."



Phải biết, hắn cố gắng một năm, thu nhập không quá ba ngàn Tinh Tệ, giá trị chiếc xe này bằng cả mấy đời thu nhập, như vậy lãng phí hắn thật là không chịu nổi, rất muốn đem chủ nó ra đánh chửi một trận cho đỡ tức giận ghen ghét.



Đúng lúc này, một thanh âm hưng phấn cất lên ngay sau lưng Lục Kha: "A, lại là một chiếc xe còn mới, quá tốt!"



Nhìn lại, người đến là một thiếu niên 14 15 tuổi, thân hình cao lớn, so với Lục Kha hãy cao hơn cả một cái đầu, nhìn thấy người này, Lục Kha bật thốt: "Cẩu Nô!"



Vốn người này tên gọi là Ninh Ba, nhưng bởi vì làm chân chó cho bọn người Phát Tài Bang mà bị Lục Kha mấy người đặt biệt danh là Cẩu Nô.



"Kha ác bá!!!"



Cẩu Nô nhìn thấy Lục Kha tức thì nhe răng cười cười: "thế nào, ta xe đẹp không?"



"Ngươi xe?" Lục Kha tức xạm mặt, nói: "từ lúc nào nó thành ngươi xe rồi?"



Cẩu Nô nhún chân nhảy xuống ngay đối diện Lục Kha, đưa tay vỗ vỗ chiếc xe cười nói: "mới đây nha!"



Như vậy?



Hắc hắc!



Cẩu Nô nhìn thấy Lục Kha bộ dáng tức giận tâm tình rất là vui vẻ, nhe răng cười tà.



Lục Kha không để ý đến hắn, muốn vượt lên trước mở cửa xe, nhưng lập tức bị Cẩu Nô đập cửa ngăn lại.



Xong đến lượt Cẩu Nô giành lên trước mở cửa, lại bị Lục Kha lấn người chen ngang.



Hai người ngươi qua ta lại không ai nhường ai.



Tranh giành một lát, ai nấy đều nổi giận, bắt đầu đánh lên.



"Ngươi muốn c·hết!"



Cẩu Nô tức giận hét lớn, vung tay đấm ra một quyền vào mặt Lục Kha, nhưng cùng lúc Lục Kha tung ra một cước đá bay Cẩu Nô.



Hai người đồng thời dính chiêu, vừa mới tách ra lại lao vào đánh tiếp.



Phanh!



Phanh!



Đánh qua một lát, ai nấy dính thương, miệng mũi đều có v·ết m·áu.



Cẩu Nô thân hình cao lớn cho nên chiếm trọn ưu thế, quyền kình mạnh mẽ đánh tới khiến cho Lục Kha mấy lần dính chiêu bại lui. Ở chiều ngược lại, Lục Kha di chuyển nhanh nhẹn, thể lực không kém, mỗi cước tung ra đều đánh bay đối thủ, từ đó lấy lại chút ưu thế.



Hai người kẻ tám lạng người nửa cân, thực lực sàn sàn nhau, có đánh thêm nữa cũng không phân ra thắng bại.



Đây cũng không phải hai người lần đầu đánh nhau, gần nhất đánh nhau là ba ngày trước.



Biết là khó phân ra thắng bại, Cẩu Nô lập tức phát ra tin nhắn gọi người.



Lục Kha sắc mặt rất là khó coi. Hắn biết, người Phát Tài Bang sắp đến. Có bọn người Phát Tài Bang chen chân vào, lần này hắn sẽ lại tay không mà về.



Tranh thủ lúc người chưa đến, Lục Kha lần nữa vượt lên trước mở cửa xe.



Lần này Cẩu Nô không có ngăn cản, ngược lại đồng thời tiến về phía khác, mở cửa xe còn lại.



Hai người gần như đồng thời hành động.



Cửa xe đồng thời mở ra.



Nhưng ngay sau đó ai nấy ngây n·gười c·hết lặng, đứng im tại chỗ.



Trong xe có người, một n·gười c·hết, cùng với một đứa bé trai khoảng 9 tuổi. Người c·hết là một trung niên khoảng 40 tuổi, bị v·ết t·hương xuyên ngực mất máu mà c·hết.



"Các ngươi là ai?" Đứa bé trai cất giọng run rẩy sợ hãi lên tiếng.



"Ta. . ta. ." Cẩu Nô không biết phải đáp lời như thế nào, bởi vì lúc nãy hắn còn mạnh miệng nhận là chủ xe này, bây giờ chủ nhân thật sự lộ diện, để hắn rất là lúng túng, vội biên một lý do qua loa đáp: "ta là người ngang qua."



Đứa bé trai giương ánh mắt nhìn sang Lục Kha, chờ đợi hắn câu trả lời.





"Ta là một người nhặt rác địa phương."



Lục Kha không chút giấu diếm hay quanh co, y như sự thật nói ra: "bởi vì ngươi xe nằm trong bãi rác, bị ta nhìn thấy, lầm tưởng là phế xe vô chủ cho nên thăm dò, vậy thôi."



Đứa bé trong mắt bỗng ánh lên vui mừng, nói với Lục Kha: "ngươi giúp ta sao?"



"Giúp cái gì?" Lục Kha vẻ mặt nghiêm túc hỏi.



Cẩu Nô ở bên cạnh vểnh tai lắng nghe.



Đứa trẻ vẻ mặt buồn bã nói ra: "Giúp ta đem xác cha ta an táng."



Mặc dù đứa trẻ biểu hiện ra ngoài vẻ mặt sợ sệt, giọng nói run rẩy cho thấy hoảng loạn, nhưng Lục Kha nhìn ra nó rất bình tĩnh.



Đối với một đứa trẻ chưa đến 10 tuổi như nó, có thể giữ được bình tĩnh không la không khóc, ngược lại còn nhờ người an táng cha mình, đó là quá bất thường.



Càng bất thường hơn khi nó ở trong xe mà không ra ngoài, "nó chẳng lẽ không đói sao?"



Nhìn thấy Lục Kha thần tình nghiêm túc, lại đăm chiêu suy nghĩ ra vẻ do dự, đứa trẻ trong đáy mắt lướt qua vẻ ngạc nhiên, còn có thưởng thức chi ý, nhưng rất nhanh che giấu đi.



"Tốt!"



Dù đứa trẻ là ai, n·gười c·hết là cần phải hạ thổ an táng, Lục Kha không thể chối từ đề nghị giúp đỡ này.



"Ngươi có thể đi ra." Lục Kha né tránh qua một bên nhường ra không gian cho đứa trẻ đi xuống.



Người c·hết là một trung niên thân thể cao lớn cường tráng, trong khi Lục Kha vóc người quá nhỏ, muốn dời đi xác c·hết với hắn mà nói là rất khó.



Khó, nhưng lời đã hứa hắn phải thực hiện, cũng không có than vãn hay nhờ cậy giúp đỡ.



Vất vả một lúc, rốt cuộc Lục Kha cũng dời được n·gười c·hết ra ngoài. Nhìn hắn bộ dáng vất vả, Cẩu Nô chỉ là đứng xem cười cười cũng không có ý tứ ra tay hỗ trợ.



Hai người có thù, Cẩu Nô còn lâu mới giúp đỡ Lục Kha.



Đổi lại, Lục Kha mặc kệ mới nhờ hắn.



Cõng lên xác c·hết, Lục Kha chậm rãi đi tới.



"Quá nặng!" Lục Kha trong lòng thầm than.



Này xác c·hết giống như tảng đá đè nặng trên vai, phải cố hết sức hắn mới đem nó di chuyển đi xuống.



Vất vả nửa ngày, trải qua rất nhiều lần dừng lại giữa đường nghỉ ngơi, Lục Kha rốt cuộc đem được xác c·hết ra bãi đất trống, đào mộ an táng.



Đã thực hiện xong lời hứa, Lục Kha không còn lưu luyến chuyện gì, xoay người ý định rời đi.



Đứa trẻ đang đứng trước mộ bỗng lên tiếng gọi lại hắn: "chờ chút!"



"Chuyện gì?"



"Cái này cho ngươi." Đứa trẻ ném ra một tấm thẻ màu đen, là loại thẻ bạch kim khách quý của một ngân hàng nổi tiếng.



Nhìn thấy tấm thẻ, Lục Kha lắc đầu, đem nó trả lại trong tay đứa trẻ.



"Ta giúp ngươi an táng n·gười c·hết là bởi vì n·gười c·hết cần được yên nghỉ, không hơn."



Nói xong, hắn xoay người dứt khoát rời đi.



Đi xa một đoạn, bỗng thấy đứa trẻ chạy theo hắn phía sau.



Lục Kha dừng lại, nghiêm giọng hỏi: "ngươi làm sao theo ta?"



Đứa trẻ giương bộ mặt nhăn nhó nói: "Ta không có chỗ ở."



"Ngươi có tiền!"

Có tiền muốn bao nhiêu chỗ ở không có, trong trấn nhỏ hãy có đầy khách sạn cao cấp sẵn sàng phục vụ, loại nào cấp bậc đều có.



Lục Kha nói xong, cũng lười để ý đứa trẻ, xoay người bước đi.



Đứa trẻ tiếp tục chạy theo, vượt lên sánh đôi cùng hắn đi tới, vừa đi vừa hỏi: "ngươi tên gì?"



"Lục Kha!"



"Ta gọi Nan." Đứa trẻ tự báo tên, nhưng cũng không nói ra họ của mình, càng không nói đến xuất thân.



"Ta muốn đến nhà ngươi ở tạm, được chứ?"



Lục Kha dừng bước, xoay mặt nhìn đứa trẻ, chăm chú nhìn kỹ nó một lát, bỗng hỏi: "tại sao?"



"Ta. . sợ ở một mình." Đứa trẻ mặc dù lý do nghe không ra cái gì mao bệnh, nhưng nghe vào trong tai Lục Kha lại rất gượng ép.



"Nhà ta rất nghèo!"



Nói, Lục Kha lại đi tới.



"Không quan trọng, ta có thể trả tiền thuê."



Lục Kha liếc mắt nhìn đứa trẻ, im lặng không nói, xem như thầm chấp nhận nó.



"Xem như ngươi đồng ý nha." Đứa trẻ cười hì hì nói, bộ dáng rất là vui vẻ.



. . .



Chiều xuống!



Ba người tiểu đệ trở về điểm hẹn, ai nấy vẻ mặt phong trần mệt mỏi, nhưng trên mặt đều mang nét cười.



"Lục ca, hôm nay ta kiếm lời không ít tiền đâu, ngươi xem!"





Dương Lộc Ninh lấy từ trong túi bên hông ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn trang sức vàng, nhìn là biết bị nó chủ b·ỏ q·uên t·rên x·e, bị Dương Lộc Ninh tìm được.



"Chúc mừng a." Lục Kha mỉm cười, thay Dương Lộc Ninh cao hứng.



"Lục ca, nhìn xem ta đây." Cao Thành Sơn cũng móc từ trong túi ra một vật, đem nó lớp vỏ ngoài kéo xuống, để lộ một thanh đao nhỏ, lưỡi đao dài khoảng ba tấc, làm từ loại chất liệu hợp kim chất lượng cao cho nên rất là sắc bén.



"Đao tốt!"



Cho dù Lục Kha không rành về binh khí hay vật liệu, nhưng chỉ cần nhìn nước đao và độ sắc bén đủ nhận biết nó là một thanh đao tốt.



"Ừm, đúng là đao tốt." Đứa trẻ ở bên cạnh cũng gật đầu.



Ba người ánh mắt bỗng nhìn xuống đứa trẻ, ai nấy trong lòng thắc mắc.



"Lục ca, đây là ai?"



Không chờ Lục Kha lên tiếng, nó tự mình lên trước giới thiệu: "ta gọi Nan, trẻ lạc đường, từ đó ở tạm nhà Lục Kha."



Nhìn đứa trẻ bộ dáng tự nhiên không chút nào dáng vẻ người lạ, Lục Kha cũng rất là im lặng. Từ lúc gặp nhau, đứa trẻ giống như cao da chó một dạng, bám dính lấy hắn không tha.



Ba người phía sau thì cũng bó tay rồi, thời nay cũng còn có kẻ lạc đường? Chẳng lẽ này đứa trẻ không biết chữ? Không biết tìm Tinh Võng hỏi?



Không có lý a.



Cho dù không biết chữ, nhưng có thể dùng giọng nói nha.



Này lý do cũng thật con mẹ nó cẩu thả, định lừa người sao?



Ba người đồng thời quăng ánh mắt khinh bỉ nhìn đứa trẻ, thấy nó vẫn một bộ điềm tĩnh không chút lo ngại, thật cũng lười so đo.



"Tốt! Chúng ta. . ."



Lục Kha còn chưa nói hết câu, phía sau bỗng có người quát lớn: "chờ chút!"



Chỉ thấy Cẩu Nô dẫn theo một đám người Phát Tài Bang rầm rộ chạy tới, chớp mắt đem nhóm người Lục Kha vây quanh.



Cẩu Nô mệt thở hổn hển, chỉ tay vào đứa trẻ nói: "Bá ca, chính là nó."



Lục Kha nghe nói nhướng mày.



Đứa trẻ thì khuôn mặt không chút đổi sắc, bộ dáng ung dung điềm tĩnh không chút nào lo lắng sợ hãi.



"Tiểu tử, ngươi chính là chủ nhân chiếc xe kia?" Hồ Bá bước tới trước mặt đứa trẻ, ánh mắt uy nghiêm nhìn xuống, bá khí ép người.



Hồ Bá cái này bộ dáng thoạt nhìn rất có sức đe dọa, đáng tiếc đứa trẻ không có chút nào để ý, thậm chí không nhìn thẳng hắn.



"Đúng vậy!" Nan đưa tay ngoái ngoái lỗ tai, dáng người lơ đễnh, cũng không để ý mấy người Phát Tài Bang đang cố phát ra khí thế dọa dẫm.



"Đem nó quyền sở hữu giao ra, ta thả ngươi rời đi." Hồ Bá dứt khoát lật bài ngửa, không thèm quanh co che giấu ý định của mình.



Nan không thèm nhìn hắn, một ngụm ra giá: "3 triệu!"



Cái gì?



3 triệu?



Ngươi muốn tiền điên rồi? Không s·ợ c·hết sao?



Người Phát Tài Bang ai nấy nhìn nhau, đáy mắt hiện lên vẻ cợt nhả, cười trên nỗi đau của người khác.



Hồ Bá khuôn mặt đen lại.



Hắn đích thân ra mặt, vậy mà có kẻ không nể mặt hắn, còn ra giá đòi tiền.



Vấn đề là. . . 3 triệu quá nhiều.



Hắn Hồ Bá chỉ là đại ca một khu bãi rác, không phải ông trùm bãi rác a, làm sao có được tích lũy nhiều tiền như vậy.



"Tiểu tử!" Hồ Bá đột nhiên đưa tay ra bắt lấy bả vai đứa trẻ, đồng thời lực lượng mạnh mẽ truyền vào, ý muốn đem nó xương cốt đánh gãy.



Ra tay rồi!



Người Phát Tài Bang ai nấy hào hứng, bộ dáng ăn dưa chờ xem kịch vui, trong đầu não bổ hình ảnh đứa trẻ khóc thét quỳ xuống van xin tha thứ, tự mình hai tay dâng lên quyền sở hữu xe bay cho lão đại.



Thế nhưng, hình ảnh đó mãi mãi cũng không xảy ra, bởi vì Hồ Bá lúc này mặc dù đúng đó nhưng sắc mặt lúc xanh lúc đỏ biến hết sức khó coi.



Hắn là một Võ Sư cấp 7, chiến lực vào khoảng 7 ngàn, vậy mà đối phó một đứa trẻ 10 tuổi không thành, đã vậy còn bị phản ngược, bao nhiêu lực lượng phát ra bây giờ trả lại thân, còn thêm vào trong đó lôi thuộc tính để hắn thân thể gánh chịu đau đớn vô cùng.



"Đi thôi!" Đứa trẻ nói với Lục Kha.



Nhìn thấy Nan nhẹ nhàng tránh thoát khỏi bàn tay của Hồ Bá đi ra, ai nấy vẻ mặt kh·iếp sợ.



Làm sao có thể?



Người Phát Tài Bang ai nấy nhìn nhau, tự hỏi Nan làm sao không có bị lão đại đánh gãy tứ chi như đã nghĩ, còn có, nó làm sao thoát khỏi bàn tay lão đại?



Bọn họ não bổ rất nhiều cảnh tượng, nhưng trước mắt cảnh tượng là chưa bao giờ nghĩ ra.



"Nó làm sao làm được?"



Ai nấy nhìn nhau lắc đầu.



Nhìn thấy Lục Kha đám người bước đi, nhân thủ Phát Tài Bang gấp: "lão đại!"



Hồ Bá lúc này vẫn đứng im đó, đôi mắt nhắm lại không có để ý nhóm người, chỉ nghe hắn lên tiếng quát: "tránh ra!"



Đám thủ hạ nghe lệnh, vội thối lui nhường đường, mặc cho đám người Lục Kha rời đi.



Nhìn theo bóng lưng đám người Lục Kha ly khai, lúc này Cẩu Nô trong đầu có một ngàn con ngựa lao nhanh, tự hỏi hôm nay là ngày gì, làm sao xui xẻo như vậy?



Vịt đã tới tay lại còn chạy, tiếc a!



. . .
— QUẢNG CÁO —