Cô cứ đứng chôn chân ngạc nhiên như vậy, cho mãi đến khi Maria tiến lại đẩy nhẹ vào khuỷu tay, cô mới giật mình phản ứng lại. Đối mặt với ánh mắt chân thành của anh lúc này, cô không biết phải làm sao, rõ là ban đầu chỉ là ý định trả thù thay bạn, đợi khi anh rơi vào lười tình thì sẽ đá anh một cái để bõ tức. Nhưng giờ đây, thứ tình cảm ấy lại trở thành thât. Cô thầm trách bản thân. “ An Lạc à, mày nên làm gì bây giờ, mày cũng đâu có tình cảm với anh ta. Giờ mà chấp nhận là ngu, không thể nào”
Tuy tự an ủi bản thân như vậy, nhưng tâm trí vẫn tồn tại một loại suy nghĩ muốn đồng ý. Tuy nhiên, đến cuối cùng vẫn là cô vô tâm với anh.
Chìm đắm mãi trong dòng suy nghĩ của mình, mãi đến khi đám đông xung quanh đồng loạt cổ vũ “ Đồng ý đi, đồng ý, đồng ý”
Lúc này cô mới thoát khỏi những cảm xúc hỗn loạn
Nở nụ cười nham hiểm trên môi cô đưa ra đáp án của riêng mình.
“ Xin lỗi anh, nhưng em chưa từng cho ai cơ hội cả, kế cả bản thân em” Với ngữ khí nhẹ nhàng, cùng lời lẽ sắc nhọn. Cô thành công để anh nếm mùi thất tình.
Mọi người xung quanh nghe vậy, không khỏi cảm thán rằng cô quá nhẫn tâm.
Nghe xong câu đấy, Mộ Dung Viêm như không tin vào tai mình, tâm trí anh trở nên hỗn loạn, Cô nói vậy, là từ chối anh sao, rõ ràng cô có tình cảm với anh mà, tại sao lại thế. Hàng trăm câu hỏi được anh đặt ra. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim anh như nghẹn đắng. Không hiểu tại sao cô có thể làm như vậy với anh. Nước mắt trực trào trên khóe mắt, nhưng rất nhanh anh đã giấu nó vào trong, không khỏi cay đắng mà lẳng lặng rời đi.
Không chỉ có mỗi anh chết lặng, mà đến cả ba người bạn của cô nãy giờ chứng kiên toàn bộ cảnh này cũng chết trân tại chỗ, không tin được những gì mình vừa nghe. Vội vằng tắt điện thoại của Olivia, hai người chạy đến chỗ của cô
“ Sao cậu lại từ chối anh ta vậy hả” Maxliu không khỏi bức xúc mà hỏi tội cô.
“ Mình không thích anh ta” Câu trả lời vỏn vẹn năm chữ.
Nghe vậy Maxliu cùng Maria không khỏi tức giận. Tốn bao công sức để họ đến với nhau vậy mà giờ lại nghe được đáp án trớt quớt như vậy. Vừa mệt vừa tức. Maxliu không kiềm chế liền buông lời trách mắng cô
“ Sao vậy hả An Lạc, mày có biết ông ấy yêu mày cỡ nào không. Tại sao mày nhẫn tâm vậy chứ”
“ Tao cũng chỉ làm theo cảm xúc của tao thôi”
“ với lại ngay từ đầu cũng thống nhất là làm theo kế hoạch như vậy rồi mà. Sao giờ tụi mày lại trách tao”
Thấy tình hình không ổn, Maria đứng ngoài chỉ biết ngăn cản hai người, nhưng càng nói càng hăng.
“ Biết là kế hoạch, nhưng mày phải biết kế hoạch nó cũng chỉ là kế hoạch. Mày đâu thể nào cứ cứng ngắc như vậy chứ”
“ Vậy chẳng lẽ là tụi mày lên kế hoạch để khiến tao phải tán tỉnh ổng hả”
Nghe đến đây, Maxliu cùng Maria có chút chột dạ, quả thật ngay từ đầu là do họ tương kế tựu kế mà thành lập nên âm mưu ấy, nhưng họ đâu lường trước được sự vô tâm này của cô chứ.
Thấy hai người bạn của mình không lên tiến, cô lại càng chắc chắc với suy đoán của chính mình. Một nụ cười chua xót trên khuôn miệng của mình. Cô không tin được rằng, mình lại bị những người bạn tính kế. Để giờ đây cô trở thành một người vô tâm dưới con mắt của mọi người. Không biết phải làm gì hơn, cô chọn cách rời đi, tìm cho mình một nơi an tĩnh để bình tâm suy nghĩ lại.
Thấy bóng lưng cô rời đi, Maxliu cũng chỉ biết im lặng, cậu ta biết bản thân tính kế cô là sai, nhưng không thể ngờ cô lại quá vô tâm rồi, tưởng rằng tình cảm của Mộ Dung Viêm sẽ khiến cô động lòng. Vậy mà…
“ Thôi cứ để cậu ấy bình tâm, chúng ta cũng nên đi thôi” Maria an ủi cậu