Tình Mỏng Duyên Cạn

Chương 49



Ta.. yêu.. nàng.

Thốt lên câu cuối, Giả Tịnh Du cũng nhổ ra ngụm máu cuối cùng. Chỉ một chút nữa thôi, hắn sẽ không khác gì cây đại thụ bị nhấc gốc. Sẽ đổ ụp.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Giả Tịnh Du đã biết bản thân không thể nào gắng gượng thêm được, mắt mờ dần, hơi thở vụt chạc.

Tự tạo nghiệt thì không thể sống. Khi số phận đã sắp bày thì nhân quả thật tương song. Gieo nhân nào thì gặt quả đó.

Kiếm khí buông lơi, hắn nhắm đôi mắt. Nếu có kiếp sau, Giả Tịnh Du sẽ không đi theo con đường lầm lạc. Có một người đã lập lời thề son sắt vào thời khắc sinh tử. Thanh Y cô nương, đợi ta nhé, kiếp sau.. ta sẽ thật xứng đáng với nàng.

Đất trời như rung chuyển trong tâm thái của người đang ở trên bờ vực cái chết.

Vù, liền lúc đó xuất hiện một đạo thân ảnh. Và, loạt tiêu của ai mà phi như xé gió, chúng rào rào vọt tới chỉ chăm chăm xuyên thủng một bậc trang nam với dáng hình tuyệt đẹp.

Thủ pháp chóng mặt. Sẽ là của ai?

Tiếng sáo lúc này ngưng hẳn. Nhân cơ hội đó, gần như ngay lập tức, một thanh y nam tử thuận đà phóng tới ôm lấy thân thể ngả nghiêng rệu rã của thủ lĩnh đạo tặc.

Tránh được tầng lớp phi tiêu song Diệp Huyền đâu thể tránh được cơn quay cuồng sâu trong đầu não. Biết rõ tên tướng cướp được một gã thư sinh nhảy ra ứng cứu nhưng Diệp Huyền vẫn khó lòng đuổi tận và giết tuyệt. Y đang bị phản phệ bởi âm thanh của chính mình. Đưa tay quệt nhẹ mới biết, máu từ mũi y cũng đang chảy, thế mà Diệp Huyền đã bình thản đón nhận. Một cơ thể bình phàm, nếu không phải đang luyện cấm thuật thì y chẳng phải đối thủ của một Huyền Thương danh chấn giang hồ. Muốn trở nên mạnh mẽ thì phải trả giá. Y chấp nhận, giá nào cũng trả. Cho dù thế nào, hoàn cảnh có ra sao, y cũng sẽ cân nhấc chính cái chết ở nơi tâm mình. Dặn lòng bảo dạ, thời thế tạo ra anh hùng. Thời gian rồi sẽ vùi chôn đi tất cả, mọi thứ là huyễn hóa, là tạm bợ. Chẳng có Diệp Huyền. Cũng chẳng còn Huyền Thương. Đều là hư ảo.

Y lảo đảo đi về Mộng Hiên các, máu trên tay đang không ngừng nhỏ, từng giọt.. từng giọt thẩm vào cát bụi, để lại nơi mặt đất những đóa hoa diễm tình. Đẹp thật, đẹp chẳng khác gì bức tranh khi con người ta cố công vời vẽ. Diệp Huyền cười mỉm. Máu của ta cũng thật đáng giá!

* * *

Ráng chiều đỏ rực.

Trầm Uyên đưa Giả Tịnh Du quay về ngôi nhà bên ngoại ô hẻo lánh, nơi mà Nam Cung Tĩnh Như ở. Vừa vặn là lúc Mộng Lăng Khê đang ở trong nhà làm liệu pháp trị bệnh cho Nam Cung Dược Sinh, Trầm Uyên chẳng nói chẳng rằng kéo nữ tử đó sang gian phòng đối diện. Dĩ nhiên, không chỉ Mộng Lăng Khê, đến một Nam Cung Tĩnh Như thật điềm tĩnh cũng bị hành động bộc phát của Trầm Uyên làm cho ngơ ngẩn. Nàng bất giác đi theo bọn họ. Lần đầu Trầm Uyên đánh mất bình tĩnh. Trong mắt của Tĩnh Như, y lúc nào cũng trưng ra dáng vẻ lạnh nhạt, nàng những tưởng sẽ không một ai có thể xóa nhòa đường nét băng sương đó.

Nhưng.. nàng lầm.

Thấy Giả Tịnh Du người đầy máu me nằm trên manh chiếu trúc, tất cả mọi người không hẹn mà đều ngưng thở.

Tĩnh Như chạy thật nhanh đến bên giường, ngay lúc này, lòng nàng sợ hãi. Giả Tịnh Du, người mà nàng quan tâm hết mực, một người nàng yêu thương săn sóc bằng hết thảy khả năng của mình. Kể từ lúc được Thanh Y nhờ cậy, nàng tận tâm tận lực, thật lòng mà đối đãi, đã cùng Thanh Y xem Giả Tịnh Du như là đệ đệ.

Một đứa trẻ lương thiện, cớ sao lại gây ra cho đệ bao nhiêu thương tổn? Là kẻ nào lại độc ác như thế?

Dù lòng quặn thắt nhưng Tĩnh Như chưa truy hỏi sâu xa vấn đề, nàng để Mộng Lăng Khê xem xét căn nguyên của những vệt máu kéo dài loang lổ.

Hơi thở của Giả Tịnh Du yếu quá, máu đã ngưng chảy nhưng xác thân kiệt quệ. Không bất tỉnh nhưng đau đớn, hắn chẳng nói nên lời. Nàng cởi áo của hắn ra xem, bên trong không có vết thương nào. Chỉ có sẹo, sẹo chằng chịt.

Lòng vốn bình tĩnh, dù có nhìn người chết trước mặt thì Mộng Lăng Khê cũng chưa khi nào tỏ ra sửng sốt, nàng chỉ thương xót cho họ mà thôi.

Người này bị nội thương thật nặng. Mộng Lăng Khê đang lục lọi trí óc. Trước kia, nàng từng bắt gặp một trường hợp y như thế này. Vừa lúc chạm phải ánh nhìn băng lãnh của Trầm Uyên, y nhàn nhạt nhả cho nàng hai chữ:

- Tiếng sáo.

Thế.. là rõ.

Mộng Lăng Khê gật đầu. Thì ra.. là người ấy. Chỉ có người ấy mới có cách thức giết người riêng biệt. Lại nhìn nam nhân đang nằm thoi thóp. Hẳn thân phận người này không hề đơn giản. Khiến cho Trầm Uyên đánh mất bình tĩnh. Khiến cho Diệp Huyền đụng chạm cấm thuật.

Mộng Lăng Khê đột nhiên lo lắng. Vậy còn chàng, có bị thương không? Lăng Khê không mong Diệp Huyền bị thương, dù chỉ một chút.

- Còn cứu được không?

Trầm Uyên cất tiếng hỏi nhỏ.

Y biết, thủ lĩnh đang bị tra tấn cùng cực, dù rằng con người với khí khái mạnh mẽ chưa từng bật lên một câu rên rỉ, ngài chỉ nằm thoi thóp ở đó cố gắng nuốt trọn đau đớn vào trong.

- Rất khó nói!

Lục phủ ngũ tạng nơi vận chuyển huyết, tân, dịch, khí đang hư trệ, chân khí xung đột, kinh mạch đảo lộn. E rằng không qua khỏi. Nhưng làm sao Mộng Lăng Khê có thể nói ra điều đó khi nam nhân là người Trầm Uyên xem trọng.

- Trầm đại ca, Lăng Khê thiệt sự không có phương cách gì cứu chữa. Lần này ta phải rời đi một chuyến, nếu bằng hữu của huynh không đợi được.. âu cũng là số mệnh cả.

- Muội định..

Trầm Uyên sắc mặt ngưng trọng. Y phần nào đoán được ý tứ của nàng.

- Phải! Đi tìm sư phụ của ta. Thời chỉ người mới có thể giúp được!

- Đi mau đi. Bọn ta đợi muội.

Mộng Lăng Khê vụt đi như một cơn gió thoảng. Nàng nhất thiết phải cứu người này, bằng hữu của Trầm Uyên.

Sau khi Lăng Khê rời khỏi, lúc này, Nam Cung Tĩnh Như không còn nén nổi lòng mình. Nàng nhướng mày, hướng phía Trầm Uyên mà đặt ra câu hỏi:

- Trầm công tử, huynh có chắc là không giấu ta chuyện gì hay không? Còn nữa, khi huynh đưa Tịnh Du về nhà thì hẳn huynh rõ ràng ai là người lộng thương đệ ấy?

Trầm Uyên tuyệt nhiên không nói năng gì. Không phải y không muốn nói, chỉ là không biết phải bắt nguồn từ đâu.

Thấy luồng không khí có vài phần quỷ dị, Nam Cung Dược Sinh lẳng lặng bước ra ngoài. Kể từ ngày Thanh Y mất tích, hai tỷ đệ hắn lâm vào suy sụp.

Dược Sinh một lòng muốn báo quan nhưng Mộng Lăng Khê đã can ngăn hắn lại. Chuyện này không dễ giải quyết, khả năng kéo quan binh vào rồi mọi việc sẽ càng thêm rối rắm. Chỉ biết rằng, có thể trừ bỏ hiềm nghi từ phía cường đạo. Trầm Uyên đã khẳng định với Lăng Khê như thế. Dường như Trầm Uyên rất mực am tường về cái người đã bắt mất Thanh Y, dù y chưa lần nào tiết lộ danh tánh cũng như địa vị của gã với ai. Theo suy đoán của nàng, hẳn người này cũng khá nguy hiểm nên Trầm Uyên mới nao núng như vậy. Là một người lý trí, nếu không dám chắc phần thắng thì Trầm Uyên sẽ đợi chờ thời cơ chứ ít khi hành động liều lĩnh nông nổi.

Y cũng không cho phép mọi người tự ý hành động. Rồi y sẽ nghĩ cách.

Vấn đề thiết thực bây giờ là phải cứu Tịnh Du, phải chờ Mộng Lăng Khê quay lại. Trong lòng Trầm Uyên, thủ lĩnh là quan trọng bậc nhất. Mọi việc khác đều phải dời lại. Dù thật sự muốn cứu Thanh Y, trông thấy Nam Cung Tĩnh Như đau khổ thì Trầm Uyên không thoải mái gì. Một người bế tắc, một người tuyệt vọng.

Thanh Y là người quan trọng của nàng, Tịnh Du cũng chẳng khác gì sinh mệnh của ta.

Là một kẻ bàng môn tả đạo, y chẳng có lý gì mà không dám đương đầu với Diệp Huyền cả. Nếu Tịnh Du chết, y sẽ không tha thứ cho Diệp Huyền. Sẽ ôm hận thù mà trả lại cho gã bằng hết, không chừa bất kể một phương thức nào.

- Trầm Uyên, hãy nói ta nghe.

Khi đứng đó, Nam Cung Tĩnh Như mong nam tử có thể giải đáp những khúc mắc lâu nay, nàng quá mức mù mờ.

Ngay lúc này, Trầm Uyên biết rằng mình không thể nào giấu giếm thêm được. Không nên lảng tránh nữa. Y thở ra nhè nhẹ.

- Thôi được. Nàng hỏi đi, ta sẽ từ từ giải đáp.

Trầm Uyên kéo Tĩnh Như ra tận ngoài vườn, y chẳng muốn gây ra một chút động tĩnh, ngay lúc này, Tịnh Du cần nhất là sự yên ắng.

Gió thổi phần phật, trời nóng và oi bức, gió táp vào làn da cũng không mấy dễ chịu.

Cây cỏ chao nghiêng, vườn không bướm lượn.

- Huynh là ai?