Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 33



Huyền Thương quân có hơi sốc khi nghe Dạ Đàm nói như thế, rốt cuộc cũng khôi phục lại một chút lý trí: "Bích Khung? Nàng ta thực sự nói như vậy sao?" Vừa rồi quả thực Bích Khung ở cùng một chỗ với nàng, Hà tộc đúng thật là có mưu đồ, ác ý xúi giục sao?

Dạ Đàm thấy lửa giận của hắn dịu đi, lập tức nói: "Đương nhiên rồi! Nếu không làm sao người ta có thể đoán ra bệ hạ cùng Thần hậu yêu thích cái gì được! Người ta vừa mới tới Thiên giới, ai cũng đều không quen, tất nhiên là muốn nhận được sự ưu ái của Thần đế và Thần hậu rồi......" Nàng nước mắt ngưng tròng, con ngươi sáng ngời khiến lòng người kinh động.

Nếu thực sự là như thế, thật cũng không thể hoàn toàn trách nàng, Không thể ngờ Bích Khung tuổi còn nhỏ nhưng lại có âm mưu thâm độc như vậy. Vậy mà muốn làm cho nàng xấu mặt trong bữa tiệc! Huyền Thương quân nghiêng đầu sang một bên, vẫn không nhìn nàng —— nàng lộ cả vai, ngực, eo, chân ra như thế thì làm sao có thể nhìn được chứ? Hắn trầm giọng nói: "Trong vòng một khắc đồng hồ, chải đầu rửa mặt sạch sẽ, thay thường phục, theo ta tới Bồng Lai cung giáng dự tiệc!"

Dạ Đàm không muốn lại chọc giận hắn, ngoan ngoãn thay y phục, rửa sạch lớp trang điểm trên mặt. Lúc này, nàng trông lại sạch sẽ, đáng yêu động lòng người. Dạ Đàm lo lắng cơn giận của Huyền Thương quân vẫn còn sót lại chưa tan hết, nàng nở một nụ cười ngọt ngào mang theo vài phần lấy lòng: "Thiếu Điển Hữu Cầm, ta xong rồi, chúng ta đi thôi, nếu không sẽ đến muộn đó."

Không được, nàng ta lật lọng, xảo trá, rốt cuộc có phải Hà tộc khiêu khích chia rẽ hay không cũng khó mà kết luận. Nhưng về sau nếu không quản thúc nghiêm khắc thêm, chắc chắn lại sinh chuyện rắc rối. Huyền Thương quân giơ tay, ngón trỏ ấn nhẹ vào trán nàng một cái.

Dạ Đàm chỉ cảm thấy giữa trán nóng rát, nàng "a" một tiếng, giật lùi về phía sau một bước: "Cái gì vậy?"

Nàng giơ tay sờ trán, nhưng chỗ đó lại không có gì cả. Huyền Thương quân trầm giọng nói: "Đây là Hồng Quang Bảo Tình (con mắt cầu vồng), là pháp bảo do ta luyện chế từ lúc bắt đầu tu hành, thường dùng để điều chỉnh hành vi, kiềm chế bản thân. Bây giờ ta đem nó truyền lại cho ngươi, giúp ngươi vứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm tu hành. Từ nay về sau, cứ hễ ngươi làm trái Thiên quy, pháp bảo này sẽ lập tức nhắc nhở. Ngươi phải sửa chữa kịp thời để tránh đi sai bước."

"Nghe ngươi nói như vậy, sao ta đột nhiên lại có dự cảm xấu......" Dạ Đàm lẩm bẩm một câu, lại sờ sờ trán: "Lập tức nhắc nhở? Làm thế nào để nhắc nhở?"

Huyền Thương quân nói: " Đến lúc đó sẽ biết. Đi thôi."

Dạ Đàm đi theo hắn rời khỏi Thiên Ba viện, bên ngoài còn có sương mù lãng đãng chuyển động, khiến người ta nhìn đâu cũng thấy mơ hồ.

Dạ Đàm dùng cây quạt lông vũ Man Man che mũi lại: "Sương mù lớn như vậy, xem ra cảnh vật Thiên giới cũng không tốt lắm."

Phi Trì đi bên cạnh nhỏ giọng nói: "Quân thượng là linh hồn của tinh tú, lúc nãy Người nhất định là vô cùng phẫn nộ, ảnh hưởng tới sự rung động của sao trời, nên Thiên giới mới bị sương mù bao phủ."

Dạ Đàm dường như có chút hiểu ra: "Nói cách khác, hắn tức giận tới xịt khói?"

Phi Trì muốn cười, nhưng hắn phải nhịn xuống.

Dạ Đàm lặng lẽ nói: "Không phải ta nói chứ hắn thực sự là quá dễ tức giận, ngươi nói xem, ta không phải chỉ mặc sai một bộ xiêm y thôi sao? Chỉ chút chuyện nhỏ như vậy đã muốn đày ta xuống dưới chân núi Vương Ốc vĩnh viễn, còn muốn thông cáo ra bên ngoài là ta chết không còn một mảnh vụn! Người khó hầu hạ như thế, ngươi thường ngày đều ở trong điện của hắn, nhất định thường xuyên bị ức hiếp rồi!" Vừa nói những lời này ra, Dạ Đàm chỉ cảm thấy trên trán như bị thiêu đốt, nàng oai oái kêu đau một tiếng, bụm kín trán lại.

Phi Trì vừa định đáp lại, liền thấy phần da trên trán nàng ửng hồng, giống một nốt ruồi son của mỹ nhân!

Cái quái gì đây?!

Dạ Đàm bưng trán: "A a, bỏng chết ta bỏng chết ta!"

Phía trước, Hồng Tuyến (tơ hồng) nguyệt lão cầm trong tay cuộn chỉ đỏ, đang hướng về Huyền Thương quân hành lễ. Huyền Thương quân xoay người lại, chỉ thấy Dạ Đàm bưng trán, hai tay không ngừng xoa loạn ở chính giữa.

Đây là phạm phải chuyện gì nữa? Hắn xoay người đi tới, tay phải ấn vào mi tâm nàng một cái, Dạ Đàm liền cảm thấy cơn đau giảm bớt, lúc này mới nói: "Cái này rốt cuộc là thứ gì đây hả! Ngươi mau lấy ra cho ta!"

Huyền Thương quân nói: "Kiềm giữ Hồng Quang Bảo Tình, cần tâm thanh tịnh, đầu óc sáng suốt, chấn chỉnh lời nói và hành động. Chỉ cần ngươi thay đổi tâm tính, nó sẽ có lợi cho việc tu hành của ngươi."

Dạ Đàm bị nóng tới hai mắt rưng rưng ngấn lệ: "Nhưng ta chưa hề làm gì mà, thứ này nhất định là bị hỏng rồi! Ngươi mau lấy nó ra cho ta đi!"

Phi Trì bên cạnh nhỏ giọng nói: "Công chúa, pháp bảo đều có linh tính. Có lẽ pháp bảo này là vật thuộc sở hữu của quân thượng, không thích người khác nói xấu quân thượng."

"Cái gì?" Dạ Đàm trừng to mắt, nàng sờ sờ trán, lại còn lôi kéo tay áo Huyền Thương quân: "Thần tộc không phải vẫn luôn công bằng chính trực sao? Pháp bảo này của ngươi rõ ràng là vì tình riêng mà thiên vị một phía! Ta không cần một con mắt bất công như vậy, ngươi lấy nó ra cho ta nhanh lên!!"

Huyền Thương quân hất bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của mình ra, cũng không thèm để ý tới nàng.

Ngoài trời sương mù giăng kín lối, mây lãng đãng trôi theo gió, cảnh vật sẫm màu như rượu.

Chư thần từ khắp bốn phương tề tựu, nối đuôi nhau bước lên thang mây. Dạ Đàm nhìn thấy trước mắt những bậc thang mây dài đằng đẵng, không có điểm dừng. Nàng quay đầu lại hỏi: "Bọn họ không phải là thần tiên sao, vì sao lại không bay lên đi?"

Những lúc nàng không càn quấy, Huyền Thương quân vẫn sẵn lòng giải đáp thắc mắc cho nàng: "Phía trên thang mây chính là Bồng Lai cung giáng. Vì để biểu lộ thiên uy, chỉ cho đi bộ."

"Biểu lộ thiên uy?" Dạ Đàm khinh thường, nói thầm, "Ta thấy chính là vì tất cả các ngươi sống lâu quá, lại không có việc gì làm. Ăn no đủ rồi lại kiếm chuyện làm mới có thể lập ra nhiều quy củ như vậy...... Úi......" Lời còn chưa nói ra hết, hai tay nàng lại bưng trán, nhưng nguyên nhân lúc này nó nóng lên nàng lại hiểu rõ —— nói xấu Thiếu Điển thị, vô lễ bất kính. Trên thiên quy lệnh cấm có viết.

Nàng hai mắt ngấn lệ mà nhìn Huyền Thương quân.

Huyền Thương quân đành chịu, thực sự là hết cách với nàng. Dù sao thì bị nóng cũng không chết được, tự mình chịu đi. Hắn phẩy tay áo bỏ đi.

Dạ Đàm chỉ cảm thấy giữa trán như bị thiêu cháy, nàng hai tay che trán, oai oái kêu đau. Phi Trì vô cùng sốt ruột: "Công chúa, pháp bảo này nếu đã không nghe lọt tai Người nói quân thượng không tốt, vậy nó ắt hẳn sẽ thích nghe những lời tán thưởng quân thượng, chi bằng...... Người thử xem?"

"Ta tán thưởng hắn á?! Cả người hắn có thể tìm ra được một chút xíu ưu điểm nào khiến cho ta tán thưởng không?" Dạ Đàm trong lòng tức giận, nhưng cũng không có cách nào ngăn được cơn đau như bị bỏng ở giữa trán lan ra khắp nơi. Mạng nhỏ quan trọng hơn, nàng đành phải thăm dò nói: "Thiếu Điển Hữu Cầm thực sự là ngọc thụ lâm phong (*), mặt như quan ngọc (*)......" Ồ, hình như thực sự có chút tác dụng?!

(*) ngọc thụ lâm phong: chỉ người con trai có phong độ tiêu sái, dung mạo tuấn tú.

(*) mặt như quan ngọc: diện mạo tựa ngọc, anh tuấn phi phàm, khuôn mặt như dao cắt (hình dung khuôn mặt vuông vắn, sắc cạnh), đầy vẻ cương nghị.

Dạ Đàm vội nói tiếp: "Hắn thái độ làm người ngay thẳng, bản tính thiện lương, hành sự độ lượng...... Trời ạ, ta nói những lời này thực sự sẽ không bị thiên lôi đánh sao......" Nàng lầm bầm nói, nhưng Hồng Quang Bảo Tình này hiển nhiên chỉ số thông minh không cao, nó nghe được những lời ca ngợi Huyền Thương quân, nhiệt độ quả nhiên từ từ giảm xuống.

Dạ Đàm không còn cách nào khác, đành vừa phe phẩy cây quạt Man Man, vừa bước lên thang mây, vừa lảm nhảm đọc: "Thiếu Điển Hữu Cầm thịnh nhan tiên tư, tử chi mi vũ, cao phong lượng tiết (*)......" Nàng moi hết ruột gan, đem tất cả những từ ngợi khen có thể nghĩ được đều đọc ra hết. Cuối cùng, Hồng Quang Bảo tình ở giữa trán cũng không nóng lên nữa.

(*) cao phong lượng tiết: phẩm chất cao thượng, trong sáng.

Dạ Đàm khóc không ra nước mắt: "Man Man, ta có chút buồn nôn rồi."

Man Man "oẹ" một tiếng: "Ta cũng sắp rồi......"

Vào thời điểm đó, trong ánh chiều tà, một người một chim đau khổ mà tựa vào một bên thang mây của Bồng Lai cung giáng, dưới chân mờ sáng rực rỡ, sắc màu trôi nổi trùng điệp, quang ảnh lay động hợp tan, hoàn mỹ mà hư vô, tựa như một giấc mộng huyền ảo.