Chơi bạo hay không, Kỷ Tuyền không biết định nghĩa thế nào, cũng không thể nói chi tiết.
Nhưng có một điều Kỷ Tuyền bây giờ rất rõ, đó là cô không muốn tiếp tục nói chuyện với Ngũ Xu nữa, không muốn nói thêm một câu nào.
Kỷ Tuyền nghĩ gì thì làm nấy: Tạm biệt, chúc ngủ ngon.
Ngũ Xu: Đừng mà, đêm dài lắm, tớ đang đứng ở cửa khách sạn làm mồi cho muỗi, cậu nói chuyện với tớ thêm chút nữa đi.
Kỷ Tuyền không trả lời.
Ngũ Xu: Không phải chứ, chị em, cậu thật sự đang ở nhà Tống Chiêu Lễ à??
Kỷ Tuyền vẫn không trả lời.
Ngũ Xu: Tuyền à, đừng có làm chuyện vừa thoát khỏi miệng sói lại chui vào miệng cọp nhé!!
Kỷ Tuyền: Cậu lo việc của mình đi.
Ngũ Xu: Cậu đoán xem tớ đang theo dõi ai?
Kỷ Tuyền: Cậu muốn nói thì nói đi.
Ngũ Xu: Liêu Bắc, bạn thân của Tống Chiêu Lễ. Ngũ Xu gửi tin nhắn xong, tiếp tục bổ sung: Cùng một giuộc.
Có lẽ vì nói chuyện với Ngũ Xu đã giúp Kỷ Tuyền thư giãn, sau khi gập điện thoại lại, cô nhìn lên chiếc đèn chùm trên trần nhà một lúc rồi mơ màng ngủ thϊếp đi.
Giấc ngủ này không phải là giấc ngủ yên bình.
Dù sao cũng là ở nhà người khác, trong lòng cô vẫn có sự đề phòng.
Khi tỉnh dậy, Kỷ Tuyền chưa kịp hoàn toàn tỉnh táo đã thấy Tống Chiêu Lễ đang ngồi trên sofa đối diện, nhìn vào điện thoại.
Kỷ Tuyền sững lại một lúc, nhanh chóng ngồi dậy, rồi chào, "Sếp Tống."
Tống Chiêu Lễ nhướng mắt nhìn cô, ánh mắt không thay đổi, "Dậy rồi à."
Kỷ Tuyền, "Vâng."
Tống Chiêu Lễ hỏi, "Đêm qua tôi gọi điện cho cô à?"
Kỷ Tuyền thành thật trả lời, "Vâng."
Tống Chiêu Lễ nói, "Sốt quá nên lẫn, đáng ra là muốn gọi cho Khâu Lâm." Kỷ Tuyền gật đầu, "Tôi biết, khi anh gọi điện cho tôi, anh đã gọi tên Khâu Lâm."
Nói xong, Kỷ Tuyền đột nhiên chú ý đến chiếc điện thoại trong tay Tống Chiêu Lễ.
Không phải điện thoại của Tống Chiêu Lễ, mà là của cô!!
Kỷ Tuyền lập tức cảm thấy lo lắng, đang định nói gì đó, thì Tống Chiêu Lễ đã xoay chiếc điện thoại trong tay rồi đặt lên bàn trà, "Người gửi tin nhắn đe dọa cô là ai?"
Kỷ Tuyền ngẩn ra vài giây, nhìn xuống, trên màn hình điện thoại là một tin nhắn từ số lạ: "Cô nghĩ rằng chặn tôi thì mọi chuyện sẽ ổn sao? Kỷ Tuyền, cô đang tìm đường chết."
Người gửi tin nhắn, Kỷ Tuyền có thể đoán được.
Có thể đoán, nhưng không thể chắc chắn.
Thấy cô xem tin nhắn mà không nói gì, Tống Chiêu Lễ dùng ngón tay thon dài chạm hai lần vào màn hình điện thoại đang sắp tắt, "Cô biết ai không?" Kỷ Tuyền ngước mắt nhìn Tống Chiêu Lễ, không đoán được ý đồ của anh, nhưng vẫn thành thật nói, "Tôi không biết ai, nhưng người này đã dùng số khác nhắn tin cho tôi hôm qua, tôi đã chặn số đó."
Tống Chiêu Lễ nhướn mày, vẻ mặt không rõ cảm xúc, "Gặp chuyện như vậy không biết báo cảnh sát? Chặn số có tác dụng gì?"
Tống Chiêu Lễ mặc áo choàng ngủ màu xanh, cả người trông có vẻ lười biếng nhưng lại đầy khí chất.
Kỷ Tuyền im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói, "Sếp Tống, với những người như anh, khi gặp người đe dọa, anh chỉ cần cân nhắc hai điều: là báo cảnh sát hoặc tìm người xử lý. Nhưng với những người bình thường như tôi, khi gặp người đe dọa, điều đầu tiên cần xem xét là lợi hại."
Kể từ sau chuyện hôm qua, Kỷ Tuyền đã hiểu ra nhiều điều.
Tống Chiêu Lễ là người mà cô không thể tránh khỏi, đã không thể né tránh, thì cô sẽ đối xử với anh ta một cách bình thản.
Nghe lời của Kỷ Tuyền, mắt Tống Chiêu Lễ nhíu lại, trong ánh mắt có chút không hài lòng.
Kỷ Tuyền tránh nhìn vào mắt anh, với tay lấy lại điện thoại, "Nói thì ai mà không nói được, ai cũng bảo mạng sống hơn cả tiền bạc, nhưng với những người ở tầng đáy của xã hội, hai điều này không thể so sánh."
Giọng của Tống Chiêu Lễ trầm xuống, "Ý của cô là tiền quan trọng hơn sự an toàn?"
Kỷ Tuyền ngồi thẳng lưng, "Một trận đại dịch đã khiến nhiều thành phố tạm dừng, nhưng vẫn có nhiều người ở tầng đáy không ngừng tìm cách kiếm tiền. Anh nói họ không sợ chết sao?"
Nói xong, Kỷ Tuyền quan sát sắc mặt của Tống Chiêu Lễ, rồi hít một hơi sâu nói, "Họ không phải không sợ chết, mà là chết đói và chết bệnh, kết cục đều là chết, dịch bệnh là nỗi sợ không biết trước, nhưng chết đói là nguy cơ trước mắt."
Giọng Kỷ Tuyền bình tĩnh, ánh mắt của Tống Chiêu Lễ càng trở nên sâu thẳm.
Với lời nói của Kỷ Tuyền, không khí rơi vào tình trạng căng thẳng.
Sau khoảng một phút, Tống Chiêu Lễ cầm điện thoại lên gọi.
Khi điện thoại kết nối, giọng Tống Chiêu Lễ lạnh lùng, "Giúp tôi điều tra một người."