Tình Không Dao Động

Chương 20



Hôm nay là ngày Đào Tử từ Thái về, trong lúc vô tình An Nguyện nghe thấy Kinh Phục Châu và A Dương trò chuyện với nhau, phần lớn là sử dụng tiếng lóng, cô suy đoán ngẫm nghĩ một chặp cũng chỉ có thể lơ mơ cảm thấy đại khái là chuyện đã xử lý rất êm đẹp. Lúc Kinh Phục Châu nói những chuyện này vẫn né tránh cô, dù có những lúc cô vô tình nghe thấy thì phần lớn cũng không hiểu được.

Bữa cơm tối nay, nghe nói là tiệc tẩy trần cho Đào Tử.

Sau khi ông Tiết ra đi, rất lâu rồi câu lạc bộ này không náo nhiệt như vậy. An Nguyện khoác cánh tay Kinh Phục Châu, nhìn những gương mặt xa lạ. Chuyện gì cũng sẽ có lối ra, cô gặp được vài người từng xuất hiện trong sổ ghi chép của Trình Kỳ, ai bảo những lời đồn đãi kia làm người ta oan ức, rốt cuộc nó cũng có tiến triển đấy thôi.

Nghĩ thế, tất cả đều trở nên đáng giá.

Hôm nay tâm trạng của Kinh Phục Châu rất tốt. Đôi mắt vốn lạnh lùng sắc bén cũng mang theo ánh cười. Đám anh em ngồi vây quanh một chiếc bàn, chỉ có mình An Nguyện là nữ. Những chuyện đám đàn ông tán gẫu trong lúc ăn cơm cô không hiểu lắm nhưng vẫn cố lắng nghe. Đào Tử giống như một chiến sĩ toàn thắng trở về, có điều rất kín tiếng với chuyện công việc, chỉ thao thao bất tuyệt kể lại nhưng gì mà mình tai nghe mắt thấy ở Thái Lan.

Đề tài chuyển sang người chuyển giới. Rượu vào lời ra, đám đàn ông không còn kiêng dè gì, nói chuyện ngày càng bạo dạn, toàn là những lời thô tục. Bên cạnh An Nguyện có một ly nước cam, cô biết đề tài này không có gì đáng để lắng nghe thật kỹ nên khẽ cau mày, bưng ly nước đưa lên miệng uống.

Không khí bên trong phòng khá sôi sục, máy điều hòa cũng không giảm được lửa nóng sôi sục của đám đàn ông. Khi tám chuyện quá hăng, áo sơ mi cũng được cởi nút, để lộ những lồng ngực bóng loáng hoặc mấy cái bụng bia. Lăng Xuyên có tiếng địa phương của mình, lúc mấy người bản địa nói chuyện thì xen những lời thô tục vào ngôn ngữ địa phương. Dường như họ cảm thấy chiến tích năm xưa của mình rất oai hùng nên hoa chân múa tay không ngừng. Cả buổi Kinh Phục Châu chỉ mỉm cười nghe họ nói, thỉnh thoảng cần phụ họa thêm thì cũng tham gia đôi câu. Thế là đám đàn ông ngày càng táo tợn, đề tại chuyển từ bộ ngực silicon của mấy người chuyển giới sang đếm xem từ trước đến giờ có bao nhiêu đàn bà đã qua tay mình.

Nếu có cô nào đó được coi là tình yêu đích thực thì thời gian bàn luận về người đó sẽ lâu hơn một chút. An Nguyện mất hết kiên nhẫn, trong mắt cô thức ăn còn một nửa trong dĩa bỗng trở nên giống như mấy cí bụng phệ của đám đàn ông, đầy mỡ, và bị thời gian bào mòn không còn chút sức sống nào.

Mượn cớ đi vệ sinh, An Nguyện ra khỏi phòng. Có lẽ sau khi cô đi rồi, Kinh Phục Châu sẽ trở thành nhân vật chính. Anh ta sẽ mang theo nụ cười đắc ý để chia sẻ với đám anh em vào sinh ra tử của mình những đêm cuồng nhiệt của họ. Như thế, cô có gì khác những người phụ nữ kia, cũng chỉ là đề tài bàn tán nhưng sốt dẻo hơn mà thôi.

Nhìn chiếc lavabo màu vàng kim trong nhà vệ sinh, mặt An Nguyện có vẻ mờ mịt. Nếu lúc này có thể vốc một vốc nước hất lê mặt thì đã biết bao, nhưng không được. Lớp son phấn cất công trang điểm tỉ mỉ này không chịu được thử thách như thế. Cô về trễ cũng khiến Kinh Phục Châu mất mặt, không trang điểm cũng làm anh mất mặt.

Cô gái trong gương có khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm. Khi đối mặt với Kinh Phục Châu, cô phải lấy dốn hết tinh thần để đóng vai một An Nguyện hoạt bát lém lỉnh. về ký túc xá ở cũng là vì tạo cho mình một khoảng thời gian giảm xóc, nếu không cứ ở cạnh anh ta ngày đêm như vậy, biểu cảm cố che giấu này sớm muộn gì cũng sẽ để lộ bí mật của cô.

“Cảm thấy chán à?”

An Nguyện ngẩn ra, gương mặt trong gương lập tức thay đổi. Thay vào vẻ tiêu điều lúc nãy là vẻ mặt giận dỗi rất đàn bà, giọng nói chứa đầy trách móc. “Đàn ông các anh mà tụ lại một chỗ uống rượu thì như yêu quái trong kính chiếu yêu, nguyên hình cầm thú gì cũng lộ ra hết.”

Cửa sổ thông gió bên ngoài nhà vệ sinh đang mở, Kinh Phục Châu dựa vào cửa, gió đêm lùa vào, thổi khói thuốc trên tay anh ùa vào mặt cô. Đưa điếu thuốc ngậm vào miệng, Kinh Phục Châu nheo mắt lại đi về phía An Nguyện. Cô còn chưa kịp nhận ra ý đồ của anh thì đã bị anh ôm chầm lấy eo, kéo vào một gian trong nhà vệ sinh nam.

Gió không vào được gian nhà vệ sinh nhỏ, không khí trở nên nặng nề ngột ngạt. Giày cao gót của An Nguyện gõ xuống sàn nhà giống như mấy tiếng trống. Thân người cao lớn của Kinh Phục Châu đè lên cô, sau lưng thì dán vào cánh cửa lạnh lẽo. Cánh cửa được trang trí những họa tiết bằng cẩm thạch nhô ra lởm chởm, cấn vào làm An Nguyện thấy đau. Ngửa đầu lên, An Nguyện bất ngờ nổi giận. Nơi này cách âm không tốt, tiếng xả nước bên cạnh nghe rõ mồn một. “Anh làm gì…”

“Xuỵt…” Kinh Phục Châu đưa ngón trỏ chặn lên môi cô, Ở khoảng cách gần như vậy, An Nguyện ngửi thấy mùi rượu và khói thuốc nồng nặc trên người anh. Tay cô đặt lên ngực anh, nửa chống nửa đẩy. An Nguyện bị Kinh Phục Châu ôm vào lòng, anh vùi đầu vào cổ cô, như một con thú đang giở trò lưu manh.

“Sẽ bị nghe thấy đấy.” An Nguyện vặn thẳng đầu anh dậy. Kinh Phục Châu nhếch môi cười, men say trong mắt không nhiều lắm. Cô vừa nói xong, anh đột nhiên giơ tay đấm vào tường một cái, vênh mặt lên ra oai với cô. “Nghe được thì sao chứ, để xem ai dám đến quấy rầy ông đây.”

Anh luôn rất điềm tĩnh. Vì thế, An Nguyện khoanh tay trước ngực, bật cười. “Kinh Phục Châu, anh say rồi.”

Sắc mặt anh thay đổi, vẻ sắc bén lúc nãy bỗng tan biến, anh áp vào, ôm lấy cô, khuôn mặt trở nên ôn hòa hơn. Anh cứ ôm cô như vậy, nhẹ nhàng lắc lư sang trái sang phải. Đầu họ chạm vào nhau, anh lẩm bẩm. “Uống say cũng không sao, say thì có em dẫn anh về nhà…”

Người An Nguyện bỗng cứng đờ, nhưng anh lại không cảm nhận được, chỉ vừa hôn cô vừa ôm chặt lấy cô. Giữa có có rất nhiều kiểu sống chung, ve vãn tán tỉnh nhau là chuyện cơm bữa, nam nữ ân ái là mục đích cuối cùng. Cô có thể diễn xuất rất nhiều kiểu quyến rũ, thu hút mà phụ nữ cần có, có thể ứng phó trước sự chiếm hữu và đòi hỏi của anh. Giữa họ phải là mâu thuẫn giằng co, cũng phải là triền miền không dứt, duy chỉ không nên là cảm giác ôn tồn lặng lẽ này.

Trước khi lớp phòng ngự trong lòng mình xuất hiện vết  rạn, An Nguyện nghiêng đầu qua hôn lên vành tai anh. Lưỡi cô ướt át, trơn tru, cứ cuốn lấy vánh tai anh mà cắn nhẹ. Hơi thở của Kinh Phục Châu nhanh chóng trở nên dồn dập. Gian vệ sinh khá nhỏ, anh đè cô lên cửa, đá đâm vào lưng cô, cơn đau đánh thức lý trí.

Kinh Phục Châu gục bên tai cô, thở hồng hộc. Bởi vì men rượu, anh nhạy cảm hơn thường ngày rất nhiều. Cổ tay của  Ann bị anh nắm chặt, khóa thắt lưng của anh cấn vào mu bàn tay cô, ngón tay cô lần vào khóa quần tây của anh. Khẽ hôn lên môi anh, giọng An Nguyện khàn khàn, như uất ức, như thẹn thùng. “Anh phải nhanh một chút…”

Tay của cô hơi lạnh, Kinh Phục Châu hừ lên một tiếng, nắm cổ tay cô để điều khiển tốc độ. Đèn trong nhà vệ sinh màu vàng ấm áp, anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt sâu thẳm, như muốn khắc sâu gương mặt yêu kiều ửng đỏ của cô vào tận xương tủy. Hơi thở của An Nguyện cũng bị sự quấn quýt của anh làm hỗn loạn,. Lý trí thì bảo cô phải tỉnh táo, nhưng cơ thể thì lại không tự chủ được. Có lẽ thể xác luôn thành thật và dễ dãi hơn linh hồn, sớm đã bị khuất phục, sớm đã sa đọa.

Trán chạm trán, họ đợi cơn sóng tình bất ngờ ập đến này rút đi. Không biết trong ti này bên cạnh có ai vào hay không, có nghe được những gì không nên nghe hay không. An Nguyện đứng trước bồn nước rửa tay, Kinh Phục Châu lại châm điếu thuốc, đứng bên cạnh cô nhả khói. “Nếu em không thích thì hôm nay chúng ta về trước.”

“Không cần đâu, quay lại đó thôi, ra ngoài này lâu quá rồi.” An Nguyện vẫy vẫy nước trên tay, định bước đi nhưng lại bị Kinh Phục Châu nắm cổ tay kéo lại. Anh ngắm cổ tay cô cả buổi trời, ngậm điếu thuốc ấm ớ cười khẽ. “Tay của em nhỏ thật đấy An Nguyện.”

Mặt An Nguyện hiện lên vẻ xấu hổ, giãy khỏi tay anh rồi bước trên đôi giày cao gót quay lại đó. Anh ở phía sau nhìn bóng lưng cô, nụ cười càng thâm thúy.

Vẫn bàn tán rất hăng máu, vẫn chứa những lời thô tục. Ai mà biết họ ra ngoài lâu thế đã làm những gì. Nếu là những cô gái khác, có lẽ sớm đã bị mang ra làm trò đùa trên bàn ăn. Có người đưa mắt nhìn an nguyện một lượt, cô ngước lên nhìn thẳng vào người đó, ánh mắt rất lạnh.

Người kia vội vội vàng vàng quay mặt đi, lòng thầm nghĩ quả nhiên là đàn bà của Kinh Phục Châu, chẳng phải hiền lành gì.

An Nguyện ngồi sát bên Kinh Phục Châu, tay anh khẽ đặt lên đùi cô, mặt thì hướng về phía Đào Tử. Đào Tử đang nói rất hăng. Bàn tay kia nhẹ nhàng sờ soạng đùi cô, ấy vậy mà vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc nhìn về phía Đào Tử, rất giống một chính nhân quân tử. Cũng không biết ai lái đề tài sang chuyện phụ nữ, những tràng cười không ngừng vang lên, có người nói qua đêm với một cô gái hát rất hay, đàn bà mà hát hay thì rên rỉ cũng rất khỏe.

Bưng ly đưa lên miệng, An Nguyện cụp mắt xuống, nhìn những múi cam chìm dưới đáy ly. Lúc đang thất thần, cô bỗng nghe thấy tên mình nên ngẩn người, ngước mắt nhìn về phía người đang nói.

Người nọ nói, trước đây nghe đồn chị hát rất hay, hay là hát cho tụi em nghe một bài đi?

Trong phòng không có cái micro nào, An Nguyện nhìn một vòng, lúc này mà không đồng ý thì e là trong mắt đám đàn ông, cô cố tình làm cao. Cô đứng lên, mặt gượng nở nụ cười, còn chưa nói gì thì tay đã bị kéo lại.

Cô cúi đầu, Kinh Phục Châu đã kéo cô đứng thẳng dậy, ANh cũng cười, có điều nụ cười không lam tới đáy mắt. “Được rồi được rồi, đã uống nhiều lắm rồi. Mấy cậu nếu muốn chơi tiếp thì theo Đào Tử, tôi đưa chị dâu các cậu về trước đây.”

“Đừng chứ anh Châu, còn chưa uống xong mà.” “Đúng vậy, hát một bài thôi mà anh không nỡ à?” “Hôm nay anh Châu ra ngoài lâu như vậy, phải phạt một ly mới được đi.” Âm thanh ầm ĩ, An Nguyện cố nén vẻ không vui, vẫn cười khôn khéo. Kinh Phục Châu lại đập một cái lên gáy người kia, nửa thật nửa đùa. “Anh đây thương vợ mình thì có làm sao? Tôn trọng chị dâu của cậu chút đi.”

Cuối cùng không ai dám làm trái ý Kinh Phục Châu. Anh kéo tay An Nguyện nghênh ngang ra về. An Nguyện xách váy của mình, nhìn mấy sợi tóc bị gió thổi tung của anh. A Dương cũng uống rượu nhưng vẫn ngồi trước ghế lái. Xe bắt đầu chạy, An Nguyện nhìn ngắm bề ngoài huy hoàng lộng lẫy của câu lạc bộ này.

Mộng Tử cũng thế.

“Đêm nay đừng về trường, nhé?” Kinh Phục Châu nắm tay cô, cố sử dụng ngữ khí trưng cầu ý kiến cô. Những lời của mấy người đó lúc nãy khiến anh bất ngờ hiểu ra, đứng ở góc độ của An Nguyện, sự tôn trọng là cần thiết thế nào.

Ánh đèn màu rực rỡ chiếu vào trong xe rồi lập tức biến mất vì tốc độ của xe chạy. An Nguyện tựa vào vai anh, không nói chuyện cũng không từ chối. Thế là xe chạy thẳng đến Cổ Lâu, tòa nhà xa hoa đồ sộ ấy có vẻ u ám hơn vào buổi tối. An Nguyện bỗng có một ý nghĩa rất điên rồ, ý nghĩ ấy bị cô buột miệng thốt ra khi Kinh Phục Châu đè cô ngã xuống giường. “Kinh Phục Châu, Cổ Lâu từng có người chết không?”

Kinh Phục Châu vừa cởi thắt lưng của mình vừa cười: “Nếu anh nói với em là có thì có phải em càng không muốn ở lại đây không?”

Trong phòng chỉ bật một bóng đèn trên đầu giường, cái bóng của anh in lên vách tường đối diện, giống như con thú dữ trong cơn ác mộng. An Nguyện không biết cảm giác sợ hãi ấy là do đâu, trấn tĩnh lại nhìn anh, anh đã cúi đầu xé bao bì của chiếc áo mưa ra, đưa nó cho cô. “Mang vào giúp anh.”

Cảm giác sợ hãi trong lòng giảm dần, An Nguyện cắn môi, anh nhoài người tới, tiến vào rất thành thạo. Tiếng chuong đồng hồ dưới lầu vang lên, trán An Nguyện toàn là mồ hôi, trong lúc ý thức mơ màng cô đếm thật kỹ, tổng cộng có mười hai tiếng. Một ngày mới lại bắt đầu, cảm giác đau đớn lúc đầu đã qua đi, cô bấu lấy hông anh, ngửa đầu phát ra âm thanh như mèo kêu.

Cô cũng không biết bắt đầu từ khi nào, vào thời khắc triền miền thân mật thế này, mình đã không còn nhìn thấy hòn đảo hoang trong hồi ức nữa. Trong mắt cô chỉ có người đàn ông trước mặt, chỉ có giọng nói và hơi thở của anh, sự chiếm đoạt và trao cho lúc thô bạo lúc dịu dàng của anh. Vết sẹo trên vai phải lại ngứa ngáy, anh nhẹ nhàng liếm láp nó, An Nguyện vặn vẹo người, cắn lên cánh tay anh.

Những lúc bị giày vò không chịu nổi, cô cũng sẽ gọi anh trong tiếng nức nở, cái bóng trên tường lắc lư mạnh, không phân rõ là hiện thực hay trong mơ. “Kinh Phục Châu... Kinh Phục Châu…”

“Ừ… ngoan…” Anh hôn lên đôi mày cô, nhẹ giọng dỗ dành, trong những lúc gần gũi thế này, giọng của anh khàn khàn mà vô cùng gợi cảm. “An Nguyện, sau này em hãy gọi anh là A Đàn…”

Cô chỉ có thể há miệng thở dốc, một lúc sau mới mềm mại gọi một tiếng “A Đàn”.

A Đàn. A Đàn là Kinh Phục Châu trước kia, là chàng trai ngây thơ sạch sẽ mà anh không thể quay trở lại, là sự nghèo nàn túng quẫn mà anh ra sức vùng vẫy thoát khỏi nó. Anh muốn cô biết được mình của ngày xưa, muốn giao bản thân của quá khứ và hiện tại vào tay cô mà không giữ lại chút gì.

Cuối cùng đêm cũng trở nên yên tĩnh, An Nguyện dựa vào lòng anh, nghe tiếng nhịp tim anh dần dần ổn định trở lại.

Châm một điếu thuốc, Kinh Phục Châu nhẹ nhàng vỗ lưng cô. “Sao tự nhiên em lại hỏi anh ở đây từng có người chết không?”

“Không biết nữa.” An Nguyện nhắm mắt, bởi vì mệt mỏi nên cảm giác như một giây sau là có thể ngủ ngay. Anh dung túng cho sự kiêu căng trong giọng nói của cô, cười khẽ một tiếng, hít một hơi thuốc thật sâu rồi từ từ nhả khói ra. “An Nguyện, em có tin quỷ thần không?”

An Nguyện cố mở mắt ra. “Không, nhưng em tin luật nhân quả.”

Cánh tay của Kinh Phục Châu hơi khựng lại, nhìn cái bóng thân mật dựa vào nhau của hai người, nhíu mày. “Anh không tin gì cả, nếu thật sự có quả báo thì ai lị đi làm người xấu chứ.”

Không có câu trả lời, Kinh Phục Châu cúi đầu thì thấy người trong lòng đã hít thở đều đều, cánh tay còn khoác lên hông anh, cứ thế mà ngủ. Anh bật cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng đắp chăn lên cho cô, còn mình thì ra ban công hút hết điếu thuốc.

Tắm rửa xong, về lại phòng thì An Nguyện đã ngủ rất say. Kinh Phục Châu lau sơ qua mái tóc rồi vén chăn lên chui vào. Có lẽ là tay anh hơi lạnh, vừa chạm vào cơ thể ấp áp của An Nguyện, cô đã nhíu mày, bất mãn quay người đi. Vì động tác này, đầu cô liền chui vào lòng anh. Kinh Phục Châu cúi đầu hôn lên tóc cô rồi thỏa mãn nhắm mắt lại.

Anh cảm thấy hình như mình đã bị bỏ bùa.