Tùng Vân với bộ dạng vô cùng thê thảm được hai tên môn nhân Ngọc Hư dìu lên Linh Chu, tả thủ khuyết thiếu, máu khô nhuộm đen nguyên nửa bộ y phục. Đầu tóc rối bời đầy đất cát giống hệt một tên khất cái. Nhưng thứ khiến đám môn nhân Ngọc Hư đau lòng nhất lại chính là ánh mắt trống rỗng vô hồn của hắn. Miệng hắn lảm nhảm những câu vô nghĩa, thi thoảng lại phá lên cười nhểu hết cả rãi rớt.
Rất nhiều tu sĩ chứng kiến cảnh này đều kinh hô:
- Tùng Vân kia phát điên rồi… kẻ nào đã làm ra chuyện này?
Không hẹn mà đám tu sĩ thất tông chứng kiến gã Tử Huyền Môn hành hung Tùng Vân đều nhìn qua bên này. Đàm Phi khi tham gia Thập Cường Đại Hội cũng quá quen với những ánh mắt như vậy, gã làm ra bộ dạng không biết gì, không liên quan gì với đám sư huynh đệ đồng môn đang căng mắt đánh giá mình. Rồi cứ thế lẳng lặng ngồi tại khoang thuyền đả tọa, làm ngơ trước áp lực bao vây tứ phía.
Linh Chu của thất tông bắt đầu rời đi, không khí rất căng thẳng, nhất là những vị chưởng môn dẫn đội, người nào cũng mang một bầu tâm tư nặng chĩu. Đặc biệt là vị chưởng môn Thiên Kiếm và cốc chủ Thiên Vân, trong ánh mắt họ còn xen lẫn tia nghi kỵ bất mãn.
Linh Chu của Ngọc Hư Cung ở lại cuối cùng, họ còn chờ đợi thêm đến nửa ngày mới chịu quay đầu rời khỏi Qua Bích, đại sa mạc khổng lồ thuộc Câu Lai Đế Quốc. Có vẻ như họ cố tìm kiếm tin tức về Lưu Hạo, vị Đại Linh Sư sấu xố đã thành cát bụi trong Sơn Hải Đồ.
…
Sáu ngày sau.
Tại Thái Hòa Viên, cấm địa của Ngọc Hư Cung.
Quang Đông Tử cùng ba tên Thiên Sư lão tổ Ngọc Hư đang chăm chú nghe Cung Chủ đương nhiệm thuật lại toàn bộ sự việc tại Sơn Hải Chi Hạ. Những gương mặt tưởng chừng đã lãnh cảm với thế sự của đám lão quái hồ ly, vậy mà biến đổi hết đỏ lại tái theo ngữ điệu của vị cung chủ nọ.
Sau khi tên Đại Linh Sư cung chủ Ngọc Hư kết thúc phần trình bầy, Quang Đông gật đầu thở dài, trong ánh mắt lão tràn đầy vẻ thống hận, lão hạ lệnh:
- Lập tức điều tra thân phận gã Huyền Tử, nếu có gia quyến bên ngoài địa phận Tử Huyền Môn, bất luận là phàm nhân hay gia tộc tu tiên, bắt cả về đây, có phản kháng thì lập tức tru diệt.
Dừng lời để dằn cơn thịnh nộ, Quang Đông tiếp tục:
- Thông chi cho tất cả mật vụ đang công tác tại Tử Huyền, nếu có cơ hội, lập tức dùng mọi thủ đoạn bắt sống gã, ta cần điều tra rất nhiều thông tin từ tên tiểu tử này.
Cung chủ Ngọc Hư cúi đầu vâng dạ:
- Tuân lệnh Quang Đông sư bá!
Đợi cho tên cung chủ rời đi, Quang Đông quay ra ba vị thiên sư còn lại:
- Hỏa Hồn Đăng của Lưu Hạo đã tắt, đại biểu cho việc hắn đã vẫn lạc trong Sơn Hải Đồ. Điều cốt lõi là phải điều tra ra nguyên nhân hắn tử vong, là do dị thú cắn nuốt hay tu sĩ đánh chết? chư vị có ý kiến gì không?
Một lão già cao gầy vận hôi bào thở dài:
- Tốn kém bao nhiêu tài nguyên mới đưa Lưu Hạo vào được trong đó, những tưởng sẽ là vô địch rồi, vậy mà… ài!
Câu nói tưởng như than thở này không biết vô tình hay hữu ý thể hiện sự trách móc. Nữ nhân tóc đỏ đứng cạnh lão gầy cất tiếng xoa dịu căng thẳng:
- Thiên cơ khó đoán định. Khả năng cao là tai nạn ngoài ý muốn, giờ chỉ còn cách bắt sống được tiểu tử kia, truy vấn toàn bộ diễn biến bên trong Sơn Hải. Hoặc giả cứu tỉnh Tùng Vân tiểu tử. Chúng ta cần có một đối sách hợp lý để xoa dịu bất bình từ đám ‘liên minh’.
Lão già cao gầy vẫn tỏ ra ương ngạnh:
- Hắc, vẫn lạc một cái Đại Linh Sư, nhân số sống sót trở ra không được một phần ba, lại là tên đệ tử có tiềm năng nhất trở thành tàn phế… điên loạn… Ta thật không thể nào nuốt trôi đả kích này.
Nói rồi lão tự động rời khỏi bí cảnh Thái Hòa Viên.
Quang Đông ngửa mặt nhìn bầu trời, như thể oán trách ‘Lão Thiên’ lắm. Quyền thủ chắp sau đít nắm chặt rịn mồ hôi, cơ thể thoáng run lên, hẳn là phải kìm chế cảm xúc lắm. Thiệt hại hậu Sơn Hải Chi Hạ đối với Ngọc Hư Cung là rất lớn, nhưng trên tất cả, Tùng Vân thiên kiêu chính là huyền tôn (1) của Quang Đông, gọi lão bằng cao tổ phụ. Cục hận này có lẽ lão còn chịu nhiều đả kích hơn cả lão già cao gầy, Quang Đông dằn từng tiếng:
- Quân cờ Huyền Tử kia quả là nước đi cao tay của lão cẩu Bá Thành… cứ đợi đấy, ta sẽ trả mối hận này gấp trăm gấp ngàn lần.
…
Tử Vân Điện - Ma Thiên Phong.
Vương Tâm Hạc ngồi ghế chủ vị, hơn chục cái trưởng lão trong hội đồng trưởng lão đã ngồi gần kín hàng ghế danh dự, Điền Khởi Nguyên, Phương Anh cũng có mặt trong đại lễ. Đám đệ tử tham gia Sơn Hải Chi Hạ mười sáu người sống sót đều đứng thành hàng bên dưới đại sảnh chờ lệnh. Vẻ mặt Vương chưởng môn cực kỳ nghiêm túc, lão đứng dậy cất tiếng:
- Như vậy là Sơn Hải Chi Hạ đã kết thúc, không thể gọi là mỹ mãn những cũng thành công ngoài sự mong đợi. Lão phu dành tất cả những lời khen ngợi biểu dương đến toàn thể chư vị đệ tử hoàn thành nhiệm vụ. Và trên hết là ngả mũ cúi đầu trước sự hy sinh của những đệ tử nằm lại trong bí cảnh… tất cả đứng dậy dành nửa khắc thời gian mặc niệm cho linh hồn những người đã khuất.
Toàn trường cùng đứng dậy hướng về khối huy văn song khiếm hợp bích khổng lồ treo phía trên ba pho tượng Tam Anh. Tiếng nhạc cụ trầm buồn cất lên trong nửa khắc thời gian.
Kết thúc mặc niệm, Vương Tâm Hạc trở về vị trí, thì thầm to nhỏ cùng đám trưởng lão. Riêng Điền Khởi Nguyên mặt mày không giấu được niềm vui, miệng lão cười không ngớt, tựa như chẳng bao giờ khép lại được. Cũng dễ hiểu thôi, đám đệ tử chân truyền của lão đều bình yên vô sự, lại còn có biểu hiện rất hung hãn bá đạo bên trong Sơn Hải Đồ.
Lúc này Dụng Quang Nho phất ống tay áo một cái, mười sáu bầu Cát Đằng Hồ Lô được bay ra xếp thành hai hàng ngay ngắn trên mặt sàn. Lão cất tiếng rổn rảng như chuông đồng:
- Môn hạ đệ tử có thu hoạch Không Gian Ánh Linh nhiều nhất, được đặc cách ban thưởng một món Pháp Bảo, đó chính là… Lý Khánh Tiên… với tổng cộng 128 điểm… Còn cá nhân nào không phục, có thể lên đây kiểm tra trực tiếp.
Đám đệ tử cùng ‘Ồ’ lên kinh ngạc, ai cũng đoán già đoán non vinh dự này sẽ thuộc về gã Đàm Phi mặt sẹo. Như vậy, việc tên Ngọc Hư Cung tố giác Đàm Phi đồ sát nhân thủ Tam Tông chỉ là bịa đặt, là trò hề để che dấu đi hành vi lạm sát tu sĩ do chính Ngọc Hư Cung bày ra.
Khi tất cả mọi ồn ào đã lắng xuống, Vương Tâm Hạc phát biểu bế mạc:
- Sau đây buổi lễ sẽ kết thúc, chư vị đệ tử quay về động phủ nghỉ ngơi ôn dưỡng sau một tháng vất vả, cũng là chỉnh lý lại tư sản thu thập được trong Sơn Hải Đồ, hắc hắc… Vài ngày nữa hãy đem linh tài đến Khuê Vân Các trao đổi cũng chưa muộn. Giải tán!
Cùng với đó, các vị trưởng lão cũng lục tục đi vào hậu điện để bàn chính sự. Đám môn hạ đệ tử bắt đầu rời khỏi đại sảnh. Riêng Đàm Phi vẫn nán lại, đôi mắt gã hướng về Điền Khởi Nguyên tựa như mong chờ điều gì đó. Họ Điền chỉ vẫy tay cười cười với gã rồi đi thẳng vào trong theo chân Phương Anh và hai vị chưởng quản Luyện Bảo Đường, Luyện Đan Đường.
Đàm Phi lầm lũi rời khỏi Tử Vân Điện. Việc gã mong mỏi nhất là được diện kiến Điền Khởi Nguyên, thế nhưng có vẻ như vị sư phụ hờ này rất bận rộn. Suốt hơn mười lăm năm qua, gã vẫn mơ về hình ảnh được một lần dập đầu ba cái trước vị ân sư đáng kính này, muốn thốt lên hai từ phi thường đơn giản “Sư Phụ”. Vậy mà ước mơ nhỏ nhoi đó sao mà khó khăn quá.
Bất chợt Dương Tiểu Thiên ‘ẻo lả’ đi đến bên cạnh gã, hướng ánh mắt kiên nghị hiếm có đối nhãn với gã:
- Đàm Phi! Cho dù thế nào đi nữa… Cảm ơn ngươi! Chân thành cảm ơn ngươi!
Đàm gật đầu xã giao.
Nhóm Thành Tú, Trần Hoài Ngọc và Lan Ngọc cũng đi đến, Hoài Ngọc vỗ vỗ vai gã hết sức thân mật:
- Đàm sư đệ, những năm vừa qua sư đệ tiến nhanh quá, đám đệ tử đồng bối chúng ta không theo kịp mất rồi. Tiếc là trong Sơn Hải Đồ vi huynh đây không có cơ hội sát cánh cùng đệ.
Đàm cười chất phác trả lời:
- Trần sư huynh đề cao tiểu đệ quá đi, chỉ là những cái may mắn nho nhỏ thôi. Thời gian còn rất dài, rồi sẽ có lúc ‘chúng ta’ cùng sát cánh.
Thành Tú mặc dù đã bớt đi địch ý với gã nhưng cũng không có thốt lên lời nào. Lan Ngọc bên cạnh đã quá rõ thực lực của Đàm, nàng ta cười tươi như hoa hàm tiếu, phô chiếc răng khểnh xinh xắn, mặc dù không có sử dụng mị thuật nhưng rất nhiều nam nhân sẵn sàng chìm đắm trong ánh mắt câu dẫn kia:
- Huyền Tử sư đệ, quả trứng kia đã nở chưa?
Đàm lắc đầu xác nhận:
- Chưa có nở, ta nghi đó là trứng hỏng rồi.
Mặc dù Thành Tú đã tỏ thái độ khó chịu rồi, nhưng Lan Ngọc vẫn lườm nguýt mặt sẹo:
- Hỏng…? Hỏng cái đầu ngươi!
- …
Lâm Tiểu Ngọc Và Lý Khánh Tiên đang đứng đợi gã trên quảng trường, thấy Đàm đi ra Khánh Tiên sốt sắng:
- Thế nào? Sư phụ có chỉ thị gì không?
Đàm lắc đầu, mặc dù ánh mắt gã tỏ ra kiên định những trong lòng lại có chút hoảng hốt và hụt hẫng.
Lâm Tiểu Ngọc vội nói lời an ủi:
- Sư phụ thực sự rất bận rộn mà, đến ta đầu làm môn hạ của lão gần bốn chục năm nay, đa phần đều phải chạy qua chỗ Phương Anh sư bá mà tu tập, thời gian được gặp mặt ân sư người cũng ít ỏi đến đáng thương. Tiểu sư đệ hà tất phải canh cánh trong lòng.
Khánh Tiên hùa vào:
- Ta cũng thế, ngoài vài lần theo người đi Hãm Không Đảo, thời gian còn lại trong tông đều là bơ vơ lạc lõng.
Ba người trao đổi nghị luận cảm thán một hồi rồi mới ly khai khỏi quảng trường trước Tử Vân Điện.
Đàm một mạch bay về động phủ, gã còn rất nhiều việc phải xử lý.
Bất chợt một bóng dáng yểu điệu ngự đao tiến về phía gã. Hai nười chạm mặt nhau, không ai nói lên lời. Thiếu nữ kiều diễm tú lệ mãi mới thốt được một câu:
- Thấy ngươi bình an rời khỏi Sơn Hải Chi Hạ, vậy là ta yên tâm rồi!