Ngày hôm ấy sau khi nói chuyện rõ ràng với Viên Thận, Thiếu Thương lập tức viết thư gửi về phủ, để cha Trình âm thầm từ hôn với Viên gia; trong thư, Thiếu Thương khẩn khoản xin lỗi song thân, chỉ vì hôn sự của nàng mà đã khiến trong nhà gặp rắc rối liên miên.
Thư hồi âm của Tiêu phu nhân rất thẳng thắn: Không sao, bây giờ con là cô gái đến tuổi cưới gả duy nhất trong nhà chưa ổn định. Trình Ương đã xuất giá, Trình Vĩ sớm hứa hôn với người trên núi Bạch Lộc, con gái Doãn Hủ Nga sinh còn đang tập bước, tóm lại trong mười mấy năm tới Trình gia không phải lo chuyện gả con gái. Nên con hãy cứ tiếp tục chuyện mình muốn làm, tới khi thỏa mãn lại sống qua ngày.
Thiếu Thương đọc thư mà lấy làm áy náy, thầm hạ quyết tâm đây là lần cuối đem lại rắc rối cho trong nhà.
Tuyên Thái hậu hỏi nàng mai sau có hối hận không, nàng ngồi ngay ngắn trước giường, nghĩ ngợi rồi đáp: “Ngay từ lúc còn nhỏ thiếp đã muốn rời nhà tự lập, không để cha mẹ anh em níu kéo. Nên ban đầu thiếp hy vọng Lâu Nghiêu sẽ đưa thiếp đi xa, sau đó lại mong nếu người khác cưới thiếp thì sẽ để thiếp tự do làm chuyện mình thích. Nhưng nay nghĩ lại, tại sao cứ phải dựa vào người khác? Nhờ phúc của nương nương nên bây giờ thiếp rất giàu có, cũng có đội thân vệ, bệ hạ lại thống trị xã tắc rất tốt. Đã như vậy, cớ gì thiếp không tự đến chân trời, vui vẻ tự tại.”
Tuyên Thái hậu nhìn gương mặt đầy tự tin của cô gái, khẽ thở dài một hơi khó nhận ra.
“Nên là á, nương nương nhanh khỏe lên nào, như thế mới có thể ra ngoài dạo chơi cùng thiếp, nếu nương nương cứ mãi đau ốm là thiếp phải đi một mình đó.” Thiếu Thương cười rất tươi.
“Cho dù ta có thể cùng con ra ngoài đi đây đi đó hay không, con cũng phải chăm sóc mình thật tốt.” Tuyên Thái hậu vươn bàn tay khẳng khiu vỗ vào cô gái – thực ra cả hai người biết sẽ không có ngày ấy.
Ở trên núi không biết tháng năm, ở trong cung thời gian trôi chậm, Thiếu Thương yên tâm hầu hạ chăm sóc Tuyên Thái hậu, mấy ngày liền không sóng gió mưa bão, nếu không phải Tuyên Thái hậu ngày một suy yếu, hơn nửa thái y tề tựu ở Vĩnh An cung bận rộn lui tới, thì Thiếu Thương cũng cảm thấy thật nhàn nhã.
Không ngờ vào buổi sáng một hôm nào đó, Nhị hoàng tử hớt hải chạy đến, túm lấy Thiếu Thương la lên: “Xảy ra chuyện lớn rồi, Viên gia gặp chuyện!”
Thiếu Thương căng thẳng: “Đã có chuyện gì?”
“Ngươi có nghe về đại tướng quân Ông Quân Thúc chinh Thục không?”
Thiếu Thương cười gượng: “Hoài An vương nói đùa, thiếp đâu nông cạn tới mức ấy. Ông đại tướng quân là một trong những công thần phò tá bệ hạ sớm nhất, những năm qua luôn dốc lòng hết sức vì bệ hạ, lập được bao chiến công to lớn. Chỉ tiếc trời ghen ghét người tài, năm ngoái trên đường chinh Thục, Ông đại tướng quân bị ám sát; khi ấy bệ hạ khóc rất thảm, còn mặc đồ tang đến Ông gia truy điệu.”
Nhị hoàng tử lau mồ hôi: “Ngươi có biết là ai ám sát Ông Quân Thúc không.”
“Đương nhiên là tiếm vương Công Tôn thị ở Thục rồi, hắn sợ thanh thế của đại quân triều đình nên mới giở trò, không phải sau đó hắn còn ám sát Ngô đại tướng quân kế nhiệm à, may là lần này đã có đề phòng.”
“Ai cũng biết là Công Tôn thị xúi giục, nhưng ta đang hỏi kẻ ra tay.” Nhị hoàng tử thấp giọng.
Thiếu Thương ngẩn ra: “Là ai?”
“Chính là Đệ Ngũ Thành!”
Thiếu Thương sửng sốt chống tay lên sàn nhà, mồ hôi lạnh túa ra như tắm: “… Chuyện này thì liên quan gì đến Viên gia? Lẽ nào vì Viên Châu mục và Đệ Ngũ Thành là huynh đệ kết nghĩa?”
Nhị hoàng tử kéo Thiếu Thương sang một bên, cẩn thận giải thích: “Buổi chầu hôm nay đã nhắc tới chuyện này. Năm ngoái khi đại quân chinh Thục, có một danh sĩ ở Thục đã hẹn gặp Ông Quân Thúc, nói nguyện vì triều đình khuyên Công Tôn thị đầu hàng, Ông Quân Thúc mới đi trước để hẹn gặp…”
“Thật quá khinh suất! Đại quân vào Thục lý nào để trưng cho đẹp, cận kề sinh tử ai không đỏ mắt, sao Ông đại tướng quân có thể dễ dàng mạo hiểm như thế!” Thiếu Thương lên tiếng.
“Ông công là người cương nghị quả cảm, đầm rồng hang hổ có là gì, hơn nữa ngày trước ông ấy cũng từng chiêu hàng chư hầu địa phương, nên mới đồng ý ngay tắp lự. Ông Quân Thúc dẫn theo hộ vệ tùy tùng đến nơi hẹn, điểm hẹn cũng do ông ấy chọn, chỉ cần phát hiện tình hình không ổn sẽ lập tức rút lui. Mà kiêu kỵ tâm phúc còn là các hảo hán thập toàn thập mỹ. Hầy, ai mà ngờ đêm hôm đó một đám thích khách xông vào lều, một tên cao lớn trong đó thần công cái thế, một chưởng không ai địch nổi, tay không có thể làm nứt bia đá, kiêu kỵ nhanh chóng bao vây tạo đường máu giúp ông ấy trốn thoát, mà đúng lúc này một thích khách khác đã bắn tiễn giấu trong cánh tay. Ông Quân Thúc trúng tên, bị thương nặng không chữa trị kịp thời!”
Nhị hoàng tử nuốt nước bọt, nói tiếp: “Sau đó quân ta đánh bại Công Tôn thị, Ngô đại tướng quân đã báo thù thay Ông công, khi lần theo đầu mối truy kích thì phát hiện những tử sĩ ám sát Ông Quân Thúc đã chết, sau một hồi điều tra mới hay là người Viên gia phái đi. Lúc ấy Ngô đại tướng quân không nghĩ nhiều, còn tưởng là triều thần cùng điện, Viên Châu mục thương tiếc Ông công nên đã ra tay báo thù, nhưng, nhưng…”
Thiếu Thương lẩm bẩm: “Nhưng hôm nay mới biết tên cầm đầu thích khách là Đệ Ngũ Thành, như vậy không phải Viên Châu mục báo thù thay đồng liêu, mà là diệt khẩu giúp nghĩa huynh.”
Nhị hoàng tử vỗ đùi, rầu rĩ nói: “Đúng! Hôm nay trên triều rất ồn ào, muội muội của Ông Quân Thúc cưới An Dương vương còn gì, An Dương vương Thế tử khóc rất dữ, khẩn cầu phụ hoàng làm chủ cho cữu phụ của y! Ngay trên triều Ngô đại tướng quân túm vạt áo Viên Châu mục chất vấn, Viên Châu mục tái mặt, không nói nổi câu nào. Phụ hoàng giận đến độ run tay, hạ lệnh bắt giam cha con Viên gia, đợi Đình Úy Kỷ Tuân tra hỏi!”
“A Thận cũng bị bắt?!” Thiếu Thương kêu lên.
“Thiện Kiến là con trai độc nhất của Viên Châu mục, đã cập quan nhập sĩ, sao có thể thoát nổi!”
Thiếu Thương chợt cảm thấy một nỗi sợ hãi khổng lồ bao trùm, dù năm ấy Hoắc Bất Nghi đồ sát Lăng thị nàng cũng không sợ như thế này, vì nàng mơ hồ biết chỉ cần Hoắc Bất Nghi không dấy binh tạo phản, Hoàng lão bá sẽ luôn bảo vệ tính mạng của chàng, chỉ là chịu khổ nhiều ít khác nhau thôi.
Nhưng Viên thị lại khác, thứ nhất bọn họ không phải công thần Phong Nhiêu, thứ hai không phải bạn cũ của Hoàng lão bá, nếu thực sự bị thẩm vấn điều tra, Viên Thận không chết cũng sẽ bị lột da. A di đà phật, mong lão Kỷ không sốt ruột dụng hình!
Nhị hoàng tử xáp lại gần Thiếu Thương, hạ giọng nói: “Ta nhớ Đệ Ngũ Thành kia vẫn còn ở nhà ngươi đúng không, chuyện này không nhiều người biết, nhưng ta thấy sớm muộn gì Đình Úy phủ cũng tới bắt người, may mà chuyện của ngươi và Tử Thịnh…” Hắn khó lựa lời, “Cũng may mấy hôm trước hai nhà Viên Trình đang bàn bạc từ hôn, mọi người sẽ không coi nhà ngươi là vây cánh của Viên thị.”
Thiếu Thương khẽ la lên: “Ây da, mình lại chuốc rắc rối cho phụ thân mẫu thân rồi, mình vừa quyết định không gây thêm chuyện cho trong nhà nữa mà!” Rồi nàng lại nghĩ đến chuyện gì đó, “Không đúng, Đệ Ngũ Thành tuy lỗ mãng hồ đồ nhưng không phải người không phân biệt phải trái, cớ gì ông ta lại đi ám sát chủ soái triều đình!”
Nhị hoàng tử thở dài: “Chưa nói tới chuyện Đệ Ngũ Thành là người như thế nào, Viên Châu mục trừ khử hết những kẻ cùng đi hành thích là để giải quyết hậu quả thay Đệ Ngũ Thành! Bây giờ ở tiền triều loạn lắm, ta lén chạy đến đây báo đấy, ngươi mau chóng xuất cung, báo cho song thân biết chuyện này trước khi Đình Ủy phủ đến bắt người!”
Thiếu Thương đứng dậy, vái người thật sâu với Nhị hoàng tử: “Đại ân của vương gia, thiếp xin ghi tạc trong lòng, ngày sau sẽ báo đáp!”
Nhị hoàng tử xua tay: “Không cần nói vậy. Năm đó ngươi không quản ngại đến Trường Thu cung gõ cửa, mời thái y đến cho người vợ quá cố nhà ta, chuyện mạo hiểm thế nào… À, lúc nãy người nhà họ Ông kêu oan trông Thiện Kiến cũng rất bất ngờ lúng túng. Được rồi, ngươi đi nhanh lên! Tách Trình gia ra rồi từ từ tìm cách chuyện của Viên gia!”
Thiếu Thương lần nữa dập đầu rồi nhanh chóng chạy đi, sai thị vệ cửa cung dắt một con tuấn mã đến, không kịp thay hài mà cứ thế đi giẫm hài đầu vểnh đế mềm phóng lên ngựa, vụt roi phi về nhà. Hổn hển chạy vào nhà, cha Trình vẫn đang ở trong triều, nàng lập tức báo lại chuyện này cho Tiêu phu nhân, Tiêu phu nhân hãi hùng, vội gọi Đệ Ngũ Thành tới hỏi có chuyện này không.
Đệ Ngũ Thành ngơ ngác: “Ta ám sát Ông đại tướng quân hồi nào? Công Tôn thị độc ác nông cạn, ta cũng rất ghét hắn, từng có huynh đệ trên giang hồ mời ta làm việc cho Công Tôn thị nhưng ta luôn từ chối.”
Thiếu Thương truy hỏi: “Vậy năm ngoái ngài có từng ám sát ai không!”
Đệ Ngũ Thành suy nghĩ, nói: “Có, mùa thu năm ngoái có một người bạn rủ ta đi diệt phản. Hắn nói có rất nhiều nịnh thần tiền triều đang ở Thục, cuỗm theo tài sản giá trị liên thành vào núi mai danh ẩn tích, bên cạnh có thị vệ trọng giáp phòng thân, rất khó lại gần. Bọn họ quyết định diệt trừ gian nịnh nên mời ta giúp đỡ. Quả nhiên hộ vệ của gian nịnh kia rất lợi hại, một nửa huynh đệ người bạn ta dẫn đi đã chết, ta phải xông lên mới có huynh đệ nhân cơ hội bắn tên trúng nịnh thần, không biết có lấy được tính mạng không.”
Thiếu Thương kêu lên, Tiêu phu nhân chỉ biết nói: “Đệ Ngũ đại hiệp bị lừa rồi, ta nghe nói Công Tôn thị ở Thục rất thích chi tiền mua chuộc hảo hán giang hồ, chắc chắn người bạn của anh đã bị Công Tôn thị mua chuộc, nên đã lừa anh hành thích.”
Đệ Ngũ Thành biến sắc: “Lẽ nào, lẽ nào nịnh thần ấy chính là Ông đại tướng quân?!” Ông ta ngồi thụp xuống, lo lắng bất an, “Hèn gì ta cứ có cảm giác là lạ…” Những huynh đệ người bạn kia dẫn đến có ánh mắt rất trầm lắng, kiệm lời ít nói, hành động gọn gàng dũng mãnh, nhìn không giống người trong giang hồ mà giống tử sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt.
“Đó là người bạn tốt chí giao ba mươi năm của ta!” Đệ Ngũ Thành khó tin nói lớn.
“Khoan nói những chuyện này đã, sau đó thì sao, ngài không biết chuyện chủ soái đại quân triều đình bị ám sát mà chết ư?” Thiếu Thương lại hỏi.
Đệ Ngũ Thành nuối tiếc ra mặt: “Đêm ấy ta cũng bị thương nặng, truy binh phía sau truy đuổi gắt gao, ta không dám về nhà, đành trốn vào núi non um tùm, ở trong nhà săn hai ba tháng mới ra ngoài… Ừm, thật ra lão bộc nhà ta thấy ta mãi không về nên đã đi tìm Viên Bái, người của Viên gia đi khắp tìm ta. Tóm lại, đợi tới khi ta rời núi thì đại quân của triều đình đã công phá hai phòng tuyến của Công Tôn thị, ta nghe người ta nói chủ soái họ Ngô mà.”
Nghe tới đây, Tiêu phu nhân đã đoán được mọi chuyện, bà nghiêng đầu thở dài.
Thiếu Thương thấy Đệ Ngũ Thành cứ khăng khăng gạt bỏ ý tốt của Viên gia, tức giận bùng lên: “Đệ Ngũ đại hiệp sảng khoái ân thù, làm việc không câu nệ, thế có biết Viên Châu mục thu dọn hậu quả giúp ngài mà sắp hại cả nhà rồi không! Bây giờ Viên gia sắp bị diệt vong tới nơi, cuối cùng Đệ Ngũ đại hiệp cũng đã báo được thù, thiếp xin chúc mừng Đệ Ngũ đại hiệp!”
Đệ Ngũ Thành giật mình, sau khi nghe Thiếu Thương kể đầu đuôi, mặt ông ta thoắt trắng thoắt đỏ.
Tiêu phu nhân khẽ mắng con gái ‘không được vô lễ’, rồi lại hỏi: “Đệ Ngũ đại hiệp, chuyện đã tới nước này, anh định làm thế nào?”
Đệ Ngũ Thành cắn răng: “Chuyện đã làm phải chịu trách nhiệm! Nếu ta gây nên tai họa tày trời thì ta sẽ đến Đình Úy phủ đầu thú, tuyệt đối không liên quan đến Viên gia, càng không để dính líu tới Trình gia!”
Thiếu Thương chỉ chờ câu này của ông ta, cao giọng nói: “Cũng được, ta đi cùng Đệ Ngũ đại hiệp.”
Trước khi hai người rời đi, Tiêu phu nhân bỗng lên tiếng: “Đệ Ngũ đại hiệp, Niệu Niệu, lát nữa hai người không được nôn nóng với Đình Úy đại nhân. Nói cho kỹ thì Đệ Ngũ đại hiệp bị người ta lợi dụng, ngược lại xử phạt Viên Châu mục…”
Bà không nói nữa, Đệ Ngũ Thành không hiểu nhưng Thiếu Thương đã rõ, nàng cắn răng nói: “Chuyện do người gây nên, dù gì cũng phải thử một lần. Tuy không thể làm vợ chồng với Viên Thận, con cũng không thể đứng nhìn huynh ấy chết trong ngục!”
Tiêu phu nhân nhìn bóng lưng con gái, nhớ lại năm xưa Thiếu Thương cố mang tấm thân đổ bệnh vào cung biện bạch cho Hoắc Bất Nghi, bà chợt thở dài, tại sao ngày trước bà lại cho rằng con gái có bản tính lạnh lùng ích kỷ chứ.
Thiếu Thương và Đệ Ngũ Thành phi ngựa rời khỏi Trình phủ, nhưng mới ra tới đầu hẻm thì gặp một đôi thị vệ cường tráng mặc giáp nhẹ tay giương cung, người mặc vũ giáp đen đứng đầu có nét mặt lạnh lùng, chính là Hoắc Bất Nghi.
Thiếu Thương sửng sốt, Đệ Ngũ Thành la lên: “Các ngươi được triều đình phái tới bắt ta? Không cần, tự ta sẽ đến Đình Úy phủ tự thú!”
Hoắc Bất Nghi thấy trâm cài trên đầu cô gái bị lệnh, trán lấm tấm mồ hôi thì chau mày, ngoái đầu lại ra dấu, các thị vệ lập tức lặng lẽ rút lui, lúc nãy chàng mới nói: “Vừa rồi ta thấy Hoài An vương lặng lẽ chuồn đi, đoán được y đến mật báo với nàng.”
“Là bệ hạ phái ngài tới đây?!” Thiếu Thương ghìm cương không tiến tới, sắc mặt căng thẳng.
Hoắc Bất Nghi không đáp mà hỏi ngược lại: “Em muốn dẫn Đệ Ngũ Thành đi tự thú, em định nói gì. Nói thực ra Đệ Ngũ Thành giết nhầm người…”
“Đệ Ngũ đại hiệp không giết người, ông ấy chỉ mở một đường máu giữa kiêu kỵ binh của Ông công; bắn Ông đại tướng quân bị thương là người khác.” Bản thân Thiếu Thương cũng cảm thấy phân biệt như vậy chẳng có nghĩa lý gì, nhưng có còn hơn không.
Ánh mắt Hoắc Bất Nghi nhìn cô gái trở nên dịu dàng: “Đến nước này mà em vẫn muốn bảo vệ Đệ Ngũ Thành, còn Viên đại công tử rất muốn đẩy gã ta vào chỗ chết… Nhưng cũng phải, nếu ngay từ đầu giết gã hồ đồ này thì đã không xảy ra những chuyện ấy.”
Đệ Ngũ Thành phình đỏ mặt: “Là ta hồ đồ không biết đúng sai, nhưng ta không cố ý làm liên lụy đến Viên gia… Ta không biết mình bị lừa.”
“Nếu ngươi cứ ở châu quận bên ngoài thì chưa chắc đã xảy ra đại họa hôm nay. Đáng tiếc ngươi lại không chịu nghe lời Viên Châu mục.” Hoắc Bất Nghi liếc gã, “Đêm đó các ngươi hành thích Ông đại tướng quân, song chưởng của ngươi có thể bẻ đao gãy kiếm, làm nứt cả đá…”
Thiếu Thương cắt ngang: “Ơ, ta nhớ ngài cũng có thể dùng tay không làm nứt tảng đá mà, hóa ra đây là tuyệt kỹ hiếm có thế gian hả? Ta cứ tưởng cao thủ nào cũng làm được.”
Lần này tới Đệ Ngũ Thành cũng nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ, trong mắt viết rõ ‘phụ nữ kiến thức nông cạn’: “Nghĩa đệ của ta… Viên Bái cũng từng luyện công phu này, năm đó bọn ta cùng học được từ cao nhân trong núi. Theo ta biết, số người có được bản lĩnh ấy không quá một bàn tay.”
Thiếu Thương xấu hổ im lặng.
Hoắc Bất Nghi nín cười, nói tiếp: “Ngươi vào đô thành chỉ mới vài ngày, nhưng vì bất bình mà đã dùng tuyệt kỹ này với côn đồ, rồi lại bị gia đinh của Ông gia đi ngang qua trông thấy. Ông gia rất cẩn thận, tìm những kiêu kỵ từng huyết chiến với ngươi năm ngoái đến xác nhận. Vết thương ở ấn đường của ngươi cùng cơ thể hộ pháp vạm vỡ khác người thường, ba điểm cộng lại, chắc chắn đó là ngươi. Ban đầu Ông gia định lập tức bắt ngươi, nào ngờ ngươi lại trốn tới Trình gia, Ông gia tìm không có kết quả nên mới bắt tay điều tra Viên gia.”
Thực ra hơn hai mươi năm qua Đệ Ngũ Thành bận rộn giết Viên Bái, rất ít khi ‘hành sự’ trên giang hồ, có rất ít người biết được tuyệt kỹ thành danh của ông ta, bằng không đêm đó Ông Quân Thúc bị đâm thì đã nghĩ ngay tới Đệ Ngũ Thành rồi.
Thiếu Thương cảm thấy đây đúng là ván cờ chết – để Đệ Ngũ Thành ở bên ngoài, Ông gia sẽ bắt ông ta, Viên gia bị liên lụy; giấu Đệ Ngũ Thành đi, Ông gia điều tra Viên gia, Viên gia vẫn sẽ gặp họa. Nàng cắn môi nói: “Dám hỏi Hoắc Hầu, hôm nay ngài tới đây làm gì?”
Hoắc Bất Nghi nói: “Em giao Đệ Ngũ Thành cho ta, ta sẽ đưa gã đến Đình Úy tự thú, sau đó em cứ quay về Vĩnh An cung, không cần làm gì cả, chỉ việc chờ đợi.”
Thiếu Thương cau mày, Hoắc Bất Nghi nhìn nàng: “Ta biết em không muốn tin ta, nhưng đây không phải chuyện em có thể can thiệp, nếu em dính vào sẽ kéo Trình gia xuống bùn.”
“Không.” Thiếu Thương quay đầu nhìn đi nơi khác, “Ngài không phải người giậu đổ bìm leo.” Rồi nàng chắp tay nói với Đệ Ngũ Thành, “Mời Đệ Ngũ đại hiệp theo Hoắc Hầu đây đến Đình Úy trước.” Đoán ắt hẳn Lương Châu mục sẽ có tính toán, nàng cứ nhìn tình hình rồi ra tay sau, không được nữa thì xin Tuyên Thái hậu ra mặt, Viên Thận không biết chuyện, chí ít có thể bảo vệ được huynh ấy.
Đệ Ngũ Thành ngơ ngác ồ một tiếng, ông ta muốn nói thực ra tự mình đi cũng được.
“Thiếu Thương…” Hoắc Bất Nghi lên tiếng thăm dò.
“Ngài đừng nói gì cả.” Thiếu Thương ngăn chàng, nhìn chằm chằm hòn đá ở dưới đất, “Ta vẫn chưa biết phải nói gì với ngài, ta sẽ không thực dụng nôn nóng nữa… Đợi ta nghĩ xong sẽ lại nói với ngài.”
Thời gian của Tuyên Thái hậu không còn nhiều, nàng muốn mấy ngày tới chuyên tâm hầu hạ Tuyên Thái hậu, đợi bà ra đi rồi xử lý những chuyện rắc rối với Hoắc Bất Nghi. Nhưng trước đó nàng không định gặp Hoắc Bất Nghi, nào ngờ hôm nay bất ngờ gặp nhau, đúng là trở tay không kịp.
Hoắc Bất Nghi bật cười: “Được, nghe em cả.”
Thiếu Thương mím môi xoay đầu ngựa, im lặng lướt qua Hoắc Bất Nghi, vội vã rời đi mà không ngoái đầu. Suốt quá trình nàng cố gắng không nhìn Hoắc Bất Nghi.
Đệ Ngũ Thành nhìn viên đá dưới đất, chợt nhớ lại khung cảnh khi em gái Đệ Ngũ Hợp Nghi và Viên Bái ở bên nhau, ông ta như nhận ra điều gì, đột ngột hỏi Hoắc Bất Nghi: “Vị quân hầu này, có phải tiểu nương tử Trình gia thích cậu không.”
Hoắc Bất Nghi kéo dây cương, không trả lời. Vấn đề giữa bọn họ chưa bao giờ là thích hay không, mà là nàng có sẵn lòng vì chàng mà mạo hiểm một lần nữa hay không.