Âm thanh của Trần Vũ vừa vang lên, nhưng Hạ Uyển Linh vẫn như cũ không quan tâm. Ánh mắt của cô ấy vẫn như cũ thất thần, người thì không ngừng run rẩy. Có lẽ lúc này cô ấy vẫn không thể thoát ra những hình ảnh của quá khứ.
Thấy cảnh này Trần Vũ lúc này leo lên giường ngồi cạnh cô ấy. Nhìn người con gái này một chút, hắn lấy tay lột chăn của cô ấy ra, sau đó bế cô ấy đặt lên người của mình, ôm cô ấy vào trong lòng.
Lúc này một mùi hương nhè nhẹ trên người cô ấy bắt đầu bay vào trong mũi của Trần Vũ. Có lẽ một lúc trước hắn bị sự phẫn nộ mà không có cảm giác gì, nhưng lúc này khi cảm thấy một cô gái nhỏ đang ở trong lòng mình, thì cảm xúc của hắn thật sự đã có chút khác biệt.
Về phần Hạ Uyển Linh cô ta lúc này vẫn mặc kệ Trần Vũ muốn làm gì thì làm. Bản thân thì vẫn đang bị chìm trong những ký ức đau buồn của quá khứ ảnh hưởng.
Đối mặt với việc này Trần Vũ cũng không biết nên dùng cách nào để giúp đỡ cô ấy. Hắn cứ ôm cô gái này vào lòng, ngồi tại trên giường như vậy, miệng thì ngân nga hát vu vơ mấy câu.
- Thời gian cớ sao một đời chả vẹn toàn.
- Trôi trôi nổi nổi đã nửa đời người.
- Một bình rượu đục xuôi theo gió.
- Hóng một cái nhìn tựa kinh hồng.
- Chữ tình chất vấn thế nào đây.
- Hoa lan chỉ lưu tại vì ai.
...
Không biết qua bao lâu, Trần Vũ lúc này nhìn về phía cô gái nhỏ trong lòng, miệng thì thầm vào tai cô ấy một chút.
- Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ người.
Âm thanh của Trần Vũ không lớn, nhưng nó lại như là một sự ma mị lôi kéo Hạ Uyển Linh từ trong bóng tối tại quá khứ trở về hiện tại.
Cô ấy lúc này ngước đầu lên nhìn về phía Trần Vũ, sau đó là một hàm răng sắc nhọn lập tức cắn lên tay của Trần Vũ.
Đối mặt với việc này Trần Vũ vẫn không lên tiếng, hắn nhìn về phía cô gái trong lòng mình như là một con sói đói cắn vào tay của hắn, sau đó không ngừng khóc lớn. Mà khiến cho Trần Vũ chỉ có thể càng cảm thấy thương cảm hơn cho cô gái này. Ngẫm nghĩ một chút bỏ mặc đau đớn ở cánh tay truyền đến, hắn lúc này lại hát một bài khác.
- Trong cơn say nằm nghe tiếng chém g·iết nơi trận mạc.
- Cười ngạo nghệ nhìn ngắm nhân thế phồn hoa.
- Vết sẹo kia ghi khắc thời oai hùng trải ngàn phong ba.
- Thành vương bại khấu chẳng qua cũng chỉ là ý niệm sai lầm.
- Giây phút sinh tử khí phách anh hùng tràn đầy trong huyết quản.
- Giang sơn rộng lớn nơi nào mới là nhà đây ?
- Đứng nơi thành gác lại ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ ấy.
- Thắng cả thiên hạ nhưng lại bại trong tay nàng.
- Lật đổ cả thiên hạ chỉ cầu được một đêm phong quang.
- Nhân sinh cũng chỉ là một hồi tư sát mà thôi.
- Máu đào nhuộm đỏ vạn trượng cát vàng mù mịt.
- Tuổi trẻ ngông cuồng nay đã thành kẻ bạc đầu.
- Đã là chân anh hùng hà cớ chi phải sợ.
- Khoái đao trảm loạn ma, kim qua vạn thiết mã, thu thập sơn hà, mở ra thời thịnh thế.
- Chiến mã bất tử tâm không dao động, Đã là chân anh hùng chẳng sợ chi tuổi già.
Lời bài hát của Trần Vũ mang theo sự ngạo nghễ của tướng lĩnh tranh giành thiên hạ. Mang theo một chút cô độc, nơi mà thành thị phồn hoa không thể khiến hắn vui cười. Mang theo to lớn áp lực khi mà trước mặt hắn là sinh và tử. Mang theo một mối tình cảm vì một nụ cười của mỹ nhân, mà lên ngựa chinh chiến thiên hạ.
Việc này khiến cho Hạ Uyển Linh cho dù trong lòng đang có muôn ngàn cảm xúc, thì vẫn dùng một ánh mắt hướng về phía Trần Vũ mà quan sát.
Không biết qua bao lâu, Hạ Uyển Linh lúc này mới không cắn Trần Vũ nữa. Nhưng cô ấy cũng không có ý định rời đi, mà dựa đầu vào trong lòng Trần Vũ cứ ngồi như vậy.
Thời gian cứ trầm trầm trôi đi, thời tiết tại thành Lạc Nhạn lại là vào mùa đông khá là lạnh. Hai người họ ngồi đó ôm nhau thật lâu, đợi đến khi Hạ Uyển Linh lúc này ngủ th·iếp đi, thì Trần Vũ lúc này kéo chiếc chăn đắp cho cô ấy.
Sau đó Trần Vũ mới lừa cô ta nằm xuống giường, nhìn về phía người con gái đang ngủ một cách yên lành trước mặt mình. Hai tay của cô ấy còn ôm chặt lấy cánh tay của hắn không chịu buông ra. Trần Vũ lúc này cũng chỉ biết thở dài sau đó ôm Hạ Uyển Linh ngủ tại nơi này.
Sáng ngày hôm sau khi gà vừa gáy, Trần Vũ theo thói quen tỉnh dậy. Nhìn về phía cô gái nhỏ đang nằm ngủ trong lòng mình, với một vẻ mặt yên bình mà hắn cũng mỉm cười một chút. Có điều rất nhanh khi hắn vừa nhấc tay lên thì một cảm giác đau buốt đã xuất hiện khiến hắn nhíu mày một chút.
Ngày hôm qua Hạ Uyển Linh thật sự đã cắn hắn rất đau. Nhìn về phía vết răng hằn sâu trên cánh tay, máu tươi mới chỉ khô lại một chút, khiến Trần Vũ cũng có chút thở dài.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cho Hạ Uyển Linh, nhìn về phía cô gái nhỏ một chút sau đó từ từ rời khỏi giường. Trước khi đi hắn cũng không quên đắp chăn cho cô ấy.
Không biết qua bao lâu Hạ Uyển Linh lúc này mới tỉnh lại. Cô ấy vươn vai ngáp ngủ một chút, sau đó cũng có chút giật mình bởi vì lúc này mấy người tí nữ của cô ấy đang dùng một nụ cười trên mặt, mà nhìn về phía cô ấy không nói một lời.
Hành động của đám nha hoàn như vậy khiến cho Hạ Uyển Linh thật sự có chút sững sờ, sau một lúc cô ấy lên tiếng nói rằng.
- Các ngươi bị sao vậy, tại sao lại nhìn ta như vậy.
Hạ Uyển Linh vừa nói vậy, mấy người tì nữ ở đây đều mỉm cười nhìn về phía cô ta. Qua một lúc Tiểu Đào lúc này lên tiếng nói rằng.
- Công chúa hôm qua ngài ngủ ngon chứ.
Hạ Uyển Linh nghe vậy thì lúc này bất chi bất giác gật đầu một chút. Có điều rất nhanh cô ta lại nhớ đến gì đó, sắc mặt trở nên lạnh lùng nói rằng.
- Trần Vũ khốn kh·iếp, hắn vậy mà chiếm tiện nghi của ta. Ngày hôm qua còn dám ôm ta ngủ, hôm nay ta quyết định không tha cho hắn.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, những người tì nữ có mặt ở đây đều sửng sốt một chút. Họ nghĩ rằng quan hệ của Hạ Uyển Linh và Trần Vũ tối ngày hôm qua đã cải thiện mới đúng. Dù sao hôm qua họ còn ôm nhau ngủ đến tận sáng sớm mà.
Có điều chuyện của chủ nhân họ cũng không dám nói nhiều, nhưng ở đây lại có một tì nữ để ý đến một vấn đề khác, lúc này cô ta lên tiếng nói rằng.
- Công chúa từ hồi người trở về đến giờ ta chưa từng thấy có một lần nào người ngủ sâu giấc. Thậm chí nửa đêm người đều giật mình tỉnh lại. Có điều tối ngày hôm qua người vậy mà ngủ thật ngon.
Nghe Cẩm Tú tỳ nữ của mình nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này vậy mà cũng nhớ đến vấn đề này. Ánh mắt của cô ta có chút khó hiểu lên tiếng nói sau.
- Tại sao lại vậy chứ, ngày hôm qua rõ ràng ta không còn gặp ác mộng nữa, lẽ nào là vì hắn hay sao.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, mấy người tì nữ lúc này đều liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ mặc dù mới theo công chúa nhưng họ cũng biết tính tình của công chúa cũng không giống như những người ngoài nói là quái gở và không phân thiện ác.
Ngược lại họ thấy Uyển Linh công chúa là một cô gái rất tốt. Chính vì vậy họ cũng hi vọng công chúa của mình được hạnh phúc và vui vẻ.
Ngẫm nghĩ một lúc Cẩm Tú lúc này lại lên tiếng nói rằng.
- Công chúa nếu như người nghi ngờ tại sao không thử một chút. Tối nay lại cùng Tướng Quân ngủ một đêm, xem có gặp ác mộng hay không, chẳng phải sẽ biết hay sao.
Cẩm Tú vừa nói vậy Hạ Uyển Linh lúc này sắc mặt lại trở nên hơi hồng vì xấu hổ. Có điều rất nhanh cô ta lại thay đổi một bộ mặt lạnh nhạt sau đó nói rằng.
- Cái gì mà ngủ cùng chứ, tên khốn đó ta tuyệt đối không ngủ cùng hắn.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, Cẩm Tú lúc này lại nhìn cô ấy một chút, cuối cùng vẫn không đành lòng mà lên tiếng.
- Công chúa người lẽ nào không muốn thoát khỏi những cơn ác mộng đó hay sao. Lúc này có một cơ hội tại sao không thử một chút, nếu không người thử như thế này đi. Người hãy yêu cầu Tướng Quân trông cho người ngủ thì thế nào đây. Hai người cũng không ngủ chung mà.
Nghe Cẩm Tú nói vậy Hạ Uyển Linh lúc này cũng không cứng miệng nữa. Bởi vì thời gian qua thật sự những hình ảnh trong 6 năm qua liên tục khiến cô ta ám ảnh, buổi tối đều ngủ không được ngon. Nếu không phải là Trần Vũ quan tâm đến sức khỏe của cô ta, bổ sung các chế độ ăn uống hàng ngày, thì e rằng cô gái này không sớm thì muộn cũng bị bệnh mà thôi.
Nghĩ đến những điều này, cô gái nhỏ này vậy mà quyết định cắn răng đi tìm Trần Vũ muốn nói rõ về việc này.
Một lúc sau tại trong thư phòng phủ tướng quân, Trần Vũ nhìn về phía Hạ Uyển Linh đang dùng một sắc mặt lạnh nhạt, mà không ngừng nói lên ý định của cô ta. Khiến cho hắn cũng phải nhíu mày một chút rồi nói rằng.
- Công chúa ý của ngài là muốn ta đến phòng của người hay sao.