Vào đến quán, gọi mỗi người một phần mì ý sốt phô mai, mọi người liền tìm một chỗ gần cửa ra vào để ngồi. Được một lúc sau thì anh và hội bạn của mình đi vào, nhưng do không để ý nên không thấy nhóm An Lạc đang ngồi gần đấy. An Lạc cũng quay lưng về phía anh nên không thấy. Chỉ có Maxliu và Maria là thấy. Hai người họ liền ra hiệu với nhau.
“ Mì của quý khách đây ạ, chúc quý khách ăn ngon miệng”
Sau khi nhân viên rời đi Maria giả bộ ngạc nhiên nói
“ Ê, ê các cậu, nhìn kìa”
Theo quán tính cô quay lại, hướng ánh mắt theo vị trí tay mà Maria đang chỉ tay thì nhận ra đấy là anh, Mộ Dung Viêm. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô không cảm thấy hào hứng như trước kia. Thay vào đấy là lại một chút tiếc nuối xen lẫn sự trách móc.
Sự trách móc của cô có thể hiểu là do anh đã đối xử quá vô tình với bạn của cô, còn sự tiếc nuối ở đây thì sao, vì sao cô lại thấy có chút tiếc nuối chứ.
Cô thầm bật cười, tự cười chính mình vì đến cả cô cũng không thể hiểu chính bản thân cô. Đang mải mê suy nghĩ. Bỗng có ai đó khều tay cô. Giật mình thì hóa ra đó chính là Maria.
“ Này, cậu thấy ai không?”
“ Có, là Mộ Dung Viêm. Sao vậy?”
“ Chả lẽ cậu không thấy ghét hắn sao. Chính hắn khiến Olivia của chúng ta buồn đấy”
“ ờ thì....”
“ Thì cái gì mà thì. Cậu phải ghét hắn đi”
“ Nhưng dù sao anh ta cũng là người bạn trước đây của mình mà”
“ Kệ đi, hắn cũng có nể tình Olivia là bạn của chúng ta đâu. Vẫn thản nhiên phũ phàng với cậu ấy đó thôi.”
“ Nhưng giờ ghét anh ta thì chúng ta được gì”
“ Sao không, cậu đi qua đó làm bẽ mặt anh ta đi”
“ Hảaaa” An lạc cô ngạc nhiên vì cái suy nghĩ điên rồ này của đứa bạn thân
“ Nhưng làm vậy đâu được, anh ta có làm gì tổn hại đến mình đâu” – Cô không khỏi có chút khó hiểu mà đáp lại.
Lúc này Maxliu ngồi đối diện không thể nhịn nổi nữa mà lên tiếng.
“ Thật ra là vầy, ânh đã đã làm tổn thương OliVia. Chính vì thế tụi mình muốn anh ta cũng phải chịu cảm giác như thế”
Một lần nữa, An Lạc cô lại bị sốc bởi cái kế hoạch điên rồ này của hai đứa bạn.
“Nhưng như vậy có quá tàn ác với anh ta không. Mình thấy anh ta từ chối Olivia cũng đâu đến mức tàn nát cõi lòng như thế đâu.”
“ Sao lại không, cậu không thấy vì chuyện đấy mà Olivia lựa chọn đi du lịch luôn mà không rủ tụi mình sao” – Maxliu khó chịu mà đáp
“ Nhưng biết đâu cậu ấy muốn ở một mình thì sao’
“ Thì đúng rồi đó, vì đau buồn quá nên cậu ấy mới lựa chọn một mình làm mọi việc mà không muốn tụi mình có mặt đó. Cậu hiểu mình nói gì mà đúng không?”
“ Vậy hả, mình tưởng rằng cậu ấy chỉ là muốn đi du lịch để quên đi anh ta thôi” – An Lạc với vẻ mặt như chiêm nghiệm ra điều gì đấy mà nói
“ Chính vì vậy tụi mình mới lên kế hoạch ngày hôm nay. Cậu sẽ tán tỉnh anh ta, chờ đến khi anh ta rơi vào lưới tình thì sẽ dùng chính lời lẽ mà anh ta đã dùng, từ chối anh ta” – Vừa nói Maxliu vừa kèm theo một nụ cười xấu xa.
“ Được, mình sẽ khiến anh ta đau khổ theo cái cách mà anh ta đã đối xử với bạn của tớ”
Giây phút này An Lạc như bị hắc hóa, biến thành con người khác.Có vẻ như chính cô cũng không nhận ra được điều này
Nghe được câu này, hai người kia cũng cười thầm cho kế hoach đã được tiến hành một cách thuận lợi.