Ta đã thay đổi tác phong cá mặn* trước đây, ngày ngày rong ruổi khắp chốn hậu cung, chỉ trong mấy ngày ta đã quen biết tất cả những gương mặt xa lạ trong hậu cung mà ta tiến cung hơn nửa năm nay.
{*cá mặn: còn là tiếng lóng của người Quảng Đông: có nghĩa là x.á.c c.h.ế.t; ngụ ý chỉ những người không làm việc, lười vận động, không có ước mơ và hoài bão.}
Thế nhưng ta vẫn không tìm thấy Tịnh Linh.
Tìm liên tiếp mấy ngày không có kết quả, ta quyết định trực tiếp đến hỏi thẳng Tô Phất.
Khi ta bước vào ngự thư phòng thì nhìn thấy Tô Phất, ta đã bị sốc bởi quầng thâm mắt có thể đem ra so sánh với gấu trúc của hắn.
“Người đã mấy ngày không ngủ rồi?” ta kinh ngạc.
“Hai ngày.” Tô Phất dụi dụi con mắt đau nhức, Kiều Khuynh Trác ở bên cạnh lập tức tiến lên xoa bóp huyệt thái dương cho hắn.
Băng quấn quanh tay Kiều Khuynh Trác khiến việc sử dụng tay trái của hắn rất bất tiện.
Tô Phất bị ấn rất không thoải mái, hất tay trái của hắn ra nói: “Được rồi, được rồi, đừng xoa bóp nữa. Mấy ngày trước ta đã muốn hỏi ngươi, tay trái của ngươi xảy ra chuyện gì vậy?”
Kiều Khuynh Trác: “Chỉ là muốn đổi lấy nụ cười của giai nhân.”
Tô Phất lấy lại được chút tinh thần, bát quái nói: “Nói rõ ràng chút đi.”
Kiều Khuynh Trác cười buồn: “Thần dùng tay không tách sầu riêng cho Từ Từ.”
Vẻ mặt Tô Phất kiểu “ngươi hình như mắc bệnh hiểm nghèo gì đó.”
Ta không hề hổ thẹn: “Đó là vì huynh ấy đáng đời. Đúng rồi, Tô Phất người có biết khoảng thời gian này Tịnh Linh đi đâu rồi không?”
“Tịnh Linh?” Tô Phất đỡ lấy đầu, cố gắng từ trong suy nghĩ hỗn loạn tìm kiếm tin tức liên quan: “Muội ấy không ở trong cung của mình hay trong cung mẫu hậu sao?”
Ta lắc đầu, Kiều Khuynh Trác thấy vậy nhắc nhở: “Cũng có khả năng trưởng công chúa đang ở trong cung của Cửu vương gia.”
Cửu vương gia? Ta sửng sốt một lát, cẩn thận suy nghĩ lại, thật vất vả mới nhớ ra nhân vật này.
Cửu vương gia là hoàng tử nhỏ nhất của Tiên Hoàng, mẫu phi của hắn cùng thái hậu tình như tỷ muội, sau khi hạ sinh Cửu vương gia lại bị sủng phi ghi hận mà hạ độc giet chet.
Thái hậu quẫn trí, đem Cửu vương gia vào trong cung của mình dốc lòng chăm sóc, mới khiến cho Cửu vương gia vẫn còn quấn tã lót đó có thể ở nơi thâm cung này sống sót.
Ban đầu khi còn ở trong quân doanh, tiểu đệ đệ mà Tô Phất và ta cực lực đề bạt chính là hắn.
Tính ra, đến nay đứa nhỏ này cũng đã mười hai mười ba tuổi rồi, nhưng khoảng cách đến tuổi xuất cung vẫn còn kém chút.
Có lẽ là bởi vì chênh lệch tuổi tác, tuy rằng hai huynh muội Tô Phất đối với đệ đệ cùng cha khác mẹ này yêu thương nhiều hơn, nhưng ngày thường rất ít nhắc tới, thế cho nên ta suýt nữa thì quên mất trong hoàng cung còn có một nhân vật này.
“À đúng rồi, Nhiễm Nhiễm, cũng có khả năng Tịnh Linh đang ở trong cung của Nhiễm Nhiễm.”
Tô Phất giống như não bị rỉ sét, chuyển lên mà kẹt đến không ổn.
Ta sợ nếu còn tiếp tục căng thẳng nữa thì não hắn sẽ trực tiếp ngừng hoạt động, vì vậy tốt bụng đề nghị: “Hay là thôi người cứ nghỉ ngơi một chút đi, nếu không ta e rằng người sẽ là vị Hoàng đế đầu tiên trong lịch sử Vương triều Đại Lương chúng ta vì thức khuya mà chet đột ngột mất.”
“Nghỉ ngơi, đúng, nghỉ ngơi, lát nữa ta sẽ đi nghỉ ngơi.” Tô Phất dùng lực vỗ vỗ vào mặt, lúc này mới tỉnh lại chút: “Đúng rồi, ta đang muốn tìm nàng đây. Đúng lúc ta muốn nói với nàng là ta dự định ngày kia sẽ đích thân đến biên cương phía Bắc một chuyến.”
Hoàng thượng ngự giá thân chinh ắt hẳn không phải chuyện nhỏ, ta nghe vậy có chút kinh ngạc: “Đích thân đi? Cục diện ở biên cương phía Bắc chuyển biến nghiêm trọng như vậy sao?
“Cũng không hẳn, ngược lại, vùng biên cương phía Bắc hiện giờ tương đối ổn định, phản quân cũng không dám manh động.”
Kiều Khuynh Trác đứng sau Tô Phất, để hắn tựa vào khuỷu tay của mình, thay hắn trả lời: “Ngược lại, hiện tại một số quần thần trong triều đình, mượn chuyện sấm sét trên bầu trời phương Bắc ẩn ý là xuất hiện điềm gở, làm khó bệ hạ.”
Ta không khỏi cười lạnh: “Mấy lão gia giả thanh cao này, đã gần hai năm rồi vẫn không chịu ngừng lại.”
Việc Tô Phất kế vị quá bất ngờ, đến mức không ai ngờ tới, trước đó, hầu hết các quan văn trong triều đều nghiêng về Thụy Vương lúc ấy vẫn đang là Thái tử.
Bởi vì Tô Phất từng rèn luyện trong quân doanh nên được các quan võ đánh giá cao, nhưng lại bị các quan văn xem thường.
Bọn họ cho rằng tuy Tô Phất có một thân đầy võ nghệ cùng tài mưu lược nhưng thua xa Thụy Vương về chính trị, trị quốc.
Sau khi Tô Phất đăng cơ, đám quan văn ỷ vào người đông thế mạnh mà không ít lần ngáng chân Tô Phất, cuối cùng làm cho Tô Phất giận tím mặt, ra tay trừng trị vài tên đầu sỏ mới khiến cho việc này dừng lại.
“Ta đi cùng người!” Mặc dù ta không cho rằng đám quan văn chỉ nhanh mồm nhanh miệng đó dám động tay động chân ở biên cương phía Bắc, nhưng hiện tại biên cương phía Bắc thế cục rối ren, Tô Phất thân là cửu ngũ chi tôn đến đó sẽ không tránh khỏi lành ít dữ nhiều.
“Từ Từ, nàng ở lại.” Tô Phất mở to đôi mắt đang mệt mỏi, yếu ớt từ chối ta.
Ta tức giận bất bình: “Tại sao chứ? Trước kia ở trong quân doanh ta cùng với người phối hợp ăn ý nhất, để ta khôi phục thân phận đi cùng người, ngộ nhỡ có biến cố gì còn dễ ứng phó.”
“Từ Từ, muội hiện đã đang ở biên cương phía Bắc rồi.”
Lời này của Kiều Khuynh Trác thình lình dội một gáo nước lạnh vào đầu ta.
Ta suýt chút nữa thì quên mất, thân phận tướng quân của ta đã được cha ta tìm người thế thân, tuy rằng không biết là ai nhưng người đó hiện tại đang đóng giữ ở biên cương phía Bắc.
Kiều Khuynh Trác thấy ta rõ ràng ủ rũ, liền nói lời an ủi: “Hiện tại trong cung người mà bệ hạ có thể tín nhiệm rất ít, lần này bệ hạ rời cung, trong cung cần có người trông nom, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có muội là người thích hợp nhất rồi.”
”Cũng đúng.” Ta cười nhạo chính mình: “Ta là Qúy phi, cảm thấy cũng chỉ có ở trong cung mới có một chút giá trị.”
“Thôi được rồi, muội chỉ đùa thôi, huynh cho là thật à.” Ta ngẩng đầu lộ ra nụ cười đùa giỡn với huynh ấy: “Muội biết là huynh đang lo lắng nếu hai người không ở trong cung thì không biết đám quan văn ấy sẽ làm ra những chuyện gì. Yên tâm đi, muội sẽ trông chừng bọn họ.”
“Nếu như các huynh đã quyết định được rồi, vậy thì muội nhất định phối hợp.”
Ta duỗi eo, uể oải xoay người: “Đến lúc đó các huynh đi đường nhớ cẩn thận, muội còn phải đi tìm Tịnh Linh, thứ lỗi không thể cùng đi rồi.”
Sau khi quay người lại, nụ cười gượng gạo trên mặt ta không thể duy trì được nữa và dần dần tan biến.
Mà thôi, chẳng phải ta đã nghĩ kỹ rồi sao, ta sớm đã không phải tướng quân nữa rồi, quá khứ qua rồi thì cứ để nó qua đi thôi.
Hiện tại chuyện trong triều đình không liên can gì tới ta nữa.
Có gì đâu mà phải buồn chứ?
Ta đi được hai bước, đột nhiên nghe thấy giọng nói do dự của Tô Phất vang lên phía sau lưng: “Từ Từ.......chúng ta sẽ mãi là bạn tốt, đúng không?”
Lời này hỏi không rõ ràng, ta nghi ngờ quay đầu lại.
Tô Phất từ trên người Kiều Khuynh Trác ngẩng đầu lên, khẩn trương mà thận trọng nhìn tôi.
Ta đột nhiên cảm thấy Tô Phất thoạt nhìn cao cao tại thượng này thật đáng thương.
Hắn bị ép trở thành cửu ngũ chi tôn, ngày ngày phải đối mặt với đủ loại áp lực từ trong ra ngoài, nhưng trời sinh hắn có tính cách không tranh không đoạt, trở thành Hoàng đế chưa bao giờ là điều hắn muốn.
“Người hỏi mấy lời vô nghĩa gì vậy?”
Ta không biết đột nhiên Tô Phất hỏi câu hỏi này là có ý gì, nhưng cảm giác bất an mơ hồ khiến ta không muốn tìm hiểu ý nghĩa sâu xa: “Người đã là Hoàng đế rồi mà ta vẫn dám cùng người xưng huynh gọi đệ, sau này sao có thể không phải bạn bè chứ?”
“...........Quên đi.” Tô Phất không hiểu thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.
Tô Phất thật kỳ lạ, đến cả sắc mặt của Kiều Khuynh Trác cũng có chút cổ quái, ta đột nhiên cảm thấy bọn họ thật xa lạ, như thể có một khoảng cách vô hình ngăn cách giữa ta với bọn họ.
Cảm giác này khiến ta hoảng sợ, ta vội vã rời khỏi bầu không khí ngột ngạt của ngự thư phòng, dưới ánh nắng ấm áp ở bên ngoài, ta giật mình nhận ra chân tay mình đã trở nên lạnh toát.
Ta tìm đến cung điện của Cửu vương gia, cửa cung mở toang, đứng ở cửa là có thể thấy Tịnh Linh và Cửu vương gia Tô Nhiễm đang ngồi bên trong.
Tịnh Linh ngồi bên cạnh Tô Nhiễm, nhưng hồn phách không biết đã bay đến nơi nào, đôi mắt vô hồn nhìn chằm vào hư không, nắm chặt cỏ đuôi chó trong tay như đang trêu đùa mà đong đưa qua lại trước mặt Tô Nhiễm.
Tô Nhiễm ngồi thẳng người, vẻ mặt tê dại làm ngơ cọng cỏ đuôi chó trước mặt, liếc mắt thấy ta đi vào, lập tức nhảy dựng lên, khiến cho Tịnh Linh đang ngây người cũng phải giật mình.
“Bái kiến Qúy phi nương nương.” Tên nhóc sát hữu kỳ sự* hướng ta hành lễ, giống như nhìn thấy cứu tinh: “Thỉnh Qúy phi nương nương mau chóng đưa Hoàng tỷ rời đi, cỏ đuôi chó chỗ ta không nhiều, nếu Hoàng tỷ còn ở đây thì không còn gì cho tỷ ấy nhổ nữa.”
{*煞有其事: sát hữu kỳ sự: ý chỉ bộ dạng giả vờ có chuyện nghiêm trọng.}
“Sao tỷ lại đến đây?” Tịnh Linh có chút lúng túng, sau khi thấy sắc mặt của ta liền lo lắng hỏi: “Từ Từ, tỷ không sao chứ? Sao sắc mặt tỷ lại kém như vậy.......?”
Ta trước đó đã từng nghĩ rất nhiều cách để giảm bớt sự xấu hổ của Tịnh Linh, có thể vô tâm như thường ngày, hoặc giả vờ như không có gì xảy ra để quay về như bình thường.
Nhưng hiện tại, ta cảm thấy kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, lại càng không thể nói trong lòng đang buồn, căn bản không lòng dạ nào mà diễn kịch.
Ta bước về phía trước, ôm lấy Tịnh Linh, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, nhắm mắt lại.
Tịnh Linh cứng đờ người trong vòng tay ta, ta lẩm bẩm nói: “Hiện tại ta rất khó chịu, cho ta ôm nàng một chút, chỉ một chút thôi........”
Dường như cảm nhận được nỗi bi thương không có lý do của ta, thân thể cứng đơ của Tịnh Linh dần thả lỏng.
Nàng ấy do dự trong chốc lát, vòng tay qua eo ta, vỗ nhẹ vào lưng ta như ta vẫn thường an ủi nàng ấy.
Tô Nhiễm bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, một lúc sau mới không đành lòng nhìn thẳng mà quay lưng đi, đối với một màn kích động cẩu độc thân như này, mắt không thấy thì tim không phiền.
Đêm trước khi Tô Phất chuẩn bị khởi hành đến biên cương phía Bắc, ta lại mất ngủ.
Lúc này, Thúy Nhi ở phòng ngoài đã không còn ngáy như sấm. Ngày mai Tô Phất rời cung, đoán chừng trong cung này sẽ không có nhiều người có thể ngủ ngon.
Nửa đêm ta trằn trọc, không khỏi tự giễu chính mình đã quen sống trong cung này, hiện giờ đột nhiên xảy ra biến cố, dĩ nhiên sẽ mất ngủ, thật sự là lui bước.
Nhớ năm đó ở quân doanh, cho dù là ngày hôm sau có trận chiến ác liệt đi chăng nữa thì đêm hôm trước ta vẫn như cũ mà ngủ rất ngon.
Chậc, sao lại nhớ lại quá khứ nữa rồi.
Ta càng nghĩ càng tỉnh táo, càng nghĩ càng bực bội.
Đột nhiên, cửa sổ bị đẩy ra “cạch” một tiếng.
Trong lòng vang lên hồi chuông báo động, ta nhắm mắt giả vờ ngủ, một loạt tiếng bước chân tiến lại gần giường ta, ta thò tay xuống dưới gối chộp lấy con dao găm phòng thân, dùng lực siết chặt.
Tiếng bước chân dừng lại bên giường ta, trong phòng yên tĩnh tới mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở đan xen của hai người.
Sự yên lặng quá mức là thứ dễ bồi dưỡng sự lo lắng nhất, ta cầm chắc dao găm, không biết hiện tại là tình huống gì, trong lòng ta căng thẳng đến cực điểm.
Cũng không biết đã qua bao lâu, ngay vào lúc ta kiềm chế không nổi nữa, định tiên phát chế nhân* thì giọng nói của Kiều Khuynh Trác truyền đến bên tai: “Từ Từ?”
{*Tiên phát chế nhân: đánh đòn phủ đầu; hành động trước để kiềm chế đối phương.}
Huynh ấy gọi rất nhỏ, giống như sợ đánh thức ta, tay cầm dao của ta thả lỏng, lúc này mới phát hiện toàn thân đồ mồ hôi lạnh.
Ta tiếp tục giả vờ ngủ say, nhưng sau khi Kiều Khuynh Trác gọi ta một tiếng lại không có động tĩnh gì, như thể huynh ấy chỉ đứng đó nhìn ta.
Hành vi này ít nhiều cũng có chút kỳ quặc, ngay lúc ta đang cân nhắc có nên giả bộ tỉnh lại hay không, thì bên tai lại truyền đến tiếng thở dài của huynh ấy.
Liền sau đó, Kiều Khuynh Trác cúi người chỉnh lại chăn cho ta, lại vuốt lại những sợi tóc vương trên mặt ta rồi rời đi.
Lại “cạch” một tiếng, cửa sổ bị đóng lại.
Qua một lúc lâu, sau khi xác định huynh ấy đã đi xa, ta mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ đã đóng lại lần nữa, đứng dậy rời giường và mở cửa sổ.
Hôm nay là trăng tròn, mở cửa sổ ra, ánh trăng ủa vào căn phòng mờ mịt, chiếu sáng cả gian phòng.
Làn gió đêm nhè nhẹ mang theo hương bùn đất thoảng qua chóp mũi làm dịu đi phần nào sự bực bội trong lòng ta.
Lần đầu tiên nhìn thấy ánh trăng, ánh sáng đột ngột khiến ta nheo mắt lại, sau quen dần, ta nhìn trăng trong trên trời, lại tình cờ thấy một bóng người dưới trăng.
Cửa sổ phòng ta đối diện với cung điện của Tịnh Linh, nàng ấy lại ngồi trên mái nhà như lần trước, không làm gì cả, chỉ lặng lẽ ngây ngốc ngồi đó.
Ta khoác thêm áo ngoài, từ cửa sổ lộn ra ngoài, khởi vận khinh công nhảy lên bên cạnh Tịnh Linh trên mái nhà.
Tịnh Linh thấy động tĩnh quay đầu lại, thấy là ta, lại nhìn đi chỗ khác.
Ta ngồi xuống bên cạnh nàng ấy cũng không từ chối, ta ngập ngừng mở miệng: “Nàng lại mất ngủ à?”
“Không mất ngủ thì ta sẽ ở đây sao?”
Tịnh Linh không thèm nhìn ta lấy nửa cái.
Ta gãi gãi đầu, tiếp tục tìm lời nói để tránh ngượng ngùng: “Nàng có vẻ thích ở đây nhỉ?”
“Không phải tỷ cũng thích leo lên đây sao?”
Ta không nói nên lời, tài nhanh mồm nhanh miệng thường ngày cũng không phát huy nổi, ta xấu hổ gãi dầu, nhìn theo tầm mắt của Tịnh Linh cùng nàng yên lặng ngắm trăng.
Xem xét kỹ lại nguyên nhân, vẫn là bởi vì ta có hơi chột dạ.
Ta không thích bị người khác lừa, tương tự, ngoại trừ những câu nói có tính chất bông đùa, ta cũng không thích lừa gạt người khác.
Huống chi kiểu lừa dối này có thể trực tiếp làm tổn thương đến tình cảm của Tịnh Linh, vì vậy ta càng cảm thấy có lỗi với nàng ấy.
“Thật ra bây giờ ta nghĩ lại, lệnh huynh* hẳn là không phải huynh ấy.” Ngay lúc ta đang xấu hổ muốc chếc thì Tịnh Linh đột nhiên ngoảnh lại mở lời.
{*Lệnh huynh: là cách gọi anh trai của người khác.}
“Hả?” Ta không phản ứng ứng lại.
“Ngoại trừ dáng người và giọng nói, còn lại những điểm khác chẳng giống tẹo nào.” Tịnh Linh cẩn thận nhớ lại, nhíu mày: “Hơn nữa nghĩ kỹ lại, ta hình như cũng không thích huynh ấy cho lắm.”
Trong lòng ta tự hồ nghe được âm thanh tảng đá rơi xuống đất, áy náy trong lòng giảm bớt không ít, đồng thời, một loại mất mát vô cớ tràn ngập nơi đáy lòng.
Ta đè nén thất vọng, giả bộ thoải mái cười nói: “Nàng nghĩ thoáng là tốt rồi, một kẻ hão huyền không xứng với trưởng công chúa cành vàng lá ngọc của chúng ta.”
Dừng một chút, ta vẫn là không nén nổi tò mò trong lòng: “Nhưng mà, rốt cuộc nàng thích hắn ở điểm gì? Chẳng nhẽ thật sự là vì hắn cứu nàng nên nàng mới mến mộ hắn?”
Tịnh Linh khó hiểu liếc nhìn ta: “Trông ta giống người yêu đương mù quáng như vậy sao?”
Thật ra khá giống đó.
Đương nhiên ta không dám nói ra, ta sợ sau khi ta nói ra thì mối quan hệ của chúng ta sẽ trở nên xấu đi.
Nhưng đồng thời, ta cũng càng tò mò vì sao Tịnh Linh lại thích vấn đề này như thế.
Có lẽ là do ánh mắt của ta quá mức nồng nhiệt, Tịnh Linh bị ta nhìn chằm chằm, nhịn không nổ, bực bội liếc ta một cái: “Nhìn gì mà nhìn? Dựa vào cái gì ta phải nói cho tỷ nghe chuyện riêng tư như vậy chứ?”
Ta tiếp tục dùng ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm nàng ấy, sự tò mò hiện rõ trên khuôn mặt.
“Được rồi được rồi.” Tịnh Linh đưa một tay lên che mặt: “Đừng nhìn chằm chằm vào ta nữa, ta sẽ thích huynh ấy..........có lẽ là vì quá giống rồi.”
“Giống? Giống cái gì?”
Tịnh Linh nói lời mơ hồ, ngược lại càng khiến ta tò mò.
Ta biết nếu ta còn hỏi nữa thì không những không hỏi được gì mà còn khiến cho Tịnh Linh không vui, cũng đành biết điều mà ngậm miệng lại.
“Tỷ thật sự không biết là.............”
Một tràng pháo hoa nổ bên tai ta, sau đó là nhiều tràng pháo hoa nối nhau tới, che lấp lời nói của Tịnh Linh.
Ta và Tịnh Linh cùng nhau nhìn về phía trước, màn đêm tĩnh lặng được thắp sáng bởi những chùm pháo hoa nhiều màu sắc, phác họa nên một bức tranh pháo hoa tuyệt đẹp.
Thật trùng hợp, lần trước ta cùng Tịnh Linh nói chuyện trên mái nhà vào nửa đêm cũng có pháo hoa.
Sau một đợt pháo hoa nổ ầm ĩ, bên tai ta dường như còn văng vẳng tiếng pháo hoa, Tịnh Linh đột nhiên vô cùng hứng thú hỏi ta: “Hôm nay là ngày lễ gì hả? Sao lại có pháo hoa?”
Ta nghĩ kỹ rồi trả lời: “Hôm nay không phải ngày lễ gì cả, pháo hoa ấy à............có lẽ là để chúc mừng chuyện gì đó.”
Tịnh Linh vẻ mặt khó hiểu: “Pháo hoa không phải chỉ dùng để chúc mừng lễ hội thôi sao?”
“Đương nhiên là không rồi.” Ta cười cười, đưa ra từng ví dụ cho nàng ấy: “Ngoài chúc mừng lễ hội, còn có thể chúc sinh nhật, cưới hỏi, hoặc không cần chúc mừng vì gì cả, thích xem thì cứ mua về mà đốt thôi. Chẳng qua là vào nửa đêm thì phải cẩn thận nếu không sẽ bị tố cáo vì làm phiền mọi người.”
“Vậy à.....ta cứ tưởng chỉ được nhìn thấy pháo hoa trong các lễ hội thôi.”
Tịnh Linh có chút không thể tin được:“Từ nhỏ đến giờ, trong cung chỉ khi có lễ hội ta mới được xem.......ta luôn nghĩ rằng việc bắn pháo hoa ngoài cung là vì đang có lễ hội gì đó mà chỉ dân gian mới có.”
Ta bị nàng ấy chọc cười: “chơi hội bắn pháo hoa, bắn cho ai xem? Còn không phải là để mọi người xem hay sao. Đã là để mọi người xem, thì đương nhiên là lúc nào muốn xem thì cứ bắn mà xem thôi, sao phải chờ đến ngày lễ.”
“Vậy à, thật tốt quá.” Tịnh Linh nâng mặt, mê mẩn nhìn về nơi pháo hoa từng nở, “Ta cũng muốn xem một màn pháo hoa đặc biệt dành riêng cho ta.”
“Chuyện này có gì khó khăn? Trong cung không được phép bắn pháo hoa, vậy thì chúng ta ra ngoài cung bắn. Có cơ hội ta sẽ lén đưa nàng chuồn ra ngoài, đến mua sạch pháo hoa ở tiệm, sau đó đốt pháo hoa cả đêm!”
Tịnh Linh cười hi hi: “Tỷ đây mới thực là quấy rầy thiên hạ, không sợ bị phàn nàn sao?”
“Có gì phải sợ chứ, lúc nhỏ ta còn làm ra nhiều chuyện phiền toái hơn nữa kìa.”
Vừa nói đến làm chuyện xấu, ta thao thao bất tuyệt: “Đến lúc đó, chúng ta tìm một nơi trống trải để bắn pháo hoa, nếu có người tìm tới thì chúng ta chạy, lại tìm chỗ khác bắn. Bắn xong chúng ta hồi cung, chả bị ai tìm thấy.”
Tịnh Linh bị ta trêu chọc, không ngừng cười: “Tỷ ồn ào như vậy, chắc cả kinh thành này đều biết hết, ngộ nhỡ đến lúc đó lớn chuyện rồi, hoàng huynh sẽ tìm đến tỷ.........”
Giọng nói của Tịnh Linh đột nhiên trầm xuống, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Ta thấy thần sắc nàng ấy đột nhiên trầm xuống, ta biết ngay nàng ấy nghĩ đến việc ngày mai Tô Phất phải đến biên cương phía Bắc, bắt đầu lo lắng.
Ta trầm ngâm một lát, rồi thản nhiên tùy tiện nằm xuống, vô tâm nói: “Không có gì phải lo lắng cả, nhớ năm đó ta..........ca ca ta với Tô Phất ở trong quân doanh, không phải đều khỏe mạnh trở về từ chiến trường đó sao?”
“Đến nay Tô Phất đã là Hoàng đế, có người bào hộ, chẳng lẽ còn có thể xảy ra chuyện gì sao?”
Ta đưa tay nhéo nhéo mặt Tịnh Linh, cảm thấy hình như nàng ấy gầy hơn một chút, không còn như lúc trước.
Tịnh Linh vỗ một cái vào tay ta, hậm hực nói: “Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng cứ động tay động chân như vậy.”
“Được, được, được.” Ta thu tay về kê dưới đầu, ngắm sao trên đầu, đột nhiên hào hứng: “Để ta kể cho nàng nghe những chuyện thất đức ta làm hồi còn nhỏ nhé?”
Tịnh Linh nằm xuống bên cạnh ta, chăm chú lắng nghe.
“Ta hồi nhỏ không thích nghe lời cha, ông ấy mua váy cho ta, ta không thích thì không mặc. Cha ta rất phiền muộn vì ta luôn phản đối ông ấy, bao giờ cũng phải ép buộc ta mặc.”
“Có một lần, ta bị ông ấy dồn ép đến chịu không nổi, nên ta đã lén đổi y phục cho ca ca ta. Khi đó ta và ca ca ta có dáng người khá giống nhau, mặc y phụ của huynh ấy rất vừa vặn, huynh ấy bị ta trộm mất y phục, không còn cách nào khác đành phải mặc váy của ta.”
“Không thể phủ nhận, ca ca ta mặc váy còn xinh đẹp nho nhã hơn cả ta, lúc đó, huynh ấy xấu hổ tới mức suýt khóc, ta cười gần chếc. Mặc dù đến cuối cùng vẫn bị huynh ấy giáo huấn một trận rất thảm...........”
Ta đắm chìm trong thời thơ ấu vô ưu vô lo ấy, trong ánh mắt là biển sao trên bầu trời bao la.
Tịnh Linh vẫn luôn nhìn ta, ánh mắt nàng phản chiếu dải ngân hà mờ nhạt, chỉ là trong dải ngân hà đó lại có thêm ta.