Tình Kiếm

Chương 146: Chương 16




Nam Cung Phi Vân đứng nhìn bức họa treo trên tường đến xuất thần, ánh mắt tràn ngập nhu tình, người trong tranh chính là Giang Tiểu Nguyệt. Kỳ lạ ở chỗ, bức họa này đã bị ố vàng, chắc chắn tuổi của nó không nhỏ.
“Thiếu gia, Thiếu phu nhân muốn gặp ngài!” Âm thanh cung kính ngoài cửa truyền vào.
“Để nàng vào đi!” Nam Cung Phi Vân thản nhiên nói, mắt vẫn không rời bức họa.
Lát sau, Giang Tiểu Nguyệt một thân bạch y yêu kiều bước vào, khuôn mặt xinh xắn như hoa nở của nàng đã gầy đi không ít, mà sắc mặt cũng có chút tiều tụy, hai mắt vô thần.
“Ta đã nói như ngươi dặn, sao ngươi còn chưa trả đứa bé lại cho ta?” Giang Tiểu Nguyệt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Nam Cung Phi Vân hô lớn, giọng nói có chút phẫn nộ, nhưng phần nhiều là lo lắng không thôi.
“Nhìn xem, ngươi biết nàng là ai không?” Nam Cung Phi Vân tựa hồ không nghe thấy Giang Tiểu Nguyệt hỏi, vẫn đắm chìm trong bức họa giai nhân. Giang Tiểu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, bỗng nhiên cả kinh, nữ nhân ở trong tranh cực kỳ giống nàng, nhìn như cùng một khuôn tạo ra vậy.
“Ngươi, ngươi họa hình ta khi nào vậy?” Sắc mặt Giang Thanh Nguyệt mất tự nhiên, lời nói có vài phần kinh ngạc.
“Nàng đã chết, đã chết từ năm năm trước; đây là sau khi nàng chết ta tự mình vẽ ra bức họa này.” Nam Cung Phi Vân chậm rãi nói, ngữ khí vô cùng bình thản, không đau thương, cũng không có cảm tình.
“Bức, bức họa này không phải là ta sao?” Giang Tiểu Nguyệt cả kinh, cẩn thận xem xét lại, rốt cục phát hiện thiếu nữ trong ảnh và nàng có một chút khác biệt rất nhỏ.
“Ngươi có biết nàng vì sao chết không?” Nam Cung Phi Vân đột nhiên xoay người, hai đạo quang mang lăng lệ từ hai mắt quét qua người Giang Tiểu Nguyệt, ngữ khí đột nhiên âm trầm.
“Nàng, nàng chết thế nào đâu có liên quan gì tới ta? Ta chỉ muốn ngươi mau đưa đứa bé trả lại cho ta!” Giang Tiểu Nguyệt trong lòng giật thót một cái, không tự chủ được lùi về đằng sau; hít sâu một hơi, nàng mạnh giọng nói.
“Sáu năm trước, ta quen nàng, sau đó tình yêu của chúng ta chớm nở, đáng tiếc, đáng tiếc nàng lại di tình biệt luyến, phản bội ta. Ngày kỉ niệm một năm chúng ta quen nhau, chính tay ta đã giết nàng”. Giọng Nam Cung Phi Vân đã trở lại bình thường, nhạt giọng nói; đồng thời hắn quay đầu lại, tiếp tục nhìn thiếu nữ trong tranh. Nhưng, lời hắn nói khiến Giang Thanh Nguyệt nổi da gà, cả người run run.
“Ngươi, ngươi nói ngươi tự tay giết nàng?” Hai hàm răng Giang Tiểu Nguyệt va vào nhau, giọng nói cũng phát run.

“Ngươi không cảm thấy loại nữ nhân này đáng chết sao?” Nam Cung Phi Vân ngửa đầu cười một cách điên cồng, khuôn mặt anh tuấn cũng trở lên méo mó, tiếng cười kia bén nhọn như dao khiến người ta cảm thấy rét lạnh. Giang Tiểu Nguyệt cảm thấy áp lực ngày càng lớn, trong khoảng thời gian ngắn, nàng ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Sau một quãng thời gian, Nam Cung Phi Vân rốt cục cũng ngưng lại, khẽ xoay người, sắc mặt hắn cũng đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Giang Tiểu Nguyệt.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, bởi vì ngươi còn rất hữu dụng”. Nụ cười lại lộ ra trên khuôn mặt Nam Cung Phi Vân, mà Giang Tiểu Nguyệt lại cúi đầu, không dám nhìn lên.
“Chẳng qua, ngươi cũng đừng vọng tưởng, ta và ngươi tuy danh chính ngôn thuận là vợ chồng, hài tử của ngươi tất nhiên cũng là hài tử của Nam Cung Phi Vân ta, đứa bé ở chỗ ta sẽ rất an toàn, ta sẽ tìm người chăm sóc tốt cho nó”. Nam Cung Phi Vân tiếp tục nói, “Đương nhiên, nếu có một ngày ta không thích nó, ta sẽ đem nó trả cho ngươi”.
“Ngươi rốt cục muốn ta làm thế nào mới chịu đem đứa bé trả lại cho ta?” Đột nhiên, Giang Thanh Nguyệt ngẩng đầu hét to lên.
“Ta không muốn ngươi làm gì cả, về phần lúc nào mang đứa bé trả cho ngươi, thì phải chờ xem tâm tình của ta đã, ha ha”. Nam Cung Phi Vân cười to, đi ra ngoài, để lại Giang Thanh Nguyệt đang sũng lệ như một cô linh trong phòng.
Thiên Tinh Minh.
Hoa Nhược Hư, Hoa Ngọc Loan cùng chư nữ lúc này tâm tình đều rất khó chịu, Hoa Nhược Hư có một hài tử đang yêu như vậy, được chúng nữ vô cùng yêu mến, vậy mà đứa bé mất tích đã nhiều ngày, một chút tin tức cũng không có, có thể khiến các nàng không bực mình không?
“Nguyệt nhi tỷ tỷ sao lại như vậy? Phụ lòng tốt của chúng ta dành cho, bây giờ nàng một lời cũng không nói!” Tuyết Du Du bất mãn, bĩu môi nói. Hồng Nguyệt Nhi từ sau khi trở về chưa hề mở miệng.
“Nàng không chịu nói, chúng ta cũng không có biện pháp, cho dù giết nàng cũng vô dụng”. Hoa Ngọc Phượng khẽ thở dài nói, “Nếu ta đoán không sai, chuyện này có quen hệ tới chuyện Tuyết Nhu bị mất tích.
“Khả năng có người lợi dụng Tuyết Nhu để áp chế Nguyệt Nhi cùng Tâm Tĩnh cũng không biết chừng, chỉ không biết bảo bảo có phải do các nàng mang đi hay không? Nếu là như vậy, một khi bảo bảo không ở cùng một chỗ với Nguyệt Nhi, có thể sẽ đang ở cùng với Tâm Tĩnh, hoặc cũng có thể đã bị các nàng giao cho người khác”. Tây Môn Lâm trầm ngâm một chút rồi nói.
“Hoa lang, thiếp cảm thấy việc này do Tiên Cung làm, hoặc do Diệp Bất Nhị giở thủ đoạn. Mục đích của bọn họ muốn để cho chúng ta trở lên kinh hoảng, lợi dụng cơ hội này để tấn công vào Hoa gia chúng ta”. Giang Thanh Nguyệt nhíu mày.

“Có lẽ lần này ta đã tính sai”. Sắc mặt Hoa Ngọc Phượng khẽ đổi, u buồn nói, “Ta vốn tưởng đứa bé chắc chắn ở chung một chỗ với Tâm Tĩnh hoặc Nguyệt Nhi, khi ta để thủ ạh đi tìm cũng dặn dò như vậy, nhưng xem ra bảo bảo không hề ở cùng với các nàng; bảo bảo nhỏ như vậy lại không có đặc thù gì rất khó để phân biệt, cứ như vậy, rất dễ dàng để dấu đi bảo bảo”.
“Phượng nhi, tỷ cũng không nên tự trách”. Giọng Hoa Nhược Hư rất bình tĩnh, hắn nhẹ nhàng ôm thấy Hoa Ngọc Loan, khẽ vỗ về an ủi “Sư tỷ, cho dù là ai, mục đích cuối cùng của họ khi trộm đi bảo bảo là để đối phó đệ, bảo bảo chính là lợi thế của bọn họ, bởi vậy, trước khi bọn họ đưa ra điều kiện với chúng ta thì bảo bảo vẫn được an toàn, cho nên tỷ không nên lo lắng quá”.
“Sư đệ, đệ yên tâm, tỷ không sao đâu, chẳng qua đệ phải nhớ kỹ, đệ nhất định không được xảy ra chuyện gì, không nên tùy tiện đáp ứng yêu cầu của người khác, nếu bảo bảo không còn, tỷ còn có thể sinh cho đệ một bảo bảo khác, hiểu chưa?” Lời Hoa Ngọc Loan lúc này kiên định dị thường, cũng không giống như một người mẹ bình thường khi mất đi đứa con, mà nàng vẫn giữ được tỉnh táo, lại còn có thể an ủi ngược lại Hoa Nhược Hư.
“Ngọc Loan tỷ tỷ nói rất đúng, Hoa đại ca, vạn nhất…..vạn nhất bảo bảo gặp chuyện không may, Du Du cũng có thể sinh cho đại ca mà”. Tuyết Du Du nhẹ nhàng lên tiếng.
Nếu lúc bình thường nàng nói ra những lời này, khẳng định Hoa Phi Mộng sẽ trêu chọc nàng một hồi, nhưng lần này tịnh không có, mà vẫn nhìn Hoa Nhược Hư đầy ôn nhu, ý tứ nàng gửi gắm tất nhiên cũng như Du Du vậy.
Tròng mắt Hoa Nhược Hư hơi ướt, hắn nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn cố gắng khống chế tình cảm của mình, không để lộ ra ngoài.
Tây Môn Lâm trở lại phòng, Diệp Vũ Ảnh thấy nàng tiến vào, ánh mắt tựa hồ sáng người, vội vàng chạy lại.
“Sư tỷ, Hoa công tử đã tìm được đứa bé rồi sao?” Diệp Vũ Ảnh vội vàng hỏi.
“Vẫn chưa tìm được, chỉ tìm được Hồng Nguyệt Nhi, nhưng đáng tiếc nàng không nói một lời nào”. Tây Môn Lâm khẽ thở dài, mày ngài khẽ nhíu, lộ ra vài phần âu lo.
“Sao có thể như vậy? Những người này ngay cả một đứa bé cũng không buông tha sao?” Diệp Vũ Ảnh thì thào nói.
“Vũ Ảnh, cha muội gần đây có liên lạc gì với muội không?” Tây Môn Lâm nhìn thẳng vào Diệp Vũ Ảnh một lát, đột nhiên hỏi.

“Không có”. Thân thể mềm mại của Diệp Vũ Ảnh khẽ chấn động, vội vàng nói.
“Sư tỷ, tỷ nói là do cha muội làm ư?” Diệp Vũ Ảnh hỏi.
“Rất khó nói, chẳng qua cha muội hiềm nghi rất lớn”. Tây Môn Lâm trầm ngâm một chút, nói: “Vũ Ảnh, tỷ biết chỗ khó xử của muội, tỷ cũng không bắt buộc muội đi giúp Hoa Nhược Hư đối phó cha mình, chỉ là muội ngàn vạn lần không được giúp cha muội biết không?”
“Sư tỷ, muội biết, muội thật sự không hề gặp qua cha muội, cũng không biết ông ấy bây giờ đang ở đâu”. Diệp Vũ Ảnh cúi đầu, nhẹ nhàng nói, sắc mặt không được tự nhiên.
Tung Sơn, Thiếu Lâm Tự.
“Sư thúc, sư thúc, đại sự không tốt!” Vô Trần sáng sớm bị một đệ tử đánh thức.
“Có chuyện gì?” Vô Trần tuy tuổi còn trẻ, nhưng hắn là do Giác Viễn Thiền Sư dẫn tới, hơn nữa Hoa Nhược Hư cũng đã phân phó, hắn tạm thời chủ trì mọi sự vụ của Thiếu Lâm, cho nên sảy ra chuyện đệ tử tất nhiên sẽ đến tìm hắn.
Nguồn nước dùng hàng ngày của Thiếu Lâm Tự đã bị người hạ độc, nước ở thượng du cũng bị chặn lại, thực tế Thiếu Lâm Tự đã không còn nước dùng, Thiếu Lâm vốn tự cung tự cấp, dùng đồ ăn do chính mình trồng nên không cần lo lắng về cái ăn, bất quá, khu trồng rau cũng bị phá hỏng. Không ít đệ tử đã bị trúng độc, nhưng tựa hồ cũng không nguy hiểm đến tính mạng, đệ tử trúng độc chỉ mất đi năng lực động võ.
Vô Trần phái mấy đệ tử xuống núi, nhưng chỉ có một người quay về, mang theo tin tức không hay ho gì. Các yếu đạo xuống núi của Thiếu Lâm đều xuất hiện sát thủ. Tựa hồ là đối phương cố ý thả người này về để hắn truyền đạt tin tức, nên hắn vẫn còn sống, còn toàn bộ những người khác đều đã bỏ mình.
Thiếu Lâm Tự cơ hồ hoàn toàn bị phong tỏa, mọi người hoảng sợ.
“Sư thúc, tại sao chúng ta không nhờ Chưởng môn trợ giúp?” Rốt cục có đệ tử nhịn không được, liền hỏi.
“Được! Để bồ câu đưa tin tới Kim Lăng!” Vô Trần do dự hồi lâu, rốt cục đồng ý. Hắn kỳ thực biết rất rõ đây là một âm mưu, ý định của đối phương chính là muốn hắn cầu cứu Hoa Nhược Hư trợ giúp, nhưng hắn cũng không thể không trợ giúp để đối phương thực hiện được âm mưu này, bởi hắn không thể trơ mắt nhìn Thiếu Lâm bị hủy trong chốc lát.
Cùng lúc đó, Nga Mi, Vũ Đương, Thanh Thành đều gặp tai ương ngập đầu.
“Chủ thượng, tại sao chúng ta không đối phó Hoa Sơn?” Tại một tầng hầm âm u, một người vận đồ đen dáng vẻ gầy nhỏ khom người đứng phía sau Diệp Bất Nhị.

“Chúng ta không có nhiều nhân thủ như vậy, huống chi, với tính cách của Hoa Thiên Vân, hắn sẽ không cầu cứu Hoa Nhược Hư trợ giúp”. Diệp Bất Nhị thản nhiên nói.
“Chủ thượng, theo tin tức chúng ta thu được, dường như Hàm Tuyết không hề nói năng mà đã rời khỏi Hoa Nhược Hư, tại sao chúng ta không trực tiếp đối phó Hoa Nhược Hư?” Người vận đồ đen có chút mê hoặc không hiểu.
“Độc cũng không phải là vạn năng, bản thân Hoa Nhược Hư tựa hồ cũng không sợ hãi độc dược, hơn nữa ta có cảm giác, thế lực của Hoa Nhược Hư tại Kim Lăng không đơn giản như thể hiện bề ngoài, chắc chắn còn bảy phần của tảng băng chìm ở phía dưới. Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, làm như vậy không phải là hành động sáng suốt. Nhưng, nếu để Hoa Nhược Hư chia thủ hạ của hắn làm năm, cùng một lúc đi viện trợ bốn đại môn phái, không chỉ tước nhược thế lực của Hoa Nhược Hư, hơn nữa một phần lớn thực lực của hắn sẽ bại lộ”. Diệp Bất Nhị trầm ngâm một chút, nói “Thật ra còn có một nguyên nhân rất quan trọng, tiểu nha đầu Hàm Tuyết đó đã thật sự đi chưa ta còn không dám khẳng định, nhưng Vũ Ảnh lại đang ở cùng Hoa Nhược Hư, một khi Thiên Tinh Minh có người trúng độc, nha đầu chết tiệt kia nhất định sẽ giúp bọn hắn giải độc”.
“Lời cuối vừa dứt, sắc mặt Diệp Bất Nhị trở nên phẫn nộ, không nghĩ tới chính đứa con gái bảo bối của hắn lại không chịu giúp hắn.
“Chủ thượng, khi Hoa Nhược Hư nhận được tin tức từ bốn địa môn phái, chúng ta nên làm thế nào?” Người vận đồ đen tiếp tục hỏi.
“Một số người nghĩ lông cánh đã đủ, có thể bay cao, vậy chúng ta tiện tay sẽ giải quyết luôn bọn họ!” Diệp Bất Nhị chậm rãi nói, ánh mắt trở lên lãnh khốc.
Hoa Nhược Hư xuất hiện trong phòng Hoa Thiên Tinh, nhưng nàng lại đang chơi đùa cùng đầu tuyết điêu kia, từ lần trước khi nàng nhìn thấy đầu tuyết điêu này liền nằng nặc đòi bằng được, Hoa Nhược Hư mặc dù cảm thấy không được hay cho lắm, dù sao đầu tuyết điêu này cũng không phải của hắn, nhưng vẫn đành ‘ngoan ngoãn’ để đầu tuyết điêu này lại chỗ Hoa Thiên Tinh.
“Tỷ tỷ”. Hoa Nhược Hư âm thầm cười khổ, chẳng biết từ khi nào mà địa vị của hắn lại thấp hơn cả đầu tuyết điêu này, hắn đã tới được một lúc nhưng dường như Hoa Thiên Tinh vẫn không thấy hắn.
“Đệ đệ, đệ không định nói tỷ tỷ đối xử không tốt với đệ đấy chứ, nếu đệ có thể giống tiểu tuyết mỗi ngày đều ở cùng tỷ tỷ, thì tỷ tỷ sẽ đối xử với đệ đệ tối như với tiểu tuyết”. Hoa Thiên Tinh hì hì cười nói, thả tiểu tuyết ra, nàng bay nhanh tới bên người Hoa Nhược Hư, ôm chầm lấy cổ hắn. Hoa Nhược Hư có cảm giác dường như Hoa Thiên Tinh đã đem hắn trở thành một sủng vật hình người của nàng, nàng ôm hắn mà cứ như ôm tuyết điêu vậy!
“Hừ, tỷ tỷ không để ý tới đệ đâu, người ta ôm đệ đệ, đệ đệ còn không cảm kích!” Hoa Thiên Tinh miệng lưỡi quỷ quyệt, buông hai tay đang bá cổ Hoa Nhược Hư ra, lại ôm lấy đầu tuyết điêu vừa bay tới trước mặt. Lúc này Hoa Nhược Hư mới lại nhớ, Hoa Thiên Tinh đúng là đọc được ý nghĩ trong đầu của hắn.
“Tỷ tỷ, đệ có việc muốn nhờ tỷ hỗ trợ”. Hoa Nhược Hư tiến thêm hai bước, chủ động ôm lấy Hoa Thiên Tinh, thân thể của nàng vẫn vô cùng nhẹ nhàng, mềm mại như không xương vậy.
“Tỷ tỷ đã nói qua, đệ đệ lúc nào cũng có thể điều động đệ tử Tình Lâu, không cần hỏi qua tỷ tỷ”. Hoa Thiên Tinh ấn nhẹ lên trán hắn một cái, khúc khích cười.
Quyển 10