Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 180



Còn điều gì đau đớn hơn khi người đó phát tiết điên cuồng trên người một cô gái nhưng miệng lại thốt ra rằng yêu một cô gái khác?!

Khoảnh khắc đó Hàm Linh chết lặng tại chỗ cảm giác như có ai đó vừa xuyên qua tim cô bằng hàng nghìn mũi kim sắc nhọn.

Hàm Linh lặng lẽ đẩy Đoạn Phong Lãng qua một bên rồi chống tay ngồi dậy nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập sự bi thương, càng suy nghĩ khiến nước mắt của Hàm Linh càng tuông ra nhiều hơn, cô dùng tay che miệng mình lại để không nấc thành tiếng.

Bàn tay của Hàm Linh vuốt ve trên gò má của Đoạn Phong Lãng, một giọt nước mắt của cô rơi xuống mặt anh, cô thì thầm lên tiếng: “Đoạn Phong Lãng đến cuối cùng thì anh vẫn không hề yêu em dù chỉ là một chút cũng không có hu hu hu…”.

Nước mắt càng ngày càng nhiều Hàm Linh đau đớn muốn gào lên mà không được, cô chỉ muốn như những đôi tình nhân khác cùng người mình yêu sống một cuộc đời bình yên giản dị thôi nhưng sao thật khó quá.

Hàm Linh lẩm bẩm: "Đoạn Phong Lãng người tình nguyện trao cả thân thể lẫn tâm hồn cho là anh Hàm Linh chứ không phải Kiều Uyển Vũ anh phải nhớ cho thật kỹ điều này".

Sự đau đớn lại làm lòng thù hận của Hàm Linh được đẩy lên cao, ánh mắt cô toát lên vẻ lạnh lẽo độc ác rồi đứng dậy lấy con dao gọt trái cây để ở rổ trái cây trên bàn bước qua giường ngủ, Hàm Linh dùng dao cứa vào ngón tay của mình một cái rồi nhỏ máu từng giọt xuống ga giường.

“Đoạn Phong Lãng em rất yêu anh nhưng cũng rất hận anh…dù là yêu hay hận thì anh vẫn mãi mãi là của em không cần biết anh để ai trong lòng nhưng người bước chân vào Đoạn gia làm vợ anh phải là em” Hàm Linh nhìn Đoạn Phong Lãng bằng ánh mắt tràn ngập sự bi thương rồi lên tiếng thì thầm với anh.

Đoạn Phong Lãng ngủ đến tận trưa hôm sau mới giật mình thức dậy, cảm giác đầu tiên mà anh cảm nhận được là đầu mình đau như búa bổ không ngồi dậy nỗi người thì rã rời không còn chút sức lực nào hết.

Trong đầu Đoạn Phong Lãng mường tượng lại một số hình ảnh mơ hồ tối đêm qua nhưng sau đó anh liền mỉm cười tự giễu lẩm bẩm: “Hóa ra chỉ là một giấc mơ thôi cô ấy làm gì có thời gian để đến tìm mình rồi còn cùng mình làm mấy chuyện kia”.

Nhìn vết máu trên ga giường vẻ mặt của Đoạn Phong Lãng có chút nghi hoặc nhưng tay của anh cũng bị đứt một đường trong phòng lại chẳng có cô gái nào hết nên anh nghĩ là bản thân mình say quá nên tự làm mình bị thương còn mấy chuyện ám muội kia chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Những ngày thường nhật cũng quay trở lại, Kiều Uyển Vũ tiếp tục cuộc chạy đua để chiến thắng bản thân mình trong quá khứ.

Sau khi biết Kiều Uyển Vũ thật sự là vợ của Tề Lăng Hạo thì Triệu Tích nài nỉ Tề Kỳ Nam tìm cách hẹn gặp mặt để cô nói chuyện với Kiều Uyển Vũ một chút nên anh đành mời chị dâu sang nhà ăn cơm.

Kiều Uyển Vũ cũng không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Triệu Tích ở nhà của Tề Kỳ Nam, từ sau hôm Lễ kỷ niệm Ngày thành lập tập đoàn Hoàng Kim thì cả hai người thường xuyên qua lại thi thoảng paparazi còn bắt gặp hai người đi chơi chung nhưng mà Tề Kỳ Nam là người của Tề gia nên không ai dám đăng lên hết.

Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ thì Triệu Tích đã có ấn tượng rất tốt với Kiều Uyển Vũ rồi nên cô rất thân thiện kéo ghế ra để mời Kiều Uyển Vũ ngồi: “Chị Uyển Vũ ngồi bên đây với em nè”.

Tề Kỳ Nam liền dẩu môi: “Đó là chị dâu của anh mà”.

Kiều Uyển Vũ đưa tay đỡ trán: “Rốt cuộc hai người mời tôi sang đây có chuyện gì nói mau đi chắc không đơn giản chỉ là ăn bữa cơm thôi có phải không?”.

Tề Kỳ Nam liền quay sang Triệu Tích rồi lên tiếng: “Em bảo có chuyện muốn nói với chị dâu anh mà em tự mình nói đi”.

Triệu Tích lườm Tề Kỳ Nam một cái vốn là muốn nhờ anh mở lời giúp cơ mà con hàng này lại chẳng làm ăn được gì hết.

Triệu Tích quay sang nhìn Kiều Uyển Vũ có chút ấp úng rồi lên tiếng: “Chị Uyển Vũ lần trước em nói muốn nhờ chị làm stylist riêng cho em đó chị còn nhớ không?”.

Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Tôi còn nhớ nhưng mà Lăng Hạo đã nói không cho phép tôi làm stylist riêng của cô rồi mà”.

“Em đương nhiên biết là với danh phận của chị ở Tề gia thì cần lo cái gì hết, tiền lại càng không phải vấn đề nhưng mà em không lựa chọn được stylist nào ưng ý hết, chị không làm stylist riêng cũng được nhưng có thể nào giúp em thiết kế trang phục được không?”.

Kiều Uyển Vũ giả vờ ngẫm nghĩ rồi lên tiếng đáp: “Tôi không thể stylist riêng cô được nhưng mà cô có thể làm vedette cho tôi được không? Toàn bộ sản phẩm mới của Vệ Đồ đều sẽ giao cho cô quảng bá trở thành người dẫn đầu xu hướng thời trang ở Vịnh Xuyên này”.

Mắt của Triệu Tích muốn nổ đom đóm đến nơi khi nghe Kiều Uyển Vũ nói vậy.

Tề Kỳ Nam liền bồi thêm một câu: “Chị dâu của anh đang là tổng giám đốc của công ty Vệ Đồ đó”.

Triệu Tích ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời: “Thật sao? Hèn gì hôm đó chị lại pr cho Vệ Đồ”.

Kiều Uyển Vũ khẽ mỉm cười lên tiếng hỏi: “Ý cô thế nào đây hả? Theo như tôi được biết thì cô vẫn chưa ký hợp đồng làm gương mặt đại diện cho bất kỳ nhãn hàng thời trang nào hết, trong khi Doãn Ngạn Nhi đang là người đại diên độc quyền cho thương hiệu thời trang Phong Linh có tiếng ở Vịnh Xuyên, cùng là diễn viên kiêm người mẫu trong showbiz nhưng fans của Doãn Ngạn Nhi vẫn thường soi mói cô là không được ai mời làm người đại diện bảo chứng cho thương hiệu. Và tôi tin người có thể đánh bại Hàm Linh nhà thiết kế đứng đầu Phong Linh chỉ có thể là tôi mà thôi”.