Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 178



Hoắc Bất Nghi nhảy xuống một cách dứt khoát, đạp nhẹ lên thềm đá còn dư ra vài tấc, nhanh chóng chụp lấy cổ tay Thiếu Thương rồi thuận thế ôm siết cô gái vào lòng, tuyệt đối không buông. Thiếu Thương có cảm giác cánh tay đang ôm lấy mình cứng như sắt, ghì chặt khiến xương cốt nàng đau như bị khảm vào trong.

Bốn thị vệ bên trên còn chưa kịp la lên thì *khực* một tiếng, một cánh cửa đá khổng lồ và nặng nề rơi từ trên xuống, lập tức ngăn cản bọn họ với bên ngoài. Trong hầm giam tối mù hoàn toàn, Thiếu Thương cảm giác bản thân như treo ở không trung, ngoài cơ thể răn chắc ấm áp của người đàn ông đang kề sát thì không có bất cứ một điểm tựa nào.

Trước đó Hoắc Bất Nghi đã thấy dưới hố có một tảng đá gồ ra trên vách, nên lúc rơi xuống chàng dựa theo trí nhớ mà với tay chụp lấy tảng đá. Chàng người cao thân dài, cảm thấy mũi chân có vẻ đã chạm tới mặt đất, nhưng thấy chiếc hố bên trên sắp đóng lại, chàng đành buông tảng đá ra. Mũi chân vừa chạm đất, chàng tức khắc phát hiện bên dưới không phải đất bằng mà là địa hình dốc thoải, cả hai không kịp dừng lại, lăn xuống theo sườn dốc.

Hoắc Bất Nghi chỉ biết ôm thật chặt cô gái trong vòng tay, chàng biết tư thế đúng nhất vào lúc này là phải gập cong người lại, dùng tay bảo vệ đầu. Nhưng chàng nào cầu gì nữa, chỉ cần nàng không bị thương là đủ.

Hai người cứ lăn vòng lăn vòng lăn vòng, đầu vai lưng chân bị vách đá nhọn cứa vào vô số lần, Hoắc Bất Nghi bỗng phát hiện cô gái trong lòng vươn tay ra, phủ một thứ mềm mại lên đầu chàng. Chàng nhận ra đó là áo choàng da hoẵng Thiếu Thương mặc hôm nay, sợi lông vừa dày vừa ấm chạm vào hai má, chàng bất giác bật cười.

Sườn rất dốc, lại còn kéo dài tới vô tận, xung quanh không có lấy một tia sáng, bóng tối u ám tạo cảm giác như đang ở địa ngục, chẳng nghe thấy gì ngoài nhịp đập con tim, ấy vậy mà Hoắc Bất Nghi vẫn cảm thấy cực kỳ yên tâm.

Chàng không cần phải ghi nhớ huyết hải thâm thù chưa báo, không cần áy náy khi lừa dối người trong lòng với bí mật tày đình, mà quan trọng hơn cả, chàng không cần sợ sẽ đánh mất nàng.

Chẳng rõ đã lăn bao lâu, hai người rơi xuống một khoảng trống sáng quắc trong tư thế ấy, theo quán tính hai người lại lăn thêm mấy vòng nữa mới dừng lại, khi dừng Hoắc Bất Nghi đệm ở bên dưới.

Thiếu Thương đầu tóc rối bù nhổm người dậy, khó nhọc nói: “… Cao Ung Hầu Hoắc đại nhân, nếu sau này em phạm lỗi ngớ ngẩn thì chàng đừng e dè gì hết, cứ nói thẳng ‘đồ ngốc không được phép’ là xong, có được không.”

Dẫu nàng bước trên đường đời chưa lâu nhưng đã trải qua bao lần thổ phỉ truy đuổi, thích khách bủa vây, còn lĩnh hội rất nhiều thủ đoạn đặc sắc đa đoan ở chốn cung đình, song trời đất chứng giám, nàng thực sự chưa từng thấy cơ quan mật nào hay ho như thế này, sao nàng biết được sàn đá ở hầm giam nhìn kiên cố mà lại đột ngột biến mất chứ!

Ý cười dâng lên trong đôi mắt lấp lánh Hoắc Bất Nghi, lồng ngực rung lên dưới bàn tay của cô gái. Chàng nói nhỏ: “Sau này em hãy gọi ta là A Tranh đi.”

Dù không biết an nguy sinh tử đang thế nào, nhưng nhìn đôi mắt cười lung linh như sao trời, Thiếu Thương bỗng không còn thấy sợ hãi. Nàng cười rất vô tâm: “Được, A Tranh… Nhưng sao chàng cũng ngốc vậy hả, nhảy xuống theo làm gì.”

Hoắc Bất Nghi cười khẽ: “Chúng ta đều ngốc như nhau, không phải rất hay sao, xứng đôi lắm.” Chàng đã làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch vì nàng, về sau sẽ nói cho nàng biết từng chuyện từng chuyện một.

Hai người nhìn nhau mỉm cười ngọt ngào, dù đang ở sâu trong lòng đất tối tăm ẩm thấp nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc mãn nguyện, nhưng bất thình lình bên cạnh vang lên tiếng ho rất phá đám, cả hai lập tức ngoái đầu nhìn.

Còn có thể là ai được nữa, đương nhiên là Viên Thận và Lương Khưu Phi cùng các thị vệ rơi xuống ban nãy.

Dù gì bọn họ cũng là người tập võ, có thể bảo vệ được bản thân, nhưng Viên Thận thảm hơn, tay chân bị gông cùm đã nhũn như chi, lại còn bị kéo theo xích săt nặng nề. Lúc lăn xuống đập bên này va bên kia, chẳng những trán chảy máu mà có vẻ tay trái cũng bị gãy, một thị vệ đang dùng vải và vỏ đao cố định cánh tay cho chàng.

Bọn họ rơi xuống trước hai người Hoắc Trình, vừa đánh lửa đốt đuốc thì hai người Hoắc Trình đã lăn xuống, rồi còn ôm nhau em em chàng chàng, thủ thỉ ân ái không màng xung quanh. Viên Thận vừa bị thương vừa phẫn nộ, trợn mắt nhìn chằm chằm.

Lương Khưu Phi và các thị vệ muốn nhìn nhưng không có gan, lâm vào cảnh xấu hổ lúng túng.

Thiếu Thương xấu hổ, lên tiếng đổi đề tài: “Nè, gì nhỉ, Viên công tử không sao chứ.” Hoắc Bất Nghi bình thản kéo Thiếu Thương đứng dậy, nói ngắn gọn: “Xem ra mọi người đều không sao.”

Viên Thận ôm trán rướm máu, nhìn cánh tay đã gãy của mình, thật sự tức tới mức không nói nổi nên lời.

Thiếu Thương đứng tại chỗ, phát hiện trong tay áo mình có một sợi dây nhỏ, dựa theo cảm giác thì đây chính là sợi dây kỳ quặc Hoắc Bất Nghi hay quấn trên cổ tay. Có lẽ lúc nãy khi Hoắc Bất Nghi kéo mình thì sợi dây đã bị tuột, rơi thẳng vào tay áo.

Nàng rất muốn hỏi rốt cuộc sợi dây này là gì, nhưng xét thấy đang trong tình trạng khẩn cấp nên tạm thời gác lại chuyện này.

Hoắc Bất Nghi nắm chặt Thiếu Thương, theo thói quen đẩy nàng ra sau lưng bảo vệ. Thiếu Thương nhíu mày nói: “Chàng có ngửi thấy mùi…” Một mùi rất thúi, “Hình như có thứ bị thối rữa.”

Hoắc Bất Nghi gật đầu, chàng không những ngửi thấy mà còn rất quen với thứ mùi này, nhưng chàng không muốn dọa nàng sợ.

Lương Khưu Phi cùng các thị vệ cầm đuốc điểm sáng đèn dầu trên vách đá xung quanh, ai dè mới đi được vài bước thì lại nghe thấy tiếng *khực* quen thuộc – tại lối vào của con dốc nơi mọi người vừa lăn xuống, một tảng đá cực lớn đã rơi xuống, lối vào lập tức bị chặn lại, bịt kín con đường. Cùng lúc ấy, vách đá xung quanh như bị hỏa xà liếm, từng ngọn đèn dầu gắn trên vách tường lần lượt được thắp sáng.

Mọi người nhìn rõ xung quanh, đồng thời hít sâu một hơi. Vì vừa nãy chỉ thắp sáng một góc nên ai cũng tưởng nơi này chỉ là một căn phòng bằng đá bình thường, nhưng sau khi thắp sáng toàn bộ, họ mới nhận ra đây là một cung điện rộng rãi khổng lồ dưới lòng đất!

Cung điện có cấu trúc hình chữ nhật, diện tích rộng bằng một nửa chính điện ở Trường Thu cung, mái vòm trên đầu cách mặt đất ít nhất năm tới sáu trượng, được tám cây cột cao to chống đỡ. Hoắc Bất Nghi nhìn tòa cung điện không to không nhỏ dưới lòng đất, sắc mắt ngày một nặng nề, nhất là khi thấy vũ khí và chăn đệm lác đác dưới đất, có vẻ chàng nghĩ tới điều gì đó.

Chợt một thị vệ cao giọng hô: “Thiếu chúa công nhìn bên kia kìa!”

Theo hướng hắn chỉ, mọi người nhìn về một góc gồ ra ở bên cung điện – tử thi, là một ngọn núi tử thi, mùi hôi ban nãy phát ra từ đó.

Thiếu Thương cảm giác tay chân bắt đầu run lên, trong đời nàng chưa từng nhìn thấy nhiều thi thể như vậy bao giờ, làn da xám xịt, tay chân tê cứng, đông đặc lại từng cục máu đỏ sẫm. Mọi người cảm thấy lạnh gáy, cư như thể đã lạc vào âm tào địa phủ, chỉ có Hoắc Bất Nghi vẫn trấn tĩnh, trầm giọng quát: “Sợ cái gì, người chết còn dễ xử lý hơn người sống, chúng ta qua đó xem sao.”

Lương Khưu Phi ưỡn ngực, cùng một thị vệ khác đi trước dò đường, Thiếu Thương rụt sau lưng Hoắc Bất Nghi, bước đi theo chàng. Đội ngũ đi tới trước núi tử thi, thoạt nhìn ít nhất có đến một thoặc hai trăm thi thể, Thiếu Thương ngửi thấy mùi hôi thối còn nồng nặc hơn ban nãy thì suýt tắc thở, Hoắc Bất Nghi bèn kéo nàng ra xa.

“Viên công tử, anh, anh sao thế…” Thị vệ đang dìu Viên Thận bỗng la to.

Thiếu Thương còn chưa choáng váng mà Viên Thận suýt đã ngất xỉu, chàng cố giữ bình tĩnh, run run nói: “Đây, đây là… bộ khúc nhà ta.”

Thiếu Thương và Hoắc Bất Nghi nhìn nhau, hóa ra đội ngũ của Viên gia đều ở đây, chẳng trách bên ngoài không tìm thấy.

Viên Thận bất chấp mùi xú uế, run rẩy lao đến, mò mẫm bào phục hai màu lam trắng của thị vệ Viên thị, nước mắt rơi lã chã: “Chính ta bảo bọn họ đầu hàng! Bọn ta bị dụ vào phiến rừng đó, tất cả đường lui đã bị bịt cứng. Ta nghĩ nếu để mọi người chết trận thì chi bằng đầu hàng bảo toàn tính mạng… Điền Sóc còn giết cả người đầu hàng?! Điền Sóc, Điền Sóc đã giết tất cả bọn họ…”

Dưới lòng đất tối tăm và lạnh lẽo, những thi thể ấy vẫn giữ nguyên biểu cảm lúc còn sống, bọn họ có khuôn mặt căm phẫn dữ tợn, như đang kể lại nỗi kinh hoàng khi bị tàn sát cho dù đã đầu hàng.

Viên Thận trông thấy một gương mặt quen thuộc, râu quái nón mặt đen, hai mắt trợn tròn. Cuối cùng chàng không kìm nén nổi, gào to nức nở: “Ngô sư, Ngô sư, là ta đã hại ông, chính ta đã làm hại các vị!”

Thiếu Thương đứng đằng xa nhìn gương mặt của thi thể ấy, nói nhỏ: “Người này là thủ lĩnh thị vệ ở Viên phủ, bảo vệ Viên Thận từ nhỏ đến lớn, còn từng dạy huynh ấy quyền cước.” Vì Viên Châu mục thường xuyên không ở cạnh con trai, mà mẫu thân Lương phu nhân lại kiểu có cũng như không, nên với Viên Thận, vị thủ lĩnh trung thành nhân hậu này vừa là thầy vừa là cha.

Đối diện với cảnh thê thảm ấy, một thị vệ thiếu niên thở dài, giọng khản đặc: “A Phi đại ca, thiếu chúa công của chúng ta sẽ không làm ra sai lầm ấy.” Đầu hàng thì cũng phải nhìn người chứ! Tùy tiện đầu hàng có khác gì gặp Bạch Khởi ở cuộc chiến Trường Bình, đại quân Chương Hàm rơi vào tay Hạng Vũ, biết bao người bị chôn sống dưới hố.

Lương Khưu Phi huých hắn ta, ra hiệu im lặng.

Thực ra tài mưu lược của Viên Thận không hề thua kém Hoắc Bất Nghi, chỉ cần nhìn chàng ta có thể quay tơ bóc kén, tìm được điểm khả nghi mà không có bất cứ dấu hiệu manh mối nào, rồi còn từ sơ hở cực kỳ bé mà tìm được con trai Công Tôn Hiến che giấu mười mấy năm, khắc biết chàng vô cùng thận trọng, đa mưu túc trí.

Sự khác biệt giữa chàng ta và Hoắc Bất Nghi nằm ở kinh nghiệm thực tiễn, ngoài ra còn có sự chín chắn trong việc đối nhân xử thế, đấy là sự cảm nhận đau đớn chỉ đạt được khi xông pha nơi chiến trường tàn khốc, lăn lộn từ trong núi thây biển lửa.

Nếu chuyện như thế xảy ra với Hoắc Bất Nghi, chàng tuyệt nhiên không vì thể diện của mình mà giấu giếm người thân cấp trên rồi một mình hành sự, chí ít cũng phải thông báo cho Lương Châu mục.

Lần này Viên Thận ngã một cú rất đau, để chàng hoàn hồn từ trong sách vở. Mai này chàng ta sẽ biết một điều, người càng có chức vị cao thì càng liên lụy đến an nguy của rất nhiều người, chỉ một sơ suất nhỏ cũng đẩy ngàn vạn người vào chỗ chết không có đất chôn.

Trong cung điện dưới mặt đất vang vọng tiếng khóc nấc của Viên Thận, Thiếu Thương un rẩy nhìn núi tử thi với tử trạng kinh khủng, Hoắc Bất Nghi kéo tay nàng sờ vào một vật tròn trịa cất trong túi gấm thắt bên hông, chàng nói nhỏ: “Em yên tâm, đã có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ em thoát khỏi nơi này.”

Thiếu Thương sờ ra đó là vật gì, hai mắt mở to tròn xoe, trong lòng đã bình tĩnh lại phân nửa.

Hoắc Bất Nghi đưa Thiếu Thương đến nơi đất trống cách đó vài bước, cao giọng nói: “Việc đến nước này, bọn ta đã rơi vào tay của phu nhân, sao phu nhân còn chưa ra mặt.”

“Phu nhân?” Thiếu Thương ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Có phải chàng nhầm lẫn gì không, không phải bảo chủ Lý Khoát đang giăng bẫy chúng ta à? Đến giờ vẫn chưa tìm được người này mà.”

Hoắc Bất Nghi cúi đầu: “Lý Khoát bị ta bắn tên trúng chỗ hiểm, sẽ không cầm cự được lâu. Huống hồ ông ta thô kệch cục mịch, cái bẫy tinh tế này không giống phong cách của lão. Em còn nhớ chúng ta đã thấy gì trong phòng của Lý phu nhân không? Các tỳ nữ đã chết lại mỉm cười nhẹ nhõm, đấy mà là dáng vẻ tuẫn táng oanh liệt sao?”

Thiếu Thương nhớ lại, “Chàng nói phải. Nhìn bọn họ giống tụ tập trong phòng uống rượu chơi đùa, không biết đã uống rượu độc. Ắt hẳn thuốc độc không gây nên đau đớn.”

“Cả thi thể của Lý phu nhân, à không, cô gái chết trên giường không phải là Lý phu nhân, em còn nhớ bàn tay của nàng ta không?”

Thiếu Thương đáp: “Em nhớ, bàn tay kia nhẵn nhụi trắng mịn, không có vẻ đã từng làm lụng, ắt hẳn không phải tỳ nữ cải trang.”

Hoắc Bất Nghi nói: “Vì quá nhẵn nên mới đáng nghi – chưa hẳn chỉ có phu nhân mới có bàn tay như vậy, trong những nhà quyền quý, tỳ nữ thiếp thân của phu nhân cũng không phải làm lụng. Quan trọng hơn, trong phòng có một cây đàn cổ quý giá được sử dụng nhiều năm, nhưng trên ngón tay của cô gái đã chết lại không hề có vết chai do đánh đàn.” Dù gẩy đàn có thể đeo miếng đồi mồi bảo vệ móng, nhưng ấn dây đàn vẫn phải dùng bụng ngón tay.

Nếu Thiếu Thương là quý nữ nhà giàu chính cống, ắt nàng cũng có thể phát hiện điểm khác thường trên tay của thi thể nữ đó, chỉ tiếc Thiếu Thương là hàng giả, chưa thực sự tiếp nhận giáo dục thục nữ quý tộc toàn diện. Nên khi nghe Hoắc Bất Nghi phân tích như vậy, nàng có vẻ lúng túng.

Sau vách đá lại vang lên tiếng cơ quan chuyển động, bức tường đá đối diện đám đông đột nhiên xuất hiện một khung cửa sổ nhỏ rộng một thước, rồi một cái đầu thò ra, mọi người đồng thời nhìn sang.

Người này có vẻ mặt hung tợn, một đôi lông mày rậm rạp như hai thanh quỷ đầu đao, xéo thẳng tới huyện thái dương, theo như lời của Trình Thiếu Cung thì gương mặt này có sát tướng, khắc thân quyến – chính là bảo chủ Lý Khoát mọi người đã thấy trên tường thành.

Thiếu Thương hả hê liếc sang Hoắc Bất Nghi, như thể muốn nói ‘cũng có lúc chàng đoán sai kìa’.

Hoắc Bất Nghi nhìn chằm chặp khung cửa, đoạn nhướn mày như nhận ra điều gì đấy, lập tức kéo Thiếu Thương lùi lại mấy bước.

Thiếu Thương khó hiểu, lại nhìn sang Lý Khoát, nhưng lại thấy con ngươi của lão lồi ra, đồng tử trống rỗng, tròng mắt trắng giăng đầy tia máu, không có biểu cảm lẫn cảm xúc, thậm chí còn có vẻ kỳ quặc lạ lùng. Nàng mở miệng: “Lý bảo chủ…”

Nhưng chưa nói xong câu thì cái đầu đã bay đến! Thiếu Thương lập tức im bặt.

Không có cơ thể, không có tay chân, chỉ trơ trọi cái đầu lăn lông lốc trên đất rồi dừng lại, để lộ gương mặt đáng sợ chết không nhắm mắt, nếu không phải Hoắc Bất Nghi kéo Thiếu Thương lùi về sau thì cái đầu kinh khủng ấy đã rơi trúng chân nàng.

Thiếu Thương ớn lạnh, Hoắc Bất Nghi cảm nhận được sự run rẩy từ cô gái, nàng phẫn nộ nói: “Mười mấy năm qua tại hạ chứng kiến rất nhiều người chết, phu nhân tưởng mỗi trò này có thể dọa được ta ư?!”

Viên Thận đứng sau núi thi thể, tức giận quát lớn: “Có gan thì ra đây, lén lén lút lút còn ra thể thống gì!”

Sau vách đá truyền đến tiếng cười uyển chuyển của một cô gái: “Chỉ là chút trò vặt, mong chư vị không tức giận… Viên công tử, may nhờ có ngươi mà ta mới có thể bắt gọn một lưới, không uổng công ta hao hết tâm sức giữ được tính mạng của ngươi từ thuộc hạ của Điền Sóc.”

Nghe được âm thanh quen tai ấy, Thiếu Thương thốt lên: “Vương Diên Cơ! Cô là Vương Diên Cơ!”

Một thiếu phụ đoan trang ăn vận cao quý chầm chậm xuất hiện sau ô cửa sổ, cô ta có dung mạo xinh xắn, chính là Vương Diên Cơ đã sáu năm không gặp, vợ cũ của Nhị công tử Lâu gia Lâu Bôn!

Các thị vệ còn đang khó hiểu, nhưng ba người Hoắc Viên Trình đã sáng tỏ. Viên Thận và Thiếu Thương ngây như phỗng, Hoắc Bất Nghi lại nhanh chóng nghĩ cách thoát thân, sau đó quay sang nháy mắt với Lương Khưu Phi.

Viên Thận bước ra từ sau núi thi thể, lồng ngực cuồn cuộn khí huyết: “Vương Diên Cơ! Những chuyện này, tất cả những chuyện này, ngươi đã lên kế hoạch từ bao giờ?!”

Vương Diên Cơ nhìn chằm chằm ba người bọn họ, lạnh lùng nói: “Từ thời khắc vong phu Lâu Tử Duy tự vẫn.” Trong lòng nàng ta, Lý Khoát không phải là trượng phu.

Hoắc Bất Nghi sầm mặt nói: “Là ngươi giết vợ chồng Lâu Kinh?”

Vương Diên Cơ đáp: “Không sai. Chính ta sai người cải trang làm đạo tặc giết tiện nhân kia, chỉ mới vài đao đã tắt thở. Còn về ngụy quân tử Lâu Kinh, ta đã mua chuộc người hầu của lão để hạ độc – chỉ tiếc Công Tôn Hiến sợ lòi đuôi nên không cho ta mượn thuốc độc ông ta đã đầu độc Trương thị, đành để Lâu Kinh được chết nhẹ nhàng.”

Thiếu Thương không dám tin: “Vì trả thù cho Lâu Bôn, chẳng những cô đã cấu kết với Công Tôn Hiến mà còn cưới… cưới Lý Khoát…! Còn Lâu Ly! Cô sợ nàng ta nhận ra mình nên mới vờ cáo bệnh, không xuất hiện ở nơi đông người! Thỉnh thoảng dự tiệc cũng là để tỳ nữ cải trang!”

“Đúng thế.” Vương Diên Cơ thẳng thắn thừa nhận.

Đầu Thiếu Thương như phình to: “Phải rồi, cả Lạc Tế Thông nữa, lẽ nào cô cũng giết cô ta? Cô giết cô ta làm gì, người cô muốn giết là ta kia mà! À không, giết ta làm gì chứ, có phải ta hại chết Lâu Bôn đâu!”

Hai mắt Vương Diên Cơ đỏ bừng, nghiêm nghị nói: “Ngươi dám nói mình không liên quan ư?! Tử Duy tài năng kiệt xuất, hận nỗi vợ chồng Lâu Kinh đố kị người tài, liên tục cầm chân đè ép chàng. Chàng vạn bất đắc dĩ nên mới bí quá hóa liều, vậy mà các ngươi còn quyết không tha cho chàng!”

Bị ánh mắt oán độc của nàng ta nhìn chằm chằm, Thiếu Thương sợ hãi lùi về sau một bước, Hoắc Bất Nghi nói: “Người kiên quyết điều tra Lâu Bôn là ta, so sánh bút tích của Lâu Bôn là Viên Thị trung, thực sự không liên quan gì tới Thiếu Thương.”

Thiếu Thương tức giận đập chàng, Hoắc Bất Nghi nhân đó bước vài bước sang bên, rời khỏi phạm vi tầm nhìn của Vương Diên Cơ, rồi nhanh chóng giao túi gấm bên hông cho Lương Khưu Phi đã nấp sau cột – mọi thứ diễn ra chỉ trong một chớp mắt, chàng lại quay về đứng bên cạnh Thiếu Thương.

Tròng mắt Thiếu Thương co lại, nhưng vẫn làm như giận dỗi, các thị vệ khác vờ không thấy, còn Viên Thận đang bận thở dốc nên thực sự không để ý.

“Lâu Bôn vu oan giá họa dân lành, khi quân phạm thượng, tàn sát gia đình Huyện lệnh huyện Đồng Ngưu, chết cũng không xứng!” Viên Thận phẫn nộ, “Nhưng ngươi lại vì một kẻ như vậy lại mà đi trái đạo lý, lẽ nào ngươi không quan tâm đến sống chết của nhà họ Vương?!”

Vương Diên Cơ đủng đỉnh đáp: “Dù Tử Duy là trung thần lương tướng hay loạn thần phản tặc, sau khi chết chàng đứng hàng tiên ban hay xuống mười tám tầng địa ngục, thì chàng luôn là người ta yêu nhất, là máu thịt, là tính mạng của ta. Các ngươi đã hại chàng, khiến ta sống không bằng chết. Dù các ngươi có quyền thế tới đâu ta cũng sẽ tính sổ lần lượt.”

“Ngươi, ngươi…!” Viên Thận phẫn nộ đến nỗi cánh môi run rẩy, chàng biết mà, chàng biết ngay mà, cuộc đời mình luôn xung khắc với những kẻ ‘tình thâm tựa biển dẫu chết không đổi’! Chàng nổi giận tới mức đứng không vững, phải chống vào cây cột thở dốc.

Thiếu Thương và Hoắc Bất Nghi nhìn nhau, biết hiện tại là lúc cần câu giờ.

Hoắc Bất Nghi ướm hỏi: “Lý Khoát cũng mưu đồ làm loạn với ngươi?”

Vương Diên Cơ xem thường: “Lão ta là đồ ngu nóng tính dễ lừa, Lương Vô Kỵ nghiêm ngặt thi hành lệnh độ điền khiến lão mất hứng, ta với Điền Sóc mới xúi giục đôi câu mà lão tức giận bằng lòng.”

Thiếu Thương cao giọng: “Không đúng, Lâu Bôn chết vào sáu năm trước, còn Công Tôn Hiến thu xếp cho con trai là chuyện mười mấy năm trước, lẽ nào lão ta có thể tiên tri đoán trước?”

Vương Diên Cơ kiêu ngạo nói: “Tử Duy quen biết rộng rãi, tin tức thông thấu bốn bề, từ lâu chàng đã thăm dò biết được Công Tôn Hiến lén đưa con trai đến Trung Nguyên, vốn định dùng nó để uy hiếp Công Tôn Hiến khi triều đình tấn công Thục, như thế sẽ lập được công lớn, nào ngờ… Hừ hừ…!”

Thiếu Thương hồ nghi: “Nếu Lâu công tử biết mấy năm sau triều đình sẽ tấn công Thục, thì tới lúc đó lại lập công nữa cũng như nhau mà.”

“Ngươi thì biết cái gì?!” Vương Diên Cơ quát to, “Tử Duy là người kiêu ngạo, không muốn khuất phục dưới trướng kẻ khác. Dù chàng biết vài năm nữa ắt triều đình sẽ chinh Thục, nhưng khổ nỗi không có quyền thế nên không thể thi triển tài năng, vì vậy lúc ấy chàng mới tính toán sắp đặt, muốn có một chỗ đứng trên triều!”

“Được được được, lang tế nhà cô tài năng kiệt xuất, văn võ bá quan toàn triều không nhìn ra ngọc khảm vàng được chưa.” Thiếu Thương bất đắc dĩ, “Thực ra ta có một nghi hoặc, rốt cuộc Công Tôn Hiến đã đưa con trai vào Điền gia bảo như thế nào, xin phu nhân rộng lượng chỉ giáo.”

Vương Diên Cơ cười lạnh: “Chuyện này có khó gì. Bảo chủ cũ của Điền gia có một phòng ngoài xuất thân thấp kém, dần dà xuống sắc, lão bảo chủ cũng không thường xuyên đến gặp mẹ con họ. Sau đó con trai của phòng ngoài đổ bệnh qua đời, Công Tôn Hiến lập tức đưa con trai mình cũng xấp xỉ tuổi tới. Phòng ngoài ấy đã sớm thất sủng, sợ con trai chết thì mình càng hết đường đi, thế là đồng ý nuôi dưỡng Điền Sóc.”

“Ban đầu Công Tôn Hiến chỉ định tìm chỗ ẩn thân ổn thỏa cho con trai, nhưng tám năm trước khi bệ hạ bình định Lũng Tây, Công Tôn Hiến biết triều đình ắt sẽ thống nhất thiên hạ, Thục khó bảo toàn, thế là lập tức khiến các con của Điền lão bảo chủ lần lượt ‘gặp chuyện bỏ mạng’. Đợi tới khi người con cuối cùng của lão bảo chủ ngã ngựa chết, ông ta ắt phải đón con của phòng ngoài về. Đúng, chính là Điền Sóc.”

“Điền gia quả là xui tận mạng!” Thiếu Thương tặc lưỡi, “Còn Lạc Tế Thông chết như thế nào?”

Vương Diên Cơ chợt cười lạnh: “Ta biết các ngươi muốn câu giờ, nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết, cung điện dưới lòng đất này được thợ cả thời Tiên Tần xây nên, cấu tạo tinh tế bền vững, mỗi một tầng đều được bao phủ bởi những tảng đá dày hai thước, mà lối vào các ngươi lăn xuống đã bị đá lớn bịt kín, người ngoài muốn vào nói ít cũng phải đào thêm nửa ngày.”

Thiếu Thương khó tin, Hoắc Bất Nghi lại nói: “Đúng thế. Địa cung này cao chừng năm sáu trượng, nhưng lúc nãy chúng ta lăn xuống lại hơn mười trượng. Nếu ta đoán không sai, trên đỉnh đầu chúng ta còn có một địa cung nữa, đúng không?”

Vương Diên Cơ vỗ tay khen: “Không hổ còn trẻ đã đứng được vào hàng trọng thần, quả là danh bất hư truyền. Không sai, nơi chúng ta đang đứng là cung điện ngầm tầng thứ hai, bên trên còn có một cung điện to hơn đây gấp ba lần.”

Mắt Hoắc Bất Nghi lóe sáng: “Ba lần? Nơi lớn như thế, cộng thêm nơi này, hẳn có thể chứa hơn một ngàn người.”

Vương Diên Cơ cười to: “Ngươi đoán đúng lắm, năm trăm tử sĩ, một ngàn tráng dũng, tất cả đều là tâm phúc Công Tôn Hiến nuôi dưỡng nhiều năm, vốn là vốn liếng để cha con họ đợi ngày tái khởi!”

“Bọn chúng đã đi đâu rồi!” Hoắc Bất Nghi tiến lên một bước.

Vương Diên Cơ hờ hững đáp: “Ta sẽ nói khi các ngươi gần chết.”

Đúng lúc này Thiếu Thương ngửi thấy mùi dầu hỏa thoang thoảng, nương theo mùi, nàng để ý trên mái vòm phía đông bắc cung điện có một pho tượng huyền vũ nho nhỏ treo ngược, trong miệng nó có một khe hở nhỏ cỡ ngón tay cái, một thứ chất lỏng đen đặc đang từ từ chảy ra.

Viên Thận cũng nhìn thấy, sợ hãi la lên: “Ngươi muốn thiêu cháy bọn ta!”

Vương Diên Cơ cười hả hê: “Các ngươi yên tâm, dầu hỏa phải chảy một lúc nữa mới cháy, chúng ta có thể trò chuyện thêm chốc lát.”

“Nếu biết kiểu gì cũng chết ở đây thì ta đã hoàn thành di nguyện cho nương nương trước rồi!” Thiếu Thương bất lực tựa vào cột trụ, vẻ mặt chán chường nửa thật nửa giả.

Vương Diên Cơ lạnh lùng nói: “Ngươi nên cảm tạ Tuyên Thái hậu đi, nếu bà ta không hoăng thệ kịp thời thì người chết chính là tổ mẫu của ngươi.”

Thiếu Thương sửng sốt: “Cái, cái gì, chuyện này có liên quan gì tới tổ mẫu ta.”

Vương Diên Cơ chậm rãi nói: “Hai gã Hoắc Viên, một gã quyền cao chức trọng, nắm trọng binh trong tay, một gã xuất thân cao quý, tiền hô hậu ủng, ta phải trả thù bọn hắn thế nào? Chỉ có thể ra tay từ ngươi, dùng ngươi làm mồi nhử sẽ không lo bọn hắn không đến. Tuy nhiên ngươi suốt ngày ở trong thâm cung, không thì cũng nấp ở nhà, ta thực sự không biết nên bắt tay từ đâu. Nhưng nếu tổ mẫu của ngươi qua đời, tới khi ấy ta sẽ mua chuộc vài nho sinh nói chuyện, xúi giục cả nhà ngươi nâng quan hồi hương tẫn hiếu, như thế trên đường đi sẽ có cơ hội. Chẳng dè…”

“Chẳng dè Tuyên nương nương đã hoăng thệ.” Thiếu Thương ngẩn ngơ, “Mà khi nương nương muốn ta về quê hoàn thành tâm nguyện thì tổ mẫu ta lập tức khỏi bệnh.” Chẳng trách cơ thể Trình mẫu khỏe mạnh như vậy nhưng nói bệnh là bệnh, còn gọi con cái hộc tốc quay về, thế mà bây giờ đã khỏe như vâm, “Quả là tính toán lợi hại, ta thực sự nể ngươi.”

Vương Diên Cơ nói: “Ta phái người dò la được hành trình của ngươi từ chỗ Lâu Ly, vốn định chờ khi ngươi quay về, đi đường tắt đến huyện Diêu rồi mới ra tay, tới khi ấy từ từ sát hại ngươi, nào ngờ người tính không bằng trời tính…”

Nàng ta cười to đầy khoái trá: “Nhưng thế này rất tốt, giờ đây cả ba người các ngươi đều ở trong tay ta, mặc ta sát hại hành hạ!”

“Nếu trời đã thỏa lòng người, chi bằng ta niệm lòng từ bi một lần.” Vương Diên Cơ cười rất man rợ, “Trình Thiếu Thương, trong ba người các ngươi ta đồng ý thả một. Ngươi nói ta nên chọn ai đây?”

Thiếu Thương thở dài, đừng chứ, thủ đoạn cũ rích gì vậy, “Thả ai cũng được.” Nàng mất sạch hứng thú.

Vương Diên Cơ sầm mặt: “Ngươi nghĩ cho kỹ đi, một chốc nữa ta mà ra lệnh, toàn bộ cung điện này sẽ biến thành biển lửa, các ngươi sẽ bị thiêu chết!”

Thiếu Thương mỉm cười: “Ta nói thật. Nếu cô thả ta, Hoắc đại nhân tất sẽ rất vui, nếu cô thả Hoắc đại nhân thì ta sẽ hài lòng, nếu cô thả Viên công tử, vậy ta và Hoắc đại nhân sống chết có nhau. Dù kiểu gì đi nữa cũng rất tốt, cô thích làm gì cứ làm.”

Viên Thận ngẩng đầu, khóe miệng méo xẹo vì tức giận.

Hoắc Bất Nghi bật cười, cũng chỉ cô gái tinh quái như nàng mới biến lựa chọn sống chết bi kịch thành câu chuyện cười.

Thiếu Thương ngoái đầu, cười ngọt ngào khoe công: “Em nói đúng không.”

“Đúng.” Hoắc Bất Nghi xoa đầu nàng, trong mắt ngập tràn thương yêu, “Em nói gì cũng đúng.”

Vương Diên Cơ ra kế không thành, mặt sầm sì: “Được, vậy để ta đổi lời. Nếu ta muốn giết một người để đổi lấy người khác còn sống, vậy ngươi sẽ chọn ai?”

Viên Thận lập tức ngồi phịch xuống đất. Nói thừa, dĩ nhiên nàng sẽ chọn chàng ta rồi, bằng không mình đã không bị từ hôn! Tình cảm năm năm đã thay đổi như nước chảy, nhớ đến lại đau lòng! Thôi được rồi, coi như bản thân đã được nếm trải tình yêu chân thật là như thế nào.

Hoắc Bất Nghi cụp mắt, một tay chống cột, tay kia nắm chặt.

Thiếu Thương đáp ngay không nghĩ: “Đương nhiên là Hoắc đại nhân.”

Vương Diên Cơ bất ngờ: “Ngươi đúng là đồ bạc tình, không sợ Viên công tử buồn hả.”

“Viên công tử là bạn tốt của ta, từ sau khi từ hôn, ta tính đợi hai ba chục năm nữa sẽ gặp lại huynh ấy. Nhưng nhờ phúc của phu nhân mà ta đã sớm gặp lại huynh ấy, và cũng vì gấp gáp muốn biết an nguy của huynh ấy mà đã kéo Hoắc đại nhân xuống nước. Ta cho rằng, như thế đã hết lòng tình bạn.”

Vương Diên Cơ cứng họng.

Thiếu Thương bình tĩnh nói, “Nhưng là người luôn có xa gần thân sơ, nếu ta biết chỗ phu nhân có cạm bẫy thì đã không để Hoắc đại nhân đi theo.”

Hoắc Bất Nghi mỉm cười nhìn nàng, toàn thân toát lên quầng sáng vui vẻ.

Vương Diên Cơ thấy hai người thắm thiết tình ý thì càng nổi giận: “Ngươi…”

“Ngươi nói đủ chưa?” Hoắc Bất Nghi lạnh lùng ngắt lời nàng ta, “Nếu nói đủ rồi thì để ta nói hai câu, ngươi xem ta nói có đúng không. Đợi ta nói xong, phu nhân có thể châm lửa đốt.”

Vương Diên Cơ nhìn dầu lửa chảy xuống đã lan rộng trên đất, hừ lạnh một tiếng.

“Vừa nãy phu nhân đã nói người tính không bằng trời tính, câu này không sai. Nhưng phu nhân có tính toán cẩn thận tới đâu nhưng vẫn liên tục gặp sự cố ngoài ý muốn.” Hoắc Bất Nghi chắp tay sau lưng, cất bước đi tới.

“Sự cố đầu tiên là Viên Thị trung, phu nhân không ngờ y có thể lần tìm đến ổ bảo Điền gia, tránh bứt dây động rừng làm hỏng đại kế của các ngươi, ngươi mới dùng kế lừa nhóm Viên Thận vào rừng sâu, âm thầm tiêu diệt.”

Viên Thận ngoảnh mặt đi, không để người khác thấy nước mắt trên mặt mình.

“Sự cố thứ hai chính là Lạc Tế Thông. Sự cố lần này rất nguy hiểm, có thể làm xáo trộn kế hoạch của phu nhân. Nếu Lạc Tế Thông được như ý hoặc Thiếu Thương chết trong tay Lạc Tế Thông, phu nhân sẽ không thể dùng Thiếu Thương để dụ ta; hoặc Thiếu Thương may mắn trốn thoát, song vì bóng ma tâm lý nên sẽ quay về lỵ sở của châu mục hoặc quận An Quốc để trốn, đợi khi tra rõ mọi thứ mới lại lên đường.”

“Lần này phu nhân hay tin ta cũng đến, cho nên trực tiếp lệnh Điền Sóc phái tử sĩ của Thục, nhân lúc nửa đêm tàn sát đội ngũ của Lạc Tế Thông, còn cố để lại dấu vết của tàn dư Công Tôn thị. Ta nảy lòng sinh nghi, ắt sẽ lần theo tung tích đến huyện Diêu.”

Vương Diên Cơ cười lạnh, không nói một lời. Nhưng Thiếu Thương nhìn vẻ mặt nàng ta, đoán ắt hẳn Hoắc Bất Nghi đã nói trúng.

“Kẻ đứng sau mọi chuyện chính là ngươi và Điền Sóc, nhưng mục đích của hai ngươi lại khác nhau. Ngươi muốn trả thù rửa hận nên cần đến mạng lưới và thế lực của cha con Công Tôn Hiến. Còn Điền Sóc là nhằm khuấy đảo thời thế, đục nước béo cò, nên hắn cần ngươi mưu đồ cho mình. Nhất là từ sau khi Công Tôn Hiến chết, Điền Sóc không còn tâm phúc. Kế đó, các ngươi dụ dỗ sử tân trấn thủ quận Thục mưu phản, xúi giục cường hào địa phương chống lại lệnh độ điền, chờ cơ hội hãm hại Thái tử, đan từng móc từng móc vào nhau, đúng là giỏi tính toán…” Hoắc Bất Nghi nói.

Vương Diên Cơ lạnh lùng lên tiếng: “Ta chưa từng nói muốn hãm hại Thái tử, là tự ngươi đoán.”

Hoắc Bất Nghi mỉm cười: “Vừa rồi ngươi đã nói, vốn dĩ tính ra tay khi Thiếu Thương đi qua huyện Diêu trên đường trở về, tới lúc đó lại từ từ hành hạ nàng, dựa vào đâu ngươi có thể hành hạ nàng. Nếu không gặp nàng, Lâu Nghiêu ắt sẽ xin viện trợ khắp nơi, chưa kể tới bệ hạ và nương nương, riêng Lương Châu mục và Khúc phu nhân sẽ không khoanh tay đứng nhìn, tới lúc ấy nội tình của ngươi sẽ bị lật tẩy.”

“Ngươi nói như thế vì chắc chắn lúc đó Dự Châu đã loạn cào cào. Loạn thế nào có thể khiến Lương Châu mục không còn lòng lo chuyện khác?” Hoắc Bất Nghi nhìn đăm đăm Vương Diên Cơ, “Có người bên cạnh Thái tử thông tri cho các ngươi đúng không.”

Lồng ngực Vương Diên Cơ phập phồng kịch liệt, sắc mặt thay đổi: “… Ta không biết!”

“Ban đầu ta cũng lấy làm nghi ngờ, rốt cuộc các ngươi có thể dụ Thái tử vào bẫy như thế nào, nhưng sau đó ta đã sáng tỏ, thực ra cũng không quá khó.”

Hoắc Bất Nghi ép sát từng bước một: “Thái tử dẫn theo mấy trăm hộ vệ tùy thân, chỉ cần mua chuộc vài tên trong đó, để bọn chúng thông báo kịp thời thì các ngươi sẽ biết được hành tung của Thái tử. Thái tử cải trang vi hành là vì lý do gì, là để xem thôn làng tiến hành chiếu lệnh của triều đình thế nào. Các ngươi chỉ cần án đúng bài thì cũng không khó để dụ Thái tử tới, ta nói đúng không!”

Vương Diên Cơ túa mồ hôi lạnh, mặt tái nhợt: “Ngươi nói đúng thì sao, các ngươi sắp chết ở đây, ngươi nghĩ mình có thể ra ngoài được không?!”

Hoắc Bất Nghi cười phá lên, rồi bình tĩnh nhìn nàng ta: “Ta đã muốn đi ra thì đương nhiên có thể ra! Tuy lối ra ở sau bọn ta đã bị lấp, nhưng nếu ngươi có thể xuống thì ắt sẽ có đường lên, nếu ta nói không nhầm, lối ra nằm ngay sau lưng ngươi!”

Vương Diên Cơ cười khẩy: “Có bản lĩnh ra được khỏi đây hãy nói tiếp!”

“Không lẽ ngươi không nhìn thấy bom lửa nổ lớn à, chính là loại vũ khí hôm qua đã cho nổ ổ bảo nhà ngươi.”

Vương Diên Cơ đắc ý: “Ta biết, nên mới tạm thời thay đổi kế hoạch, dụ các ngươi tới địa cung tầng thứ hai. Ở nơi nhỏ bé như thế này, một khi sử dụng loại vũ khí đó, sức nổ cực lớn sẽ làm nổ tung các ngươi!”

“Đúng là như vậy thật.” Hoắc Bất Nghi nói, “Nhưng để hành hạ Viên Thị trung mà ngươi đã cố tình bỏ lại thi thể của bộ khúc Viên thị nơi này, nhưng không ngờ điều đó lại cứu bọn ta.”

“Ngươi có ý gì?!” Vương Diên Cơ thất thanh.

Hoắc Bất Nghi không để ý đến nàng ta, nói với người bên cạnh: “A Phi, đã xong chưa?”

Lương Khưu Phi nấp sau cột đáp: “Bẩm thiếu chúa công, chuẩn bị hoàn tất, thuộc hạ sẽ châm dây dẫn.”

Vương Diên Cơ vội lùi ra khỏi cửa sổ đá, gào to với người bên cạnh: “Châm lửa, nhanh chóng châm lửa!”

Nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, Lương Khưu Phi dùng hỏa chiết đốt dây dẫn rất dài; mà hai cung thủ dưới cửa sổ đá giương cung lắp tên, bắn hỏa tiễn vào địa cung, Hoắc Bất Nghi kéo Thiếu Thương, Lương Khưu Phi dìu Viên Thận, cả bốn nhanh chóng nấp ra sau hố thi thể mà các thị vệ vừa bố trí.

Tuy hôm nay mới là lần đầu Hoắc Bất Nghi tiếp xúc với hỏa khí nhưng chàng biết, tấm che tốt nhất để chống lại sức mạnh rung chuyển trời đất trong vụ nổ không phải là khiên hay áo giáp, mà là cơ thể bằng xương bằng thịt.

Gần như cùng lúc đó, dầu hỏa lan tràn trên mặt đất bốc lên ngọn lửa ngùn ngụt, dây dẫn cũng đã cháy tới hỏa lôi được Lương Khưu Phi gắn vào vách đá bên dưới cửa sổ, không đợi nhóm Hoắc Bất Nghi bị rồng lửa thôn tính thì đã nghe một tiếng *bùm* rất lớn, mặt tường có ô cửa sổ ầm ầm sụp đổ.

Nhờ gần hai trăm thi thể che chắn trước mặt, mọi người không bị ảnh hưởng lớn ngoài chấn động màng nhĩ, nhưng chủ tớ Vương Diên Cơ không kịp chạy thoát đã bị nổ tung, hai cung thủ đứng ở cửa sổ cũng bỏ mạng tại chỗ.

Có câu một cây chẳng làm nên non, địa cung duy trì cần có lực thăng bằng, bây giờ cột tường của cung điện bên dưới đã vỡ nát, mái vòm sụp đổ, cung điện bên trên cũng khó mà giữ vững.

Đất đá liên tục rơi từ trên trần nhà xuống, tường đá lộ ra vết nứt, cung điện nguy nga dưới lòng đất như một chiếc quạt lụa bị xé rách, nhưng cho dùkhó đương đầu tới đâu thì tất cả mọi người vẫn chạy về phía bức tường đá đã nổ tung. Lương Khưu Phi cầm hai bó đuốc đi đầu mở đường, Hoắc Bất Nghi ôm Thiếu Thương, hai thị vệ dìu Viên Thận rưng rưng ngoái đầu nhìn núi thi thể, các thị vệ còn lại bọc hậu.

Quả nhiên sau tường đá có hai con đường.

Một đường là thềm đá dẫn lên trên, bậc thang rung lắc cực mạnh, đá vụn lớn nhỏ không ngừng lăn xuống, xem ra đây là con đường thông với địa cung bên trên, Vương Diên Cơ cũng đi xuống từ nơi này, nhưng hiện tại đang sụp đổ, rõ ràng không thể đi được.

Đường còn lại dẫn tới địa đạo phía sau, hơn nữa có vẻ được xây tách biệt với địa cung, dù địa cung rung chấn những những hòn đá trên con đường này vẫn không hề lay chuyển.

Hoắc Bất Nghi nhanh chóng đưa ra quyết định, để mọi người đi địa đạo.

Khi những tảng đá rơi xuống bít đường, chàng trông thấy Vương Diên Cơ bị đè máu me be bét. Cô ta đã thoi thóp.

Hoắc Bất Nghi cho mọi người đi trước rồi chạy tới gần Vương Diên Cơ, lúc cúi người kiểm tra mới phát hiện từ ngực Vương Diên Cơ trở xuống đã bị đá lớn đè bẹp. Chàng biết dù có lăn đá đi thì khoang bụng và xương chậu của Vương Diên Cơ cũng đã nát bấy, vô phương cứu chữa.

Chàng gạt đất đá bụi bặm trên mặt Vương Diên Cơ, nắm vai nàng ta lắc mạnh: “Rốt cuộc các ngươi định hãm hại Thái tử điện hạ thế nào! Ngươi khai nhanh, ngươi khai ra thì ta đảm bảo Vương gia sẽ bình an!”

Con ngươi của Vương Diên Cơ rã rời, miệng lúng búng máu tươi, hai tay khươ khoắng trước ngực: “Đâu rồi, đâu rồi… Gương của ta, gương của ta…”

Hoắc Bất Nghi không hiểu, chợt lúc này có một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo vươn ra, Thiếu Thương bình tĩnh luồn vào vạt áo của Vương Diên Cơ, lấy ra một chiếc gương bạc xinh xắn rồi đặt vào tay Vương Diên Cơ – Cchiếc gương bạc này được chế tạo rất tinh xảo, toàn thân có hình hoa sen, mặt trước và mặt sau đều được lau chùi bóng loáng, chứng tỏ đã có người vuốt ve rất nhiều năm.

Vương Diên Cơ như nhặt được báu vật, áp gương bạc lên mặt mình, tròng mắt khôi phục thần thái, để lộ biểu cảm vô cùng đắm say, miệng lẩm bẩm ‘Tử Duy, Tử Duy’. Thiếu Thương khẽ nói: “Đây là tín vật đính ước của Lâu Bôn với cô ta.”

Hoắc Bất Nghi thở dài.

Lương Khưu Phi ở bên cạnh hét to: “Thiếu chúa công nhanh lên, nơi này sắp sập rồi, Viên công tử đã được dìu ra ngoài!”

Hoắc Bất Nghi chần chừ, nói với Thiếu Thương: “Em đi trước đi, để ta hỏi vài câu.”

Thiếu Thương cười: “Được, em chờ chàng ở cửa địa đạo.”

Nhìn cô gái tập tễnh bước đi, khó khăn chầm chậm đi tới cửa ra, Hoắc Bất Nghi hạ quyết tâm. Chàng nắm chặt vai của Vương Diên Cơ, quát lớn: “Ngươi nghe ta nói đây! Ta có chuyện liên quan tới Lâu Tử Duy muốn nói với ngươi!”

Vương Diên Cơ cố gắng lấy sức lực cuối cùng, chậm rãi tập trung vào mặt chàng.

“Ngươi nghe ta nói, Lâu Tử Duy không xứng với ngươi!” Hoắc Bất Nghi trầm giọng.

Vương Diên Cơ giận dữ: “Hàm hồ!”

Hoắc Bất Nghi lại nói: “Ngươi tình sâu ý nặng với hắn, giao phó sống chết cho hắn. Vì hắn, ngươi có thể không cần tính mạng không cần người nhà, chung chăn gối với mãng phu man rợ như Lý Khoát, nhưng Lâu Tử duy đối xử với ngươi như thế nào?!”

“Các ngươi thành thân nhiều năm, nhưng thời gian vợ chồng đoàn viên chỉ được mấy tháng! Hắn quanh năm suốt tháng không ở nhà, để ngươi một mình cô đơn nhớ nhung, chỉ vì vinh hoa phú quý, lại còn hoa mỹ nói là ‘thi triển hoài bão’!”

Vương Diên Cơ gần như hét lớn: “Ngươi câm mồm, câm mồm câm mồm, Tử Duy không phải là người như vậy!”

Hoắc Bất Nghi không nhúc nhích: “Đúng là vốn dĩ hắn không cần như vậy, Lâu Tử Duy xuất thân con nhà thế gia, ưu việt hơn bình dân áo vải rất nhiều. Nhưng thứ nhất hắn không muốn cúi đầu trước bá phụ Lâu Kinh, thứ hai không muốn đi lên từ chức nhỏ, cứ muốn bước vào tà môn ngoại đạo! So với việc ở bên ngươi, hùng tâm hoài bão của hắn quan trọng hơn, mặt mũi bản thân cũng quan trọng hơn ngươi!”

“Ngươi không được nói! Không được nói nữa!” Vương Diên Cơ khóc giàn giụa, máu đỏ và nước mắt bê bết khắp mặt, lấy hết sức cầm gương bạc đập Hoắc Bất Nghi, “Không phải như thế, không phải như thế…”

Hoắc Bất Nghi không tránh: “Ngươi là người thông minh, không phải ngươi không nghĩ ra những chuyện này, mà là không muốn nghĩ tới! Lâu Tử Duy không xứng với ngươi, hắn không xứng với tấm chân ý của ngươi!”

Địa cung ngày càng rung chấn dữ dội, những tảng đá to lần lượt rơi xuống, Lương Khưu Phi đỡ Thiếu Thương, ngoái đầu hét lớn: “Thiếu chúa công, chúng ta phải đi ngay!”

Thiếu Thương gạt bụi bặm trên đầu, chần chừ xoay người nhìn Hoắc Bất Nghi.

Vương Diên Cơ dồn sức níu vạt áo Hoắc Bất Nghi, rít lên những lời căm hận qua kẽ răng: “Ngươi, ngươi còn có mặt mũi nói Tử Duy của ta ư, ngươi thì tốt đẹp gì! Ngươi đã làm những gì với Trình Thiếu Thương, ta đã điều tra kỹ rồi! Gì mà tình vững hơn vàng rồi thề non hẹn biển, nhưng ba ngày trước khi các ngươi thành hôn, ngươi lại gây nên đại họa tày trời, vứt bỏ nàng ta!”

“Ngươi trả thù rửa hận để bản thân được sung sướng, nhưng có từng nghĩ Trình Thiếu Thương sống ở đô thành khó khăn thế nào không!” Vương Diên Cơ gần như cười phát điên, “Ngươi không biết phải không, vậy để ta nói cho ngươi biết. Dù Trình Thiếu Thương trốn vào Vĩnh An cung, nhưng những lời chỉ trỏ vẫn rợp trời, nhất là mấy năm đầu, ngay tới một tiểu cung nữ hay một tiểu hoàng môn cũng có thể cười cợt nàng ta, huống hồ là những nữ quyến nhà giàu ngày trước ghen tị với nàng.”

Nàng ta thở gấp, âm thanh như ống thổi bị bể, “Bọn họ chế giễu nàng ta nằm mơ giữa ban ngày, bị ngươi lừa gạt chết mê chết mệt, bị ngươi quay mòng mòng, làm bia đỡ đạn cho ngươi báo thù! Còn nói nàng ta mộng tưởng hão huyền…”

“Ta biết, ta biết những chuyện này.” Hoắc Bất Nghi bình tĩnh.

“Ngươi…” Vương Diên Cơ ngạc nhiên.

Thiếu Thương cũng dừng chân.

“Từ lâu ta đã rất hối hận.” Hoắc Bất Nghi như nhìn Vương Diên Cơ mà cũng như nhìn về nơi xa, “Ngay trong đêm tàn sát anh em Lăng thị, khi ta thấy Thiếu Thương khóc lóc đuổi theo, ta đã hối hận.”

“Khi ta đẩy nàng xuống ngựa, ta cũng rất hối hận.”

“Khi nàng dập đầu với bệ hạ và Tuyên nương nương, từng câu từng chữ xin từ hôn với ta, ta lại càng hối hận.”

“Về sau ta trăn trở ở Tây Bắc và Mạc Bắc, bao đêm sương gió lạnh lẽo, một mình nhìn nông dân chăn dê bò, hễ nhớ tới nàng là ta lại hối hận hết lần này đến lần khác.”

Hoắc Bất Nghi nói, giọng chàng bình tĩnh, nhưng mỗi câu mỗi chữ như nói với cửa lòng, chẳng rõ nói cho Vương Diên Cơ nghe hay nói cho chính mình nghe.

“Ta nghĩ, nếu có thể làm lại từ đầu, ta chắc chắn sẽ không làm liều, sẽ không mặc kệ người khác như thế. Ta phải kìm nén bản thân, dù là để anh em Lăng thị sống thêm mấy năm, dù chuyện báo thù càng thêm khó khăn thì vẫn phải bước đi quang minh chính đại.”

Nói đến đây, chàng chậm rãi buông vai Vương Diên Cơ ra, đứng dậy xoay bước về phía cô gái đang ngẩn ngơ gần đấy, phi thân sải bước nhảy lên, nhanh chóng đuổi theo.

Vương Diên Cơ nằm trên đất, kinh ngạc nhỏ lệ, cười còn khó coi hơn khóc: “Cả ngươi có thể hối hận, tại sao Tử Duy không hối hận? Chàng chết làm gì rồi bỏ lại ta một mình trên cõi đời này, đồ nhẫn tâm vô tình, đáng đời chàng chết sớm! Ta muốn tìm chàng tính sổ… Ha ha, ha ha, xem ra chỉ có thể đợi đến kiếp sau.”

Hoắc Bất Nghi bay nhanh qua mấy tảng đá rơi, bắt kịp Thiếu Thương và Lương Khưu Phi, thấy cô gái rơi lệ ùa vào lòng mình.

Chợt lúc này, Vương Diên Cơ cao giọng hét: “Đi về phía đông sáu mươi dặm, có một thôn trang họ Quách nằm gần Từ Châu, Điền Sóc đã chuẩn bị mấy trăm cân dầu hỏa ở xung quanh thôn trang. Ngày mai Thái tử sẽ đi đường chính ngang qua phía đông thôn trang, Điền Sóc dẫn theo một ngàn năm trăm người mai phục sẵn. Kế sách của bọn ta, ưu tiên hàng đầu là Điền Sóc thành công chặn đánh Thái tử; sau đó nếu Thái tử chạy thoát, ắt sẽ vào thôn trang duy nhất đằng trước nghỉ ngơi, lúc ấy lập tức thiêu đốt tất cả; cuối cùng nếu hai điều trên không thành, vẫn hạ lệnh thiêu trụi thôn trang, nhân lúc loạn mà rút lui…”

Hoắc Bất Nghi đã hiểu, ôm quyền nói: “Đa tạ phu nhân.”

Vương Diên Cơ lắc đầu, nhắm mắt ôm gương bạc vào lòng, lặng lẽ chờ đợi thời khắc cuối cùng của mình.

Đá vụn rơi xuống như mưa, ba người nhanh chân trốn vào địa đạo, tại thời đại Tiên Tần nguy nga tráng lệ, địa cung hùng vĩ mà bao người thợ phí hết tâm huyết đã ầm ầm sụp đổ sau lưng.

Thiếu Thương chạy chưa được hai bước đã được Hoắc Bất Nghi ôm vào lòng, chạy nhanh như bay, nàng có cảm giác đoạn đường dốc ngày một đi lên, không biết đã chạy được bao lâu, đột nhiên trước mắt rộng rãi, đập vào mắt là quầng sáng lờ mờ.

Khi Viên Thận và các thị vệ kéo bọn họ ra khỏi địa đạo, Thiếu Thương phát hiện trời đã đầy sao.

“Sao nàng lại khóc? Sợ không thoát ra kịp hả.” Viên Thận ngạc nhiên.

“Huynh câm miệng! Bộ ta không thể mừng đến phát khóc khi chạy thoát cửa tử hả?!” Cô gái đầu đầy bụi đất, khắp người dơ dáy, nước mắt vạch nên mấy đường nổi bật trên mặt, dáng vẻ thảm hại khó coi, nhưng đôi mắt nàng vừa đen vừa sáng, ngây thơ tinh nghịch như một đứa trẻ, nụ cười ngập tràn hạnh phúc.

Hoắc Bất Nghi như cảm nhận được điều đó, cả hai đồng thời nhìn đối phương, cùng mỉm cười.

Viên Thận xoay đầu đi.

“Chỗ này là đâu vậy?” Thiếu Thương phát hiện mình đặt chân trên thảm cỏ, xung quanh là rừng cây trông khá quen thuộc.

Viên Thận xoay người: “Chắc chắn nàng không đoán được.”

“Là khu rừng bên ngoài ổ bảo Điền thị.” Hoắc Bất Nghi không có tinh thần giải đố vạch trần.

Viên Thận bực bội.

Lương Khưu Phi há miệng: “Chẳng trách chúng ta lục soát ở ổ bảo Điền thị cả ngày cũng không tìm được gì, hóa ra không phải không có mật đạo, mà vốn dĩ mật đạo không nằm trong ổ bảo.”

Viên Thận tặc lưỡi: “Cách này đúng là quá cao minh. Hai ổ bảo một tối một sáng, hỗ trợ bù trừ, hư hư thật thật. Ây da, xem ra Vương Diên Cơ cưới Lý Khoát là để phối hợp hành sự với Điền Sóc.”

Thị vệ thiếu niên bẩm báo: “Lúc nãy chúng thuộc hạ có lén tới nhìn, không rõ vì sao mà ổ bảo Điền gia như trống trơn, chỉ có vài lão bộc quét tước.”

Thiếu Thương nhớ tới lời Vương Diên Cơ vừa nói, thầm giật mình, Hoắc Bất Nghi sầm mặt.

Ngay sau đó Lương Khưu Phi lập tức bắn pháo hiệu lên trời, chỉ chốc lát sau thuộc hạ của Hoắc Bất Nghi đã đến đón mọi người.

Khi mới biết bọn họ rơi vào bẫy, Trình Thiếu Cung và Lâu Nghiêu lo sốt vó, liên tục gõ khảy đục đá, đến lúc này thấy mọi người vẫn ổn thì mới thở phào.

Viên Thận đã bị giam giữ nhiều ngày, người yếu khí hư, lại còn rơi ngã từ cao xuống, trán sưng vù, tay trái bị gãy, cổ tay đeo xích bị ma sát chảy máu, đã là nỏ mất đà, nên khi dây cung kéo căng vừa thả lỏng là chàng ta lập tức ngất xỉu.

Từ xưa y luôn gắn liền với vu, hầu hết thầy bói thầy pháp đều có bản lĩnh trị bệnh, vậy là Trình Thiếu Cung không những phải giúp đại phu đã đỡ đẻ chữa trị cho các thương binh mà còn phải chăm sóc cho Viên Thận, đồng thời tìm thợ khóa đến mở gông xiềng cho Viên đại công tử.

Cùng lúc ấy, Hoắc Bất Nghi triệu tập đội ngũ bàn bạc thâu đêm, giao việc giải quyết hai ổ bảo Điền Lý cho Lâu Nghiêu rồi lập tức bôn ba đường dài. Chàng phân phó thuộc hạ xong, vừa bước ra doanh trướng thì thấy Thiếu Thương dắt con ngựa đốm đứng chờ chàng ở cửa.

“Em định làm gì?” Cô gái đã tắm rửa sạch sẽ, gương mặt tú lệ như trăng sáng.

“Để em đoán xem nào.” Nàng cười tít mắt, “Chàng định chia binh làm hai đường, chàng cùng một nhóm đến đường chính ngăn chặn Điền Sóc trước thời hạn, nhóm còn lại đi tới Quách thôn, có thể ngăn chặn người phóng hỏa hoặc giúp thôn dân dập lửa. Em đoán đúng không?”

Hoắc Bất Nghi không vui nhìn nàng, mang nét đẹp u sầu.

Thiếu Thương lại nói: “Em không hiểu chuyện đánh giặc, nhưng học toán không tệ đâu nha, để em tính cho chàng xem nhé. Ban đầu chàng có năm trăm tinh binh, A Nghiêu dẫn đến một trăm bộ khúc, Trương Thiện lại mượn bốn trăm binh tốt, tiếc là không tinh nhuệ lắm. Hôm qua tấn công ổ bảo Lý thị đã hao tổn năm sáu mươi người, lại bỏ đi những thương binh không thể cưỡi ngựa tận công, vậy cùng lắm chỉ còn tám trăm năm mươi người có thể chinh chiến.”

“Lúc nãy em nghe A Nghiêu sai người về huyện gọi lực lượng, huynh ấy muốn xử lý hai ổ bảo, chàng không có ý định dùng đến một trăm bộ khúc Hà thị đưa tới. Nhưng, tám trăm năm mươi người này chàng còn phải san một phần đi cứu thôn dân. Chàng từng nói với em, tử sĩ của Công Tôn Hiến rất lợi hại, ra tay man rợ nhẫn tâm.”

Thiếu Thương nghiêm nghị, “Đội ngũ của chàng chỉ bằng nửa đối phương, lại con có kha khá lính làng, nhưng người ta có đến một ngàn năm trăm binh sĩ cường tráng đã nghỉ ngơi đầy đủ, trong đó lại có năm trăm tử sĩ. Vị quân hầu này, dù gộp thêm đống hỏa khí em còn dư, liệu chàng có chắc chắn lấy ít thắng nhiều, thành công ngăn chặn Điền Sóc không?”

Hoắc Bất Nghi mím môi: “… Em không cần lo chuyện này, tự ta có chừng mực.”

“Nếu chàng mà biết chừng mực thì bây giờ con cái của chúng ta đã thành đôi thành cặp, chứ không phải cách biệt nhiều năm, đau đớn hai nơi.” Thiếu Thương tung đòn sát thủ.

Nhắc đến chuyện cũ lại khiến Hoắc Bất Nghi mềm lòng, bất đắc dĩ nói: “Em muốn gì.”

“Chàng toàn tâm toàn ý đi bắt Điền Sóc đi. Nếu Thái tử gặp chuyện ắt sẽ liên lụy tới quốc thể, không phải chuyện đùa.” Thiếu Thương nói, “Em dẫn người đi cứu dân làng.”

“Không được!” Hoắc Bất Nghi lập tức gạt phăng.

“Chàng nghe em nói đã.” Thiếu Thương ấn vào ngực chàng, dịu dàng nói, “Dù đội thị vệ của em không bằng tinh binh của chàng, nhưng vẫn mạnh hơn lính làng. Lần trước sau khi chiến đấu với Lạc Tế Thông, bọn họ đã nghỉ dưỡng non nửa tháng, bây giờ quân tinh nhuệ, lương thực đầy đủ, cũng phải đến hơn tám mươi người có thể chiến đấu.”

Nàng xòe tay, “Điền Sóc tự cho rằng kế sách ổn thỏa nên đã dẫn toàn bộ chủ lực ám sát Thái tử, thử hỏi có thể phái đi bao nhiêu người phóng hỏa đây, không phải lúc nãy nô bộc Điền gia đã khai cả rồi sao, thấy có hai toán rời đi, toán ít hơn chỉ có mấy chục người.”

“Mà quan trọng hơn hết, nói về việc cứu hỏa, trên đời này được mấy người bằng em.” Thiếu Thương đắc ý mỉm cười, “Vì chế tạo hỏa khí mà mấy năm qua em gây cháy trang viên mười tám lần, những mười tám lần đấy! Bọc cát dập lửa thế nào, đốt vòng ngăn cách thế nào, dẫn nước cứu hỏa thế nào, người của em dù nhắm mắt cũng làm được.”

Hoắc Bất Nghi biết cô gái nói có lý, nhưng chàng vẫn không đồng ý: “… Không được, nếu em bị bỏng thì sao?”

“Chàng không cản được em đâu, trừ khi chàng lại muốn chia nhân lực đến giám sát em.” Thiếu Thương cười tươi như trăng khuyết, “Thật ra ngày trước chàng quản tay quản chân em, trong lòng em cũng không phục. Nhưng không thể phản kích nên đành cắn răng nhẫn nhịn. Mà bây giờ chàng không thể phân thân, em muốn làm gì cũng không do chàng quyết.”

Hoắc Bất Nghi kéo khóe miệng: “Đại chiến cận kề trước mắt mà em còn vui vì ta không quản em hả, ừm, được lắm, rất được.” Đợi chuyện này kết thúc, chàng cần phải chấn phu cương với cô nàng chết tiệt này mới được.

Thiếu Thương nhận thấy mùi nguy hiểm, vội gạt đi vẻ mặt vui sướng, nghiêm mặt nói: “Em sinh ra có mệnh gây sự, dù không làm gì cũng có rắc rối tìm tới. Nếu đã vậy, chi bằng để em tìm chuyện làm.”

“Nói rất hay, muốn cãi cũng đuối lý.” Hoắc Bất Nghi chỉ nói một câu.

Thiếu Thương thở dài: “Bệ hạ từng nói với em, nếu em may mắn được sống trong thời buổi thái bình, may mắn sinh ra trong gia đình yêu thương đùm bọc thì đừng có sợ sệt nữa, cứ sống như mình muốn một lần đi! A Tranh, giờ em muốn giúp chàng lần này, muốn cứu những dân làng vô tội ấy.”

“Nương nương cũng từng nói, so sánh với mặt trời trăng sao thì chúng ta chỉ là những con kiến nhỏ, so với muôn vàn bách tính và thiên hạ thái bình, yêu hận tranh chấp của chúng ta cũng chẳng phải đại sự. A Tranh, em xin thề trước vong linh của nương nương, sau này dù làm việc hay đối xử với ai cũng sẽ không khiến nương nương phải xấu hổ. A Tranh, em không thể khoanh tay đứng nhìn sinh linh lầm than trong khi biết rõ mình có khả năng giúp.”

Hoắc Bất Nghi xúc động, nắm chặt tay nàng thở dài, một lúc lâu sau mới nói: “… Em nhớ phải cẩn thận.”

Thiếu Thương bật cười: “Chàng cũng thế nhé, nhớ bảo trọng! Nếu em bị bỏng, chắc chắn chàng vẫn cần em, nhưng nếu chàng nát mặt thì chưa chắc em đã cần chàng đâu!”

Cũng như vô số lần ngày trước, Hoắc Bất Nghi yêu thương vuốt mái bờm của nàng.



Không lâu sau khi Hoắc Bất Nghi dẫn quân lên đường, Trình Thiếu Cung mới biết bào muội cũng sắp sửa xuất hành, cậu vội vã chạy tới níu lại. Thiếu Cung chặn trước cửa lều của bào muội, giậm chân nghiến răng: “Muội không được đi, tuyệt đối không được đi! Bằng không, bằng không…”

“Bằng không thế nào?” Thiếu Thương cười khì làm mặt quỷ, “Lúc trước Tam huynh không ngăn được muội đánh Lạc Tế Thông, thì bây giờ làm gì ngăn được muội đi cứu người.”

“Muội chờ đấy! Huynh sẽ đi nói với Lâu Nghiêu! Người của hắn nhiều hơn muội, huynh sẽ bảo hắn cản muội lại!”

“Ây da nói chuyện cười gì vậy, có bao giờ A Nghiêu không nghe lời muội mà nghe lời huynh chưa? Huống hồ, Hoắc đại nhân cũng gật đầu rồi.”

Trình Thiếu Cung ảo não: “Vậy huynh đi cùng muội.”

“Tam huynh đừng đi, huynh không hiểu chuyện cứu hỏa đâu.” Thiếu Thương cúi đầu sửa áo khoác cho cậu, giọng càng bé, “Nếu huynh có rảnh thì giúp muội một chuyện đi. Tới các quận huyện lân cận mượn binh sĩ đến áp trận cho Hoắc đại nhân, chàng đi hướng nào huynh cũng biết rồi đấy. Tam huynh, từ nhỏ huynh đã theo chân song thân, hẳn mẫu thân cũng dạy huynh mưu lược ra sao. Chuyến này chàng đi lấy ít địch nhiều, muội không yên tâm…”

Trình Thiếu Cung vỗ vai bào muội bé nhỏ: “Muội đã lớn rồi.”

Thiếu Thương thấp giọng: “Không phải đã lớn mà đã nghĩ kỹ. Lúc nãy ở trong địa cung, Vương Diên Cơ hỏi muội một câu, giữa Viên Thận và Hoắc Bất Nghi muội sẽ cứu ai?”

Trình Thiếu Cung bật cười: “Câu hỏi vớ vẩn gì thế không biết.”

“Vương Diên Cơ hỏi là Viên Thận, nhưng thực ra muội lại nghĩ đến mình.” Thiếu Thương nhẹ phủi bụi dính trên vạt áo bào huynh, “Tính từ hội đèn trên phố năm ấy, muội và Hoắc Bất Nghi đã quen nhau được bảy năm rồi.”

Trình Thiếu Cung để ý, em gái liên tục gọi cả họ tên người ấy.

“Đã có rất nhiều lần, bất luận khi ở bên nhau hay đã xa cách, muội cũng tin rằng nếu mình gặp bất trắc, chàng nhất định sẽ không do dự từ bỏ mạng sống để cứu muội.” Thiếu Thương trầm giọng nói, “Nhưng còn bản thân muội? Nói lời này cũng chỉ có huynh nghe, mấy năm đầu, trong lòng muội biết, muội tuyệt đối sẽ không liều mạng vì Hoắc Bất Nghi.”

Trình Thiếu Cung thở dài: “Người không vì mình trời tru đất diệt, không thể trách muội chuyện này.”

“Vậy tại sao Hoắc Bất Nghi lại sẵn sàng xả thân vì muội.” Thiếu Thương ngước đôi mắt to tròn trong suốt.

Thiếu Cung á khẩu.

Tại sao một người lại chết vì một người khác?

Tại sao một người lại sẵn sàng đặt cuộc sống của người khác lên trên bản thân mình?

Mà nếu “người khác” đó lại còn là đồ chết tiệt lạnh lùng ích kỷ thì sao.

“Muội đã suy nghĩ về chuyện này rất nhiều năm. Ngay từ ban đầu cho tới khi ở địa cung hôm qua, từ cung đình cho đến núi non hoang sơ. Cuối cùng hôm nay, muội cũng có thể nghiêm túc nói rằng…” Thiếu Thương hít thật sâu, “Muội hy vọng cả đời này chàng sẽ được bình an, tai qua nạn khỏi, dù có phải đánh đổi bằng tính mạng của muội.”

Mãi đến tận bây giờ, cuối cùng nàng cũng đã có thể yêu một người hết mình, không sợ bản thân tổn thương, không màng sống chết nguy nan.

Trên đời này… có một người còn quan trọng hơn cả chính nàng.