Một khoảng thời gian trôi qua, Olivia từ từ mở mắt. Khung cảnh xung quanh khiến cô có chút lạ lẫm. Nhìn xung quanh thì chỉ thấy mỗi An Lạc đang ngồi ngủ gật bên cạnh giường của cô. Không nỡ đanh thức An Lạc dậy, nước mắt cô lại lần nữa đọng lại trên hai khỏe mắt. Dù rất muốn khóc nhưng lại không thể để nước mắt rơi. Lúc này nhìn An Lạc ngủ say xưa, cô thầm nghĩ
“ An Lạc à, cậu biết không, tình yêu luôn là thứ khiến chúng ta khó lường nhất. Những điều cậu không nghĩ nó xảy ra, vậy mà lại xảy ra rồi.”
Đang trầm ngâm thì An Lạc thức dậy.
“ Cậu tỉnh lúc nào thế, sao tỉnh rồi mà không gọi mình dậy??”
“ Mình thấy cậu say giấc quá nên không nỡ đánh thức. Mà đây là đâu vậy, sao mình cảm giác có mùi flo rất nồng”
“ Đây là trong bệnh viện đấy, tối qua lúc chúng mình đi ra ngoài để lại không gian riêng cho cậu, thì cậu đột nhiên ngất xỉu ra đấy, thế là tụi mình tức tốc đưa cậu vào đây nè”
“ Vậy sao” – Olivia cất lời với tông giọng nhẹ nhàng có chút chua xót
“ An Lạc à, có phải mình rất xấu bụng không, mình còn hung dữ với mọi người nữa”
Thấy vậy, An Lạc nhẹ nhàng đưa tay đến nắm tay Olivia, ánh mắt có chút đượm buồn tiếc thương cho đoạn tình cảm này của người bạn thân
“ Olivia này, Cậu biết không, cậu không hề xấu bụng như cậu nghĩ, cũng không hề làm sai bất cứ điều gì với ai cả. Chỉ là Mộ Dung Viêm không hề có đôi mắt, trái tim hắn cũng không có, thế nên hắn mới không nhìn ra được vẻ đẹp mà cậu đang có thôi. Thế giới này còn rất nhiều nơi cậu chưa đi, và có rất nhiều người cậu chưa thể gặp. Thế nên, việc của cậu bây giờ là chuẩn bị một tâm thái tốt, luôn yêu thương bản thân. Rồi một lúc nào đấy, sẽ có người đến và nói rằng muốn bảo vệ cậu suốt đời.”
Nghe vậy Olivia có chút ngạc nhiên như không tin được những gì mà bản thân nghe thấy.
“ Tin mình đi, định mệnh của cậu đang đến, chỉ là cung đường ấy có quá nhiều xe cộ nên hơi tắc, vì thế có lẽ họ sẽ đến vào thời điểm mà cậu không nghĩ đến đấy”
“ Thật Vậy sao An Lạc”
“ Thật mà, ai cũng có riêng cho mình một ngoại lệ hết, và cậu cũng vậy”
“ Thế nên, bây giờ ngồi dậy rửa mặt đi, lát nữa Maria và Maxliu đến, tụi mình cùng đi ăn rồi đi chơi nhé”
“ Ùmm” – Vẻ mặt Olivia lúc này có vẻ tươi tỉnh hơn rồi.
“ Thế Maxliu và Maria đi đâu rồi vậy An Lạc”
Nghe câu hỏi này cô hơi chột dạ không dám trả lời chỉ đành lấp liếm cho qua “ hai người ấy mình cũng không rõ, lúc nãy chỉ ní có việc phải rời đi gấp”
Cô đâu thể nào nói thẳng với Olivia rằng là hai người họ đang đi xử lí Mộ Dung Viêm vì đã khiến cho Olivia đau lòng chứ.
Lúc này bên phía Mộ Dung Viêm.
“ Anh nói đi, Olivia có điểm gì không tốt, mà lại khiến anh từ chối cô ấy chứ” – Maria gằn giọng hỏi
Mộ Dung Viêm cười nhẹ đáp “ Tôi cũng không có nói là cô ấy không tốt”
Maria nghe vậy có chút lúng túng liền sửa lại câu hỏi “ À thì nguyên nhân gì mà anh từ chối cô ấy”
“ Thật ra cô ấy rất tốt, nhưng người tôi yêu không phải là cô ấy” Nghe câu này, vẻ mặt của Maria và Maxliu bông có chút ngạc nhiên. Rất nhanh lấy lại dáng vẻ ban đầu Maxliu liền không tin mà hỏi dò anh “ Anh đã có người mình thích, vậy tại sao còn đưa đẩy với bạn tôi để cô ấy hiểu lầm chứ!!”
“ Tôi chẳng hề đưa đẩy với cô ta, chỉ vì thấy cô ta là người quen với An Lạc vả lại cô ta cũng có những sở thích giống nhau, nên khá hợp và có nhiều chủ đề nói chuyện”
“ Cô ta là tự mình đa tình mà thôi, chứ tôi chưa hề có hành động gì gọi là ve vãn cũng như thả thính cô ta cả”
Hai người nghe xong cũng cảm thấy hoang mang, không phải vì sợ anh, mà là vì sợ người bạn của họ nghe được sẽ cảm thấy buồn. Đang mải mê suy xét vấn đề thì anh ta lại tiếp tục
“ Tôi cũng đã nói rõ với Olivia rồi, nhưng cũng nhân tiện đây, tôi muốn hai người chuyển lời tôi tới cô ta rằng: Tôi đã có người mình thích, và tôi cũng không hề có tình cảm với olivia thế nên hi vọng cô ấy sẽ hiểu những gì tôi đã nói mà đừng đến làm phiền tôi. Cảm ơn”
Để lại câu nói ấy, anh rời đi không chút vấn vương, điều này càng chứng tỏ sự lạnh lùng của anh đối với Olivia là hoàn toàn thật, thật từ đầu đến cuối, đúng như anh ta nói, là Olivia tự mình đa tình rồi. Nhưng chả lẽ giờ lại về nói toàn bộ điều ấy với Olivia, điều ấy chỉ khiến cô trở nên đau buồn hơn thôi.
“ Haizzzz, thật khó quá đi mà” Hai người cùng đồng thanh thở dài. Không biết làm gì hơn, hai người chỉ đành quay về chỗ Olivia.
Phía Mộ Dung Viêm. Sau khi hai người rời đi, anh ta chỉ cảm thấy nực cười.
“ Rõ ràng chín ép rất chua, thế nhưng lại luôn chọn những thứ chín ép để ăn.”
Tại một VintageClub, một nhóm bạn đang ngồi nhâm nhi những li Cockteil đã được pha chế trông khá đẹp mắt. Trong số đó có Mộ Dung Viêm anh cũng đang ngồi đấy. Và xung quanh anh là những cậu bạn. Nhìn vào đây thật không khỏi cảm thán. “ Đúng là những người đẹp thường chơi chung hội”
Một cậu bạn cất tiếng hỏi anh “ Mộ Dung Viêm cậu quả thật cũng tàn nhẫn quá rồi đấy, sao lại có thể từ chối một cô gái xinh đẹp nư Olivia cơ chứ. Dù sao người ta cũng là một nữ hoàng. Vậy mà lại bị chính Quốc vương của mình từ chối”
“ Haizzzaa, quả thật là lạnh lùng mà, nếu cứ như thế chắc chắc sẽ không còn ai dám đến gần cậu nữa đâu”-Một cậu bạn bên cạnh cũng phụ họa thêm vào..
Nghe những lời này anh chỉ cảm thấy khá phiền, vì dù sao anh cũng chẳng có tình cảm với cô ta, vậy tại sao phải cô gồng mình lên làm gì. “ Tôi có người mình thích rồi”. “ Hảaaa”
Chỉ một câu của anh thôi, đã khiến đám bạn phải thốt lên kinh ngạc. Thomson kinh ngạc không nói nên lời. Quái lạ, một kẻ lãnh hàn như anh ta, sao có thể thích cô gái nào được. Mà thật đáng nể cô gái đã khiến anh ta thích. “ Thật là muốn gặp cô gái đấy quá đi, để xem cô ta có gì mà lại có thể khiến Mộ Dung Viêm nhà ta thích được...”