Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 26: Kế hoạch sinh tồn



Thiếu Thương một bên bước nhanh, một bên oán thầm ——


Làm thái muội mà còn muốn giữ lời sao, ngươi cho là đang quay phim điện ảnh học Cổ Hoặc Tử chính khí lẫm liệt đó hả! Lúc ấy vì thoát thân mới thuận miệng đáp ứng, thật giống như phỉ tặc hét ra lệnh "Không được nhúc nhích đưa tiền đây", chẳng lẽ ngươi sẽ thật sự không nhúc nhích sao!


Huống chi nàng chỉ là một nửa thái muội vốn dĩ không đủ chất lượng! Sau khi quê nhà thu hoạch đợt đầu tiên mở lại cổ tức, một phần tư dân trên trấn trở thành nhà giàu mới nổi, những người còn lại không phải dân trong nước cũng thành nhà giàu mới nổi, tỉ lệ việc làm ở Du trấn tăng cao hơn bao giờ hết có được không hả. Nào có nhân tài nghiêm túc nói linh tinh đâu, đều nghiêm túc phát tài hết rồi! Hơn nữa cơ sở quản lý chặt chẽ thích hợp như vậy, đám tiểu lưu manh tiểu thái muội phần lớn đều là kết quả của việc tổ tông không có cách quản chế hiệu quả sau khi phụ mẫu ra ngoài, hoạt động thường ngày chẳng qua cũng chỉ là lưu luyến chút trò chơi, phòng bi-a rồi uống rượu nhạt.


Lần này tâm tình Thiếu Thương cũng không phiền muộn, thành thành thật thật trở lại yến tiệc, Trình Ương vừa thấy nàng quả thực vui mừng quá đỗi, một tay kéo nàng ngồi xuống cạnh bàn ăn của mình, đồng thời lại bắt đầu dông dài: "Bá mẫu mới vừa tới xem chúng ta, ta nói muội đi thay y phục. Sắp khai tiệc rồi, nếu muội không quay lại, để bá mẫu biết lại nói muội cho xem. . ."


Trình Ương gấp đến nỗi trán cũng đổ mồ hôi, hiện giờ nàng thật sự sợ đấu pháp của đôi mẹ con này rồi.


Thiếu Thương cởi áo choàng đưa cho thị tỳ, một bên liếc qua đám tiểu nữ nương ngồi đối diện, ngạc nhiên nói: "Bọn họ đều không báo cáo sao?"


Trình Ương cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Bọn họ dám?! Ta liền truyền mấy lời bọn họ bắt nạt muội ra ngoài!"


Quả nhiên, nhóm nữ hài kia không ai dám châm chọc khiêu khích Thiếu Thương nữa, không khí tiệc rượu hòa thuận chưa từng có, mọi người đều xem như chuyện không thoải mái vừa rồi hoàn toàn chưa từng xảy ra, nói chút chuyện khuê các vô thưởng vô phạt.


Cổ Long* đã nói qua, một đám nam nhân ngồi cùng một chỗ không nói đến nữ nhân, cũng như một đám nữ nhân ngồi cùng nhau không nói đến nam nhân, là chuyện không thể nào. Cũng không biết ai mở đầu trước, nhóm nữ hài quả nhiên đã nói tới "Thiện Kiến công tử" vừa nãy. Người này gò má ửng đỏ nói "Thiện Kiến công tử như thế nào như thế nào tài hoa hơn người", người kia hai mắt mơ màng nói "Thiện Kiến công tử như thế nào như thế nào lễ độ chu toàn nghi thái vạn phương". . .


*Cổ Long (1938 – 1985): là nhà văn Đài Loan viết tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng. Ông cũng là nhà biên kịch, nhà sản xuất và đạo diễn.


"Tên Viên Thiện Kiến kia chạy tới sảnh đường rồi?" Thiếu Thương có chút giật mình, nhìn không ra cái mặt hàng này buông thả như thế nhé, lại còn đặc biệt chui vào chỗ đám nữ hài nữa chứ.


Trình Ương bĩu môi: "Muội đừng nghe các nàng nói bậy, chúng ta ngay cả góc áo Thiện Kiến công tử cũng chưa được thấy."


Hóa ra sau khi Viên Thận bái kiến Trình mẫu, ánh mắt cũng chưa liếc một cái đã lui về nơi dành cho nam khách, đừng nói đến đám tiểu nữ nương trong sảnh đường, ngay cả nhóm phụ nữ trung niên cũng không kịp nói một câu. Tên này trái lại để mấy đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi bưng rượu trái cây mới ủ của Viên phủ rót cho nhóm nữ khách, ngay cả bên sảnh đường cũng có.


"Là ai mời hắn tới vậy? Nhà ta và Viên gia có giao hảo sao." Thiếu Thương kề tai nói nhỏ.


Trình Ương lắc đầu: "Hình như không có giao hảo. Có điều Viên công tử nói, vị Thượng Quan phu tử kia của đại đường huynh cùng phụ thân hắn từng bái cùng một vị ân sư."


Quan hệ này nghe như khoảng cách từ Thủy Tinh cung đến Quảng Hàn cung vậy. Trong lòng Thiếu Thương hơi động, lập tức hiểu rõ.


Tên kia lấy cớ để tiểu đồng rót rượu là vì muốn tra xem nàng ở nơi nào, kết quả phát hiện mình vừa rời khỏi sảnh đường, nghe ngóng một chút liền biết mình đi về phía tây, sau đó hắn liền đuổi theo "Cầu người làm việc". Căn cứ vào tuổi tác mà đoán, tên kia hẳn là thay trưởng bối nào đó truyền lời, nếu nàng đoán không sai, tám phần là hoa đào nát của tam thúc mẫu trước kia rồi.


Nghĩ tới đây, Thiếu Thương vội vàng nắm lấy ống tay áo Trình Ương, khẽ hỏi: ". . . Cái kia, a tỷ, muội muốn thỉnh giáo tỷ chút kiến thức..." Nàng có hơi xấu hổ, "Có bài phú nào như thế này không, cái gì Lan Đài, cái gì cung điện Thành Nam. . ."


Nàng còn chưa nói hết, Trình Ương đã cười: "Đây không phải bài phú "Trường Môn" của Tư Mã phu tử sao, khi nãy Niệu Niệu ra ngoài một chuyến, hóa ra là muốn học hỏi tri thức, bá mẫu mà biết nhất định sẽ vui lắm."


Thiếu Thương giả lả cười mấy tiếng, lại hỏi: "Đoạn phú này... rất nổi danh sao. . . ?"


Trong lòng Trình Ương nhói lên một trận, nàng đột nhiên phát giác mình vẫn luôn được sống ở một nơi an toàn ấm áp đến nhường nào, nhưng cái gì cũng không nhìn không hỏi. Nàng ôn nhu nói: "Cũng không nổi danh lắm, có điều rất nhiều người thích từ ngữ trau chuốt tự nhiên ung dung của nó, lại không can thiệp đến chính sự, cho nên thường dành cho nữ tử khuê phòng đọc chơi."


Thiếu Thương gật gật đầu, cái này Trình Vịnh có nói qua. Những năm cuối tiền triều, Lệ đế vô cùng sợ hãi thế nhân phơi bày chuyện ác của hắn, lấy thủ đoạn đẫm máu phòng bị, hậu quả để lại đến nay chưa tan. Xong rồi, trong lòng tên Viên Thận kia còn không biết đang cười nhạo nàng thế nào đâu.


". . . Đường tỷ, " Thiếu Thương cười hỏi, "Tỷ thấy Thiện Kiến công tử kia thế nào?" So với bộ dáng hoa si của đám nữ hài trước mặt, lại thấy sắc mặt Trình Ương vẫn như thường, nàng ngược lại sinh ra mấy phần kính ý.


Trình Ương cười khổ: "Từ đầu tới cuối ta còn chưa thấy qua vị Viên công tử này, có gì mà nghĩ."


Thiếu Thương ung dung. Cũng đúng, hoa si thì cũng phải bắt đầu từ cơ bản chứ. Trình Ương mới tới đô thành mấy tháng, không giống những nữ hài lớn lên tại đô thành kia, đã sớm hoặc gần hoặc xa gặp qua tên bản tôn kia.


Có điều Trình Ương không nghĩ, không có nghĩa là người khác cũng không nghĩ, Tiêu phu nhân chính là có rất nhiều ý tưởng.


Tuy là gia thế cùng quyền thế của Viên gia cao hơn Trình gia, nhưng cũng không cao đến mức không thể với tới, huống chi cưới vợ thấp cửa, khoảng cách giữa hai nhà còn chưa đến nỗi si tâm vọng tưởng. Ngày hôm sau nàng liền chộp lấy Trình Vịnh hỏi kỹ về Viên Thận một lượt, Trình Vịnh cũng nghĩ không ra.


"Ân sư thụ nghiệp của Thượng Quan phu tử chính là sư huynh của Nghiêm thần tiên, lão nhân gia người ta bình sinh thích nhất là mở tiệc dạy trò, những người từng nghe ông ấy dạy qua cũng phải mấy trăm mấy ngàn. Viên đại nhân này... Có thể cũng từng nghe qua... ?"


Tiêu phu nhân lại tranh thủ hỏi tình hình hôn phối trong nhà Viên Thận, biết hắn chưa lập gia đình, lại nghi hoặc nói: "Đã là con trai độc nhất, tuổi tác lại cũng đầu hai rồi, vì sao vẫn chưa thành hôn?"


Đầu Trình Vịnh phình to như cái đấu, bối rối nói: "Cái này, nhi tử cũng không biết. Chỉ nghe nói Viên phu nhân có tiếng là không màng thế tục, dốc lòng tu đạo. Viên đại nhân lại trấn thủ ở bên ngoài, có lẽ là hôn sự không có người lo liệu? Có điều. . ." Hắn nhớ tới một chuyện, vội vàng nói, "Cách đây không lâu không phải nho sinh quần tụ luận kinh sao, trong bữa tiệc có vị đại nho mười phần thưởng thức hắn, liền muốn gả nữ nhi hay là cháu gái gì đó..."


"Sau đó thì sao?" Tiêu phu nhân truy hỏi đến cùng.


Trình Vịnh nói: "Viên Thiện Kiến liền nói, tộc lão trong nhà đối với hôn nhân đại sự của hắn đã có chủ trương, không tiện tự mình hứa hẹn. Đại nho kia không vui, ỷ thế tài cao vị trọng, nhất định dây dưa hỏi chọn trúng nữ lang nhà ai gì gì đó. Lúc này Viên Thiện Kiến liền lạnh mặt, cầm cuốn sách do đại nho kia soạn chỉ ra ba bốn chỗ sai, nói "Nếu tiên sinh đặt thêm chút tâm tư vào tri thức, đối với hôn sự của người khác bớt chỉ trỏ thì cũng sẽ không có sơ sót như vậy". Đại nho kia vô cùng tức giận, ngày đó lập tức rời cung trở về nguyên quán."


Tiêu phu nhân nghe xong, trong lòng nửa vui nửa lo, vui vì Viên Thận này quả nhiên xuất sắc, lo vì hôn sự này sợ là không dễ dàng. Nàng lại hỏi nhi tử: "Con cảm thấy Ương Ương cùng hắn có xứng đôi không? Ta muốn tìm người có đức tới thuyết phục." Trưởng tử kín miệng, nhưng nàng cũng không sợ nói.


Trình Vịnh lắc đầu, trong lòng không tán thành: "Cái này khó mà nói. Viên Thiện Kiến người này mặt nóng tâm lạnh, nhìn thì hiền hoà, kỳ thực vô cùng có chủ kiến. Trừ phi chính hắn nguyện ý, nếu không người ngoài gõ thế nào cũng vô dụng, chẳng lẽ đại nho kia không khoe khoang nữ nhi hiền thục có đức sao? Còn không phải đụng vào vách tường đấy thôi." Làm mai làm mối, không phải chính là bà mối phô trương đủ loại ưu tú xuất sắc đó sao.


Tiêu phu nhân lưỡng lự, nàng vẫn rất tín nhiệm năng lực phán đoán của trưởng tử. Dừng nửa ngày, nàng thở dài: "Đáng tiếc hôm qua không để Viên Thận nhìn Ương Ương một chút." Kỳ thực trong chuyện hôn nhân đại sự nàng cũng không quá am hiểu.


Trình Vịnh dùng ánh mắt kỳ dị liếc nhìn mẫu thân, nhịn rồi lại nhịn, nhỏ giọng nói: "A mẫu cảm thấy. . . Viên Thiện Kiến kia thấy Ương Ương một lần, liền sẽ nguyện ý... ?" Chẳng lẽ mẫu thân cho rằng tướng mạo đường muội có thể khiến người ta thấy một lần là kinh diễm?


Tiêu phu nhân trừng nhi tử một cái: "Bớt nói mấy lời nông cạn như vậy đi. Cưới vợ chẳng lẽ không phải là xem phẩm tính?"


Trình Vịnh nhìn mẫu thân chơi xấu, lập tức ngậm miệng.


Trình Thủy có khi uống rượu hưng phấn sẽ nói với các con về tình sử lãng mạn của lão cha và lão mẫu. Chuyện rằng, năm đó hắn xa xa nhìn thấy Tiêu phu nhân lần đầu tiên, liền giống như mất hồn vài ngày, đương nhiên sau khi thành hôn phát hiện thê tử đặc biệt thông minh tài giỏi, lại thêm mấy chục năm đồng sinh cộng tử, tự nhiên vừa yêu lại vừa kính, tình ý càng thêm sâu.


Trình Vịnh là nam nhân, vẫn biết suy nghĩ trong lòng thanh niên nam tử. Huống hồ, cho dù phẩm tính năng lực có giỏi thế nào, mới gặp một lần thì có thể ra được cái gì. Trừ phi là tài nữ nổi danh, mới có thể cùng chung chí hướng, thế nhưng Trình Ương vẫn chưa đạt tới trình độ này.


Trên thực tế, nếu cho hắn nhìn, còn không bằng để ấu muội ra gặp đâu, không dám nói ngoa khuynh quốc khuynh thành, chí ít cũng không giống người thường, nhìn một lần khó quên. Bất quá lời này hắn sẽ không nói, dù sao trước tiên cũng phải gả Ương Ương đi rồi mới đề cập đến hôn sự của Niệu Niệu, đây gọi là lớn bé có thứ tự; Niệu Niệu còn nhỏ, không vội.


Tiêu phu nhân nhìn thần sắc nhi tử, không khó đoán ra tâm tư, kỳ thực vừa rồi nàng cũng chỉ mạnh miệng thôi. Nếu để cho mẫu thân nhà trai đến nhìn, nàng vẫn rất có tự tin với Trình Ương; nhưng căn cứ vào những lời nghe nói vừa rồi, cũng biết dù trên Viên Thận này có phụ mẫu trưởng bối, nhưng cũng gần như tự mình chống đỡ gia môn, chuyện hôn phối không phải chỉ cần thuyết phục phụ mẫu là có thể thành.


Thế nhưng làm thế nào để có thể khiến Viên Thận tự mình cầu hôn Ương Ương đây? Tiêu phu nhân không khỏi vắt óc suy nghĩ.


Nàng biết làm thế nào tích lũy lương thảo, làm thế nào bố trí doanh trướng, cũng biết như thế nào nhìn ra nhược điểm quân địch, phỏng đoán thế cuộc; thế nhưng chuyện nam cưới nữ gả này quả thực không phải sở trường của nàng. Chính nàng hai lần cưới gả đều là đối phương đau khổ cầu khẩn, Tang thị là chọn trúng Trình Chỉ sau mấy năm ở núi Bạch Lộc, Cát thị là mệnh lệnh của phụ mẫu, ba loại này Trình Ương đều không có dính.


Tiêu phu nhân không khỏi âm thầm oán trách Cát thị vì sao sinh ra không đẹp hơn chút, bất quá ngẫm lại phu thê Cát thái công đều là tướng mạo đôn hậu, cũng không thể cưỡng cầu cái gì. Nàng yếu ớt thở dài, nhớ tới phụ mẫu đã tạ thế đều là vẻ ngoài mỹ mạo lạ thường, dáng dấp mình giống Tiêu thái công, sinh ra nữ nhi lại giống Tiêu lão phu nhân.


Nghĩ tới nữ nhi Thiếu Thương, Tiêu phu nhân lại càng muốn thở dài. Mấy ngày nay nàng hoàn toàn mặc kệ nữ nhi không quản, Thiếu Thương cư nhiên một chút cũng không hoảng loạn, làm việc lại còn có quy có củ.


Mỗi sáng vấn an trưởng bối, bất luận sắc mặt Trình mẫu dễ nhìn hay khó coi, nói chuyện êm tai hay khó nghe, Thiếu Thương đều giữ nguyên vẻ mặt ngồi ngay ngắn, tư thế hành lễ chuẩn mực, sau đó đúng giờ rời đi. Tiếp theo mỗi ngày đọc sách viết chữ, hoặc là năn nỉ huynh trưởng dẫn ra ngoài đi một vòng.


Những nơi nàng đi cũng rất kì lạ, phần lớn là cửa hàng buôn bán ruộng đồng trang viên, nàng sẽ không ngại phiền mà hỏi thăm giá lương thực giá vải cùng đồ dùng hàng ngày, tinh tế thỉnh giáo lão nông các loại chuyện như là cưới gả chăn nuôi vân vân.


Tranh thủ mấy ngày nay trời quang mây tạnh, còn thuận tiện cùng Thiếu Cung học được một bộ Ngũ Cầm Hí*. Vài ngày trước lại kiếm được mấy hạt giống rau củ, che ở trong phòng, lấy đất màu trồng bên cạnh huân lô, mọc lên mấy chục mầm cây rau tươi mơn mởn, sau đó cả nhà chia nhau ăn hết rồi.


*Ngũ Cầm Hí: là một bài khí công cổ đại. Tương truyền do danh y Hoa Đà thời Tam quốc sáng tác, mô phỏng điệu bộ của năm loài thú là cọp, nai, gấu, khỉ và chim.


—— Được rồi, dù cho mẫu thân không để ý tới, cuộc sống vẫn muôn màu muôn vẻ như cũ.


Tiêu phu nhân thừa nhận thái độ của mình đối với nữ nhi trước kia có sai lầm, nhưng trượng phu cũng có hoàn toàn đúng đâu. Gì mà nàng quá tự phụ, rõ ràng nữ nhi mới là người tự phụ nhất trong cái phủ này, dứt khoát đường ta ta đi.


Mấy nhi tử không biết đã bao lần khuyên Thiếu Thương ở chỗ Trình mẫu phụng dưỡng nhiều một chút, nói nhiều thêm vài câu lấy lòng bày tỏ hiếu tâm, cũng không tốn bao nhiêu sức lực. Nhưng nữ nhi kia của nàng tốt lắm, vẫn như cũ chỉ nói những gì nên nói, làm những gì nên làm, ngoài ra một ánh mắt dư thừa cũng không cho.


Khiến cho Trình mẫu cũng không còn cách nào khác, vô luận là lạnh lùng chê cười tạo áp lực, hay là nhẹ nhàng lung lạc muốn hòa hoãn quan hệ với tôn nữ, đều như đá chìm đáy biển. Bà từng u oán nói với Trình Thủy "Niệu Niệu có phải vẫn thầm oán hận ta hay không".


Đương nhiên, trong miệng Trình Thủy luôn chỉ có lời tốt đẹp dành cho nữ nhi.


Thế là Trình mẫu uất ức. Mười mấy năm trước nàng trôi qua trong lời biện giải "A mẫu người hiểu lầm Nguyên Y rồi" của Trình Thủy, bây giờ lại bắt đầu phải nghe "A mẫu người hiểu lầm Niệu Niệu rồi" sao.


Có điều lần này, Tiêu phu nhân lại không có cách nào hiểu được nữ nhi. Thiếu Thương như vậy, cũng không phải vì ngạo mạn hay tự phụ, nàng chẳng qua là cự tuyệt tha thứ mà thôi.


Tiêu phu nhân mơ hồ có một loại cảm giác, nữ nhi căn bản không cần mẫu thân, ngay cả mấy ngày trước mới tới thiên quỳ*, nàng cũng không chút hoang mang phân phó a Trữ xử lý đâu ra đấy. Nhưng trên đời này sao có thể có nữ nhi không cần mẫu thân chứ? Cho dù kiên cường như chính Tiêu phu nhân, khi còn nhỏ cũng từng có rất nhiều chờ mong cùng ỷ lại đối với Tiêu lão phu nhân, dù là cuối cùng chỉ có thất vọng.


*Thiên quỳ: chỉ kinh nguyệt ở phụ nữ.


Loại cảm giác này khiến người ta rất không thoải mái, thậm chí còn có mấy phần không biết phải làm sao.


Có điều, lúc này Thiếu Thương cũng rất là không biết phải làm sao.


Thiên hạ này, người muốn tự lập đơn giản có ba con đường, hoặc là có tiền, hoặc là có danh, hoặc là có quyền. Cũng có nghĩa là, hoặc là buôn bán phát minh, hoặc là sáng tác tri thức, hoặc là vào triều làm quan.


Hiện tại đã không còn là thời loạn thế, một nữ tử như nàng làm quan hiển nhiên độ khó quá lớn (huống chi coi như loạn thế thì nàng cũng không có tự tin làm nữ tướng quân đâu); nghiên cứu học vấn có vẻ cũng không dễ dàng cho lắm, dù sao nàng cũng là sinh viên ngành tự nhiên nhiều năm, đột nhiên nói văn khoa, không có một hai chục năm kinh nghiệm ra không được hiệu quả học vấn; vậy cũng chỉ có thể làm kinh doanh làm phát minh thôi.


Rất nhiều phát minh không phải là nàng không làm được, mà là không có cách nào phổ biến.


Tỷ như, nàng có thể ủ ra rượu gạo càng thuần hương càng nguyên chất hơn so với loại trên thị trường hiện tại, nhưng hiện giờ đại loạn vừa qua, hoàng đế khích lệ đề xướng tiết kiệm, chỉ kém cái là chưa cấm tửu lệnh thôi, nơi nào có thể đem nhiều lương thực như vậy đi ủ rượu?


Lại tỷ như, kỹ thuật trồng cây trong lều ấm không phải nàng làm không nổi, thế nhưng lại tiêu tốn hoang phí, ngay cả Trình gia cũng khó mà đảm đương, trừ phi trong nhà có quặng mỏ, phỏng chừng về sau chỉ có thể làm chút xa xỉ phẩm thú vị thôi.


Lại lại tỷ như, nàng cũng có thể làm ra xà bông nước hoa muối súc miệng, nhưng khó khăn lắm bách tính mới có khả năng ấm no, ai sẽ đi mua thứ này chứ. Còn có vài đồ vật, nếu không có đủ dụng cụ chịu nhiệt cùng nhiệt độ đốt cháy thì nàng cũng không làm nổi.


Giáo sư cá trích trong giờ lên lớp đã nói qua, chuyện Edison thí nghiệm dây tóc vonfram, giá trị lớn nhất không phải chicken soup cảm động lòng người gì đó, mà là nói cho chúng ta biết, nếu không có cách nào công nghiệp hoá đại sản xuất cùng với phát minh khoa học phổ cập dân dụng, thì sẽ không