Thấy Trương Yêu nằng nặc truy hỏi chi tiết, Thiếu Thương đau đầu: “Trướng tướng quân đừng thủ lăng nữa mà nên đi làm thương nhân đi, toàn cân nhắc so đo ba cái chuyện không đâu.”
Trương Yêu cực ghét bị người ta nói mình chỉ là kẻ thủ lăng, mà cô gái này còn nói những hai lần, tính hắn hẹp hòi bẩm sinh, thế là tức giận: “Con bé nhà ngươi dám ăn nói lỗ mãng, nói láo còn không biết xấu hổ, nhân chứng đâu, ta thấy Hoắc Bất Nghi không cần ngươi nữa nên ngươi mới chuyển sang Viên gia, hôm nay xun xoe đến lấy lòng như vậy, có phải muốn Hoắc Bất Nghi hồi tâm chuyển ý không!”
Vừa dứt lời, Trần Trì kinh hãi nhìn hắn, Thái tử nhủ bụng, nếu được như vậy thật thì hay quá.
Thiếu Thương giận tím mặt, chỉ thẳng tay: “Ngươi ngươi… Được lắm…” Họ Trương khốn nạn này quả là ghê gớm, bao nhiêu năm nàng đấu khẩu chưa thua ai lần nào, vậy mà hôm nay bị ép tới mức không thể cãi lại, nếu không phải nàng đã triệt để hối cải thì đã lôi cả Tam Tự Kinh ra đáp lễ rồi!
Kỷ Tuân vỗ bàn lần thứ ba: “Đủ rồi, tranh chấp vô nghĩa tới đây chấm dứt!”
Trương Yêu vẫn chưa phục: “Cho người quen thân với Hoắc Bất Nghi đến làm chứng, ty chức vẫn không tin…”
“Trương Yêu!” Kỷ Tuân nghiêm nghị quát, “Ngươi cái này không tin cái kia không tin, là cấp trên thì ngươi cho rằng muốn bao che Hoắc Hầu, là cấp dưới ngươi lại cho rằng lấy lòng sợ hãi Hoắc Hầu, lẽ nào trên đời này chỉ có lời của ngươi mới đáng tin hả! Nếu ngươi đã không tin triều đình, vậy lão phu khuyên ngươi từ giã thoái ẩn, hà tất ở lại triều!”
Trương Yêu thấy sắc mặt Thái tử không ổn, nhận ra bản thân đã đi quá xa, hắn lật đật quỳ rạp: “Ty chức không dám, chỉ là ty chức lo rằng nếu không rửa sạch oan tình, dân chúng vô tội sẽ phải chịu oan…”
“Trương Yêu.” Hoắc Bất Nghi chợt lên tiếng, “Hai ta không phải mới quen nhau ngày một ngày hai, cho dù muốn giết lương dân luận công, với bản lĩnh như ta thì người ta đào tạo sao có thể để lại sơ hở lớn như thế, để kẻ khác lợi dụng tố cáo.” Đây là lần đầu chàng chủ động mở miệng từ khi bắt đầu tra án.
Trương Yêu sửng sốt, đoạn cười gằn: “Chuyện này ai cũng biết, nếu ngươi thật sự tính toán không sơ hở, thì năm năm trước khi ngươi tiêu diệt Lăng thị đã không bị nắm tang chứng vật chứng, bị ta đánh ngã xuống vách núi!” Đấy là chuyện hắn ta vô cùng đắc ý.
Thiếu Thương mất hứng, lạnh lùng nói: “Không lẽ năm năm trước là Trương đại nhân tính toán không sơ hở, ngăn được Hoắc Hầu bên vách núi? Nói khoác cũng vừa vừa thôi, muốn dát vàng lên mặt cũng phải xem có đủ chất lượng không, đừng có dát đồng! Năm năm trước là ta cáo trạng Hoắc Hầu, Trương đại nhân đây mới có cơ hội xả nỗi nhục trong buổi tỉ thí, thể hiện tài năng võ dũng. Sau này nếu Trương đại nhân muốn khoác lác thì đừng có chọn lúc ta có mặt!”
Trần Trì cười nhạo.
Hoàng đế văn võ song toàn, cho dựng một võ trường rất lớn ở bãi đất trống tại Bắc cung, thường để vũ lâm hổ hôn cùng võ tướng tỉ thí so tài, không dám nhận Hoắc Bất Nghi vô địch, nhưng chí ít có thể quật ngã Trương Yêu mười đến hai mươi lần.
Trương Yêu cũng nghĩ tới chuyện này, mặt đỏ lựng như màu tiết canh. Thực ra hắn không khoác lác bản thân ‘tính toán không sơ hở’, hắn chỉ bày tỏ Hoắc Bất Nghi không hề ‘tính toán chỉnh chu’, nào ngờ lại bị cô gái đánh phủ đầu, thế là chỉ biết lắp bắp: “Ngươi ngươi… Ngươi…”
Dù thời đại thay đổi ra sao thì tố cáo vị hôn phu cũng chẳng phải là chuyện vẻ vang, nhưng Trình Thiếu Thương đây lại còn rất điềm nhiêm nhắc lại, mọi người có mặt không khỏi cười khổ. Thái tử liếc mắt: “Trình thị, ngươi ăn nói hùng hồn nhỉ, xem ra trong lòng đã không còn khúc mắc.”
Thiếu Thương nghiêm mặt im lặng, Hoắc Bất Nghi cướp lời: “Thiếu Thương tố cáo không sai, đều là lỗi của ta.”
Giọng chàng dịu dàng, trong mắt đượm ý cười, như gió xuân trong lành ấm áp bỗng ùa vào căn phòng nặng nề này, Thái tử trợn mắt nhìn lại, tưởng mình hoa mắt nghe nhầm; Thiếu Thương cũng không khác ấy, xém đã trượt từ trên băng ghế xuống đất.
Kỷ Tuân âm thầm vận khí, lần thứ năm cầm trấn mộc toan vỗ xuống bàn, nhưng Hoắc Bất Nghi tinh mắt, vội lên tiếng trước khi ông vỗ xuống: “Kỷ đại nhân minh giám, tự ta sẽ biện bạch rõ khúc mắc trong chuyện này, xin đại nhân cho sai dịch giữ chặt bốn thôn phụ này.”
Kỷ Tuân làm theo.
Hoắc Bất Nghi bắt đầu trình bày: “Vào năm năm trước, ta đưa Thiếu Thương về đô thành rồi lập tức quay về ngay, nào ngờ giữa đường lại nghe bệ hạ chọn Thôi Hầu làm chủ tướng, bắt đầu chỉnh đốn tướng binh, vì vậy ta không quay về trại tân binh mà đi thẳng đến chủ doanh Bàn Khánh.”
Kỷ Tuân gật đầu: “Nên ngươi không gặp hội Lý Tư, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì tại núi Cổ.”
“Đúng vậy.” Hoắc Bất Nghi nói, “Sau đó ta luôn ở trong soái doanh của Thôi Hầu đợi lệnh, kế tiếp theo quân đánh Bành nghịch tặc. Lý Tư thấy chiến sự cấp bách, không tìm được cơ hội tường trình với ta, định cuộc chiến kết thúc mới báo lại. Nào ngờ cuộc chiến chưa chấm dứt thì đã xảy ra vụ án cả nhà Huyện lệnh Đồng Ngưu bị giết, ta gấp gáp về đô thành trước, Lý Tư ở lại Thọ Xuân giải quyết. Tới khi hắn xong chuyện thì lại bị ta sai về quê làm việc – lúc đó ta đã quyết ý cùng Lăng thị lấy mạng đổi mạng, cho nên rất nhiều phó tướng bên cạnh đều được điều đi như vậy.”
Chàng áy náy nhìn cô gái, Thiếu Thương im lặng xoay mặt đi nơi khác.
“Tiếp nữa là ta đến biên thành Mạc Bắc, một năm sau Lý Tư cũng đến, lúc ấy mới có thời gian bẩm báo tường tận chuyện đã xảy ra.” Hoắc Bất Nghi nói tiếp.
Trương Yêu nói: “Làm gì có chuyện giết nhầm nhiều người như vậy, lại còn cắt cả đầu lâu, rõ ràng là giết người diệt khẩu, giết lương dân hòng lấy công!”
Hoắc Bất Nghi nói: “Bách tính vẫn là bách tính, nhưng hội Lý Tư không hề giết nhầm.”
“Lời này phải hiểu thế nào.” Thái tử cũng bắt đầu nghi hoặc.
Hoắc Bất Nghi nhìn bốn thôn phụ bị giữ chặt bên dưới, chậm rãi nói: “Khi thiên hạ đại loạn, ngoài họa binh biến, ghê tởm hơn là nạn thổ phỉ. Các châu các quận, hễ là rừng rậm núi non có thể dùng để ẩn thân thì ắt sẽ có sơn tặc. Nhưng khi thiên hạ dần một ổn định, bệ hạ hạ lệnh quét sạch thổ phỉ, khai hoang khuyến canh, những sơn trại lớn nhỏ đều khó sống sót.”
Thiếu Thương biết chuyện này, phó mẫu của Cát thị từng nói ‘thổ phỉ ở Thanh Châu đã bị càn quét sạch sẽ, bọn họ muốn đến đó khai hoang trồng trọt’.
Hoắc Bất Nghi nói đến đây, trong lòng mọi người đã dần có suy đoán, lập tức đưa mắt nhìn bốn thôn phụ ở dưới đất.
Quả nhiên bốn thôn phụ run như cầy sấy, mặt vàng như đất.
Hoắc Bất Nghi nhìn bọn họ rồi nói: “Đám các ngươi biết nhìn thời thế, biết sớm muộn gì quân đội triều đình cũng sẽ tấn công, thế là bàn bạc với nhau để hơn hai trăm trai gái già trẻ trong trại cải trang, giả vờ là lưu dân chạy nạn đến dưới núi Cổ, giả xưng anh em vợ chồng, nhận lệnh khuyến canh mở mang đất hoang, bình thường cày bừa cuốc đất, thân thiện hòa thuận với làng xóm xung quanh, nhưng hễ có thời cơ là chạy tới đường núi bên kia núi Cổ, chặn đường cướp bóc người qua lại hoặc đội xe giàu có sung túc. Ta nói có đúng không!”
Bốn phụ nhân run rẩy không nói nổi nên lời, Trương Yêu không muốn thừa nhận mình vu oan, to tiếng nói: “Chỉ là lời một phía của Lý Tư, hắn nói sơn tặc thì là sơn tặc hả…”
“Lúc nãy ta vừa nói, người ta đào tạo sao có thể hành sự bất cẩn, để lại bằng chứng cho các ngươi vu cáo?” Hoắc Bất Nghi nở nụ cười châm biếm.
Trương Yêu đổ mồ hôi lạnh.
“Căn cứ vào số thi thể bị giết, toán sơn tặc này ít cũng phải lên đến bảy tám chục người, nhưng khi nhóm Lý Tư đến núi Cổ, phát hiện thế núi ở đó bằng phẳng, cây rừng thưa thớt, không thể che giấu được toán sơn tặc. Bọn họ mới tìm dọc theo núi, từ từ tìm tới những ngôi làng dưới chân núi Cổ – đám sơn tặc không đề phòng, bị bại lộ ngay tại chỗ. Đáng tiếc lần ấy Lý Tư dẫn theo tân binh, để sổng không ít nam nữ gian tặc. Đề phòng trong thôn làng xung quanh có dư đảng của đối phương, Lý Tư lệnh binh tốt hợp lực đào một chiếc hố to, chôn hết vàng bạc châu báu đã tìm được xuống hố, rải một lớp đất thật dày lên rồi mới chôn thi thể đám sơn tặc…”
Hoắc Bất Nghi chắp tay với Kỷ Tuân, “Đại nhân có thể sai người tiếp tục đào hố thi thể, tất lấy được bằng chứng.”
Trần Trì kính nể, vỗ bàn khen: “Hay, dù dư đảng của bọn chúng có quay lại cũng không ngờ vàng bạc bị chôn dưới thi thể, mà vẫn có thể giữ lại bằng chứng, quả nhiên dưới tay tướng mạnh không có binh hèn!”
Sắc mặt Trương Yêu cực kỳ khó coi.
Hoắc Bất Nghi nói: “Theo lời Lý Tư, dù số tang vật không nhiều nhưng chủng loại vô cùng đa dạng, có đĩnh vàng U Châu, có vòng ngọc trai Giao Châu, bạc trắng Kinh Sở, ngọc phù dung Lũng Tây, có thể nói trải dài từ trời nam đất bắc, tội nghiệt trầm trọng.”
Thái tử sầm mặt: “Giỏi cho một đám côn đồ gian ác! Chẳng những cướp bóc mà còn lừa gạt quan phủ, lại còn không biết hối cải!” Mà khiến người ta kinh hãi hơn là nếu đám sơn tặc này thu tay, nam canh tác nữ dệt cửi, thật sự không ai có thể tra ra bọn chúng!
Nói tới đây thì chuyện đã rõ ràng đại khái, Thiếu Thương cảm thấy mình rất dư thừa, xem ra Hoắc Bất Nghi đã có tính toán trước, bản thân vừa rồi không khác gì trò cười, lúc này nàng rất muốn rời đi. Nào ngờ vừa xoay người thì Kỷ Tuân lên tiếng, nàng bất giác dừng bước.
“Trương Yêu, vụ án hôm nay đã rõ, ngươi còn gì để nói không.” Lão Kỷ vừa sai người áp giải bốn thôn phụ vừa trầm giọng hỏi – khi ông sầm mặt trông khá đáng sợ.
Trương Yêu lẩm bẩm: “Ta còn nói gì được nữa.” Hắn chắp tay với Hoắc Bất Nghi, “Lần này đã hàm oan ngươi, đều là đám điêu dân ác độc giảo hoạt, cả ta cũng bị lừa. Nhưng ngươi cũng thật là, chuyện hơn năm năm trước sao giờ mới nói, hại ta bận một hồi!”
“Ngươi còn nói hả!” Cuối cùng Thái tử cũng nổi giận, “Tử Thịnh mới từ Mạc Bắc về chưa tới nửa tháng, giỗ tổ, sửa lăng, chỉnh đốn dinh thự, rồi triều đình sắp hạ lệnh độ điền, hắn không hề có một khắc rảnh rỗi! Cho dù kẻ gian cố ý lừa phỉnh, nhưng nếu không phải ngươi tham lam, gióng trống khua chiêng thì đâu rùm beng như vậy! Tướng lĩnh giết lương dân lập công, triều đình vinh dự lắm hả! Dù ngươi không tin trời không tin đất, nhưng cũng phải tin vào nhân phẩm của Dương Hầu! Sao ngươi không âm thầm hỏi Dương Hầu trước, nếu Tử Thịnh thật sự có nghi vấn thì làm lớn cũng chưa muộn. Giờ ra nông nỗi này ngươi lại còn hùng hồn không hối cải, chứng tỏ tính cách ngươi cũng chẳng ra gì!”
Trương Yêu bị Thái tử mắng đến xám mặt, nhưng vẫn không nhượng bộ: “Dĩ nhiên thần không thể so sánh với Hoắc Hầu, hắn là con cháu công thần, rất được quân thượng sủng ái, còn thần chỉ là dân chúng bình thường…”
“Ta cũng như ngươi, là con cháu lương dân sáu quận, lẽ nào ta sẽ hại ngươi!” Trần Trì khuyên nhủ, “Dù bệ hạ có sủng ái Thập Nhất lang đến đâu cũng vẫn để cậu ta xung phong xông trận! Đao kiếm không tròng, không lẽ kẻ địch thấy cậu ta là con nuôi được bệ hạ quý nên hạ thủ lưu tình?”
“Hừ!” Trương Yêu vẫn cứng cổ, “Bệ hạ cho hắn ngựa tốt thuần chủng nhất, thiên tướng võ dũng nhất, thám báo cơ trí nhất, chắc chắn hắn ta tất thắng! Ta không có tâm cơ, biết lúc này Thái tử đang giận ta, xử phạt thế nào ta cũng chịu, dù gì ta cũng không dám chống lệnh! Chỉ sợ tấm lòng trung thành của ta rơi vào nông nỗi ấy, Thái tử sẽ khiến lương dân sáu quận nguội tâm!”
“Ngươi…” Trần Trì nghèo từ vựng, Thái tử tức tới nỗi mặt xanh lè tay run run.
“Thiếp cảm thấy thật kỳ quặc.” Giọng cô gái nhỏ nhẹ vang lên, mọi người thấy Thiếu Thương đang đứng bên cửa, một tay vịn khung cửa, dường như đã định sải bước rời đi.
“Hoắc Hầu là con cháu liệt sĩ, là con nuôi của bệ hạ, ai ai cũng biết chuyện này. Song thân của Trương đại nhân vẫn khỏe mạnh, gia đình mỹ mãn, có gì hay đâu mà phải so với Hoắc Hầu, nếu thật sự muốn so thì ngài nên so với Trần tướng quân kia kìa.”
Thiếu Thương nửa cười nửa không, Trần Trì cười khổ ôm trán, song cũng không ngăn cản.
“Trần tướng quân và ngài là lương dân sáu quận, cùng xuất thân từ huyện bên, trúng tuyển cùng năm, vào cung cùng tuổi, nhưng ngài ấy vẫn hơn ngài về mọi phương diện. Lúc ngài ấy được chọn làm phó tướng Hổ Bôn thì ngài vẫn chỉ là một thị vệ bình thường; khi ngài ấy làm Hổ Bôn trung lang tướng thì ngài mới làm phó tướng Vũ Lâm… Nói như vậy, rốt cuộc vì sao ngài không so sánh với Trần tướng quân?” Thiếu Thương cố giả vờ không hiểu.
Thái tử sắc sảo, lập tức cười nhạt: “Dĩ nhiên hắn ta không dám so với Trần Trì rồi, vì vừa tỷ thí là ai ai cũng sẽ thấy rõ, hắn không tài giỏi bằng Trần Trì, không khoan dung đáng tin bằng Trần Trì, cũng không trung hậu lương thiện như người ta! Nên hắn mới phải so sánh vơi Tử Thịnh, nhưng kiên quyết không thừa nhận thực chất mình không bằng ai!”
Trương Yêu như bị cạo vảy cá, xấu hổ xen lẫn bi phẫn, run lên bần bật, cơ thể như nhỏ đi một cỡ, không còn hùng hổ giảo mồm như ban nãy.
Mọi người lạnh lùng nhìn hắn, tự biết không cần phải băn khoăn về người này nữa.
…
Thiếu Thương cứ tưởng mình sẽ là người đầu tiên rời đi, nào ngờ Thái tử còn đi nhanh hơn cả nàng, áo khoác phấp phới như sóng dâng. Thiếu Thương ở sau hô khẽ: “Điện hạ đi thong thả nhé, cẩn thận dưới chân… Ôi chao…”
Thái tử loạng choạng thật, đến khi đứng vững mới lớn tiếng nói: “Ngươi tưởng cô rảnh rỗi như ngươi hả! Giờ triều đình bận trăm công nghìn việc, hôm nay cô phải tranh thủ thì giờ mới đến được đây!”
Thiếu Thương rất muốn nói ngài có thể không cần đến dự thính (hóng chuyện) mà, nhưng nàng không có gan ấy.
“Tử Thịnh.” Thái tử gọi Hoắc Bất Nghi đi phía sau.
Hoắc Bất Nghi cúi người nói: “Điện hạ cứ đi trước, thần sẽ lập tức theo ngay.”
Thái tử liếc nhìn Thiếu Thương, hừ một tiếng rồi phất tay áo rời đi.
Thiếu Thương vô cùng cảnh giác, khi Thái tử và Hoắc Bất Nghi nói chuyện thì nàng nhanh chóng rảo bước rời đi; sau khi Hoắc Bất Nghi và Thái tử từ giã, nàng lập tức xách vạt váy sải chân chạy nhanh, nhưng nhanh tới đâu thì khi bước xuống thềm đá, cô gái vẫn bị giữ lại.
“Ngài làm gì thế! Mau buông tay ra!” cổ tay Thiếu Thương nóng lên, nàng bất an nhìn xung quanh.
Hoắc Bất Nghi nắm tay trái của nàng: “Ta có chuyện muốn nói với em, ở đây…”
“Hoắc Bất Nghi, ngươi định làm gì!” Viên Thận đang đợi dưới thềm đá thấy cảnh ấy, giật mình tới nỗi tròng mắt sắp rơi cả ra, vội vén vạt áo chạy lên thềm.
Hoắc Bất Nghi vẫn bình thản: “Ta có chuyện muốn nói với Thiếu Thương.”
“Nói gì thì nói đi, vì sao không thể nói ngay trước mặt ta!” Viên Thận là văn nhân, bình thường cãi nhau ở Luận Kinh đài cũng rất ghê gớm, đáng tiếc hiện tại lại không thể phát huy tài năng.
Hoắc Bất Nghi nhìn Viên Thận một lúc, đoạn cười nói: “Cũng được, Viên Thị trung đi cùng đi…”
Gì cơ?! Đôi vợ chồng chưa cưới Viên Trình sửng sốt nhìn nhau.
“Nhưng ở đây không tiện nói chuyện, xe ngựa của ta đậu ngay bên dưới, chúng ta lên xe rồi nói.” Một tay Hoắc Bất Nghi bấm vào cổ tay cô gái, tay kia khoác vai Viên Thận, dùng sức đẩy cả hai người đi tới.
Hai người Viên Trình lóng ngóng, ngơ ngác bị Hoắc Bất Nghi đẩy về phía trước.
Vừa đi xuống nửa thềm đá thì chợt nghe thấy một âm thanh láu cá vang lên: “Ôi chao, ai thế kia! Để bổn vương nhìn xem nào, uầy uầy, không phải là Cao Ung Hầu, Viên lang quan và Trình Cung lệnh đây sao…”
Ba người dừng bước, thấy Ngũ hoàng tử hớn hở đi tới, tay phe phẩy cây quạt lông vũ năm màu sặc sỡ.
“Sao Ngũ điện hạ lại ở đây? Đình Úy phủ không phải nơi có thể tự tiện đi dạo, điện hạ lại phạm lỗi gì à?” Thiếu Thương nói.
“Xùy xùy xùy! Ngươi không nói điềm lành được hả!” Ngũ hoàng tử bực mình, “Không phải bổn vương đến Đình Úy phủ, mà bổn vương vừa đi ra từ Tôn Chính phủ…” Hắn cười rất đắc ý, “Phụ hoàng đã phong phiên cho bổn vương!”
“Ồ, vậy chúc mừng điện hạ.” Thiếu Thương chẳng hề xúc động, “Gặp lại sau.”
Hoắc Bất Nghi tiếp tục đẩy hai người.
“Ấy ấy, đừng đi! Lúc nãy bổn vương cưỡi ngựa đến, giờ đang mệt, muốn ngồi xe ngựa về cung, Thập Nhất lang tiễn ta một đoạn đi!” Ngũ hoàng tử hóng hớt thấy rõ, cọ tới cọ lui bên ba người, “Vả lại gặp nhau ắt có duyên, không lâu sau bổn vương phải đến đất phiên, chẳng biết bao giờ mới gặp lại!”
Viên Thận không cảm xúc: “Nếu điện hạ gây rối ở đất phiên thì sẽ được triệu hồi hỏi tội. Như vậy ắt có thể gặp lại điện hạ.”
Ngũ hoàng tử tái mặt: “Viên Thiện Kiến, ngươi có biết nói chuyện không hả!”
“Ngũ điện hạ thật sự muốn ngồi xe ngựa của vi thần?” Hoắc Bất Nghi nói.
Ngũ hoàng tử cao giọng đáp: “Đúng thế!”
“Được.”
Một chốc sau, bốn người ngồi trên cỗ xe thép đen khổng lồ mới chế tạo của Hoắc Bất Nghi, nhớ lại ánh mắt kinh hãi của mọi người ở trước cửa Đình Úy phủ vừa rồi: sắc mặt Viên Trình nặng nề, Ngũ hoàng tử hớn hở như thái dương, Hoắc Bất Nghi vẫn điềm tĩnh như thường.
“Rốt cuộc Hoắc Hầu muốn nói gì với thiếp.” Thiếu Thương xúi quẩy ra mặt.
Hoắc Bất Nghi nhìn nàng, khẩn khoản nói: “Thiếu Thương, em và Viên Thận từ hôn đi, sau đó cưới ta.”