Tinh Linh Trên Vai Dã Thú

Chương 46: Sinh mệnh



Tất cả các tiểu tinh linh đều nhiệt tình yêu thương sinh mệnh, Estes đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nhìn một tiểu sinh mệnh sắp biến mất ngay trước mắt cậu sao có thể không lo lắng? Cậu còn muốn ngay lập tức ra tay hỗ trợ cứu sống nó.

Nhưng tính cảnh giác đối với á thú nhân đã ngăn cậu lại, Estes có lẽ đơn thuần nhưng cũng không phải loại thị phi không phân biệt được, không hiểu về thế sự. Nếu bây giờ cậu thật sự làm cái gì đó thì hậu quả sẽ là lập tức bị đưa vào phòng thí nghiệm mặc người nghiên cứu.

Nhưng thấy chết mà không cứu cũng không phải tính cách của cậu, vì vậy Estes lập tức trở nên rối rắm.

Á thú nhân cũng không chú ý tới sự rối rắm của cậu, vẫn tiếp tục vuốt ve bụng của mình, tiếp tục nói chuyện của mình.

“Thật hy vọng ta có thể nhìn thấy bé con trưởng thành, sau đó có được một trượng phu (chồng) tốt”

Estes có chút sửng sốt lại có chút nghi hoặc nói:

“Đương nhiên là có thể rồi, ngươi vẫn còn trẻ thế cơ mà”

Á thú nhân nghe xong lời của cậu cũng mỉm cười.

“Nghe theo lời tốt của ngươi vậy”

Estes mẫn cảm nhìn ra được tuy á thú nhân đang mỉm cười nhưng ưu sầu nơi đáy mắt lại làm thế nào cũng không che giấu được, vì vậy cậu nhịn không được lại nói thêm.

“Thật sự sẽ nhìn thấy. Ngươi nghĩ mà xem, thú nhân chỉ cần 15 tuổi đã trưởng thành rồi, 15 năm thực ngắn a !” 15 năm đối với tiểu tinh linh quả thật rất ngắn.

Nghe một á thú nhân thoạt nhìn vừa mới trưởng thành nói 15 năm thật ngắn, á thú nhân có chút dở khóc dở cười.

“Nhóc con à, ngươi thoạt nhìn cũng chỉ mới 15 ,16 tuổi thôi a, sao lại có thể cảm thấy 15 năm thực ngắn? Đó đã là một nửa sinh mệnh của á thú nhân rồi đó”

“Một nửa sinh mệnh?”

Đầu tiên nghe á thú nhân nói cậu còn khó hiểu nhưng chờ cậu hiểu được ý của y rồi thì liền kinh ngạc.

“Á thú nhân chỉ có thể sống 30 năm?”

“Bình thường thì vẫn có thể sống lâu hơn một chút, nhưng tuổi thọ trung bình mà nói là 30 tuổi cũng không sai biệt lắm”

Á thú nhân bình tĩnh giải thích, mặc dù có chút nghi hoặc vì sao vị á thú nhân tình cờ gặp gỡ này lại đến chuyện thường thức cơ bản như vậy cũng không biết. Nhưng loại ý tưởng này cũng rất nhanh bị lời nói của chính y đè ép xuống, cuối cùng chỉ còn lại thản nhiên u buồn.

Ba mươi năm…..y đã 26 tuổi rồi, liệu còn có thể nhìn thấy đứa nhỏ của chính mình mạnh khỏe lớn lên hay không đây? Nếu y ra đi thì cái tên cố chấp kia nhất định cũng sẽ đi cùng với y, đến lúc đó đứa nhỏ phải làm sao bây giờ? Nếu thân thể của y tốt hơn một chút, có thể sớm hơn một chút mang thai thì tốt rồi…..

Estes cũng không thấy được sự u buồn của á thú nhân, hiện tại cậu đã bị tin tức mình vừa nghe được làm sợ ngây người. Sau một lúc lâu cậu mới cố gắng mở ra đôi môi đã mất hết huyết sắc, chần chừ mà gian nan hỏi:

“Vậy…..thú nhân có thể sống bao lâu vậy?”

“Ân? Thú nhân? Mông Tát thú nhân đều rất cường tráng nên đại đa số hẳn là có thể sống 40 -50 năm” tuy rằng tâm tình không tốt lắm nhưng á thú nhân vẫn trả lời cậu.

40 -50 năm, cũng chỉ bằng một nửa thời gian tuổi nhỏ của cậu. Nguyên lai số tuổi của cậu trong các tiểu tinh linh vẫn còn là thiếu niên nhưng đối với thú nhân cũng đã là hai đời người rồi sao? Giờ khắc này Estes đột nhiên hiểu được cảm nhận của Carlos khi nghe số tuổi của cậu, đó là rung động sâu sắc cùng bất đắc dĩ.

Cho dù vẫn chưa hiểu được cái gì là tình yêu nhưng đối với Estes, Carlos đã chiếm một góc vô cùng quan trọng trong trái tim của cậu. Cậu không thể tưởng tượng được những ngày mất đi Carlos mình sẽ phải tiếp tục sống như thế nào.

Vươn tay xoa xoa ngực, mới chỉ nghĩ như vậy chỗ này liền truyền tới từng trận đau đớn. Nếu thật sự có một ngày Carlos mất đi, trái tim này có phải sẽ vì quá mức đau đớn mà đình chỉ đập hay không?

“Vụt !” một tiếng, Estes đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, cậu lúc này chỉ muốn lập tức gặp được Carlos mà thôi.

Nhưng đi được một nửa đường cậu quay trở lại, đứng trước mặt á thú nhân đang dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn mình. Vươn tay cầm lấy túi ba lô từ phía sau ra, rồi dưới sự che dấu của túi ba lô lấy ra một trái cây từ túi đeo.

Trái này cũng không nhỏ, to cỡ bàn tay, bộ dạng có chút giống trái xoài, vỏ trái cây cũng là màu hồng nhạt.

“Cái này cho ngươi, đối với bảo bảo rất có lợi”

Estes đem trái cây nhét vào tay á thú nhân, hướng y cười cười sau đó rời đi.

Á thú nhân ngồi ở bốn phía cũng chú ý tới động tĩnh phía bọn họ nhưng khi nhìn thấy quả kia thì cũng không tiếp tục để ý nữa, nhiều lắm cũng chỉ là cảm thấy bộ dạng của quả này trông rất được, có lẽ là một loại hoa quả mới khi nào quay về nên mua một chút ăn thử xem.

Chỉ có á thú nhân là có chút ngạc nhiên nhìn trái cây trong tay mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn bóng dáng đã biến mất khỏi cửa phòng.

Hương thơm của trái cây thản nhiên vờn quanh mũi y. Hương vị ngọt ngào của trái cây là thứ y chưa bao giờ ngửi qua lại nghĩ tới câu nói của Estes, y do dự một chút sau đó cũng cắn xuống một ngụm.

Hương vị nồng đậm tràn ngập đầu lưỡi, cái hương vị ngọt ngào này khiến y muốn ngừng mà không được, trong bất tri bất giác đã ăn xong cả quả.

Liếm liếm một chút nước còn lưu lại nơi đầu ngón tay, á thú nhân đột nhiên cảm nhận được một dòng nước ấm đang chảy xuôi trong cơ thể mình khiến cho toàn thân của y ấm áp hẳn lên. Thậm chí ngay cả những trận đau đớn càng ngày càng rõ ràng gần đây mà bị y cho rằng là do thai nhi hiếu động quậy phá trước khi sinh cũng biến mất không thấy, cả người đều vô cùng thoải mái.

Có lẽ thật sự tốt cho bảo bảo?

Estes cước bộ bối rối đi về phiá phòng bán vé, trong mắt tràn ngập lo lắng và hoảng sợ. Những gì á thú nhân vừa nói lúc nãy là đả kích rất lớn đối với cậu.

Thú nhân ở bốn phía nhìn thấy cậu chỉ có một mình, mắt đều hóa thành sao, nhưng không đợi bọn họ làm ra hành động gì thì Estes đã chạy qua người bọn họ, không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào.

“Carlos ! ! !”

Nhìn đến bóng dáng quen thuộc đứng ở chỗ phòng vé, Estes hô to khiến Carlso chú ý mà đồng thời cũng đưa đến một hàng các thú nhân chờ mua vé chú ý tới.

Nhìn thấy Estes ôm một đống đồ ăn vặt hoang mang chạy tới phía hắn. Nghĩ tới đã xảy ra chuyện gì đó, Carlos cũng bất chấp sắp đến lượt mình mua vé lao ra khỏi hàng, chạy vội tới bên người cậu, giữ lấy cậu cẩn thận xem xét.

“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

“Không có”

Gặp được người, Estes liền an tâm, cậu giữ chặt lấy tay áo của hắn không buông, lại nhìn về phòng bán vé.

“Vẫn chưa mua vé sao?”

Carlos còn chưa kịp trả lời thì vị thú nhân đứng đầu hàng mua vé đã lùi xuống một chút “Các ngươi mua trước đi”

Những thú nhân đứng sau cũng không lộ ra chút bất mãn nào. Mặc kệ là khi nào á thú nhân luôn luôn là đối tượng được ưu tiên mà thú nhân cũng luôn sẵn lòng phục vụ họ.

Estes nhìn Carlos không nói gì.

Carlos nhìn thú nhân kia gật gật đầu tỏ ý cảm tạ, sau đó quay người rất nhanh mua xong vé rồi dẫn theo Estes đi về phía phòng chiếu.

Bộ phim bọn họ xem còn hơn 10′ nữa mới chiếu nên trong phòng cũng không có nhiều người.

Carlos nắm tay dẫn Estes đi vào phòng chiếu tối thui, một bên nắm chặt tay sợ cậu ngã xấp xuống, một bên tìm chỗ ngồi. Phòng chiếu này băng ghế là hình cầu thang, từng hàng từng hàng xếp cao dần lên. Từ chỗ sáng lập tức đi vào chỗ tối, mắt của Estes có chút không thích ứng, nhìn đâu cũng là một mảng tối như mực. Cậu cũng không chú ý được dưới chân đang dẫm trên cái gì, suýt chút nữa ngã xấp xuống, rất may được Carlos đỡ kịp.

“Cẩn thận dưới chân một chút. Cầu thang ở nơi này được xây theo thể trạng của thú nhân, rất cao” Carlos nắm tay dẫn cậu đi xuống cầu thang. Vì để Estes xem được thoải mái nhất, vé hắn mua là chỗ ở giữa, khoảng cách không xa không gần sẽ tránh được việc phải ngẩng đầu nhìn màn hình vì ngồi quá gần hay không nhìn thấy rõ do quá xa.

“Ân”

Estes cũng bị kinh hoàng một chút, ngoan ngoãn theo chân Carlos từng bước đi xuống phía dưới.

Chờ ngồi xuống vị trí của mình rồi Carlos mới hỏi Estes.

“Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì đúng không? Sắc mặt của em không được tốt lắm !’

Estes cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm Carlos.

“Lúc nãy có một á thú nhân nói cho em biết, thú nhân chỉ có thể sống được 40 -50 năm. Y nói lung tung đúng không?”

Cậu thật sự không muốn tiếp nhận chuyện này. Trong Vương Quốc Đồng Thoại, những chủng tộc có trí tuệ thì tuổi thọ cũng rất dài, thú nhân ở nơi này sao có thể đoản mệnh như vậy được? Cho nên vị á thú nhân kia là thích nói giỡn thôi đúng không?

Carlos nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Estes, vươn tay muốn vuốt ve để nó trông đỡ hơn, nhưng lời hắn nói ra lại làm tâm trạng của cậu hoàn toàn rơi vào đáy vực.

” Là thật, thú nhân có thể sống tới 50 tuổi đã được tính là rất thọ rồi”

Carlos đã từng không buồn quan tâm tới mình có thể sống bao lâu, nhưng hiện tại nó lại trở thành điều hắn thống hận nhất.

Đến câu cuối cùng thì tia huyết sắc duy nhất trên mặt Estes cũng đã biến mất.

“Vì cái gì….!?! ”

Năm mươi tuổi, Carlos đã 20 tuổi rồi, nói như vậy thời gian bọn họ ở chung chẳng nhẽ chỉ còn 30 năm nữa thôi sao? Estes cảm nhận được trái tim mình đập hỗn loạn, tay chân lại lạnh như băng.

“So sánh với em, sinh mệnh của thú nhân quả thực rất ngắn”

Carlos nhìn chằm chằm vào Estes, phức tạp ở trong mắt lần đầu tiên biểu hiện rõ ràng như vậy.

Hắn chưa bao giờ muốn cậu biết chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu biết được.

50 năm đối với thú nhân là cả đời mà đối với tiểu tinh linh lại chỉ là một đoạn thời gian phi thường ngắn ngủi. Estes còn thực trẻ, không ai biết cậu còn có thể sống thêm bao nhiêu những cái 50 năm như vậy nữa, mà hắn thì sao? 30 năm còn lại hắn sẽ chậm rãi đối mặt với tuổi già , sau đó chết đi.

Ngay từ đầu bọn họ đã không thể vĩnh viễn ở bên nhau.

Nhưng Carlos lại tham lam muốn làm bạn với cậu lâu hơn một chút, cho dù chỉ là nhiều hơn một phút cũng tốt.

Hắn hi vọng tại giây phút cuối cùng của cuộc đời cũng có cậu ở bên làm bạn.

Nhưng loại lòng tham chung quy vẫn là bị hắn đè nén xuống, hắn làm không được cái việc sẽ khiến cậu cô đơn sau khi hắn rời đi cho nên hắn đang chờ đợi.

Chờ đợi cho tới khi tộc nhân của cậu tìm đến đây, đưa cậu trở về.

Mà cho dù luyến tiếc thì đến lúc ấy hắn cũng sẽ buông tay để cậu rời đi.

Hắn thậm chí còn nghĩ cách khiến cho cậu chán ghét hắn, sẽ không luyến tiếc chút nào mà rời đi. Nếu như vậy thì khi quay về thế giới kia có tộc nhân làm bạn, cho dù không có hắn kề cận thì cậu vẫn có thể nhanh chóng khôi phục lại bình thường thôi, đúng không?

Giữ suy nghĩ như vậy, Carlso vẫn luôn quý trọng từng giây từng phút bọn họ ở chung. Mỗi ngày trôi qua vừa một bên hi vọng tộc nhân của cậu sẽ không đến hôm nay, như vậy bọn họ sẽ có thể ở chung lâu hơn một chút, một bên lại hy vọng họ đến sớm một chút để nhóc con còn chưa hiểu tình yêu là gì này không cần luân hãm quá sâu.

Mỗi ngày mỗi đêm làm bạn, Carlos đã nhanh chóng hiểu rõ Estes hơn cả chính bản thân cậu. Cho dù vẫn hồn nhiên ngây thơ như cũ nhưng phân yêu say đắm này đã muốn chôn sâu dưới đáy lòng cậu. Hắn có thể cảm nhận được cậu yêu hắn, chỉ là thiên tính đơn thuần khiến cho cậu vẫn chưa lý giải được loại tình cảm đó.

Đây là tất cả những gì hắn muốn, không dám cũng không thể đòi hỏi hơn được nữa. Bởi vậy hắn cũng không dám làm rõ đoạn tình cảm này, chỉ có thể sử dụng phương thức lừa gạt đem nhóc con đơn thuần này biến thành của mình…..

Chẳng sợ thời gian cậu thuộc về hắn thực ngắn, thực ngắn…..

Nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.

Tinh linh trên vai dã thú

Tác giả: Du Du Tiên

Editor: lynzmix

Beta: Shoorin Yumi