Mỹ nhân ngư trong truyền thuyết là một tồn tại thần kì, lấy phần eo làm ranh giới, nửa người trên là nhân thân xinh đẹp mà nửa người dưới lại là đuôi cá . Các nàng xinh đẹp, mạnh mẽ , tuổi thọ rất dài , là đứa con cưng của đại dương.
” Mỹ nhân ngư là chủng tộc chỉ có nữ tính mà thôi. Anh đừng thấy có không ít nam nhân ngư mà nhầm, kỳ thật bọn họ cũng không phải là nhân ngư”
Tiểu tinh linh dẫn Carlos đi đến tòa thành dưới đấy biển, giới thiệu cho hắn những sinh vật có trí tuệ thần kì xưng bá hải vực này.
“Không phải nhân ngư?” Carlos đối với cách nói này thực nghi hoặc. Bọn họ hiện tại đang ở dưới đáy biển, vừa ăn quả tránh nước xong thì bọn họ đã có thể tự do hô hấp ở dưới này , chỉ là tốc độ có chút bị hạn chế mà thôi.
Bốn phía hải vực là nhiều loại cá đầy màu sắc bơi qua bơi lại. Mặc kệ bọn nó là ăn tảo hay ăn thịt cũng không có con cá nào cảm thấy hứng thú với hai người. Mà ở giữa bầy cá thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của nhân ngư. Mà Carlos khẳng định chắn chắc một nhân ngư vừa bơi ngang qua bọn họ khẳng định là giống đực.
“Ân, họ đều là chủng tộc khác đấy, thậm chí còn có cả nhân loại nữa. Ở cuối phiến hải vực này có một dòng nước xoáy vô cùng lớn, nơi đó có rất nhiều thông đạo dẫn tới nhiều thế giới khác , mà mỹ nhân ngư có được kĩ năng bơi lội hoàn hảo nên mới có thể tới gần lốc xoáy ấy. Bởi vậy các nàng cũng là chủng tộc duy nhất có thể tự do xuất nhập Vương Quốc Đồng Thoại. Mà nam nhân ngư dưới đáy biển này đều được mang về từ bên ngoài đấy”
Carlos nghe vậy thật có chút ngoài ý muốn. Hắn cẩn thận đánh giá lại những nam nhân ngư đang bơi lội giữa bầy cá , thấy cách họ di chuyển vô cùng thành thạo, một chút cũng không nhìn ra bọn họ nguyên bản không phải là nhân ngư.
Mà một cái liếc mắt này Carlos lại phát hiện ra nhân ngư bốn phía tựa hồ đều là nam thì phải ?
Carlos hỏi Estes vấn đề này.
“Mảnh hải vực này là khu vực săn mồi của nhân ngư mà người phụ trách ở đây đều là nam nhân ngư” Estes giải thích.
Cũng đúng, giống cái luôn cần được chiếu cố. Carlos nghĩ như vậy nên cũng không hỏi nữa nhưng câu kế tiếp của Estes lại hoàn toàn đánh vỡ ý tưởng của hắn.
“Ở trong tộc nhân ngư, nữ tính có địa vị rất cao. Các nàng phần lớn đều đảm nhận nhiệm vụ cảnh giới và hộ vệ. Ai bảo so với nữ nhân ngư thì nam nhân ngư dù là ma pháp hay vũ kĩ đều kém xa chứ” tuy rằng thế giới này rất hòa bình nhưng để duy trì cân bằng cho nên những sinh vật ở dưới đáy biển sẽ tập kích nhân ngư cũng không phải là không có , chẳng qua chúng nó sẽ không chủ động tập kích nhân ngư mà phần lớn đều là gây rối loạn để cướp đoạt thức ăn của nhân ngư mà thôi.
Carlos bị loại thế giới quan hoàn toàn điên đảo này làm cho khó có thể tin, choáng váng đi theo Estes . Mà khi hắn lấy lại tinh thần thì tòa thành dưới đáy biển đã hiện ra ở trước mặt rồi.
Đó là một tòa thành lấy màu lam làm chủ đạo. Nó vô cùng khổng lồ, nó lấy tòa tháp cao lớn xinh đẹp nhất làm trung tâm rồi mở rộng ra bốn phía. Một vòng phòng hộ nửa hình tròn bao lấy cả tòa thành. Từ rất xa đã có thể thấy được một mạt hào quang u lam mộng ảo tỏa ra dưới đáy biển tối đen rồi.
Tòa thành của nhân ngư rất đặc sắc, phía dưới của nó chính là nước biển nhưng nước biển cũng chỉ có độ cao mấy thước , còn phần trên thì giống y như trên lục địa vậy. Vỏ sò cực lớn trôi lềnh bềnh trên mặt nước mà mở vỏ sò ra là có thể thấy được từng lớp san hô được xây dựng thành đủ loại màu sắc phòng ở. Mỗi căn nhà đều gần nhau nên không cần bơi cũng có thể thuận lợi gặp nhau.
Phụ thần đối với các chủng tộc có trí tuệ ở Vương Quốc đồng thoại đều vô cùng thiên vị. Ví như ở trong sách Đồng Thoại, tiểu công chúa mỹ nhân ngư muốn có được hai chân còn phải dùng giọng nói của mình để trao đổi mà ở nơi này thì chỉ cần rời khỏi nước thì chiếc đuôi cá xinh đẹp của họ sẽ tự động biến thành hai chân. Hai cái đùi thon dài trắng mịn không chút sẹo lồi lõm kia hoàn toàn có thể làm mù mắt người khác.
Carlos xuyên qua tầng phòng hộ nhìn thấy chính là một cảnh như vậy. Ở trong thành có một số nhân ngư ở trong nước bơi lội , số còn lại là chân trần đi ở trên những chiếc cầu nổi. Bọn họ bất luận là nam hay nữ, lớn hay nhỏ đều sẽ mặc váy ngắn để lộ ra cặp chân trắng nõn thon dài như ẩn như hiện nơi làn váy qua từng cử động, hẳn là để thuận tiện hoạt động.
“Bộ tộc nhân ngư rất xuất sắc cho nên bọn họ lựa chọn bạn lữ cũng dựa theo tiêu chí sắc đẹp cả” điển hình của chủ nghĩa sắc đẹp.
“Estes, đã lâu không thấy a” có nhân ngư quen biết nhìn thấy bọn họ liền đi tới chào hỏi.
Đây là lần đầu tiên Carlos nghe thấy thanh âm của nhân ngư. Cái loại âm điệu xinh đẹp mà lại tràn ngập dụ hoặc này thật làm cho hắn muốn ngất đi nhưng cũng chỉ trong chốc lát, hắn rất nhanh liền hồi thần.
Bộ tộc nhân ngư quả nhiên là danh bất hư truyền, khó trách từ xưa đã có truyện kể tiếng ca của nhân ngư có thể mê hoặc những con thuyền lênh đênh trên biển , khiến cho thuyền viên vì nó mà trầm mê vĩnh viễn vùi mình dưới đáy đại dương. Carlos âm thầm nhắc nhở bản thân đề cao cảnh giác.
Bất quá tiểu tinh linh lại không có chút cảnh giác nào, tuy rằng thanh âm của nhân ngư rất dụ hoặc nhưng tiếng ca của tinh linh cũng không thua kém cho nên các tiểu tinh linh sẽ không bị mê hoặc.
“Ân, khoảng thời gian trước không cẩn thận bị lọt vào một khe hẹp không gian, mấy hôm trước mới trở về được. A Phù Lạp tới thật đúng lúc, ta đang cầm bao hàng của ngươi này. Ngươi lấy luôn đi ta đỡ phải đưa tận nhà” Estes đem một bao hàng màu hồng nhạt từ trong túi đeo đưa cho nhân ngư.
“Được rồi để ta xem” nữ nhân ngư được gọi là A Phù Lạp cao hứng tiếp nhận cái bao hàng nhỏ cỡ móng tay của nàng . Đầu ngón tay hơi điểm nhẹ , bao hàng ngay trước mặt bọn họ liền biến thành to 1.5m (kích cỡ của nhân ngư giống nhân loại) A Phù Lạp mở luôn bao hàng ra, lấy từ bên trong ra một chiếc váy dài màu lam xinh đẹp “Ta định mặc chiếc váy này đi tham gia tiệc sinh nhật của Gia Lị Ti. Nếu các ngươi không đến thì tối này ta chỉ có thể mặc bộ váy hiện tại đi dự tiệc thôi”
“Bưu cục tinh linh là đảm bảo chất lượng nhất , không có chuyện lỡ hẹn đâu” Estes lấy đơn ra cho nàng ký nhận rồi lại lơ đễnh nói với nàng.
A Phù Lạp ngón út hơi nhếch nhếch, cầm lấy cây bút bi mà nàng không bao giờ quen dùng viết ra tên của nàng “Đúng đúng đúng, mà quần áo do các ngươi làm cũng là đẹp nhất nữa. Tối nay có muốn cùng ta đi dự tiệc không ?” nàng cầm lấy chiếc váy ướm thử trên người quay tới quay lui “Tay nghề của các ngươi quả thật không phải là đồn đại. Mỗi lần đặt váy đều đẹp như vậy, Li Tị nhất định sẽ ghen tị chết mất. Lúc nào quay về gặp Hạ Lâm nhớ chuyển lời cảm ơn của ta cho nàng nhé”
“Ta sẽ chuyển lời nhưng tiệc tối thì chúng ta không đi được. Chúng ta còn phải đưa bao hàng đến cho Mai Lệ Đặc. Lần này nàng ấy đặt mua không ít đồ đâu”
“Vậy các ngươi nên cẩn thận một chút. Gần đây không biết thần kinh của nàng ấy bị làm sao nữa , hơi một chút là cười âm hiểm. Lần trước ta nhìn thấy nàng ấy mà còn giật cả mình. Nhất là ngươi tiểu tinh linh xa lạ , Mai Lệ Đặc luôn thích tặng một phần “lễ vật” cho những tiểu tinh linh xa lạ lần đầu tiên gặp mặt như ngươi đó ” A Phù Lạp dặn dò Carlos từ đầu đến giờ vẫn luôn không nói câu nào.
Sở thích đặc thù của Mai Lệ Đạc đã bị mọi nhân ngư bàn luận say sưa từ lâu, bọn họ rất thích nghe những dạng thú sự (chuyện thú vị) như vậy. Dù sao Mai Lệ Đặc cũng không có ra tay với người trong tộc nhân ngư mà chỉ thích đùa dai với tiểu tinh linh mà thôi.
“Cám ơn lời nhắc nhở của ngươi” Carlos lễ phép cảm tạ.
Hai người cáo biệt A Phù Lạp, đi hướng về nơi ở của Mai Lệ Đặc.
Tòa nhà Mai Lệ Đặc ở nằm về phía đông, đó cũng là quảng trường phồn hoa nhất tòa thành dưới đáy biển này. Mai Lệ Đặc mở một hiệu thuốc ở đây , tên là “Hải yêu bí dược”. Đó cũng là lý do vì sao mọi người thích gọi nàng là “Hải yêu”- thực ra cũng không phải nghĩa gì xấu.
Tiểu tinh linh tiến vào cửa hàng đang rộng mở, Carlos cũng theo sát phía sau, hai mắt đánh giá mọi thứ xunh quanh.
Cửa hàng cũng không tính là lớn nhưng Ma tước tuy nhỏ nhưng ngũ tạng câu toàn (ý chỉ cửa hàng tuy nhỏ nhưng cần có những vật dụng gì thì vẫn có đầy đủ) Bởi vì dược tề đối với môi trường vô cùng nhạy cảm nên trong cửa hàng có chút hôn ám. Đủ loại chai lọ được đặt ở trên những ngăn kệ tinh mỹ khiến chúng thoạt nhìn như những tác phẩm nghệ thuật.
“Tựa hồ có những vị khách không ngờ tới đây” bên trong cửa hàng có một cánh cửa dẫn vào phòng sau. Bức rèm dùng trân châu xuyến thành được một bàn tay như ngọc nhấc lên theo sau đó một bóng dáng xuất hiện.
Cho dù ở giữa những nhân ngư có tướng mạo vô cùng xuất chúng thì Mai Lệ Đặc vẫn là một nhân ngư mỹ lệ. Nàng có một mái tóc quăn màu lam tựa như nước biển, đôi mắt màu tử lam xinh đẹp tăng thêm khí chất thần bí cho nàng.
Mai Lệ Đặc mặc một trường bào màu đen loại trang phục của phù thủy, áo choàng hoàn toàn che phủ hai đôi chân của nàng khiến cho từng bước đi của nàng tựa như đang lướt . Trong lòng nàng ôm một con cá tai mèo trưởng thành, bộ lông đen nhánh xứng với đôi mắt một vàng một bạc, xinh đẹp mà quỷ dị.
“Đã lâu không gặp, Mai Lệ Đặc”
“Ồ để chúng ta nhìn xem là ai nào. Nga, là Estes và một tiểu tinh linh chưa từng thấy qua” Mai Lệ Đặc nhìn về phía Carlos “Có thể nói cho ta biết tên của ngươi chứ tiểu tinh linh ?”
Tuy rằng Mai Lệ Đặc thoạt nhìn thực quỷ dị nhưng Carlos không cảm thấy địch ý cho nên hắn vẫn nói ra tên của mình “Carlos”
“Ân, một cái tên không tồi. Đây chính là bạn lữ ngươi mang về từ thế giới khác sao?” Mai Lệ Đặc nhìn về phía Estes.
Estes mặt đỏ hồng nhìn nhìn Carlos, thấy đối phương cũng đang nhìn cậu liền vội vàng quay đầu “Đúng vậy”
Khóe môi của Carlos gợi lên một nụ cười.
“Một người thực thích hợp làm bạn lữ của ngươi nha” Mai Lệ Đặc gật gật đầu nhưng không cười , trên mặt còn lộ ra một cổ nghiêm túc “Những thứ ta đặt hàng đã đem đến chưa ?”
Nàng chuyển chủ đề quá nhanh, Estes trong lúc nhất thời còn không kịp phản ứng lại, sửng sốt một chút mới vội vàng gật đầu “Đưa tới rồi, ở đây ký nhận luôn sao ?”
“Nơi này không được, theo ta ra phía sau đi” Mai Lệ Đặc dẫn bọn họ đi vào căn phòng phía sau rèm châu.
Phòng ở của nhân ngư thoạt nhìn có vẻ nhỏ (trong vỏ sò) nhưng chúng đều được gia chú thêm ma pháp không gian cho nên phía sau phòng kỳ thật rất lớn. Trừ bỏ tận cùng bên trong là phòng ở của Mai Lệ Đặc thì đây chính là căn phòng thí nghiệm nàng dùng để nghiên cứu dược tề.
Mai Lệ Đặc dẫn Estes và Carlos vào phòng thí nghiệm xong thì bảo bọn họ đem đặt bao hàng vào một góc trống trong phòng.