Bản thân hắn vốn là một kẻ rất biết cách hưởng thụ, cái thói ham mê tửu sắc đã chẳng phải ngày một ngày hai.
Lúc này, hắn đang giậm gót thong thả tiến về phía nữ nhân mị hoặc không xương đứng đằng sau bức bình phong thì ngoài cửa truyền tới một tiếng 'rầm' không nhỏ, cánh cửa vốn đã đóng chặt nay bị ngoại lực tác động bật tung ra. Thấy thế, cánh tay vốn dĩ đang tính cởi xiêm áo của hắn khựng lại.
Doãn Cửu vốn đang chuếch choáng trong men say, chưa kịp hoàn hồn thì vạt áo đã bị chính kẻ vừa gấp rút tiến vào xách lên, đối phương nhìn hắn một cách đằng đằng sát khí, gằn giọng:
- Doãn Cửu, Nam Cung cô nương đâu?
Chẳng muốn đứng yên chịu trận, Doãn Cửu hất mạnh cánh tay cứng như đá ấy ra khỏi người, phủi phủi chỗ y phục vừa bị nắm đến nhàu, dù trong lòng có điểm tức giận song cũng không có biểu lộ gì nhiều:
- Hừm! Trầm Uyên, ngươi càng ngày càng không biết phân biệt nặng nhẹ rồi đấy! Biết giờ này là giờ nào không?
Dù vậy nam tử cũng chẳng để lọt tai câu nói của hắn. Y nhìn hắn bằng ánh mắt không chút độ ấm, tiếp tục gặng hỏi:
- Ta hỏi lại lần nữa, Nam Cung cô nương đâu?
Doãn Cửu nhìn đối thủ thường ngày của hắn giờ tức đến độ hai tay siết lại thành quyền thì không khỏi tăng thêm cảnh giác, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh:
- Nghe này, ta đã thả nàng ấy đi rồi!
- Tại sao? Trong khi ta vừa ra ngoài thi hành nhiệm vụ một chút, ngươi lại dám tùy tiện thả người?
Doãn Cửu đang muốn trả lời đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, hắn cúi xuống mặt bàn tự rót cho mình một chén rượu nữa rồi ngửa cổ uống cạn, máu huyết trong người hắn đang chạy rần rần khiến vết sẹo trên mặt thêm phần dữ tợn.
- Chẳng tại sao cả! Chỉ là ta không muốn thấy một cô nương tốt đẹp như vậy, lại bị vùi hoa dập liễu trong tay ngươi! Thế thôi!
Trần Uyên đứng đó với gương mặt mang chút thất thần, một nửa tâm trí y dường như đang trôi dạt đến một nơi rất xa. Y có một thân phận cũng đặc thù, cánh tay hữu đắc lực của thủ lĩnh bang đạo tặc.
Dáng vẻ nhìn thư sinh thế chứ y rất thạo việc cưỡi ngựa bắn cung, một thân kiếm pháp trác tuyệt ấy, chẳng phải ngẫu nhiên mà được thủ lĩnh xem trọng bậc nhất.
Y có cặp mắt rất đẹp, rất biết hớp hồn người khác, con ngươi lấp lánh tựa hồ chứa đựng cả dải thiên hà. Đôi mắt thấp thoáng ý cười ngặt nghẽo mà cô quạnh, y nói tiếp:
- Một kẻ gian giảo xảo quyệt như ngươi mà cũng có mặt tốt vậy sao? Doãn Cửu, hãy nói thật ra đi, vì lẽ gì ngươi lại làm như vậy?
Doãn Cửu trả lời với vẻ ngao ngán:
- Ta cũng chỉ suy nghĩ thay cho ngươi mà thôi. Nữ nhân trong thiên hạ ngươi muốn ai ta không quản, chỉ riêng nàng ấy là không được!
Bọn chúng đã bắt về cứ điểm rất nhiều mỹ nhân, thiếu đi một Nam Cung Tĩnh Như cũng chẳng hề hấn gì, thiếu gì nữ tử xinh đẹp như vậy? Nhưng cái gã Trầm Uyên này, bình thường trước mặt thủ lĩnh đã không ít lần đối đầu với hắn, nay chỉ vì một nữ nhân mà đêm hôm khuya khoắt tiếp tục đến để gây chuyện. Cái bản tính này, dễ gì kham nhẫn cho nổi?
- Ý ngươi là sao?
- Ý ta là, ngươi từ bỏ đi! Đó chính là nữ nhân của Diệp Huyền, ta cũng vừa mới biết đấy thôi!
Nghe đến đó, nội tâm của Trầm Uyên có chút dao động. Diệp Huyền.. y biết nam nhân này, trước giờ cũng không muốn dính dáng gì tới. Nhưng ngay lúc này, nơi trái tim như bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt, chính y cũng không hiểu rõ được cảm xúc của mình. Chỉ biết tất cả những gì mà y yêu thích, thì y sẽ cố gắng san bằng mọi chướng ngại để đạt được.
Bảo vật cũng thế, mà nữ nhân cũng vậy!
Sau khi có được đáp án không mong muốn, Trầm Uyên lạnh lùnh quay phắt đi, mái tóc dài quá thắt lưng cũng vì động tác bất ngờ của y mà trở nên tán loạn. Trước khi rời đi, y tung một cước đá văng chiếc bàn lớn ngập tràn đồ ăn thức uống của Doãn Cửu cho bõ tức, bình bát bị văng ra rơi loảng xoảng xuống nền đất phá vỡ không gian tĩnh mịch, khiến nữ tử vốn đang nấp sau bức bình phong kia mặt mày thất sắc.
Nhìn chiếc bàn làm bằng gỗ quý bị nam nhân đạp bỏ không thương tiếc, Doãn Cửu tức lắm nhưng không thể làm gì. Dẫu sao tự ý thả người cũng là hắn không đúng trước, nếu hắn là Trầm Uyên chắc hẳn cũng nóng giận vậy thôi!
Doãn Cửu nhìn theo bóng lưng thanh lãnh ấy, nói với theo:
- Trầm Uyên, từ bỏ đi!
Nhìn đống lộn xộn mà y gây ra, hắn ngồi xuống dọn dẹp cho gọn vào, tránh cho bản thân không cẩn thận dẫm phải, miệng lẩm nhẩm chửi:
- Tên phá phách!
Bấy giờ, một nữ tử dáng người mảnh khảnh bước đến, nàng mặc hồng y nhẹ nhàng thướt tha, dung mạo trong trẻo không hề tô son điểm phấn. Nàng chính là hồng nhan tri kỷ bấy lâu của Doãn Cửu!
Khi cả hai đứng song song, nàng vòng đôi tay mềm mại ôm lấy cần cổ, dựa vào người hắn rồi nhẹ giọng hỏi:
- Doãn Cửu, sao lại lừa y? Chẳng phải chàng nói với thiếp rằng nữ tử đó chỉ là bằng hữu của Diệp Huyền thôi sao?