Tình Kiếm

Chương 81: Chương 15




Vất vả lắm mới thoát khỏi Cung Nhã Thiến, Hoa Nhược Hư trút ra một hơi thở phào rồi ngừng lại. Việc có thể tách khỏi Cung Nhã Thiến không phải vì cước lực của hắn mau lẹ hơn nàng mà là nhờ vào cái bọn người trong giang hồ cách đây hơn một tháng đã đuổi giết Hoa Nhược Hư, chính bọn chúng đã tôi luyện cho hắn cái năng lực chống theo dõi.
Bất quá Hoa Nhược Hư cũng phải trả một cái giá không nhỏ, hắn phát hiện ra hiện giờ mình không biết ở nơi đâu. Hắn chỉ lo toàn tâm toàn ý thoát khỏi Cung Nhã Thiến, nơi càng hẻo lánh hắn càng thích vào, chỗ càng rậm rạp hắn càng muốn vô, kết quả là hiện giờ hắn đã lủi vào một cánh rừng dày đặc, bên trong lạnh lẽo tăm tối đến mức không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
“Sư tỷ, Đại Nhi, hình như chúng ta lạc đường rồi!” Hoa Nhược Hư rốt cuộc cũng không thể không xấu hổ nói ra vấn đề này.
“Cô ta chẳng phải không việc gì hay sao? Ngươi cần gì phải lo cho cô ta chứ?” Hoa Ngọc Loan cuối cùng cũng phát tiết, nàng vốn nghĩ Tô Đại Nhi quả thật thụ trọng thương, nào ngờ lúc sau Tô Đại Nhi thiếu chút nữa đã dùng tiếng đàn một mẻ bắt sạch liên minh Thất phái tứ gia. Trong lòng nàng không khỏi dâng lên một loại cảm giác bị lừa gạt.
“Sư tỷ, Đại Nhi nàng….. “ Hoa Nhược Hư vội vã giải thích, tuy nhiên ngay lập tức phát hiện ra chính mình cũng không thể nói tiếp.
Tô Đại Nhi lại nhẹ nhàng nhảy ra từ lòng hắn, nét mặt tràn ngập ý cười, tha thiết nhìn Hoa Nhược Hư, căn bản là không có dấu hiệu nào tỏ vẻ bị thương cả.
“Đại Nhi, nàng….. Nàng thật sự không sao cả ư?” Hoa Nhược Hư trong lòng không ngừng kêu khổ, hắn làm sao ngờ rằng Đại Nhi lại gạt hắn thêm một phen nữa chứ.
“Ngươi bây giờ đi với ta, không được ngó ngàng đến cô ta nữa!” Đôi mắt Hoa Ngọc Loan như tóe lửa trừng trừng nhìn Hoa Nhược Hư nói: “Cô ta có thể tự chăm sóc tốt cho mình rồi!”
“Nhược Hư ca ca!” Tô Đại Nhi yêu kiều gọi hắn một tiếng, trong ánh mắt dường như còn mang theo một tia khẩn cầu.
Hoa Nhược Hư nhìn Hoa Ngọc Loan, lại nhìn Tô Đại Nhi, trong lòng vẫn trù trừ chưa quyết định được.
“Ngươi nhất định muốn dẫn theo cô ta phải không? Được lắm, ngươi không đi thì ta đi!” Gương mặt phấn của Hoa Ngọc Loan trở nên tái nhợt, sau đó lại hóa ra đỏ bừng, căm hận nghiến răng xoay người trở lại, tung người hướng ra mặt ngoài cánh rừng đi mất.
“Sư tỷ!” Hoa Nhược Hư trong lòng quýnh lên, thân người khẽ chuyển động định đuổi theo.
“Nhược Hư ca ca, huynh nỡ bỏ mặc Đại Nhi không lo hay sao?” Bên tai bất chợt vọng đến tiếng thút thít của Tô Đại Nhi, Hoa Nhược Hư không khỏi có chút do dự, nhưng cũng chính vào lúc hắn chần chừ này, Hoa Ngọc Loan đã bỏ đi chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa.
“Hộc” Đôi môi anh đào của Tô Đại Nhi hé mở, phun ra một ngụm máu tươi, khóe miệng rỉ ra một dòng máu đỏ sẫm, thân thể yếu đuối liêu xiêu muốn ngã.
“Đại Nhi, nàng làm sao vậy?” Hoa Nhược Hư chấn động, vội phi thân đến ôm nàng vào lòng, cuống quýt hỏi, cử chỉ và lời nói tỏ vẻ vô cùng lo lắng.

“Nhược Hư ca ca, Đại Nhi….. Đại Nhi không sao mà...” Thanh âm Tô Đại Nhi có chút yếu ớt, sắc mặt vốn hồng nhuận đã trở nên tái nhợt.
“Đại Nhi, ta giúp nàng chữa thương!” Hoa Nhược Hư chụp lấy cánh tay trắng nõn của nàng, chuẩn bị xem xét thương thế. Nhìn vào tình cảnh của nàng lúc này, Hoa Nhược Hư có ngốc đi nữa cũng biết thương thế của nàng không hề nhẹ.
“Không cần đâu, Nhược Hư ca ca, lúc này không thể được.” Tô Đại Nhi vội vàng cản hắn lại. “Nơi này không an toàn, cẩn thận có người ám toán.”
“Đại Nhi nàng an tâm, đừng lo lắng gì cả!” Hoa Nhược Hư an ủi nàng, cũng bởi nội lực của hắn tu luyện theo phương pháp đặc biệt nên không giống như người bình thường trong võ lâm, khi chữa thương cho người khác sẽ khiến bản thân mình lâm vào trạng thái không thể phòng bị.
Chỉ là đối với việc chữa thương này Hoa Nhược Hư lại chưa từng thực hành qua, lúc trước Hoa Thiên Tinh cũng chẳng dạy cho hắn chữa thương cho người khác phải như thế nào. Hắn có thể tự chữa trị cho mình thứ nhất là nhờ vào thể chất riêng biệt, thứ hai là nhờ vào công hiệu đặc thù của Tình Kiếm, có điều mấy thứ này chỉ hữu dụng với bản thân hắn, còn đối với người khác lại chẳng có tác dụng gì.
Hoa Nhược Hư đem chân khí truyền vào cơ thể của Tô Đại Nhi, chân khí dựa theo con đường hắn ngày thường luyện công mà hành tẩu.
“Ôi!” Tô Đại Nhi phát ra một tiếng rên thống khổ, lại mở miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Đại Nhi, nàng không sao chứ?” Hoa Nhược Hư vội vã thu hồi chân khí trở về, trong lòng vừa xót vừa hận. Hắn xót cho Tô Đại Nhi, lại hận bản thân mình vô dụng.
“Nhược Hư ca ca, ta không sao, tự ta có thể chữa trị mà.” Tô Đại Nhi cố nở một nụ cười gượng, trên mặt toát ra vài nét thống khổ, giọng nói thì thào.
Hoa Nhược Hư trong lòng chua xót vô cùng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng ghì chặt vào lòng.
“Nhược Hư ca ca, huynh đừng trách ta cố ý gạt huynh, lại chọc cho Ngọc Loan tỷ tỷ tức giận bỏ đi nha.” Tô Đại Nhi trong lòng hắn thỏ thẻ nói. “Đại Nhi chỉ cần có Nhược Hư ca ca bảo vệ mà thôi.”
“Đại Nhi, ta sẽ không trách nàng đâu.” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng đáp, cõi lòng lại cấp tốc xoay chuyển, lo lắng làm thế nào để rời khỏi nơi này.
Tô Đại Nhi lẳng lặng nằm yên trong lòng Hoa Nhược Hư, đôi mắt khép hờ, hàng mi dài như phủ kín đi ánh nhìn mỹ lệ.Trong rừng rậm dường như có thêm một làn hơi ấm áp len vào, gương mặt Tô Đại Nhi dần dần lộ ra một nét cười, là nụ cười của hạnh phúc.
Ôm thân thể mềm mại như không xương của Tô Đại Nhi, Hoa Nhược Hư chậm chậm cất từng bước chân, hắn quyết định trước tiên cứ ra khỏi cánh rừng này, chỉ có ra ngoài mới có thể nhận đúng hướng đi cũng như tìm được đường trở về.

“Hoa công tử, mới đó mà chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.” Một giọng nói lạnh lùng nhưng cũng thật dễ nghe truyền vào tai Hoa Nhược Hư đúng lúc hắn còn chưa kịp cao hứng khi vừa rời khỏi khu rừng.
Hoa Nhược Hư ngẩng đầu nhìn lên, phía trước là một bạch y nữ tử đang đứng, vẫn là lụa trắng che mặt, nhưng đôi mắt kia của nàng lại khiến hắn không thể qiên được. Bất quá, hắn cũng không biết nàng là ai, chỉ biết lúc trước Du Du gọi nàng ta là thánh nữ, mà hiện tại hắn cũng chỉ có thể xác định rằng, nàng chính là thánh nữ của Thần cung.
“Chẳng biết cô nương có điều chi chỉ giáo?” Hoa Nhược Hư một mặt điềm nhiên hỏi, mặt khác lén lút quan sát địa thế xung quanh, lại phát hiện hóa ra sau khi rời khỏi cánh rừng lại đi đến một vùng vách núi phụ cận, mây mù vờn quanh trên các vách đá che phủ cả ánh thái dương chói lọi.
“Hoa công tử là người thông minh, không cần ta phải nói rõ ra làm gì!” Thần cung thánh nữ lạnh lùng nói, đôi mắt sâu không thấy đáy kia đột nhiên phát ra một luồng sát ý nồng đậm.
“Cô nương đã nói như thế, tại hạ cũng xin nói thẳng, nếu muốn làm tổn thương Đại Nhi, trước tiên phải qua được ải của tại hạ đã.” Hoa Nhược Hư hít vào một hơi thật sâu, tay trái siết chặt, tay phải nắm lấy Tình Kiếm.
***
“Đại trưởng lão, nơi này cứ để cho thuộc hạ chống đỡ!” Nam Cung Hiên Viên nghe thấy lời này không khỏi thở phào một hơi, rốt cuộc cũng có thể tách khỏi hai lão gia hỏa của Thần cung này rồi.
Tại nơi khác, Bách Lý Hồ vẫn chưa thể đánh bại được Nam Cung Phi Vân, hai người trước sau vẫn quấn lấy nhau một chỗ. Trong lòng Bách Lý Hồ ngày càng sốt sắng, còn Nam Cung Phi Vân thì lại tỏ ra dáng điệu bận bịu vẫn ung dung.
***
Hoa Ngọc Loan mang theo đầy bụng ủy khuất rời khỏi Hoa Nhược Hư, lòng thầm mong hắn có thể đuổi theo nàng, dù là dẫn theo Tô Đại Nhi đuổi theo nàng cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng mà giờ đây nàng đã hoàn toàn cảm thấy thất vọng.
Bất chợt trong lòng nàng nổi lên một loại dự cảm không may, bước chân thình lình dừng lại, nàng xoay người trở lại con đường vừa đi, tức tốc quay về.
***
Hoa Nhược Hư đã thua rồi, thua một cách thê thảm. Hắn ôm Tô Đại Nhi ngã ngồi trên đất, cách đó mấy trượng, Thần cung thánh nữ đang lạnh lùng đưa mắt dõi nhìn, bên trong ánh mắt ấy mang chút giễu cợt. Cùng lúc, tại giữa trường đấu lại xuất hiện thêm một cung trang thiếu nữ nữa, chính là cung chủ Thần cung – Cung Nhã Thiến.

“Hèn hạ!” Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Nhược Hư thoáng vặn vẹo, miễn cưỡng gượng dậy từ mặt đất, ngước nhìn Cung Nhã Thiến oán hận nói.
“Ta chỉ muốn giết Tô Đại Nhi mà thôi, là Hoa công tử người muốn đỡ cho cô ta, có gì đáng ngạc nhiên đâu chứ!” Sắc mặt Cung Nhã Thiến bình tĩnh đến lạ thường, ánh mắt có phần thương hại nhìn Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư lặng im không nói gì, đến hôm nay hắn mới đau buồn phát hiện ra trên đời này còn rất nhiều người có võ công cao hơn hắn. Hai cô gái trước mắt này thân thủ vượt hắn không chỉ một bậc. Lúc nãy, khi hắn toàn tâm toàn ý chuẩn bị đối phó với vị thánh nữ kia, Cung Nhã Thiến lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn trực tiếp tập kích về phía Tô Đại Nhi trong lòng hắn, cùng lúc đó thánh nữ cũng nhắm vào mục tiêu ở giữa ngực, xuất ra một đòn kinh thiên. Thiên Tinh kiếm pháp của hắn còn chưa kịp tung chiêu, thế công của hai người đã ép sát tới nơi, hắn bất đắc dĩ đành phải sử dụng đến tia khí lực cuối cùng, thân người dịch chuyển mang Tô Đại Nhi trong lòng hắn thoát qua nguy hiểm, còn chính hắn lại trúng phải một kích trầm trọng.
“Đáng tiếc cho một thân võ công!” Cung Nhã Thiến nhẹ thở dài, chầm chậm tiến về phía Hoa Nhược Hư. Hoa Nhược Hư theo ý thức lùi về phía sau mấy bước.
Cõi lòng Hoa Nhược Hư như ứa máu, người con gái hắn yêu lại không thể bảo vệ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rơi vào vòng tay của kẻ địch. Ngày thường hắn còn tưởng võ công của mình cao cường, đến lúc này mới phát hiện thì ra đến một kích hắn cũng không chịu nổi. Hắn tha thiết nhìn người yêu dấu trong lòng, ánh mắt nàng cũng đang nhìn lại hắn, không chút hờn trách, chỉ ngập đầy thâm tình sâu đậm.
“Nhược Hư ca ca, Đại Nhi có thể cùng chết với huynh cũng chẳng còn gì phải luyến tiếc nữa.” Tô Đại Nhi thầm thì nói, mặt hoa tái nhợt lộ ra vẻ mãn nguyện.
“Chết ư?” Cõi lòng Hoa Nhược Hư xao động mãnh liệt. Đại Nhi không thể chết được, cả hắn cũng không! Hắn còn có rất nhiều việc phải làm trên đời này, hắn không thể ra đi như thế được.
Hoa Nhược Hư hít sâu vào một hơi, vươn người phát ra một tiếng kêu chói lói, thúc đẩy luồng chân khí cuối cùng trong cơ thể, từng tia từng tia cẩn trọng rót vào bên trong Tình Kiếm.
Hào quang chói lóa phá tan bầu không khí âm u nơi vách núi, mây mù dày đặc trong nháy mắt đã bị xuyên thấu tản mác, quang hoa trên thân Tình Kiếm đại thịnh, cuốn về phía Cung Nhã Thiến và vị thánh nữ Thần cung che mặt kia.
Trong mắt Cung Nhã Thiến ánh lên một tia sáng dị thường, vị thánh nữ kia dường như cũng có chút ngoài định liệu, không ngờ đến lúc này mà Hoa Nhược Hư lại còn tạo ra một đòn phản kích mạnh mẽ đến như vậy.
Cả bảy thức kiếm chiêu của Thiên Tinh kiếm pháp đều được Hoa Nhược Hư đồng loạt sử dụng, một hơi xuất ra hết. Hai tiếng quát khẽ cùng lúc vang lên như hai tiếng long ngâm, trường kiếm của hai nàng cũng rời vỏ vừa lúc vây phủ lấy thế công của Hoa Nhược Hư. Ba kiếm giao nhau tạo nên một trận gió lốc, bụi đất đầy trời cuồn cuộn bốc lên.
Bụi mờ dần tan, Hoa Nhược Hư chống kiếm giữ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã. Hai cô gái phía đối diện cũng chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu, hơi thở của Cung Nhã Thiến có chút dồn dập trong khi khóe miệng của thánh nữ thì rỉ ra một vệt máu.
Hoa Nhược Hư trong lòng thầm kêu khổ, hắn biết bản thân đã chẳng còn chút khí lực nào nữa. Nếu là vào lúc hắn chưa bị thương mà xuất ra chiêu này có lẽ thắng bại còn chưa thể dự đoán, nhưng giờ đây thì kẻ bại nhất định là hắn rồi.
“Hoa công tử, nếu người đồng ý quy thuận Thần cung của ta, bổn cung sẽ cho ngươi một địa vị cực kỳ cao quý, lại thêm ba vị tam đại sứ giả của bổn cung có thể trở về bên cạnh người nữa.” Cung Nhã Thiến đột nhiên mỉm cười bảo.
“Nếu cung chủ nguyện ý tặng lại vị trí của người cho tại hạ, có lẽ ta sẽ cân nhắc một chút.” Hoa Nhược Hư miễn cưỡng nở một nụ cười mang chút ý giễu cợt. Hắn biết Cung Nhã Thiến có thể sẽ bỏ qua cho hắn nhưng tuyệt đối sẽ không buông tha cho Đại Nhi.
“Nói vậy Hoa công tử thật sự muốn trọn tình cùng chết với Tô Đại Nhi ư?” Cung Nhã Thiến có đôi phần tức giận nói.

“Cung Nhã Thiến, Nhược Hư ca ca sẽ không chết đâu.” Thanh âm của Tô Đại Nhi chợt vang lên, mấy âm điệu phát ra càng lúc càng lớn thấu tận mây xanh, hóa ra Tô Đại Nhi đã kích động phím đàn rồi.
“Tô Đại Nhi, xem ra rất nhiều người trong đó có ta cũng đã đánh giá thấp ngươi rồi!” Hàn quang trong mắt Cung Nhã Thiến chợt lóe lên, lòng càng thêm quyết tâm phải giết cho bằng được Tô Đại Nhi.
“Cung cô nương chỉ biết đánh giá cao bản thân mình thôi sao!” Cùng với tiếng nói lạnh lùng ấy, một vị nam tử để râu quai nón, người khoác trường bào màu đen, chầm chậm bước ra từ trong rừng.
“Lộ Vân Trường?” Cung Nhã Thiến tâm thần chấn động, đôi môi anh đào hé mở, từng chữ một thốt ra.
“Không hổ là cung chủ của Thần cung, vừa nhìn đã nhận ra được lão phu.” Lộ Vân Trường bước lên mấy bước đến trước mặt Hoa Nhược Hư, thân thể khẽ cúi xuống một chút.
“Tham kiến cung chủ!” Y bái kiến Tô Đại Nhi đang ở trong lòng Hoa Nhược Hư.
“Nhị trưởng lão không cần phải đa lễ!” Tô Đại Nhi nhẹ nhàng nói “Hai người kia giao lại cho Nhị trưởng lão người vậy!”
“Xin cung chủ an tâm, thuộc hạ nhất định không làm cho người thất vọng.” Lộ Vân Trường đứng thẳng người dậy, ánh mắt nhìn Tô Đại Nhi vừa mang nét hiền hòa lại chan chứa vẻ yêu thương.
Thân thể Cung Nhã Thiến thoáng chấn động, Lộ Vân Trường vốn là đệ nhị cao thủ của Địa bảng, trong Ma cung thân thủ không hề thua kém Nam Cung Hiên Viên, sức mạnh thật không thể xem thường.
Lộ Vân Trường tuy là Ma cung trưởng lão nhưng hiếm khi thấy y xuất hiện trên giang hồ, cũng bởi y vốn lãnh trách nhiệm bí mật bảo vệ Tô Đại Nhi, lại chỉ nghe mỗi mệnh lệnh của nàng, cho nên nếu không có chỉ thị y sẽ tuyệt đối không hiện thân. Đương nhiên những việc này người khác không thể biết được, mặt khác trừ một số ít người ra, căn bản là chẳng ai biết Lộ Vân Trường là người của Ma cung. Theo đồn đãi trên giang hồ, y chỉ là một lữ khách độc hành mà thôi.
Bất quá chỉ cần nghĩ lại sẽ thấy việc này thật ra cũng bình thường. Tô Đại Nhi thân là Ma cung cung chủ, làm sao không có người bảo vệ kia chứ? Có điều vì sao Tô Đại Nhi mãi đến bây giờ mới để cho Lộ Vân Trường xuất hiện cũng có phần khiến người ta thắc mắc.
“Đã Lộ trưởng lão chịu xuất hiện rồi, vậy thì mọi người cũng nên tiếp đón người cho thật tốt đi.” Cung Nhã Thiến cao giọng nói, nhưng không phải hướng về người trong cuộc mà lại xoay sang phía cánh rừng bên kia.
Ba bóng người đột ngột chớp hiện: một đen, một trắng, một xanh. Hoa Nhược Hư chấn động tâm thần, đôi môi khẽ run lên nhưng không thể thốt ra lời nào. Người áo đen chính là Giang Thanh Nguyệt, còn hai người kia chính là Hoa Phi Mộng và Tuyết Du Du. Ba người liếc nhìn Hoa Nhược Hư thật nhanh, sau đó vội vã chuyển thân vây lấy Lộ Vân Trường.
“Tuyết Du Du, ngươi đối xử với Nhược Hư ca ca như thế sao?” Tô Đại Nhi khẽ thở dài nói. Tấm thân mềm mại của Tuyết Du Du run lên, tam nữ đồng thời xoay sang nhìn Hoa Nhược Hư, ánh mắt của các nàng cùng chung nỗi sầu lo pha lẫn bất đắc dĩ!
---------- o0o ----------