Tinh Hỏa (Huyền Tẫn Bất Tử Cốc)

Chương 175: Truy Tung



Trung tâm Nhâm Giao tộc.

Vọng Quân Đài, tòa tháp cao nhất tại hoàng cung, nơi này chính là để Nhâm Giao Vương cùng bá quan điểm binh hoặc quan khán mọi hoạt động quân sự diễn ra quanh long cung và những vùng phụ cận.

Nhâm Giao Vương Tư Đồ Hàng ngồi ghế chủ vị, thái độ hết sức vui vẻ hòa ái. Đối diện với lão là hai vị thượng khách đến từ Long tộc, Ngao Bính và Ngao Tuyết.

Một khỏa linh cầu truyền tin từ thiên không bay thẳng đến vọng đài, Tư Đồ Hàng giơ tay chụp lấy, đưa lên ấn đường bóp nát. Sau đó quay ra huynh muội họ Ngao khách khí:

- Nhân thủ trong tộc đã được điều động đi khắp nơi thuộc địa giới của Nhâm Giao, nội trong vài ngày nữa sẽ có tin tức phản hồi về, nhị vị hiền điệt cứ an tâm thăm thú phong cảnh tươi đẹp ở đây, coi như Nhâm Giao tộc là nhà đi!

Ngao Bính ôm quyền cảm kích:

- Tư Đồ đại nhân thật chu đáo! Vãn bối và muội muội chẳng dám quấy quả nhiều, chỉ cần ở đây chờ đợi tin tốt từ hai vị biểu đệ thôi.

Long tộc bỗng dưng xuất hiện tại hải vực, chẳng biết vô tình hay hữu ý mà chọn đúng Nhâm Giao để nhờ cậy. Đây đúng là việc tốt đến với Nhâm Giao, là cơ hội để tộc này đặt mối quan hệ với một trong ngũ đại thần tộc, qua đó mà nâng lên vị thế của mình ở tại Đông A hải vực. Chính vì lẽ đó mà Tư Đồ Hàng không tiếc nhân thủ, điều động đi tứ xứ tìm kiếm tung tích hai cái Thanh Giao vương tử về cho Long tộc.

Tư Đồ Hàng cười cười hiền hậu rất ư là tự nhiên:

- Ngao hiền điệt lại khách khí rồi! Thanh Giao, Nhâm Giao trước kia cũng từ một nhà mà ra. Lẽ đâu Thanh Giao gặp khó khăn mà chúng ta lại khoanh tay ngồi nhìn...

Câu chuyện cứ thế đưa đẩy, tất cả đều là những lời tâng bốc có cánh dành cho huynh muội Ngao Bình và Long tộc. Cũng là Tư Đồ Hàng nhận họ, cố gắng chứng minh Nhâm Giao tộc và Thanh Giao tộc có chung nguồn gốc.

Trong khi Tư Đồ còn thao thao bất tuyệt, chợt lão nhăn mặt như thể cảm ứng được chuyện gì đó. Ngao Bình từ tốn đứng dậy hướng mặt về phía đường chân trời, nhẹ nhàng buông lời như cơn gió thoảng qua:

- Là bằng hữu của vãn bối, người của Lân tộc... Tư Đồ tiền bối hà tất phải kinh động!

Tư Đồ Hàng phát hoảng, không phải bởi cái gì Lân tộc sắp đến, mà là thần niệm của thằng 'oắt con' này lại mạnh tương đương lão, trong khi hắn mới chỉ có tu vi Kim Đan. Đành rằng Long tộc nổi tiếng mạnh mẽ rồi, thế nhưng đừng có nghịch thiên đến như vậy chứ.

Chân trời nhá lên quang điểm, rồi một vệt kinh hồng bay tới Vọng Quân Đài. Người đến là một nam tử trẻ tuổi có tu vi Kim Đan, khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính, trên trán cũng có cặp sừng gần giống với hai vị Long tộc. Lại là mắt sáng mũi thẳng thập phần anh tuấn, chẳng biết đã đốn tim bao nhiêu nữ nhân rồi.

Ngao Tuyết ỏn en đứng dậy cười dịu dàng:

- Lư Nghĩa...! Huynh đến đây tìm ta? Hắc hắc...

Lư Nghĩa cười đáp lễ Ngao Tuyết, xong hướng Tư Đồ Hàng ôm quyền thi lễ đúng phận vãn bối:

- Đã đường đột làm phiền tiền bối...!

Nhâm Giao Vương xua tay cắt ngang:

- Khỏi cần khách sáo đi! Đã là bằng hữu của Ngao hiền điệt đây thì cũng coi như người một nhà.

Tư Đồ Hàng còn ngồi thêm một đoạn thời gian hàn huyên xã giao cùng ba vị Thần Tộc, sau đó viện lý do công việc mà cáo từ, để cho đám vãn bối khủng bố kia có thời gian riêng tư.

Lư Nghĩa lúc này tỏ ra rất suồng sã với Ngao Bình:

- Nhận được linh cầu truyền tin của Ngao huynh, ta lập tức lên đường ngay, vậy mà vẫn chậm hơn hai vị một chút…

Ngao Tuyết vẫn giọng điệu bông đùa:

- Vậy ra huynh đến không phải vì ta?

Lư Nghĩa còn chưa biết trả lời Ngao Tuyết ra làm sao, Ngao Bình liền lừ mắt với nàng, sau đó vung tay tạo lên một vầng quang trão cách âm, bắt đầu bàn chuyện chính sự.

- Lần này Đại Thạch Đảo mở ra, khác biệt rất lớn so với những lần trước. Có ba cái truyền thừa đặc biệt là ba giọt tiên huyết cuối cùng của Nguyên Thủy Lão Mẫu. Thông tin từ mấy vị lão tổ bên Lân tộc chắc Lư huynh cũng nắm rõ rồi nhỉ?

Lư Nghĩa đảo mắt giảo hoạt:

- Đương nhiên rồi! Đại lão tổ nhà ta còn chỉ đích danh ba cái truyền thừa đó sẽ rơi vào một tên Lân tộc và hai tên Long tộc. Hắc… ta nói gì nhị vị hiểu cả chứ?!

Ngao Bình định lực cao là thế cũng phải phá lên cười khằng khặc rồi vỗ đùi đôm đốp:

- Thế mà ta chẳng nghĩ ra, đại lão tổ Lân tộc ngài vốn là một thầy chiêm bốc cự phách nhỉ!?

Ngao Tuyết chỉ cười phụ họa, đôi mắt mơ mộng ướt át híp lại nhìn về Lư Nghĩa mãi chẳng rời…



Thủy Đĩnh do Thanh Vân điều khiển lao đi vun vút dưới đáy đại dương bao la. Thanh Tuyền đứng trước tấm hải đồ bằng da Kình Ngư quan sát chăm chú, rồi lại nhìn về góc sâu nhất trong khoang thuyền, nơi đó là Đàm Phi đang đả tọa, miệng lảm nhảm mắt vô hồn. Vẫn luôn là một trạng thái vô cùng cổ quái suốt chặng đường dài, nó đến từ sau khi gã mặt sẹo đánh với Kim Hãn. Đôi khi Thanh Tuyền còn ảo tưởng là gã kia đang bị thần kinh phản phệ, tâm thần phân liệt mất rồi.

Thanh Tuyền rốt cuộc không nhịn được liền đánh tiếng:

- Sắp sửa ra khỏi địa phận Nhâm Giao tộc, phía trước ba trăm dặm là địa bàn Bạch Sa tộc, một loài Hải Sa hung hãn bậc nhất Đông A hải vực… Chúng ta cần phải hết sức cảnh giác!

Đôi mắt Đàm chợt bừng sáng tinh quang, gã thì thào:

- Có lẽ chúng ta chẳng thể vượt biên được rồi, Nguyên Anh quái vật đang đến, chạy không kịp thì tùy cơ ứng biến thôi.

Đám Thanh Giao tái mặt đứng dậy rời khỏi Thủy Đĩnh, Thanh Vân thu nó vào không gian Ngọc Loa rồi cùng mọi người đứng huyền phù trong thủy giới chờ đợi. Sự căng thẳng đã lên đến đỉnh điểm, trên trán bốn tên hộ vệ hằn rõ gân xanh, thi thoảng còn giật giật lên vài cái.

Một cỗ uy áp nhu hòa buông xuống, phía xa nhá lên quang điểm rồi ngay lập tức xuất hiện một lão già râu tóc xanh như lá cây. Độn tốc phi hành của Nguyên Anh lão quái thật là kinh khủng, Kim Đan yêu nhân khẳng định không thể chạy thoát.

Thanh Tuyền đương nhiên là người đầu tiên bước lên ngoại giao:

- Chúng vãn bối ra mắt lão tiền bối! Chẳng hay ngài có điều chi chỉ giáo!?

Lục phát lão giả mới xuất hiện cũng chẳng có làm ra thái độ dọa nạt hay áp bách đám tiểu bối kia, lão nhìn khắp lượt rồi ân cần đưa ánh mắt nhu hòa đến Thanh Tuyền:

- Chư vị tiểu hữu từ trang phục cho đến cử chỉ đều rất lạ lẫm. Lão phu hỏi khí không phải, các người đến từ đâu và đi về đâu?

Thái độ bất thường của lão giả khiến đoàn người không khỏi hoang mang giao động. Thông thường, một tồn tại có tu vi cao hơn sẽ là kẻ chủ động nạt nộ, chí ít cũng phải làm ra vẻ cao thâm mạt trắc, mục hạ vô nhân. Vậy mà lão già này lại hết sức khách khí nhã nhặn, một chuyện lạ hy hữu tại Vô Biên Hải.

Thanh Tuyền vẫn bình tĩnh trả lời theo kịch bản:

- Chúng vãn bối vốn là một thương đoàn nhỏ tại Hoàng Sa hải vực, lấy việc buôn bán trao đổi linh tài từ Hoàng Sa qua Thái Bình làm kế sinh nhai. Tiền bối có việc gì sai khiến chúng vãn bối? Nếu nằm trong khả năng chúng vãn bối liền thực hiện quyết chẳng từ nan.

Lão già râu xanh cười cười giơ ngón cái hướng Thanh Tuyền:

- Hắc hắc, Tam thái tử Thanh Giao tộc thật đúng là nhân vật đáng để ngưỡng mộ… Tiện đây cũng tự bôi xấu mà giới thiệu, lão phu tên gọi Tư Đồ Kiết, bát vương gia, thống lĩnh thủy quân lục chiến của Nhâm Giao tộc.

Thanh Giao nghe vậy thì lùi lại hai bước tính kế đề phòng, có thể bỏ chạy bất kỳ lúc nào. Dù sao thì bọn họ vừa mới đánh chết ba tên Nhâm Giao tộc, trong đó có một tên mang họ Tư Đồ, dẫu chẳng phải con cháu thì cũng thuộc hàng thân thích với lão già kia. Mà điểm đáng nghi ngờ nhất lại chính là từ miệng lão nói ra thân thế Thanh Tuyền, hẳn là đã có điều tra cặn kẽ. Chuyến này đúng là lành ít dữ nhiều, kể cả Đàm Phi cũng âm thầm tính kế rồi.

Tư Đồ Kiết đã xác định đúng mục tiêu cần tìm, lão vội giơ tay xua xua như thể hiện thành ý:

- Chớ hoảng, chớ hoảng… Lão phu chỉ là thực hiện công việc tìm người, vừa hay lại gặp đúng người cần tìm.

Thanh Tuyền ngơ ngác hỏi lại:

- Vậy ra là tiền bối tìm người!? Chẳng hay ngài tìm người nào?

Tư Đồ Kiết chỉ sợ đám tiểu bối trước mặt chạy đi, lão không vòng vo nữa mà nói luôn ngọn nguồn việc hai tên Kim Đan Kỳ của Long tộc nhờ vả Nhâm Giao truy tung biểu đệ, biểu muội của họ. Đồng thời yêu cầu đám Thanh Giao phản hồi kinh đô Nhâm Giao ngay lập tức.

Thanh Vân, Thanh Tuyền vẫn còn bán tín bán nghi, thâm tâm họ đều biết nguồn gốc của mẫu thân, chân chính đúng là người của Long tộc. Thế nhưng việc biểu huynh Long tộc bỗng ở đâu chạy ra thì thật quá hoang đường vô căn cứ. Thanh Tuyền vẫn là thủy trung cảnh giác:

- Từ khi lọt lòng đến giờ, tiểu bổi chưa một lần nghe đến chuyện có huynh đệ là một trong ngũ đại thần tộc. Vậy Tư Đồ tiền bối có gì đem ra làm bằng chứng?

Bát vương gia Nhâm Giao ngày thường hô mưa gọi gió, chỉ huy hàng vạn binh tôm tướng cá, mỗi lần điểm binh là khiến cho đám lính mới sợ đến bĩnh ra quần. Bây giờ vì chuyện ngoại giao trong tộc mà phải ngọt nhạt với đám hậu bối ở nơi rừng rú kia, lão bắt đầu động nộ:

- Tiểu tử đa nghi… nếu như không phải vì cái Long tộc chống lưng, lão phu liền một cước tiễn ngươi về với tiên tổ. Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, mau mau theo ta phản hồi bản tộc, đừng có nói nhiều nữa.

Đàm Phi im lặng nghe ngóng từ nãy đến giờ, thấy câu chuyện có vẻ rất thực chất. Nếu như lão già kia có dã tâm với bọn họ, khẳng định đã dẫn theo quân binh mà vây bắt, việc gì phải làm ra thái độ ngọt nhạt như thế này cho mệt. Vẫn là phải đi Nhâm Giao một chuyến, biết đâu lại được sử dụng truyền tống trận của họ. Gã liền lẩm bẩm truyền âm cho Thanh Tuyền.

Tam thái tử vốn sùng bái gã mặt sẹo thần bí từ trong sâu thẳm, vậy nên lập tức gật đầu đồng ý:

- Vậy cung kính không bằng tuân lệnh, phiền Bát Vương Gia dẫn đường!

Nét mặt Tư Đồ Kiết vì thế mà giãn ra, đảo mắt qua gã mặt sẹo đánh giá thêm một lần nữa, rồi không nói nửa lời hóa thành vệt kinh hồng bay đi, bên tai đám người còn văng vẳng tiếng nói của lão:

- Tất cả theo ta…!

- Hết Chương 177 -