Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 27



Huyền Thương quân không muốn cùng nàng tán dốc làm lệch lạc những đạo lý này, chỉ lướt mắt nhìn qua cái đồng hồ cát trên bàn, nhắc nhở: "Chỉ còn ba canh giờ."

Dạ Đàm một chút cáu kỉnh đều không có.

Nàng đọc xuống phía dưới, nhưng mấy thứ này thực sự là buồn tẻ nhàm chán tới cực điểm! Chẳng được bao lâu, cái đầu nhỏ của nàng lại từng chút từng chút gật gù, giống như gà con mổ thóc.

Huyền Thương quân thở dài, hắn có rất nhiều đệ tử dưới trướng, nhưng khó dạy dỗ như vậy, từ trước đến nay đều không có.

Hắn khẽ đập bàn, Dạ Đàm bừng tỉnh, hỏi: "Gì chứ?"

Huyền Thương quân nói: "Pha trà."

Dạ Đàm không thể tin được cái lỗ tai của chính mình: "Cái gì?" Huyền Thương quân không nhắc lại lần thứ hai, Dạ Đàm cũng thực sự nổi giận! Nàng nhảy dựng lên: "Ngươi lại có thể dám bắt bản công chúa pha trà cho ngươi?! Dù cho hạ nhân (người hầu) của ngươi không ở đây, chẳng lẽ tay ngươi cũng bị chặt đứt rồi à?"

Huyền Thương quân không nhanh không chậm mà nói: "Ta cho tiên thị lui hết, là bởi vì ngươi là Thiên phi tương lai, không thể thất lễ trước mặt người khác."

Cho nên ngươi không có trà uống đều tại ta? Dạ Đàm tức giận, nhưng rất nhanh, nàng đảo mắt mấy vòng, lại tiến lên vài bước, cầm chung trà của hắn lên, hung tợn mà đi sang phòng cách một vách ngăn pha trà! Huyền Thương quân lại lật bản đồ vùng nước ra cân nhắc xem xét một lần nữa, nàng vẫn còn chưa quay lại. Tâm tư hắn khẽ dao động, Tố Nguyên Kính ở giữa, đã hiện rõ tình hình trong phòng.

Dạ Đàm nhớn nhác trộn trà, nhưng làm sao cam tâm liền như vậy mang sang chứ? Nàng suy nghĩ một hồi, đưa ngón trỏ khuấy khuấy nước trà, lúc này mới bưng khay lên, ra khỏi căn phòng vách ngăn.

Nàng đem chung trà đặt ở giữa bàn của Huyền Thương quân, tuy rằng vẫn mang bộ dạng tức giận, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vài phần giảo hoạt.

Huyền Thương quân chỉ nhìn lướt qua, rồi nói: "Khi dâng trà lên, trong chung trà chỉ rót tám phần nước, tay phải nâng chung, tay trái đỡ dưới đáy chung, dâng trà từ bên phải qua. Đổ hết đi, làm lại lần nữa."

"Đúng là bệnh thần kinh a! Chẳng qua chỉ là một ly trà thôi mà! Ta từ bên trái ngươi bưng lên, ngươi lại liền không uống?" Dạ Đàm cười lạnh.

Huyền Thương quân nói: "Quy củ chính là quy củ."

Được rồi, Dạ Đàm không đôi co nữa. Nàng bưng chung trà quay về phòng cách vách, trong Tố Nguyên Kính, nàng dáo dác nhìn quanh hai phía trái phải, xác định bốn bề vắng lặng, liền xoay người, lặng lẽ cởi giày và tất ra, đắc ý dùng ngón chân cái trắng như bạch ngọc chấm chấm vào trong chung trà. Ánh mắt Huyền Thương quân dừng lại ở chân nàng, nhưng cũng nhanh chóng thu hồi: "......"

Dạ Đàm quả thực là thay nước trà lại lần nữa, lần này bưng ra, cũng rất nghiêm túc. Nàng theo quy củ mà hành lễ dâng trà, trên mặt cũng kèm theo vài phần cười ngọt ngào, nói: "Mời quân thượng dùng trà."

Huyền Thương quân nhìn chằm chằm vào chung trà trước mặt, một lúc sau, hắn nói: "Lần này làm tốt lắm." Mắt Dạ Đàm lóe sáng, nhìn hắn với vẻ mặt chờ mong. Hắn nói tiếp: "Ly trà này, là phần thưởng cho ngươi."

"Hả......" Mắt Dạ Đàm đảo loạn, ngoảnh đầu nhìn sang chỗ khác né tránh: "Điều này sao có thể! Vốn là pha cho quân thượng, đương nhiên phải là quân thượng được hưởng mới đúng."

Huyền Thương quân lạnh lùng nói: "Không sao."

Dạ Đàm nhìn ly trà nhỏ kia, "a" một tiếng, nói: "Quân thượng, thiên quy ta đã học xong rồi, ta đọc cho ngươi nghe nha!" Nàng gật gù đắc ý, thực sự bắt đầu đọc thuộc lòng thiên quy.

Ánh mắt Huyền Thương quân khẽ dừng lại, mới vừa rồi thấy nàng học rất qua loa, cũng không chú tâm đọc. Nhưng thực sự đọc thuộc lòng, lại nhớ rất rõ ràng. Hắn cuối cùng đã phát hiện ra một ưu điểm của nàng —— chí ít vẫn coi như là thông minh.

Thiên quy lệnh cấm mà Dạ Đàm đọc bừa ra cũng gần như không sai biệt lắm, những điều còn lại vẫn chưa xem kịp, thực sự là không nhớ được. Nàng lắp bắp như bị mắc nghẹn, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đã thấy Huyền Thương quân nhìn chằm chằm Tố Nguyên Kính.

Nàng cũng nhìn theo qua đó, trong Tố Nguyên Kính là một toà cung điện, hoa thuỷ tiên từ từ nở rộ, những giọt sương đọng lại trên mặt lá xanh, mây trắng khẽ lượn lờ trôi. Một tiên nữ đang ngồi ở giữa hoa thủy tiên kết ấn, sấm sét bao phủ xung quanh.

Dạ Đàm nghiêng nghiêng đầu, hỏi: "Nàng là ai?"

Huyền thương quân thản nhiên nói: "Là đồng tu (*) khi nhỏ của ta, Hoa Thuỷ Tiên lệnh sứ Bộ Vi Nguyệt."

(*) đồng tu: cùng nhau tu hành.

Dạ Đàm "a" một tiếng, đánh giá lại một lượt, trong Tố Nguyên Kính, Bộ Vi Nguyệt xiêm y lộng lẫy, nét mặt đoan trang, chỉ là tóc mai hơi rối. Nàng nói: "Bằng hữu thời thơ ấu à, vậy tình cảm của các ngươi nhất định rất sâu nha. Vì sao Thần tộc không chọn nàng làm Thiên phi?"

Huyền Thương quân dường như có chút lơ đểnh đáp lại: "Tư chất tự nhiên cùng cơ duyên không đủ." Hắn nói lời này với giọng điệu bình thản, giống như Thiên phi chỉ là một chức vị của thần tiên, mà không phải thê tử là của ai.

Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy trong kính, một đạo thiên lôi mạnh vạn quân (*) ầm ầm đánh xuống. Bộ Vi Nguyệt kêu lên một tiếng đau đớn, máu từ khoé miệng nhất thời chảy ra. Nhưng mà ngay sau đó, đạo thiên lôi thứ hai rít tới, thân thể nàng nhoáng lên một cái, máu từ khoé miệng rốt cuộc chảy ra như suối.

(*) quân: đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân.

Hoa thuỷ tiên nở rộ khép lại bảo vệ cho chủ, nhưng rất nhanh bị thiên lôi đánh tan, trong điện chỉ còn thừa ra một phiến lá hoa khô đã tàn. Dạ Đàm nói: "Lúc này mới tới đạo lôi kiếp thứ hai, nàng đã không chịu được rồi."

Quả nhiên, đạo thiên lôi thứ ba rầm rầm đánh xuống, Bộ Vi Nguyệt hét thảm một tiếng, cả người ngã xuống phía dưới, ở giữa không trung cháy thành một quả cầu lửa. Dạ Đàm quay đầu lại nhìn Huyền Thương quân. Huyền Thương quân đối với kết quả này hình như cũng không quá ngạc nhiên, hắn nhất thời im lặng.

Dạ Đàm thở dài, an ủi nói: "Ngươi cũng không cần quá khổ sở. Nàng hình như là rơi xuống nhân gian rồi, ngươi bây giờ nhanh chóng đuổi theo đi, cố gắng có thể tìm được nàng. Chờ nàng điều dưỡng lại một thời gian, lần nữa mang về Thiên giới tu hành, đối với ngươi mà nói, cũng chẳng phải việc gì khó đúng không?"

Huyền Thương quân không thèm để ý tới, nàng nói tiếp: "Hay là Thần đế, Thần hậu lại không đồng ý sao?"

Vẫn không hề có lời đáp lại. Dạ Đàm nhìn qua, lại chỉ thấy Huyền Thương quân cầm bút, viết xuống giấy một cái tên. Hắn nhẹ giọng gọi: "Phi Trì." Phi Trì đang đứng hầu ngoài điện lập tức đi vào: "Quân thượng."

Huyền Thương quân cuộn tròn giấy lại, cẩn thận niêm phong, đưa cho hắn: "Đi truyền lệnh tới Thủy Tiên tộc, Bộ Vi Nguyệt độ kiếp thất bại, chức vị Hoa Thuỷ Tiên lệnh sứ, do Bộ Thanh Từ kế nhiệm."

Phi Trì lĩnh mệnh mà đi. Dạ Đàm kinh ngạc đến ngây người: "Ngươi vừa rồi chính là suy nghĩ ai có thể kế nhiệm thần chức của nàng?"

Huyền Thương quân lau sạch tay, hỏi: "Nếu không thì sao?"

Dạ Đàm thực sự nổi giận: "Ngươi không phải có bệnh đó chứ? Đồng tu thuở nhỏ của ngươi độ kiếp thất bại đó trời ạ! Ngươi không giúp đỡ còn chưa tính, chẳng lẽ nửa điểm buồn khổ cũng không có sao? Nàng hiện tại nói không chừng trọng thương rồi! Ngươi không đi cứu giúp, ngược lại còn suy nghĩ ai có thể thay thế nàng quản lý Thuỷ Tiên tộc?!"

Huyền Thương quân nói: "Độ kiếp thành bại, đều là cơ duyên của nàng ấy, người khác không thể can thiệp vào được."

"Chó má!" Dạ Đàm đạp ngã một cái lư hương, "Bằng hữu, người thân cũng không thể bảo vệ được, ngươi rốt cuộc là Thần quân gì chứ? Người nếu như không có tình cảm, không biết buồn vui, thì khác gì tảng đá đâu? Một đám quái vật máu lạnh vô tình, lại có thể ở trong này dạy ta lễ nghi, quy củ! Ta nhổ vào, thực sự là nực cười đến cùng cực!"

Nàng đùng đùng nổi giận, Tố Nguyên Kính đột nhiên lại thông đến Huyền Hoàng Cảnh. Càn Khôn Pháp Tổ đã trở về, lão hỏi: "Mới vừa rồi Thuỷ Tiên tộc truyền tin tới, Hoa Thuỷ Tiên lệnh sứ Bộ Vi Nguyệt bị rơi xuống."

Huyền Thương quân bị Dạ Đàm chống đối một phen, sắc mặt hiển nhiên không tốt. Nhưng vẫn nói: "Ta hiểu rõ tình hình rồi. Những chuyện vặt vãnh này, Thiên Tôn luôn không để tâm tới mà."

Tay Càn Khôn Pháp Tổ vân vê chỉ bạc của cây phất trần, vờ chuyển sang chủ đề khác một cách gượng gạo: "Thanh Quỳ công chúa học thiên quy thế nào rồi?"

Nhắc tới Dạ Đàm, sắc mặt Huyền Thương quân lại giăng đầy mây đen u ám: "Hồ đồ bướng bỉnh, không thể cảm hoá."

Tổng kết lại tất cả, chính là...... không nghe lời.