Tình Họa Sơn Hà

Chương 27: Trần Vũ, giết hắn cho ta



Chương 27: Trần Vũ, giết hắn cho ta

Mấy người tiếp đón hoàng hậu một lúc lâu, thì lúc này bọn họ cũng bắt đầu rời đi. Bởi vì hiện giờ đã là giữa tháng 9, chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày đại hôn. Lúc này các khách mời cũng bắt đầu lục đục đến đây, mặc dù chưa phải là ngày hôn lễ, nhưng họ đến bái phỏng, tất nhiên Trần Vũ cũng phải tiếp đón rồi.

Thời gian cứ vậy lại nhẹ nhàng trôi đi, chả mấy chốc đã đến ngày đại hôn. Toàn bộ thành Lạc Nhạn như phủ lên một màu áo mới, nơi mà cờ hoa các loại vải vóc sặc sỡ treo lên khắp nơi.

Những người ngồi trên xe ngựa không phú thì quý đi lại đông như kiến. Họ có thương nhân, có phú hào, có quan lại, nhưng phần nhiều lại là hệ thống gia đình các tướng lĩnh.

Dù sao Trần Gia xuất thân là binh gia thế tộc, khách mời của họ mặc dù có quan viên và quý tộc, nhưng rất nhiều lại là tướng lĩnh trong q·uân đ·ội, đây mới là căn cơ của họ Trần.

Tại trong phủ công chúa lúc này, Hạ Uyển Linh đã mặc vào chiếc váy cưới màu đỏ, đội khăn trùm đầu, trên tay cầm một chiếc quạt nhỏ, ngồi ngay ngắn trong phòng đợi Trần Vũ đến đón.

Vào lúc này đây khác với vẻ mặt giận dữ thường ngày khi tiếp xúc với Trần Vũ. Lúc này cô ta lại vô cùng xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy, ánh mắt có một chút gì đó mong đợi, có một chút gì đó sợ hãi, cũng có một chút gì đó vui vẻ.

Có lẽ mấy tháng qua dưới sự chăm sóc của Trần Vũ, mặc dù vẫn bị thù hận làm bản thân không phân biệt được đúng sai . Nhưng cô ta cũng không phải kẻ ngốc, sự quan tâm của Trần Vũ có lẽ cũng khiến cô gái này động tâm một chút.

Vậy nên mặc dù miệng luôn nói không muốn kết hôn với Trần Vũ, thậm chí kháng cự cực kỳ. Nhưng lúc cô ta mặc áo tân nương lại không phản kháng, thậm chí lúc này khi sắp trở thành vợ của Trần Vũ. Cô ta vậy mà cũng không biết bản thân mình đang muốn gì.

Thời gian cứ chầm chậm trôi đi, bất ngờ ở ngoài phòng vang lên âm thanh của người hầu.

- Công chúa Trần tướng quân đã đến, mời người rời khỏi phòng, tham gia bái đường với Trần tướng quân.



Âm thanh của người hầu vừa vang lên, Hạ Uyển Linh lúc này được hai người tì nữ đỡ dậy, sau đó đi ra khỏi phòng. Qua một lúc đi đến đại sảnh Trần Vũ lúc này đã mặc một bộ quần áo đỏ của tân lang, cầm trên tay một bó hoa cưới mỉm cười đứng ở nơi đó.

Bởi vì cha mẹ Trần Vũ đều mất hết, cho nên lúc này trên chủ vị chỉ có duy nhất hoàng hậu là người ngồi mà thôi.

Đối diện với khung cảnh như này, Hạ Uyển Linh cũng có chút sợ sệt, bước chân có hơi run rẩy. Dù sao đối mặt với không khí như thế này, cô ta hoàn toàn có chút sợ hãi bất an.

Đối mặt với việc này những người ở đây tất nhiên là không ai nghĩ nhiều. Bởi vì thông thường con gái xuất giá, đều sẽ có cảm xúc như vậy. Sợ hãi, chờ mong là tâm trạng thường thấy khi phụ nữ xuất giá.

Đối mặt với việc này Trần Vũ muốn đi đến để đỡ lấy Hạ Uyển Linh, nhưng bản thân hắn kiếp trước cũng chưa từng kết hôn. Cho nên vào lúc này hắn ta vậy mà cũng có chút ngại ngùng. Nhìn thấy Trần Vũ đi đến nắm lấy tay mình, Hạ Uyển Linh lúc này mặc dù có chút ghét bỏ nhưng cũng không phản đối.

Có điều tưởng chừng đám cưới chuẩn bị diễn ra hoàn mỹ, thì lúc này Hạ Uyển Linh bất ngờ lại nhìn thấy một số người, khiến ánh mắt của cô ta lập tức trở nên lạnh băng.

Không quản sự nhìn nhận của những người ở đây, cô ta vậy mà lột khăn cưới ra trước mặt mọi người. Sau đó chỉ về phía một người trong số khách mời lên tiếng nói rằng.

- Trần Vũ, g·iết hắn cho ta.

Âm thanh của Hạ Uyển Linh vừa vạng lên, cả sảng đường lúc này đều lâm vào trong tĩnh lặng. Cho dù Hoàng hậu Võ Thanh Dao cũng nhíu mày một chút, sau đó theo hướng chỉ của Hạ Uyển Linh mà xem cô ta muốn g·iết ai.



Vừa nhìn một chút hoàng hậu Võ Thanh Dao lúc này sắc mặt lại càng không tốt. Bởi vì Hạ Uyển Linh chỉ đến khách mời mặc dù không phải là có vai vế rất lớn ở đây, nhưng hắn ta lại thuộc vào một thế lực mà cho dù Hoàng hậu Võ Thanh Dao lúc này cũng khó có thể động đến. Đó chính là đoàn người của Đại Hạ do nhị điện hạ Lý Tư dẫn đầu đến đây tham dự hôn lễ.

Mà bản thân là người bị động, Lý Tư lúc này cũng sửng sốt một chút. Theo hướng chỉ của Hạ Uyển Linh mà nhìn về phía một tên thuộc hạ của mình lên tiếng nói rằng.

- Ngươi đã làm gì khiến cho công chúa muốn g·iết ngươi đây.

Hoàng tử Lý Tư nói vậy, tên kia cũng hoàn toàn tỏ ra choáng váng, hắn không nhớ đến mình đã đắc tội gì với vị công chúa lưu bang này. Lúc này nhìn thấy điệu bộ khờ khạo của hắn, những người ở đây lại càng tỏ vẻ khó hiểu.

Đối mặt với việc này Trần Vũ lúc này một cánh tay như sắt thép, nắm chặt lấy tay của Hạ Uyển Linh, không cho cô ta rời đi xa mình. Rồi hắn mới dùng một giọng nói trầm tư lên tiếng.

- Công chúa chuyện này rốt cuộc là thế nào, ngài có thể nói rõ hay không.

Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này nước mắt như mưa lên tiếng nói rằng.

- Hắn ta đã g·iết c·hết nhũ mẫu của ta, Trần Vũ g·iết hắn cho ta.

Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy lúc này Trần Vũ đưa ánh mắt nhìn về phía đám người của Lý Tư sau đó nói rằng.

- Nhi điện hạ việc này ngài nên cho ta một câu giải thích.

Nghe Trần Vũ nói vậy, Lý Tư lúc này cũng sửng sốt một chút. Lần này đến đây hắn bởi vì quan hệ hòa hoãn với Trần Vũ cho nên đã sớm điều tra tất cả thuộc hạ của hắn phải là không có một chút gì xích mích với Hạ Uyển Linh mới đúng. Có điều hắn biết lúc này sự kiện đã đi đến quá xa, thở dài một hơi, sau đó hắn nhìn về phía tên thuộc hạ của mình mà lên tiếng.



- Ngươi rốt cuộc đã làm gì, còn không chịu nói hay sao.

Nghe Lý Tư nói vậy, tên thuộc hạ này lại càng hoang mang. Qua một lúc hắn như nhớ đến cái gì đó, dùng một điệu bộ khó có thể tin lên tiếng nói rằng.

- Không thể nào, người phụ nữ đó rõ ràng là một bà câm, làm sao lại trở thành nhũ mẫu của công chúa được.

Nghe tên thuộc hạ này nói vậy, Hạ Uyển Linh lại như đánh mất lý trí. Cô ta không ngừng muốn thoát khỏi tay của Trần Vũ, hướng đến cùng tên kia sống c·hết một trận.

Từng hình ảnh trong đầu của cô ấy không ngừng xuất hiện, về một người phụ nữ trung tuổi, với một khuôn mặt hiền lành. Tuy bà ấy không nói được, lại thường xuyên mang cơm cho cô ấy, những lúc bị tên đại hoàng tử Lý Thịnh n·gược đ·ãi.

Nhớ đến ngày đó, khung cảnh tàn khốc đó lại khiến cho cô ta không ngừng hò hét. Cô ấy nhớ đến vào một hôm tuyết trắng cách đây 2 năm, nhũ mẫu của ta là bà câm đó đã mang cơm cho cô ấy. Trên đường đi thì bị tên hộ vệ của Nhị hoàng tử này phóng ngựa đ·âm c·hết.

Đến lúc đó tên này vẫn không hề có một chút hối cải, hắn chỉ ném lại mấy lượng bạc, sau đó lặng lẽ rời đi. Nghĩ đến cảnh bà câm bị hại c·hết, trên tay vẫn cầm hộp cơm mà Hạ Uyển Linh lại càng như người điên muốn g·iết tên kia.

Dù sao trong những cảnh tối tăm năm tháng đó, có người quan tâm mình tốt biết bao nhiêu, mà lúc người đó c·hết lại không thể trả thù được. Bây giờ nhìn thấy kẻ thù xuất hiện, làm sao Hạ Uyển Linh có thể bỏ qua được.

Trong lúc Hạ Uyển Linh còn đang chìm vào trong những ký ức đau đớn. Lúc này tên hộ vệ kia sau phút giây bàng hoàng, đã bắt đầu cùng những người ở đây nói rõ sự kiện đó.

Hóa ra hai năm trước trong đợt tuyết rơi đầu tiên của mùa đông, khu vực phía đông của Đại Hạ xảy ra một trận lụt lớn. Tên này thực hiện nhiệm vụ báo tin, cho nên lúc phóng ngựa trở về hoàn thành đã không giảm tốc độ. Lúc đi qua một con ngõ nhỏ, người phụ nữ câm kia mang theo một hộp cơm lớn, bất ngờ từ trong ngõ đi ra. Khiến cho kỵ binh này không thể nào phản ứng kịp, đã dẫm lên người bà ấy khiến người ta t·hiệt m·ạng.

Có điều tình hình gấp rút, tên này cũng không kịp phản ứng. Hắn chỉ vất lại mấy lượng bạc, để cho người nhà của bà ta lo hậu sự, bản thân tiếp tục mang tin tức trở về. Khi hiểu hết những vấn đề này, Trần Vũ lúc này vẫn một sắc mặt trầm tĩnh, nhìn về phía vị công chúa như điên dại trong tay mình, mà chỉ biết thở dài trong lòng.