Tinh Hỏa (Huyền Tẫn Bất Tử Cốc)

Chương 9: Khổ Tu



Đàm Phi quay trở lại sơn động bắt đầu kiểm tra túi vải Điền Khởi Nguyên ban tặng. Trong túi là một bình sứ nhỏ màu trắng, lắc lắc bình sứ thấy bên trong như có vật cứng.Nó mở nắp đổ ra tay được hơn chục viên đan dược cỡ hạt lạc có màu hồng tỏa mùi thơm khen khét, Đàm không biết đây là đan dược gì nên cất hết vào bình sứ. Kế đến là một chiếc nhẫn nhỏ bằng đá xanh chế tác rất đơn giản. Cuối cùng là một quyển sách cũ ngoài bìa ghi mỗi hai chữ ‘Tinh Vũ’.
Lật từng trang ra xem thì thấy chi chít hình vẽ một nam nhân với nhiều tư thế khác nhau, cái này Đàm Phi đã quá quen, quyển sánh này chắc chắn hướng dẫn một loại võ công nào đó. Hẳn là Tinh Vũ môn đi.
Để quyển sách sang một bên, Đàm Phi bóc phong thư ra đọc ngốn ngấu.
Thì ra trong thư Điền sư bá kể lại rằng việc đem được đám tiểu tử bốn đứa về tiến dẫn với tông môn, hai cái Thiên Căn, một cái Dị linh căn khiến tông môn ban thưởng khá hậu và lão cũng lại quả cho nó chút quà. Bất quá, số tài sản làm phần thưởng đều nằm trong chiếc nhẫn trữ vật màu xanh kia, phải đợi đến khi nó tu luyện có chút thành quả mới có thể điều động pháp lực lấy đồ ra được. Trong bình sứ trắng là mấy viên ‘Minh Hỏa Đan’, linh đan bổ trợ cho tu tiên giả tu luyện hỏa thuộc tính, cái này hiện tại cũng chưa dùng được.
Quyển sách còn lại đúng như dự đoán, nó là một môn võ kỹ xuất phát từ thế giới phàm nhân. Tuy nhiên theo kiến giải của Điền thì tu tiên giả do ỷ lại vào pháp khí và pháp thuật nên không mấy coi trọng vài cái món võ công từ giới phàm nhân, điều này hoàn toàn sai lầm bởi trong khi giao chiến đồng cấp việc lấy mạng đối phương là rất khó, nếu phải cận chiến ở cự li gần thì tu tiên giả có trang bị võ kỹ sẽ chiếm đôi chút ưu thế. Chính vì lý do đó mà lão tặng Đàm Phi bộ võ kỹ này, lão còn nói nếu thích hợp thì học, không thì thôi.
Phần quan trọng nhất trong lá thư là ước hẹn mười năm khiến Đàm Phi không khỏi nuốt nước bọt. Mười năm sau Tử Huyền Môn sẽ định kỳ tổ chức ‘Tiểu Thiên Tinh Hội’, nếu Đàm Phi đạt một trong 8 thứ hạng cao nhất thì lão sẽ chính thức thu nạp nó làm đệ tử chân truyền. Tuy nhiên, trước mắt nên tập trung tu luyện để đạt cảnh giới Tiểu Linh Sư, chân chính là môn hạ Tử Huyền Môn.
Đàm Phi đi tới phòng ngủ cất khối tài sản mới có vào chiếc bao vải lớn. Trước mắt nó lúc này là 4 quyển sách; Tinh Vũ võ kỹ, Tử Huyền Biên Niên Sử, Tử Huyền Nhập Môn Cơ Bản và Giải Phẫu Cơ Thể Sinh Vật, quả là quá nhiều kiến thức cần tham khảo. Nó nằm ra giường đá bắt đầu suy nghĩ đến kế hoạch tu luyện sao cho hợp lý nhất, hiệu quả nhất.
Hiện tại việc cần ưu tiên là tu luyện chuyên cần để đạt cảnh giới Tiểu Linh Sư, Đàm Phi bật dậy nhặt quyển Tử Huyền Nhập Môn Cơ Sở bỏ qua một bên. Kiến thức để phụ trợ cho việc tu luyện cũng cần phải có, không lẽ gì mà cuốn Giải Phẫu Cơ Thể Sinh Vật lại được tông môn phát kèm theo quyển nhập môn kia. Đàm Phi cầm cuốn Giải Phẫu Cơ Thể lên đọc sơ qua mục lục, trong đó chứa rất nhiều chương mục đa phần nói về kinh mạch, huyệt đạo và các bộ phận trên cơ thể nhân loại rất chi tiết…. phần cuối còn có một chương nói về các loại yêu thú cùng thảo mộc trên Vân Lam Tinh. Quyển Này rất hữu ích, Đàm Phi bỏ qua một bên với quyển Nhập Môn Cơ Sở.
Lịch Sử Tử Huyền Môn mặc dù quan trọng nhưng năm năm tới bị cầm chân ở đây nên cũng chưa nhất thiết phải tìm hiểu, nó vội cất quyển Biên Niên Sử vào túi vải.
Tiếp đến, nó lại cầm quyển Tinh Vũ lên đọc lướt qua. Phần đầu dạy cách rèn luyện thân thể, dạy bộ pháp sao cho linh hoạt. Phần tiếp theo dạy quyền cước với vài chiêu số ít ỏi nhưng để ý thì thấy chiêu nào cũng hung hiểm đánh vào các tử huyệt chí mạng, không hoa mỹ nhưng vô cùng tinh gọn và hiệu quả. Tiếp nữa là mấy chiêu số của kiếm pháp, đao pháp và thương pháp, tất cả đều tinh gọn hệt như phần quyền cước. Ngẫm nghĩ gây lát, Đàm Phi quyết định để lại nghiên cứu.
Nó dự định sáng sớm sẽ tập một chút võ kỹ để rèn luyện thân thể, dù sao lúc ở nhà nó từng ‘luận bàn’ với nhị ca rồi nên việc luyện tập môn võ kỹ này không thành vấn đề. Sau khi luyện võ kỹ, toàn bộ thời gian trong ngày sẽ dành cho tu luyện. Đã đặt ra mục tiêu, Đàm Phi bắt đầu nghiên cứu phần đầu của cuốn Tinh Vũ, ghi nhớ từng hình ảnh, từng yếu quyết, nó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Ngày hôm sau.
Khi mặt trời còn chưa ló rạng.
Đàm phi lăn khỏi giường làm vệ sinh cá nhân, không quên nhai một viên lương khô. Thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, nó đem quyển võ kỹ ra đọc lại lần nữa rồi đi ra khỏi sơn động, bắt đầu luyện tập một số động tác võ kỹ cơ bản trong Tinh Vũ trên bãi đất nhỏ trước cửa động.
Sau gần một canh giờ, Đàm Phi đình chỉ tập luyện đi vào trong tắm rửa nghỉ ngơi. Thấy tinh thần rất sảng khoái, nó liền mang quyển Tử Huyền Nhập Môn ra bắt đầu nghiên cứu.
Phần công pháp là giới thiệu về kinh mạch và huyệt đạo trên cơ thể nhân loại, có cả hình vẽ minh họa. Tiếp theo nói về phương pháp tu luyện cơ sở; hướng dẫn cách điền tức, cách đưa bản thân về trạng thái vong ngã không tạp niệm để tinh thần cảm ngộ linh khí trong trời đât.
Khi tu tiên giả đã dần cảm ngộ được linh khí, họ sẽ dùng thần niệm lôi kéo những sợi linh khí mỏng manh trong thiên địa vào thân thể mình, chuyển hóa thành Pháp Lực. Sợi Pháp Lực trong cơ thể sẽ dần lớn lên thông qua việc hấp nạp linh khí liên tục, đến một giới hạn nhất định thì tiếp tục ngưng đọng thêm một sợi khác. Cho đến khi đủ chín sợi Pháp Lực trong Đan Điền thì tu tiên giả đã đạt cảnh giới Tiểu Linh Sư, chính bước trên tu tiên lộ.
Ở cảnh giới Tiểu Linh Sư, tu tiên giả bắt đầu uẩn dưỡng cửu đoạn Pháp Lực của mình sao cho thật tinh thuần.
Cửu đoạn Pháp Lực được tinh chế bồi dưỡng trong cơ thể đến một giai đoạn nào đó sẽ dung hợp với nhau rồi hóa lỏng trong đan điền, lúc này pháp lực của tu tiên giả sẽ biến chuyển nghiêng trời lệch đất và bước vào cảnh giới Thượng Linh Sư.
Thông thường để tu luyện từ Tiểu Linh Sư đến Thượng Linh Sư phải mất từ 20 năm đến 60 mươi năm tùy theo ngộ tính mỗi người, nếu quá 60 năm mà không vượt qua cửa ải này thì tu tiên giả gần như không còn cơ hội tiến cảnh nữa. Thọ Nguyên ở cảnh giới Thượng Linh Sư khoảng 200-300 tuổi.
Tuy nhiên, những tu tiên giả mang trong mình Thiên Căn hoặc Dị Linh Căn thì việc tu luyện, hấp nạp linh khí là rất thuận lợi. Đọc đến đoạn này, Đàm Phi không khỏi cảm thán, chả trách đám Hoài Ngọc, Nhã Kỳ… lại được tông môn sủng ái đến vậy.
Ở cảnh giới Thượng Thiên Sư, qua quá trình tu luyện thì Pháp Lực dạng lỏng trong đan điền sẽ càng ngày càng tinh thuần và có xu hướng chuyển sang thể rắn. Chu trình cô đọng Pháp Lực từ lỏng sang rắn vô cùng khó khăn và gian nan, rất nhiều tu tiên giả phải dừng bước ở cửa ải này.
Nếu thành công, pháp lực ở dạng lỏng sẽ cô đọng thành Nguyên Đan hình viên cầu, Nguyên Đan to nhỏ cũng tùy thuộc vào pháp lực nhiều ít hoặc độ tinh thuần.
Kết đan thành công là bước sang cảnh giới Đại Linh Sư, chân chính là tu tiên giả cao cấp. Người mang Thiên Căn thường có Nguyên Đan lớn hơn kẻ thường. Ở cảnh giới Đại Linh Sư, tu tiên giả sẽ mở ra được một số loại thần thông đặc thù liên quan đến linh căn của mình, họ có thể trực tiếp phi độn không cần đến Pháp Khí hỗ trợ. Thọ Nguyên của Đại Linh Sư dài khoảng 500 – 800 năm, cũng có người do tu luyện một số công pháp đặc thù thì thọ nguyên có thể lên đến 1000 năm.
Phần tiếp theo trong Nhâp Môn Cơ Sở hướng dẫn về các thuật pháp cơ bản như; Khu Vật Thuật, Minh Nhãn Thuật, Ngự Khí Thuật, Hỏa Cầu Thuật, Thủy Tiễn Thuật, Phong Nhận Thuật…vv. Dĩ nhiên là trong cơ thể phải có pháp lực thì tu tiên giả mới thi triển được những thuật pháp này.
Đàm Phi đọc hết quyển công pháp xong bắt đầu tập trung đọc lại phần đầu cho đến khi thuộc lòng khẩu quyết và yếu lĩnh nhập môn. Không dừng lại ở đó, nó còn ra ngoài kiếm đá vôi để phác họa lên tường tĩnh thất mấy đồ hình cơ thể người, vị trí các huyệt đạo và kinh mạch để phục vụ việc tu luyện sau này.
Ngày hôm sau, Đàm Phi vẫn dậy sớm rèn luyện võ kỹ và nghiên cứu lại công pháp nhập môn, nó còn kết hợp đọc thêm về mục Kỳ Kinh Bát Mạch trong quyển Giải Phẫu Cơ Thể Sinh Vật để tham chiếu với Công Pháp. Nó muốn phải thật sự hiểu thấu đáo mọi vấn đề mới bắt đầu tu tâp. Kế hoạch đã vạch ra, nó không có thiên phú trời ban như ba tên bằng hữu kia, con đường dẫn đến thành công chỉ có thể là chăm chỉ, nỗ lực, làm là phải chắc, không được phép thất bại.
Bước sang ngày thứ sáu, cảm thấy dã có đôi chút thấu triệt về công pháp cơ sở, Đàm Phi bắt đầu bước vào tu luyện. Lúc này trong tĩnh thất, Đàm Phi ngồi xếp bằng ngay ngắn trước đồ hình cơ thể người chi chít chữ viết, hai mắt nhắm nghiền, miệng lẩm nhẩm khẩu quyết đưa tâm niệm vào trạng thái vong ngã.
Không gian tĩnh lặng, tĩnh thất giờ đây chỉ còn tiếng lẩm nhẩm chú ngữ của Đàm Phi. Không biết qua bao lâu thời gian, đại não nó bỗng ‘Ông’ môt tiếng và cảm giác như ngàn vạn mũi kim đâm thẳng vào đỉnh đầu.
Đàm không chút kinh hoảng, nó hiểu đây là thần niệm đã liên thông được với nguồn linh khí phiêu đãng trong thiên địa. Giờ đây, tâm trí nó như trôi nổi trong một phiến không gian sâu thẳm, những luồng linh khí tựa như sương khói vấn vít chung quanh khiến nó muốn cắn nuốt mà không thể chạm vào. Tình cảnh lúc này trong tâm trí nó giống như một người đang đói khát lại bị chói chân, chói tay ngồi trước một mâm cỗ thịnh soạn. Trạng thái khó nắm bắt cứ tiếp diễn như vậy mãi không có tiến triển.
Đàm Phi thu công đình chỉ tu luyện.
Lúc này đã là nửa đêm, thời gian luyện công vậy mà kéo dài không thể tưởng tượng. Cảm giác bồi hồi, phấn khích thêm một chút mất mát, rõ ràng trong tu luyện đã đạt chút thành quả, vậy mà cơ hội đến rồi lại để vuột khỏi tầm tay. Rất nhanh, nó lấy lại trạng thái cân bằng tâm lý, tự động viên bản thân cần phải kiên trì. Ngày đầu tiên tu luyện nên cơ thể chưa quen, cảm giác mệt mỏi, đau nhức đã kéo Đàm Phi chìm vào giấc ngủ.
Tình trạng tu luyện như vậy kéo dài đến ngày thứ 9, Đàm Phi tuy sốt ruột nhưng cũng không tỏ ra nản lòng. Sau khi dừng luyện tập võ kỹ, nó cảm thấy không khí thật oi bức, bất giác nhẩm ra hôm nay là ngày ‘Hạ Chí’.
Đi vào sơn động tắm rửa cho thoải mái rồi bắt đầu tu luyện, nó định bụng ngày mai sẽ nghỉ tập để lên Tàng Quân Phong nhờ các vị sư huynh chỉ điểm một hai.
Trạng thái vong ngã xuất hiện, cảm nhận từng sợi linh khí vấn vít trong hư không mịt mờ, tâm niệm tiến sát một sợi linh khí nhưng không thể làm gì. Thần niệm nó cứ đeo đuổi theo sợi linh khí đó không buông bỏ, cảm giác muốn cắn nuốt thâu nạp sợi linh khí kia trở lên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
“Oanh”
Não bộ tựa như bị ai giáng cho một trùy thật mạnh, không gian mênh mông trong tiềm thức bỗng sáng lòa, tiếp đến nó cảm giác cơ thể bắt đầu nóng lên, chỗ sâu nhất trong huyệt Đan Điền tựa như có một cục than hồng bắt đầu hấp dẫn sợi linh khí mỏng manh kia. Tốc độ hấp thụ càng lúc càng nhanh, Đan Điền Đàm Phi giờ phút này hệt như cái hắc động tham lam cắn nuốt linh khí trong thiên địa. Không dừng lại ở đó, rất nhiều sợi linh khí xung quanh cũng bị hắc động hấp dẫn và cuốn vào. Nó hiểu rằng mình đã thành công, ngay lập tức, nó vận dụng thần niệm cùng khẩu quyết ngưng tụ đám linh khí đang tán loạn trong Đan Điền thành một sợi pháp lực duy nhất, bên cạnh sợi pháp lực còn có một quang điểm màu trắng nhỏ cỡ hạt táo đang nhấp nháy một cách kỳ dị, bất quá nó cũng không vội tìm hiểu mà tập trung toàn bộ tinh thần vào sợi pháp lực mới ngưng tụ ra. Do đã nắm rõ chu trình tu luyện, Đàm Phi không khó khăn lắm trong việc khiểm soát pháp lực trong cơ thể, nó dùng thần niệm điều động sợi pháp lực di chuyển từ từ trong các kinh mạch theo trật tự nhất định, đây gọi là phương pháp “Khai Mạch”, chu trình đầu tiên tối quan trọng trong cuộc đời tu tiên giả.
Thông qua Khai Mạch, khinh mạch trong cơ thể tu tiên giả sẽ được mở rộng và tiếp nhận được nhiều pháp lực hơn, pháp lực vận chuyển trong kinh mạch đi hết một vòng tuần hoàn thì được tính là một ‘Chu Thiên’. Trong quá trình pháp lực chuyển vận, ngoài việc làm giãn nở kinh mạch nó còn cung cấp linh khí cho máu, cho cốt nhục để cải tạo thân thể và loại bỏ những cặn bã dư thừa trong cơ thể ra ngoài. Song song với việc tăng trưởng pháp lực thì tinh thần lực trong não bộ củng tăng theo, đây là cơ chế tự nhiên.
Điên cuồng tu luyện ròng rã một tháng, giờ đây trong Đan Điền đã có hai đoạn pháp lực một to một nhỏ, đoạn pháp lực thứ hai nó mới cô đọng cách đây mấy ngày, cần nhiều thời gian nữa để bồi dưỡng phát triển đến khi hoàn thiện.
Trong quá trình khai mạch, nó phải chịu đau đớn thống khổ đến tột cùng, cảm giác pháp lực chạy đến đâu là xương cốt, cơ nhục như bị muôn vàn mũi kim đâm vào. Cũng phải thôi, để biến đổi từ một phàm nhân thành 1 tu tiên giả người ta phải bỏ ra một cái giá không nhỏ.
Bù lại, tâm trí Đàm Phi bây giờ rất linh mẫn, nó có thể nghe thấy tiếng một con Hồ Điệp đập cánh cách đó 10 trượng, tiếng giọt sương nhỏ xuống đám lá khô cách 15 trượng. Tầm mắt thì nhìn xa hơn, rõ hơn gấp đôi, đi lại cũng cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn. Tóm lại là như thoát thai hoán cốt so với một tháng trước.
Sáng nay, sau khi đình chỉ luyện tập võ kỹ, Đàm Phi sửa soạn lên Tàng Quân Phong lĩnh lương khô, tiện thể tham khảo qua mấy vị sư huynh về phương diện tu luyện.
Bước chân vào Thủ Tĩnh Đường đã thấy cảnh náo nhiệt. đám tân đệ tử tốp năm tốp ba bàn luận chủ yếu là về quá trình tu luyện. Đàm Phi không vội, nó đảo qua một vòng ngó nghiêng như tìm ai đó nhưng thực chất Nhĩ Lực lại đang hoạt động hết công suất để thu thập thông tin của đám môn hạ bàn luận.
Bỗng có người vỗ vai nó từ phía sau khiến nó giật thót, nó thấy mình quá khinh suất, chỉ vì tập trung nghe ngóng mà có kẻ đến xát bên mình mà không biết. Nó quay lại thì thấy Cẩm Tú Tú đang tủm tỉm cười với nó. Nàng buông lời trêu chọc:
- Tên đầu đất… đang tìm bản cô nương đúng không?
Đàm Phi nhe răng cười gượng:
- Đâu có, đệ tìm chỗ phát lương khô.
Cẩm Tú Tú cười ranh mãnh chỉ tay về phía gần đại môn:
- Ngay lối vào kia mà…Phải chăng Đàm ‘công tử’ do luyện công quá độ dẫn tới tẩu hỏa nhậm ma? Hihi…
Đàm Phi gãi gãi đầu:
- Ừ nhỉ! Thế mà đệ không để ý….haizzz.
Tú Tú nhìn nó với ánh mắt nghi ngờ, nàng lắc lắc đầu rồi kéo hắn về phía bàn phát lương khô:
- Vừa rồi đi nghe ngóng chung quanh nên cũng chưa kịp lĩnh, tiện thể hai ta đi lĩnh luôn.
Hai người nhận xong phần lương khô một tháng thì đi ra một tòa Phong Đình nằm xát sườn núi vừa ngắm phong cảnh vừa hàn huyên.