Tình Kiếp Mẫu Đơn

Chương 32: bãi tha ma



Nói rồi nàng để tinh khí mẫu đơn vào trong tay áo, nhanh chóng về Phượng Cư điện, thay hắc y rồi hướng bãi tha ma của hoàng cung mà bước đi, âm thầm và lặng lẽ hòa vào bóng tối.

Một bãi đất rộng, xung quanh không một cây cối nào mọc nổi, âm khí bao trọn không gian, mùi thối rửa xộc vào khoang mũi, xác người chất thành đống, không chôn không cất, chỉ phơi thây nơi đây, là mồi cho chim cho quạ.

- Đơn nhi, A Quân, các ngươi hóa thành hình người đi, cùng ta tìm kiếm thi thể của Tiểu Ly. Nàng vì ta mà phải chết, ta muốn vì nàng mà làm một việc cuối, cho nàng một ngôi mộ, để nàng được an nghỉ.

Nói rồi ba người nhanh chóng chia nhau ra tìm, chốn hoàng cung nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nhưng số người chết một ngày không hề ít, lại ngày ngày chất chồng lên nhau, khiến việc tìm kiếm không mấy dễ dàng. Đêm dần khuya, sương lạnh cũng đã xuống, đọng nơi cỏ dại , việc tìm kiếm vẫn chưa có kết quả.


- A a chủ nhân ... em tìm được rồi, Tiểu Ly ở chỗ này, ở chỗ này.

Nghe Đơn Nhi lên tiếng, mọi sự mệt nhọc dường như được đền đáp, nàng nhanh chóng chạy đến. Thân thể tiểu ly vì chịu 30 trượng mà thịt da bấy nhầy, máu me ướt đẫm trang phục, khô lại thành một màu nâu sẫm, một thi thể đã đông đứng nhưng vẫn gợi cho người nhìn một nỗi xót thương, đôi mắt nàng đã sớm cay nồng, khẽ ngước lên trời, cho giọt nước mắt kia chảy ngược vào tim, nàng còn quá yếu, sẽ còn bao nhiêu người vì nàng mà phải hy sinh nữa đây.

- Chủ nhân, có người đến, chúng ta vẫn nên ẩn đi thôi.

- Được.

Từ phía hoàng cung, ngọn đuốc sáng loe lói bước về phía này, bước chân nặng nề như kéo theo vật gì, có chút loạng xoạng như sợ hãi, hoang mang. Đến gần bãi tha ma, nàng nhìn ra đó là một tiểu thái giám, tay kéo theo một bao tải nặng, nhanh chóng vứt vào hố thấy rồi bỏ chạy, và thật không hay, cái bao ấy lại ném ngay cạnh tiểu ly.


Haizz, người chết không rõ lí do chốn thâm cung kia nào có ít, mà dù có chết, cũng chẳng được an lành.

- Thôi, chúng ta không nên lo chuyện bao đồng, vẫn là nên trở về thôi.

Đơn Nhi vẽ một kí hiệu trong không trung, biến Tiểu Ly thành viên ngọc nhỏ rối nhét vào tay áo, mội chuyện như đã thành, các nàng cất bước rời đi.

- Đừng đi ... xin ... xin hãy cứu tôi ... tôi ... tôi chưa muốn chết ...

- Chủ nhận, người trong bao chưa chết, cô ta cầu cứu chúng ta kìa, phải làm sao đây.

- Nhưng ... thôi, chúng ta đến xem thử.

Mở bao tải ra là một nô tỳ, cả thân mềm nhũn, hơi thở chỉ còn vài tia yếu ớt, tay chân in hằng vết dây thừng xanh tím. Tiểu tỳ ấy lấy hết bình sinh, đưa tay về phía nàng như van xin cầu cứu.

- Đơn nhi, người này ... em cứu được không?

- Đơn nhi bất tài, không thể cứu được cô ấy, linh hồn cô ấy đã tan biến hết tám phần, chỉ còn lại hai phần do sự không cam tâm, uất ức mà không nỡ rời thế gian. Nếu như cô ấy không nhắm mắt rời đi, thì sau năm này sẽ biến thành oan hồn lệ quỷ, chẳng mấy chốc sẽ bị quỷ hồn cắn nuốt, mãi chẳng thể siêu thoát.


Thật sự không thể cứu ư, cô ấy còn nỗi oan chưa giải, còn thân nhân ở nhà chờ nàng nuôi dưỡng mà phải rời khỏi nhân gian này, làm sao cam tâm cho được.

- Đơn Nhi à, theo ta, hay em hãy sử dụng thân xác này mà quay về bên ta đi, coi như vừa tiện giúp ta, vừa giúp cô ấy hoàn thành những điều dang dở chưa hoàn thành, để cô ấy an lòng mà rời đi.

-------------- hết chương 32 ---------------