Tình Mỏng Duyên Cạn

Chương 12



Một vị công tử dáng người thanh thao đang nhàn tản dạo bước bên cạnh một thư đồng có vẻ ngoài non nớt.

Chàng công tử này da trắng như bạch ngọc, mặt bầu bĩnh tựa trăng rằm, ngũ quan cực kỳ tinh khiết.

Bên hông chàng đang giắt một thanh trường kiếm, nhưng khí chất ấy quá mức sạch sẽ, nhìn thoáng qua cũng biết không phải người trong giới võ học.

Có lắm vị cô nương đi ngang qua trông thấy chàng thì không khỏi ngoái đầu nhìn lại đầy vẻ luyến tiếc.

Chàng thấy ai nhìn mình thì cũng mỉm cười hòa nhã, khiến cho các cô nương đều vừa lòng đẹp ý.

Lúc này, chàng vừa ngắm nghía thanh kiếm mới của mình, vừa thấp giọng bảo:

- Lam Nhi, trông ta thế này có giống một hiệp khách giang hồ không?

Thư đồng bên cạnh lên tiếng phụ họa:

- Giống lắm ạ!

Nam tử mi mục như họa ấy chính là tứ tiểu thư của hầu phủ - Thanh Y cô nương, còn thư đồng bên cạnh nào có ai khác ngoài cô thiếu nữ Tâm Lam - nha hoàn bé nhỏ của nàng.

Thú vui lớn nhất của Thanh Y là được vận những bộ nam trang thanh giản, đi ngao du khắp các thị trấn đó đây, hoặc chỉ đơn giản là lang thang ngắm nhìn toàn cảnh phồn hoa đô hội.

Chẳng là gần đây, hai chủ tớ Thanh Y mới phát giác được ở hướng nam kinh thành, có một tửu lầu mới mở nhưng đã thu hút được một lượng lớn quan khách.

Mang tâm thế tò mò, Thanh Y liền muốn cùng nha hoàn đến đó để thể nghiệm xem Hương Mãn lầu có gì thú vị?

Khác với tưởng tượng ban đầu của Thanh Y, Hương Mãn lầu này khoát lên mình một sắc màu đơn sơ mà hoài cổ.

Ngay khi các nàng vừa giậm bước vào trong thì đã được tiếp đón ngay tức thì:

- Ôi! Khách quan, mời đi hướng này.

Tên tiểu nhị với dáng người nhỏ con khéo léo dẫn dắt bọn họ đến một chiếc bàn tròn, đoạn quay sang bảo:

- Mời hai vị công tử ngồi!

Tâm Lam chầm chậm đặt tay nải xuống, trong khi đó Thanh Y cũng gác thanh trường kiếm đặt lên mặt bàn. Khi thấy các nàng đã an vị, gã tiểu nhị mới hăm hở hỏi:

- Chẳng hay các vị muốn dùng gì?

Thanh Y lúc này đang đưa mắt quan sát xung quanh, thấy hắn hỏi vậy thì tùy ý đáp:

- Hãy cho ta một phần giống như bọn họ!

Nàng chỉ về phía các vị hán tử đang nâng ly thống thoái cách đó không xa.

- Vâng! Hai vị công tử trong lúc chờ đợi có thể uống tạm chén trà.

Tiểu nhị nói rồi nhanh nhẹn lui đi. Thanh Y có vẻ hài lòng khi thấy mặt bàn sạch sẽ láng bóng bởi nàng ghét nhất là những vệt dầu mỡ nhơ nhớp.

Ngồi gần mới thấy các nam nhân khi ngồi cùng bàn cũng đàm luận đủ thứ chuyện trên trời dưới bể. Nhưng chủ đề mà họ thảo luận nhiều nhất chẳng gì ngoài nữ nhân, nào là hoa khôi mới của Mộng Hiên các với ngón đàn tuyệt thế vô song, hay cô nương của Thúy Hoa lầu rất biết cách lấy lòng chiều chuộng..

Thanh Y nghe mà thở dài ngán ngẩm, sao mấy cánh nam nhân ngồi gần này không nói đến chuyện gì minh bạch hơn nhỉ?

Nàng thầm nghĩ, bộ nam nhân không thể sống mà thiếu vắng nữ sắc hay sao?

Tâm tư tràn đầy dục niệm như thế, chẳng thể so được nhẫn đến một góc áo của nhị ca nàng.

Nhị ca của nàng có một nhân cách thanh cao ngỡ đóa bạch liên, bất kể là đứng trước hạng mỹ nhân nào thì huynh ấy đều có thể giữ được tâm lặng như nước. Nội tâm ấy vững chãi như tường thành, chẳng ai có thể bước vào được cả, chỉ trừ.. vị hôn thê của huynh ấy.

Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi bâng quơ thì Tâm Lam đã đẩy chén trà lam đến sát mặt, cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng:

- Mời công tử dùng trà!

- Cảm ơn đệ nha!

Thanh Y đưa chén trà lên bờ môi mềm để thưởng thức chưa lâu thì cái tửu lầu này đã xảy ra chuyện rồi.

Vẫn là tại cái bàn nhiều thị phi ấy, có tên hán tử hình thù bặm trợn đang túm chặt lấy cổ áo của một nam tử vận hồng y, hắn vừa quát vừa trợn mắt nhìn nam tử như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta:

- Ngươi là tên nào hả? Có mắt mà sao lại không biết nhìn xem ta là ai, hay ngươi bị mù?

Nam tử ấy cuống quýt xin tha:

- Tha cho ta đi! Ta biết lỗi rồi, ta biết lỗi rồi!

Chẳng là trong lúc hán tử đang hăng say uống rượu, thì có một kẻ vô tri va vào người hắn, làm cho vò rượu thơm nồng trên tay hắn đổ ụp xuống, ướt đẫm cả một mảng y phục, người thô lỗ như hắn làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?

- Ngươi nghĩ xin lỗi một hai câu thì xong chuyện rồi sao? Đâu có dễ thế, hả tên ngu đần này!

Thanh Y thoáng thấy nam nhân bên cạnh nói lại với tên bặm trợn một câu:

- Huynh à, nó là tên ngốc nhà họ Giả ấy mà, tha được thì tha! Chúng ta không nên gây chuyện ở đây!

Lúc này, hắn mới từ từ buông hồng y nam tử ra, nhưng lại nở một nụ cười thật đáng khinh:

- Tên ngốc họ Giả kia ơi, ta sẽ tha cho ngươi chỉ với một điều kiện..

Nam tử gãi gãi đầu, vẻ mặt đúng kiểu một người bị thiểu trí, hắn cười ngô nghê hỏi:

- Điều kiện, điều kiện gì? Nói cho Du Nhi nghe đi!

- Cúi xuống.. và liếm sạch gót giày cho ta!

Thanh Y suýt bị sặc khi nghe thấy lời này. Nàng chưa từng gặp kẻ nào tiểu nhân đến thế, ngay đến một tên ngốc cũng không buông tha!

Chỉ thấy nam tử bật khóc nức nở, trông lại nhang nhác giống một hài tử bị người ta khi dễ, hắn chỉ thẳng tay vào mặt hán tử:

- Ngươi, ngươi sao lại chà đạp Du Nhi như thế? Ngươi là kẻ xấu, xấu nhất trần đời!

Hiển nhiên nam tử đã thành công trong việc khơi dậy máu điên của tên bặm trợn, lúc này hắn đã bị sự sân hận khống chế, đang muốn cho hồng y nam tử một trận nhừ xương thì bỗng dưng không thấy tên ấy đâu cả.

Ngược lại là Thanh Y, nàng bị sự cố ngoài ý muốn này làm cho đại não suýt nữa thì đình trệ.

Vì sao ư?

Vì cái tên họ Giả đó không biết đã chạy đến chỗ nàng và Tâm Lam tự bao giờ?

Hai tay hắn lúc này đã chắp lại, nhìn về phía nàng mà van vái:

- Công tử, xin hãy cứu Du Nhi một mạng! Hức hức, hắn muốn ức hiếp ta, ta sợ lắm! Du Nhi cầu xin công tử đó!

Tâm Lam kinh sợ nhìn nàng, còn nàng thì cũng chẳng hơn gì. Sao vào đúng cái ngày đẹp trời như hôm nay, Thanh Y lại bị lâm vào tình trạng khó xử thế này?

Nàng cũng muốn 'thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ lắm chứ'!

Nhưng có trời biết, thanh kiếm của nàng chẳng qua chỉ để làm vật trang trí vậy thôi, chứ nàng thì biết quái gì về kiếm thuật?