Tình Kiếm

Chương 162: Chương 16




Khi Hoa Nhược Hư đem Tôn Vân Nhạn từ trong bồn nước ôm ra, Tôn Vân Nhạn tựa hồ hoàn toàn ngây người ra, nàng không phản kháng, cũng không chống cự, hoàn toàn như một con rối gỗ mặc cho hắn bài bố.
Khi hắn ôm nàng đặt lên trên giường, nàng rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Ngươi có biết ta tên là gì không?" Tôn Vân Nhạn đột nhiên hỏi một vấn đề nghe ra tự hồ rất ngu ngốc.
"Nàng tên là Tôn Vân Nhạn" Hoa Nhược Hư tựa hồ hơi ngẩn ra, chẳng qua rất nhanh trả lời nàng, rồi sau đó hắn đã hôn lên ngực của nàng.
Tôn Vân Nhạn trên mặt tựa hồ lộ ra vẻ tươi cười, dần dần bắt đầu đáp lại Hoa Nhược Hư, chủ động nghênh đón sự ôn nhu chinh phạt của hắn.
Khi Hoa Nhược Hư tỉnh giác, thì đã trưa. Tôn Vân Nhạn cũng không ở trong phòng, Hoa Nhược Hư mặc đồ rời giường, ra khỏi phòng ngủ, chậm rãi ra ngoài cửa lớn. Lúc này, hắn mới phát hiện nơi này cũng không tệ, ngoài cửa có mấy thân đại thụ, còn có một số hoa cỏ không rõ tên, không khí tươi mát, hít sâu vào một hơi, nhất thời cảm giác thần thanh khí sảng, vui vẻ thoải mái.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ, Hoa Nhược Hư xoay người nhìn lại thì thấy Tôn Vân Nhạn đang đi đến.
"Ta có nấu cho ngươi một chén canh, ngươi uống trước đi" Tôn Vân Nhạn trên mặt tựa hồ có vài phần sáng láng, chẳng qua trừ cái đó ra thì cũng không có gì đặc biệt khác, tựa hồ đối với chuyện tối hôm qua như là không có để ý tới.
Hoa Nhược Hư gật đầu, đi theo nàng vào trong.
"Tối hôm qua….." Hoa Nhược Hư mở miệng muốn nói cái gì đó.
"Tối hôm qua ngươi uống rượu, cho nên ta đưa ngươi về đây" Tôn Vân Nhạn vội vàng tiếp lời, thần sắc có chút bối rối.
"Ý ta nói là chuyện phát sinh giữa chúng ta tối hôm qua" Hoa Nhược Hư cũng không muốn bị nàng chuyển đề tài.
"Tối hôm qua không có gì phát sinh, ngươi uống rượu rồi ngủ cho tới tận bây giờ" Tôn Vân Nhạn sắc mặt khẽ đỏ lên, cúi đầu nhẹ nhàng nói.
"Nàng tối hôm qua tối hôm qua còn hỏi ta có biết nàng là ai hay không, nàng hẳn là biết lúc đó ta đã tỉnh, còn muốn gạt ta làm gì" Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ thở dài.
"Ngươi tối hôm qua quả thật là đã uống rượu, cho nên mới như vậy" Tôn Vân Nhạn thấp giọng giải thích.
"Được rồi, ta không tranh luận cùng nàng, ta đã ra ngoài khá lâu rồi, chúng ta cũng nên trở về" Hoa Nhược Hư ngẫm lại rồi nói.

"Ta, ta không đi, ngươi mau trở về đi" Tôn Vân Nhạn ấp úng nói.
"Đừng quên Đại Nhi đã bảo nàng phải đi theo ta" Hoa Nhược Hư không có biện pháp, liền xuất ra chiêu này, quả nhiên Tôn Vân Nhạn lúc này liền ngoan ngoãn thành thành thật thật cùng hắn về lại Hoa phủ.
Vừa mới đi vào Hoa phủ, liền đụng phải một làm cho hắn cảm thấy xấu hổ, chính là Phương Hiệp. Thật ra hôm trước Tôn Vân Nhạn ở tại Hoa phủ, Phương Hiệp cũng đã biết, chỉ có điều lại có chút sợ hãi khi nhìn thấy Tôn Vân Nhạn, bởi vậy hắn luôn tránh né nàng, mà Tôn Vân Nhạn lại càng cầu còn không được, nàng cũng có chút sợ hãi khi thấy ánh mắt nóng bỏng si mê kia của Phương Hiệp, tự nhiên tránh xa tối đa đến mức có thể.
"Hoa huynh, Uyển Nhi cô nương đang chờ huynh" Phương Hiệp khi thấy Tôn Vân Nhạn rõ ràng có chút kích động, chẳng qua rất nhanh đã khống chế được cảm tình của bản thân, sau đó nói với Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư trong lòng mơ hồ có chút áy náy, hắn rõ ràng biết Phương Hiệp có cảm tình với Tôn Vân Nhạn, lại vẫn chiếm lấy Tôn Vân Nhạn, tuy lần đầu tiên là bởi vì tình thế bắt buộc, nhưng tối hôm qua lại hoàn toàn là do hắn chủ động muốn Tôn Vân Nhạn.
"Dù sao Tôn Vân Nhạn cũng không thích Phương Hiệp, nên nàng cũng không tính là vợ bạn" Hoa Nhược Hư thầm nghĩ, hắn cũng chỉ có thể tự an ủi như vậy.
"Ta đáp ứng yêu cầu của ngươi" Triệu Uyển Nhi khi nói ra những lời này, rõ ràng có thể cảm giác được sự khó khăn của nàng.
Hoa Nhược Hư mỉm cười, hắn sớm đã biết Triệu Uyển Nhi nhất định sẽ đáp ứng. Chẳng qua những người khác của Hoa phủ khi nghe được cũng có chút khó hiểu, bởi vì các nàng không biết yêu cầu theo như lời Triệu Uyển Nhi nói rốt cuộc là cái gì, ngay cả Hoa Ngọc Phượng cũng không biết, chỉhấy nàng dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Hoa Nhược Hư.
"Ngươi khi nào thì lấy ta?" Triệu Uyển Nhi hỏi tiếp, vừa dứt lời thì hơn mười cặp mắt ở đại sảnh đều nhất tề nhìn về phía Hoa Nhược Hư.
"Cô cứ về trước đi, ta nhất định sẽ nhanh chóng an bài" Hoa Nhược Hư nói xong những lời này liền vội vàng rời khỏi đại sảnh, hắn thật sự có chút chịu không nổi ánh mắt của các nàng.
Khi Hoa Ngọc Phượng rốt cuộc hiểu được chân tướng của sự tình, chỉói một câu với Hoa Nhược Hư: "Đệ làm như vậy, người chịu thương tổn cuối cùng cũng chỉ là bản thân mình".
"Ta đã quyết định làm như vậy" Lần này Hoa Nhược Hư cũng quyết tâm, ngay cả Hoa Ngọc Phượng cũng không thể làm cho hắn quay đầu lại.
"Tiểu tuYết, muội lần trước vì cái gì mà phải đi?" Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm lấy Hàm Tuyết, thấp giọng hỏi. Từ khi mọi người biết Hoa Nhược Hư muốn lấy Triệu Uyển Nhi, cơ hồ đều kinh ngạc đến ngậm miệng lại không được, Hoa Nhược Hư cũng có chút không dám gặp các nàng, vì thế liền ở cùng với nha đầu ngốc Hàm Tuyết này, lúc này mới thấy được Hàm Tuyết thật là tốt, vì nàng cái gì cũng không hỏi, chỉ cần Hoa Nhược Hư ở cùng là vui rồi.
"Thiếu gia, không hỏi có được không, người ta sẽ không đi nữa mà" Hàm Tuyết làm nũng không muốn nói, Hoa Nhược Hư cũng đành phải không bắt buộc nàng ta nói.
"Tiểu Tuyết, tỷ tỷ khi nào thì đi?" Hoa Nhược Hư lại nghĩ tới Hoa Thiên Tinh, hắn sau khi trở về thì không thấy nàng nữa, khẳng định là không lưu lại nơi này" Thiên Tinh tỷ tỷ đưa muội về tới là đi, thiếu gia, người nói cũng kỳ quái, tuyết điêu kia của Thiên Tinh tỷ tỷ cũng gọi là Tiểu Tuyết" Hàm Tuyết ríu rít nói không ngừng, Hoa Nhược Hư đột nhiên trong lòng chợt lạnh lẽo, bởi vì Hàm Tuyết nhắc nhở làm cho hắn nhớ tới nữ nhân đáng giận Âu Dương Băng Nhi kia.
"Tiểu Tuyết, ta đi ra ngoài một chút, nàng qua với tiểu thư đi" Hoa Nhược Hư buông Hàm Tuyết ra, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

"Thiếu gia, người đi đâu dẫn Tiểu Tuyết đi với" Hàm Tuyết rất không tình nguyện nói, vẫn không muốn rời hắn.
Chẳng qua Hoa Nhược Hư đang chuẩn bị đi tìm Triệu Uyển Nhi, làm sao có thể dẫn Hàm Tuyết đi theo? Cuối cùng Hàm Tuyết cũng không có biện pháp, đành phải ủy khuất chạy đi tìm Hoa Ngọc Phượng.
"Hoa công tử, người đã đến" Hoa Nhược Hư vừa vào cửa, phát hiện ra hắn trước tiên là Cung Nhã Thiến, Âu Dương Băng Nhi vẫn mang khăn che mặt, đứng ở bên cạnh Cung Nhã Thiến, mà Triệu Uyển Nhi thì không thấy đâu.
"Thế nào? Có phải là hối hận ngày hôm qua đã giả bộ thanh cao?" Âu Dương Băng Nhi cười khẩy nói.
"Ta đến tìm Uyển Nhi" Hoa Nhược Hư thản nhiên nói, tuy trong lòng hận không thể xáng cho Âu Dương Băng Nhi một cái tát tai, chẳng qua trên mặt vẫn không chút biểu hiện. Chẳng qua xem ra, Âu Dương Băng Nhi cùng Cung Nhã Thiến thực không biết giao dịch giữa hắn và Triệu Uyển Nhi.
"Sư thúc ở trong phòng, Hoa công tử tìm người có việc gì sao?" Cung Nhã Thiến hơi ngẩn ra hỏi.
"Không có gì, ta đến chính là cùng nàng thương lượng chuyện hôn sự" Hoa Nhược Hư mỉm cười nói.
"Hoa công tử, người, người nói cái gì? Hôn sự giữa người cùng sư thúc?" Cung Nhã Thiến chấn động, giọng nói đã bắt đầu lắp bắp.
"Uyển Nhi không nói với Cung chủ sao chứ? Ta cũng sắp cùng nàng ta thành thân" Hoa Nhược Hư bộ dáng kinh ngạc.
"Hoa Nhược Hư, ngươi, ngươi lại….." Âu Dương Băng Nhi tức giận chỉ tay vào hắn.
"Ta đã sớm nói, cô không cần tự tác đa tình, ta căn bản là không muốn cô, thế nào? Hiện tại đã tin chưa? Ồ đúng rồi, cô về sau có phải là nên gọi ta một tiếng sư thúc công không?" Hoa Nhược Hư giọng điệu hiển nhiên hàm chứa ý châm chọc trong đó.
"Hoa Nhược Hư, ngươi vô sỉ hạ lưu!" Âu Dương Băng Nhi phẫn nộ nói.
"Cô muốn nói gì thì nói, tóm lại một khi ta cùng Uyển Nhi chính thức thành thân, cô hãy ngoan ngoãn gọi ta là sư thúc công" Hoa Nhược Hư trong lòng khoan khoái, lại thấy Âu Dương Băng Nhi hiện tại căm tức như vậy, hắn cảm thấy thực vui vẻ, có cảm giác tiêu trừ được sự bực tức trong bụng.
"Hoa công tử, ta đối với người thực thất vọng!" Cung Nhã Thiến nhẹ nhàng thở dài một tiếng, kéo Âu Dương Băng Nhi xoay người rời đi.
"Đi với ta!" Một thanh âm u buồn vang lên, Triệu Uyển Nhi xuất hiện ở tại cửa.

Triệu Uyển Nhi ngồi ở trước gương, chậm rãi chải tóc. Hoa Nhược Hư ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn nàng đang cẩn thận trang điểm.
"Nàng đã có người trong lòng?" Hoa Nhược Hư đột nhiên hỏi, bởi vì hắn phát hiện Triệu Uyển Nhi không yên lòng, không biết đang nghĩ đến cái gì.
"Ta mười tám tuổi đã rời Thần cung, sau đó đến nay cũng chỉ ở cùng với nữ, ta lớn lên như vậy, còn chưa gặp qua bao nhiêu nam nhân, làm sao mà có người trong lòng gì chứ" Triệu Uyển Nhi ảm đạm cười nói.
"Nàng vì sao mà rời Thần cung?" Hoa Nhược Hư bắt đầu đối với cô gái này đã có chút tò mò.
"Sư tỷ một lòng muốn chinh phục võ lâm, ta lại không thích cuộc sống như vậy, ta khuyên tỷ buông tha nhưng đáng tiếc sư tỷ cũng không nghe ta" Triệu Uyển Nhi âm u nói, "Nếu sư tỷ lúc trước nghe lời ta khuyên bảo, thì cũng sẽ không rơi vào kết cuộc như hiện nay".
"Một khi nàng đã không thích cuộc sống như vậy, vậy tại sao nàng bây giờ lại phải xuất hiện?" Hoa Nhược Hư lại hỏi.
"Ta không muốn giết người, cũng không muốn cùng người khác phân cao thấp gì đó, cho dù bọn họ hủy diệt Thần cung, ta cũng sẽ không trách họ, chẳng qua bọn họ không nên giết sư tỷ" Triệu Uyển Nhi quay mặt lại, Hoa Nhược Hư khẽ rung động, nàng trang điểm xong có vẻ kiều diễm dị thường, so với Cung Nhã Thiến cùng Âu Dương Băng Nhi cũng không chút thua kém, chỉ là trên người nàng mang theo khí chất tang thương, càng làm cho người ta thêm động tâm.
"Ngươi muốn quang minh chính đại lấy ta hay là muốn ta làm tình nhân bí mật của ngươi?" Triệu Uyển Nhi tựa hồ thấy vẻ say mê trong mắt của Hoa Nhược Hư, nhẹ nhàng hỏi.
"Nàng thích loại nào hơn?" Hoa Nhược Hư hỏi ngược lại.
"Ta không sao cả, ngươi muốn thế nào cũng được" Triệu Uyển Nhi lại quay mặt đi, nhìn vào gương tiếp tục trang điểm.
"Nàng có phải là rất không tình nguyện?" Hoa Nhược Hư đứng lên, đi đến sau lưng của nàng.
"Ta cam tâm tình nguyện" Triệu Uyển Nhi lạnh nhạt nói.
"Nàng một chút cũng không quý trọng bản than mình sao? Chẳng lẽ tùy tiện có người nói nguyện ý giúp nàng báo thù, nàng liền gả cho hắn?" Hoa Nhược Hư đột nhiên có cảm giác khó chịu.
"Có người nguyện ý lấy ta, người nên cao hứng là ta mới đúng, càng huống chi, người lấy ta tự nhiên sẽ giúp ta chiếu cố Thần cung, ta cũng không có hại gì" Triệu Uyển Nhi trên mặt lại lộ ra nụ cười.
"Nàng không sợ ta sau khi cưới nàng liền đổi ý sao?" Hoa Nhược Hư hỏi, hắn cũng không rõ, vì cái gì mà trước mặt nữ nhân này hắn luôn cảm thấy bị động.
"Ngươi hiện suy nghĩ đổi ý đã không kịp rồi," Triệu Uyển Nhi ung dung nói, "Ta giết người khác có lẽ khó, bất quá giết trượng phu của ta, khẳng định là việc dễ dàng".
Hoa Nhược Hư cảm thấy buồn bực, hiện tại bộ dáng của Triệu Uyển Nhi xem thế nào cũng không giống như bị bắt đáp ứng điều kiện của hắn, ngược lại xem ra lại như là hắn bị bắt vậy.
"Thế nào? Hiện đã hối hận?" Triệu Uyển Nhi đứng lên, xoay người đối mặt với Hoa Nhược Hư, giọng điệu mang theo vài phần chọc tức.

"Ta hối hận cái gì? Ta hiện tại muốn lập tức lấy nàng!" Hoa Nhược Hư nói, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, hung hăng ôm lấy Triệu Uyển Nhi, hôn lên đôi môi anh đào của nàng ta.
Triệu Uyển Nhi thân thể mềm mại khẽ run rẩy một chút, cũng không có phản kháng, mặc cho Hoa Nhược Hư tùy ý hôn nàng, cũng mặc cho hai tay của hắn tùy ý di chuyển trên người của nàng, chỉ là hô hấp dần dần trở nên có chút dồn dập hẳn lên.
Triệu Uyển Nhi môi thực mềm mại, lịa thoáng có chút lạnh như băng, Hoa Nhược Hư ban đầu chỉ muốn trả thù làm khó nàng ta, chẳng qua dần dần lại có chút không đành lòng, hai tay ở trên người nàng nhẹ nhàng ma sát, mang lại cho hắn một loại cảm giác khác thường.
"Hôm nay ta buông tha cho cô" Hoa Nhược Hư rốt cuộc cũng buông nàng ra, trong mắt có một ít tình cảm phức tạp, "Ta sẽ công khai lấy nàng, nàng cứ yên tâm!"
"Nhanh như vậy đã thật tình thích ta sao?" Triệu Uyển Nhi sửa sang lại y phục có chút xộc xệch, rất bình tĩnh hỏi.
"Cung Nhã Thiến cùng Âu Dương Băng Nhi không đáng để nàng làm như vậy!" Hoa Nhược Hư nói.
"Mỗi cá nhân đều có thứ mà bản thân hắn theo đuổi, cũng chính là ý tưởng của hắn, có lẽ ngươi cho rằng không đáng giá, nhưng ta lại cho rằng rất đáng" Triệu Uyển Nhi tâm bình khí hòa nhìn Hoa Nhược Hư, tạm dừng một chút lại nói, "Nếu ngươi thực có một chút cảm tình với ta, ta thực không hy vọng ngươi gióng trống khua chiêng mà cưới ta".
"Nàng quả thực có bệnh mà!" Hoa Nhược Hư hung hăng liếc mắt nàng ta.
"Hơn mười năm trước, khi ta rời Thần cung, sư tỷ cũng đã nói vói ta như vậy" Triệu Uyển Nhi buồn buồn nói.
"Nàng!" Hoa Nhược Hư muốn phát hỏa, lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Nàng vì bọn họ mà gả cho một người trước giờ chưa từng có liên quan, mà bọn họ hiện tại căn bản đối với nàng không nghe không hỏi, nàng thấy đáng giá hay sao chứ?" Hoa Nhược Hư cũng nhịn không được nói.
"Là ta phân phó bọn họ đừng quản" Triệu Uyển Nhi lại bắt đầu trang điểm, lúc nãy phí công trang điểm vừa rồi đã bị Hoa Nhược Hư phá hư.
"Nàng đã rất xinh đẹp, còn cần gì trang điểm?" Hoa Nhược Hư bực bội nói.
"Hôm nay ta là tân nương tử, nữ nhân cả đời chỉ có một lần, ta đương nhiên là muốn trang điểm cho thật xinh đẹp mới được" Triệu Uyển Nhi rất tự nhiên nói.
"Ta có nói hôm nay sẽ cưới nàng sao?" Hoa Nhược Hư tức giận nói.
"Ta đã quyết định đêm nay sẽ gả cho chàng" Triệu Uyển Nhi nhẹ nhàng nói, "Có một số việc, ta phải nhanh một chút nói cho chàng, chẳng qua phải chờ ta gả cho chàng rồi thì mới có thể nói"
Quyển 11