Tinh Hải Đại Tặc Hành

Chương 7: Đinh Tuyết



Chương 07: Đinh Tuyết

. . .



Trấn Đông A.



Tòa này trấn nhỏ bây giờ đã chật ních người.



Người là từ bên ngoài đến, bọn họ mục tiêu chỉ có một, tìm thấy Giác Tỉnh Bàn. Bởi vì số lượng quá đông, đến từ bất đồng thế lực, đã không thiếu đánh nhau, người địa phương chịu không ít tai bay vạ gió.



Ở một nơi nào đó trong bãi rác, Dương Lộc Ninh nhóm ba người đang cùng một nhóm người lạ mặt chống lại, bọn họ ai nấy trên thân đều có v·ết t·hương chảy máu, mặt mũi sưng vù.



"Các ngươi miệng cũng thật là đủ cứng." Dương Thanh một chân đạp lên người Cao Thành Sơn, đem hắn chà xát trên mặt đất, trên tay chiếc dao nhỏ lăm lăm đe dọa: "còn không chịu nói cho ta tung tích Lục Kha và đứa trẻ kia, ta sẽ đem từng khối thịt trên thân ngươi cắt xuống ném cho chó ăn."



"Ngươi nằm mơ." Cao Thành Sơn c·hết vẫn mạnh miệng, quyết không bán đứng Lục Kha, không muốn nói ra tung tích hai người: "có giỏi ngươi g·iết ta, nếu không, ha ha, ngươi không ra được trấn này."



Hừ!



Dương Thanh bị một đứa trẻ còn chưa mọc lông đe dọa, tức giận vung cước đá bay Cao Thành Sơn.



Phanh !



Tội nghiệp cho đứa trẻ, gánh chịu một cước như trời giáng, bay ra xa mấy thước rơi xuống nằm co quắp không đứng dậy nổi.



"Đến lượt ngươi!" Nói, Dương Thanh lại đi tới túm lấy Dương Lộc Ninh đầu, kéo lên tát mạnh hai cái, đem hắn đánh cho choáng váng, từ trong hôn mê tỉnh lại.



"Thế nào, quyết định nói ra tung tích sao?" Dương Thanh giọng nói mang theo không chút kiên nhẫn.



Phụt~



Dương Lộc Ninh hướng thanh niên phun một phun, cười khặc khặc không nói lời nào.



Dương Thanh một cái tát đánh qua, đem nó ném như ném đồ vật, bay đến chỗ Cao Thành Sơn.



"Còn có ngươi. . ."



Nhưng mà, hắn chưa nói hết câu, bỗng nghe một tiếng nói vang vọng vào lỗ tai: "đủ!"



Nghe một tiếng này, Dương Thanh có chút giật mình, vội vàng nhìn quanh tìm kiếm.



Ở trên một đồi rác, hắn nhìn thấy một người thanh niên đứng đó ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống.



"Cao Thái!" Dương Thanh tất nhiên nhận ra người đến, tức thì nhếch mép cười cười: "ta tưởng ai gan lớn, thì ra là Cao Gia một con chó ghẻ bị ruồng bỏ."



Cao Gia là Đông Dương Liên Bang một trong bách đại gia tộc, xếp hàng thứ 94, trong tay sở hữu rất nhiều mỏ quặng rất cao giá trị, đã từng Cao Gia từ vị trí 50 xếp hàng cấp trung Gia Tộc, nhưng bởi vì cạnh tranh khốc liệt và người kế tục không có mà suy yếu, rơi vào gần cuối bảng phía sau.



Cao Gia bây giờ loạn trong giặc ngoài, mà gần nhất chuyện xôn xao là Cao Gia thiếu chủ Cao Minh Phi cùng với một người con trai tư sinh bên ngoài của cha mình lên xung đột, mà kẻ đó, chính là người ở trước mắt, Cao Thái.



So với Dương Thanh, Cao Thái đẳng cấp kém quá xa. Người trước là Dương Gia thiếu chủ, con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Dược Phẩm Long Hoa nổi tiếng, hiện đã tu luyện đến Võ Sư cấp 8, đồng thời là Dị Năng Giả chiến đấu hệ cường công, còn người sau là con trai ngoài giá thú bị ruồng bỏ, Võ Đạo tu luyện đến Võ Sư cấp 4, kém tận 4 cái tiểu cấp, đáng nói là, Cao Thái còn không phải Dị Năng Giả.



Cao Thái bộ mặt chán ghét nhìn xuống ba người Cao Thành Sơn, nhìn thấy ba đứa trẻ bị h·ành h·ạ thảm thì trong lòng một cỗ hỏa khí bốc lên.



"Thế nào, muốn nhúng tay cứu vớt bọn họ?" Dương Thanh nhếch mép cười khinh bỉ, châm chọc thách thức: "ngươi một kẻ con rơi, ngay đến cơm ăn cũng không có, còn muốn lo chuyện bao đồng? Ta khuyên ngươi đem mặt mình soi vào nước tiểu, nhìn xem mình có mấy cân mấy lượng, có đủ sức chịu đựng ta đánh hay không."



Cao Thái tức giận không nói gì, nhưng đúng lúc này một khác giọng nói cất lên: "vậy ngươi có biết mình có mấy cân mấy lượng, liệu có chịu được ta đánh?"



Lời nói vừa dứt, một nữ nhân xinh đẹp từ xa đi tới, nhìn thấy nàng, ai nấy có mặt đều mở to hết cỡ.



"Đinh Tuyết!"



Đinh Gia đích nữ, siêu cấp thiên tài, nàng là Đông Dương Học Viện phó viện trưởng cháu gái kiêm con gái độc nhất của Đinh Lập An, Đinh Gia gia chủ.



Đông Dương học viện, đệ nhất học viện liên bang, nơi chỉ có siêu cấp thiên tài mới đặt chân đến, ngay đến Dương Thanh cũng không mò được cánh cửa, đủ thấy nó cấp bậc cao bao nhiêu.



"Nàng này sao lại ở đây?" Người xung quanh lên tiếng thì thầm nghị luận.



Dương Thanh cũng không nghĩ tới người xuất hiện lại là Đinh Tuyết, hắn sắc mặt có chút khó coi nhìn thẳng nàng, nghiêm giọng nói: "Đinh Tuyết! Ta cùng ngươi không oán không cừu, ngươi làm gì phải nhúng tay can thiệp? Lại nói, ta Dương Gia cùng ngươi Đinh Gia có sinh ý vãn lai, hai nhà cũng không cừu oán, ngươi cần gì phải ở đây chặn ta một đao?'



Hắn căn bản không dám trêu chọc nàng, không nói nàng là Đinh Gia đích nữ, bản thân nàng chiến lực thao thiên, để hắn tự thẹn không dám nhìn lên.



Đinh Gia là đệ nhị gia tộc, là hào môn thế gia chân chính, là cự phách thế lực, có siêu cấp cường giả trấn thủ, Dương Gia hãy kém quá xa, không thể nào chọc nổi.



Nếu như để lão cha hắn biết hắn đi trêu chọc nàng, rất có thể sẽ một tay chụp c·hết hắn.



"Thì tính sao?"



Đinh Tuyết không hề để ý đến Dương Thanh lời nói, nàng ánh mắt lạnh như băng liếc hắn một cái, xong chậm rãi đi tới chỗ Đinh Hùng Ba đang nằm, đem hắn đỡ dậy.



"Tiểu Ba! Dậy tỷ tỷ cho kẹo ăn!"



Nghe được lời này, Đinh Hùng Ba đang hôn mê bỗng dưng tỉnh lại: "đâu đâu?"



Hắc!



Đinh Tuyết mỉm cười, nhẹ vỗ vỗ vào bên má mập đô đô của hắn, cười nói: "để tỷ tỷ giúp ngươi xả giận, sau đó dắt ngươi vào trấn mua kẹo ăn."





A nha!



Đinh Hùng Ba ngồi dậy kéo áo nàng, đôi mắt ướt át ra vẻ đáng thương nói: "Tuyết tỷ, ta b·ị đ·ánh đau."



Nói xong, còn muốn chực khóc.



"Không khóc, một lát cho kẹo ăn!"



Đinh Hùng Ba nghe nói nhu thuận gật đầu ừ.



Nhìn thấy cái này một cảnh tượng, Dương Thanh hai chân run rẩy, tự mình đứng không vững, trong lòng thì thầm nói “ta xong con bê”.



Trêu chọc ai không chọc, đi chọc người Đinh Gia, nếu mà biết trước ở đây bãi rác có một cái Đinh Gia lạc đàn, con mẹ nó hắn làm mọi cách cũng bắt về thờ cúng tôn là ông nội.



Đinh Tuyết lúc này quay sang nhìn Dương Thanh, ánh mắt lạnh dần.



"Đinh Tuyết! Ngươi nghe ta nói. . ."



Dương Thanh vội vàng lên tiếng giải thích, hòng xua tan cơn giận của nàng, nhưng mà vô dụng, nàng đã xuất thủ.



Chỉ thấy nàng vụt bước ra, thân thể chỉ còn lưu lại tàn ảnh, sau đó Dương Thanh bị một cước đá bay lên trời, tiếp đó phanh phanh phanh liên tục mấy mươi cước cùng đánh vào thân thể, đem hắn như trái bóng đá lên không không kịp rơi xuống.



Ầm!



Dương Thanh rốt cuộc rơi xuống, khi tiếp đất đánh thành hố sâu, nằm đó thoi thóp.



Hắn b·ị đ·ánh thảm, không hề có lực hoàn thủ, ngay cả một chiêu chi địch cũng không đánh lại, b·ị đ·ánh mấy mươi cước không hề có lực phản kháng.



Cao Thái nhìn thấy nàng ra tay độc ác như vậy cũng hít vào một hơi khí lạnh. Những người khác trốn trong góc khuất ăn dưa quần chúng thì ai nấy im lặng không dám thở mạnh, rất sợ nàng sẽ để mắt tới.



"Đi thôi!"



Nàng phủi phủi tay, đi tới đỡ dậy mập đô đô Đinh Hùng Ba, phủi phủi bụi bẩn trên người nó, nhìn qua hai người còn lại nói: "cùng đi!"



Hai người Dương Lộc Ninh và Cao Thành Sơn nhẹ gật đầu.



Ba người sau đó kéo nhau đi về trong trấn.



Đợi cho nàng đi xa, đám người Dương Gia sau đó mới đỡ dậy Dương Thanh, đem hắn đưa về cứu chữa.



Đám người đi khuất, chỉ còn lại Cao Thái, hắn nhìn về một phương hướng thị trấn, thở dài.



"Lâu rồi không trở về, đi cô nhi viện một chuyến xem bọn nhỏ thế nào."



Nói xong, hắn tự mình tiến về thị trấn.



. . .



Sơn cốc hang động.



"Ngươi thân thể cường độ tăng lên 102." Nan đem mới nhất kiểm tra phát cho Lục Kha nhìn xem, "cường độ thân thể mức này tương đương một Võ Đồ cấp 3."



Lục Kha nhìn xem bảng phân tích, rất là hài lòng.



"Đáng tiếc, trong hang cũng không còn sinh vật cho ngươi ăn."



Từ khi có phát hiện, Lục Kha đã tận diệt hết đám sinh vật biến dị trong hang, sau đó tìm kiếm nhưng không còn nhìn thấy.



"Đi nơi khác!"



Trong sơn cốc có không ít hang động, Lục Kha tin tưởng mình dạo một vòng sẽ tìm được mảng lớn, không cần lo thiếu.



Hai người quyết định đi ra.



Bên ngoài, trời giữa ban trưa, ánh thái dương chiếu rọi gay gắt.



Trong cốc hang động bị Lục Kha thăm dò qua, do đó hắn biết nơi nào có sinh vật biến dị, lập tức dẫn Nan đi vào trong săn g·iết.



"Tiện tay v·ũ k·hí không có, thật là phí sức."



Đêm trước ra đi quá gấp, không kịp mang theo cái gì, bây giờ chỉ có thể dùng quyền oanh sát lũ sinh vật, coi như vừa đánh vừa luyện.



Nan nhìn thấy hắn đánh quyền, tức thì chê bai: "Ngươi cái này quyền quá củ chuối đi."



"Ngươi biết cái gì." Lục Kha liếc hắn: "Này quyền là cơ sở quyền, dùng cho đám trẻ luyện tập buổi sáng để rèn luyện thân thể, sở dĩ ta dùng g·iết địch là vì không ai dạy chúng ta võ kỹ chiến đấu."



Nan hiểu được.



"Ta dạy ngươi một chiêu quyền, ngươi sau đó dùng nó g·iết địch." Nan đi lên phía trước, bắt đầu diễn luyện.



Oanh!



Nhìn thấy Nan một quyền đấm vỡ đá núi, Lục Kha há miệng trầm trồ: "lợi hại!"





"Ngươi thử xem!"



Lục Kha cũng bắt đầu thực tập, đem chiêu quyền đánh ra, nhưng mà không có tác dụng đại như nó.



"Ngươi phải đem lực lượng dung nhập vào trong quyền, sau đó phát ra. . ."



Phải mất một lúc lâu Nan mới thành công giải thích cho Lục Kha làm thế nào mới có thể động dùng lực lượng thân thể để dung nhập vào quyền phát ra ngoài. Chỉ thấy lần này Lục Kha thành công đánh ra quyền khí, kình lực tương đối ổn thỏa, đủ lực đ·ánh c·hết một đầu con nhện.



"Ngươi nhiều luyện tập dần dần sẽ thông thạo, sau đó dễ dàng khống chế lực đạo phát ra, có thể tùy thời điều chỉnh."



Nan giống như một ông cụ non, mở miệng giáo học sinh, mà học sinh này với hắn còn lớn.



"Hãy nhớ, học thành chiêu thức không có nghĩa sẽ lập tức thông thạo quyền pháp, nó phải đi qua các bước rèn luyện, từ sơ nhập, đến chưởng khống, đến tinh thông, đến thuần thục, sau cùng là hoàn mỹ, khi đó mới thật sự là quyền đương võ đạo đại tông sư."



Khục!



"Ta thắc mắc," Lục Kha ánh mắt kinh nghi nhìn nó, vẻ mặt quái dị hỏi: "ngươi so với ta hãy còn nhỏ tuổi, làm sao quyền đánh ra có thể phá đá còn ta lại không?"



"Đó là bởi vì ta luyện qua rất nhiều lần, đã đạt đến chưởng khống giai đoạn, còn ngươi bây giờ chỉ mới luyện quyền, sơ nhập còn chưa tính."



Nhìn thấy Lục Kha ánh mắt không mấy dáng vẻ thông minh, Nan đành phải giải thích: "ta ba tuổi tập võ, 5 tuổi luyện quyền, luyện tập suốt 5 năm đã đem quyền pháp chưởng khống, đó là lý do ta nhỏ tuổi nhưng quyền pháp đánh ra hiệu quả khác biệt."



Như vậy a?



Lục Kha có vẻ trầm ngâm. Hắn trong đầu hiểu sơ đại khái ý tứ, muốn quyền lợi hại phải luyện tập nhiều, chỉ vậy thôi.



"Ta khuyên ngươi dành chút ít thời gian đi Võ Quán luyện tập, mặc dù Võ Quán không phải nơi thích hợp theo học lâu dài, nhưng ở cấp độ sơ khai "Học Đồ" Võ Quán so với ai đều không kém, dạy ngươi vừa sức."



Lục Kha nhẹ gật đầu, ý kiến này hắn tiếp thu.



"Ngươi còn nhỏ, làm sao biết nhiều như vậy?"



Nan giương ánh mắt bất thiện nhìn đăm đăm.



Khụ!



Lục Kha ngại ngùng cười cười: "không nói cũng được."



"Không có gì." Nó khoát tay, bộ dáng lơ đễnh nói: "ngươi xem như ta có một cái tốt cha rất biết sinh."



Nha!



Ý ngươi muốn nói mình sinh ra vào nhà tốt sao?



Này thì bó tay rồi.



Lục Kha còn muốn nói điều gì, chỉ thấy Nan trong mắt lóe lên dị sắc, nó radar cảnh giới phát hiện có người đang tiến tới, vội vàng nói: "có người đến!"



Đúng lúc, Lục Kha dự cảm xấu nhảy lên:



〖Xui xẻo〗

. . .

〖Nguy cơ〗

. . .

〖Tử vong〗



Lần này dự cảm nhảy cấp quá nhanh, cho thấy kẻ đến rất lợi hại, Lục Kha không nói hai lời vội nắm lấy tay Nan kéo chạy, "đi!"



Chạy trốn.



Địa bàn này hắn là thông thuộc, mọi ngóc ngách đều rõ như lòng bàn tay, lại thêm dự cảm hỗ trợ, Lục Kha chọn tốt hướng đi, kéo theo Nan chạy tụt vào trong động sâu, đến một hồ nước.



"Xuống! "



Không chút do dự, Lục Kha kéo theo Nan nhảy xuống hồ, dẫn nó lặn xuống đáy nước, ở đó phía dưới cùng có một hang động đi sâu vào vách đá, lại thông ra một hang khác ở bên trong.



Thoát khỏi hồ nước, Lục Kha tiếp tục kéo Nan chạy về một phương hướng. Vừa rồi muốn dừng lại, nhưng dự cảm xấu lại nổi lên, buộc hắn phải chạy trốn.



Lúc này, bên ngoài sơn cốc.



Một chiếc xe bay chạy nhanh qua bầu trời, trên xe có hai người mang theo thiết bị chuyên dụng dò tìm ảnh nhiệt, đem một vùng sơn cốc phía dưới nhìn một cái rõ ràng.



Bỗng dưng trên màn ảnh hiện ra hai thân ảnh nhiệt lưu đang chuyển động, hai kẻ lạ mặt nhìn nhau một cái ánh mắt, đồng thốt lên: "tìm được!"



Xe bay lập tức hạ xuống, trong đó một người phát ra kêu gọi đồng bọn, khác một kẻ mặt sẹo thì đem hình ảnh nhiệt lưu phóng to, truy tìm chính xác vị trí.



"Nơi này, ngay bên dưới mặt đất."



Nhờ có thiết bị dò tìm chuyên dụng, hai người lập tức phát hiện hang động lối đi, từ đó truy vào.



Trong lúc đó!



Dự cảm xấu liên tục cảnh báo t·ử v·ong, khiến cho Lục Kha không dám dừng lại.





Chạy đến một nơi trống trải hang động, Nan bỗng dừng lại hỏi: "hướng nào?"



"Bên kia!" Lục Kha dựa theo dự cảm cho ra phương hướng, hai người tiếp tục chạy tới.



Nhưng mà, lần này không có may mắn như vậy, bởi vì hai người đã xâm nhập vào lòng đất hang ổ loài kiến, những biến dị kiến nghe mùi vật sống tự động kéo đàn đi ra, truy về phía hang động hai người.



Rầm rập! Rầm rập!



Biến dị kiến thân thể to lớn, lớn nhất ngang bằng Lục Kha, nhỏ nhất cũng bằng một con gà, rầm rộ rầm rộ kéo thành hàng chạy nhanh, số lượng phải có hàng ngàn hàng vạn con, nhưng còn chưa dứt.



Ở phía sau.



Hai kẻ lạ mặt sát thủ thoát ra hồ nước, truy đuổi vào trong hang kiến, một người mang theo thiết bị dò tìm cho nên dù chạy nơi nào Lục Kha cũng không thể đem hai người vứt ra.



Đột nhiên!



Phía trên màn ảnh hiện ra rất nhiều ảnh nhiệt loài kiến, khiến cho hai người tê cả da đầu.



"Chúng ta xông nhầm tổ kiến."



Bầy kiến đem hang động chắn giữ, hai người muốn đi tới buộc phải cùng chúng v·a c·hạm.



Hai người trên tay súng năng lượng nâng lên, mở g·iết!



Súng năng lượng Plasma Ener cấp 3, mở ra hỏa lực tối đa trong vòng một phút bắn ra hàng trăm tia sáng, đem bầy kiến xỏ xiên, g·iết c·hết.



Nhưng một đầu ngã xuống mười đầu lên, quân kiến đông đảo nối tiếp nhau đi ra, đem hai người vây g·iết.



"Con bà nó, ở đâu ra nhiều kiến như vậy?"



"Hỏa lực không đủ, nhanh lui lại!"



Lúc này, gã mặt sẹo phát ra kêu gọi đồng bọn: "các ngươi c·hết ở đâu, còn không nhanh tới, chúng ta chọc tới tổ kiến, mau tới hỗ trợ."



Sau đó phát ra vị trí cho đồng bọn.

"Con bà nó, nhiệm vụ khó khăn như vậy làm sao chỉ là cấp C? Ta trở về phải lên khiếu nại."



Vừa chiến đấu, gã mặt sẹo tức giận mở phun tổ chức.



Ở phía trước, Lục Kha lúc này Dị Năng Lực hao hết, năng lực dự cảm đúng lúc biến mất.



C·hết tiệt!



Trong lúc nguy cấp lại vô dụng, kiểu này khác nào đem người hố c·hết.



"Phía trước có ánh sáng!"



Nan bỗng reo lên mừng rỡ, kéo theo Lục Kha một đường vọt tới.



Nhưng mà, thời gian an bình kết thúc.



Biến dị Kiến Lính đã từ đối diện chặn đường, buộc hai người dừng lại.



Phía sau quân kiến cùng xông tới.



Lưỡng đầu thọ địch.



May mắn ở nơi này vách đá xen lẫn Hỏa Thạch cho nên phát ra ánh sáng lờ mờ, để hai người có thể nhìn rõ hoàn cảnh.



Mỗi người một đầu, g·iết !



Quân kiến đã tới, ai nấy không thể chờ c·hết, tự mình chiến đấu giành lấy sự sống.



Phanh ! Phanh! Phanh!



Nan quyền quyền ra đến thịt, đánh cho thân kiến nát bét, nhưng số lượng nhiều lắm, g·iết là g·iết không hết.



Ở sau lưng, Lục Kha cũng vậy vung quyền, nhưng mà lực đạo quá yếu, đánh không c·hết, phải vung mấy quyền mới g·iết được kiến.



Soạt! Soạt!



Đàn kiến phóng tới Lục Kha, đem hắn sát thương, chớp mắt đã mở ra mấy cái lỗ máu, huyết dịch cuồng phún.



Nhưng mà, Lục Kha cảm thấy thân thể không có đau đớn, mặc dù v·ết t·hương mở toang, nhưng cơn đau không xuất hiện, ngược lại Lục Kha trong thân bỗng nhiều hơn một cỗ dư lực.



Phanh!



Đột ngột phát ra lực lượng kình bạo để Lục Kha kinh hãi, một quyền này đ·ánh c·hết ít nhất mười đầu Kiến Lính.



Ở đây có khoảng mấy loại Kiến Lính, cấp 1 thấp nhất, bị g·iết dễ nhất, nó kích cỡ giống như gà trống một dạng, một quyền đánh g·iết mười đầu coi như là thu gặt hiệu quả.



Chuyện gì xảy ra?



Lục Kha đánh lui bầy kiến, ngạc nhiên giây lát, lại phải tiếp tục chiến đấu.



. . .
— QUẢNG CÁO —