Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 490





Tiểu Lộc gật đầu vui vẻ: “Dạ Kỳ Nam thiếu gia em cũng vừa mới về thôi ạ”.

Tề Kỳ Nam nhíu mày: “Nai nhỏ à, đi nước ngoài mới có một năm mà trông cô gầy gò hẳn ra đó, rời xá vòng tay của tôi là bão tố thấy không hả trước đây tôi thường mang đồ ăn vặt cho cô nuôi cũng có da có thịt rồi vậy mà cô đi một thời gian lại ốm yếu thế nào tốn mất bao nhiêu tiền của tôi à”.

Tiểu Lộc thừa biết Tề Kỳ Nam hay trêu ghẹo mình nên chỉ cười qua loa cho có chứ cãi lại con hàng này cũng chẳng được lợi ích gì hết.

Sau một buổi gieo hạt giống ở vườn hoa Anh Đào, Kiều Uyển Vũ, Tề Kỳ Nam và Tiểu Lộc cùng nhìn lại thành quả thì cảm thấy rất hài lòng.

Kiều Uyển Vũ mỉm cười lên tiếng: “Đợi cây mọc lên có lá có hoa sẽ đẹp lắm cho mà coi”.


Tề Kỳ Nam nghĩ nghĩ rồi nói: “Chị dâu à, đợi sau khi có hoa cho em xin một nhành mang đi tỏ tình được không?”.

Tiểu Lộc nhíu mày: “Kỳ Nam thiếu gia à, hoa này là thiếu phu nhân em trồng để tặng cho thiếu gia nhà em sao có thể cho cậu mang đi tỏ tình với người khác được chứ”.

Tề Kỳ Nam hất mặt lên: “Cái con nai nhỏ này, nãy giờ cũng có công sức của ông đây bỏ vô mà”.

Kiều Uyển Vũ đưa tay đỡ trán rồi lên tiếng: Hai người đừng có cãi nhau nữa, Triệu Tích vốn không có thích hoa Pensee đâu mà đòi tặng, người ta thích hoa Hồng xanh đó Kỳ Nam à”.

Tề Kỳ Nam rủ mắt: “Em biết chứ em tặng hoa Hồng xanh rồi nhưng mà vẫn không cầu hôn cô ấy thành công đó chị dâu à”.

“Hai đứa còn trẻ mà lo gì”.

Tề Kỳ Nam thở dài: “Tuổi tác không quan trọng mà đột nhiên ba mẹ em nói cuối năm nay sẽ về Vịnh Xuyên, yêu cầu em phải ra mắt vợ sắp cưới hoặc là ba mẹ em sẽ bắt em cưới người khác đó chị không biết là em đang điên đầu cỡ nào đâu”.

Tiểu Lộc tính tính rồi nói: “Cuối năm lận là Kỳ Nam thiếu gia cũng đừng lo quá”.

“Nai con à, cô không hiểu đâu chỉ cần Triệu Tích nhận hợp đồng phim một cái thôi là đi biền biệt cả năm trời không về nói thật là thời gian của bọn tôi bên nhau ngày càng ít tôi sợ tới lúc đó ba mẹ tôi sẽ bắt tôi cưới người khác mất”.


Kiều Uyển Vũ nhíu mày: “Nhưng mà xưa nay ba mẹ cậu đâu có quan tâm mấy chuyện đó sao tự dưng lại đột nhiên đổi ý ép cậu kết hôn vậy?”.

Tề Kỳ Nam rầu rỉ: “Em có tìm hiểu qua rồi, ba mẹ em ưng ý một cô bé người Anh nên muốn em kết hôn với cô gái đó rồi sang London định cư với ba mẹ em luôn đó”.

Kiều Uyển Vũ thở dài: “Chuyện này căng à nha, thôi từ từ rồi tìm cách giải quyết đi”.

Tề Kỳ Nam tỏ vẻ bất lực: “Thôi tới đâu hay tới đó vậy”.

Lúc Kiều Uyển Vũ quay trở về phòng thì nhìn thấy Tề Lăng Hạo đang ngồi xổm trên sàn huơ huơ tay tìm cái gì đó, vẻ mặt của anh có vẻ rất là hoảng loạn.

Nghe thấy tiếng bước chân Tề Lăng Hạo liền lên tiếng hỏi: “Là cô có phải không Tiểu Ninh?”.

Kiều Uyển Vũ gõ tay lên bàn hai cái, Tề Lăng Hạo liền vui mừng lên tiếng nói: “Tiểu Ninh cô mau giúp tôi tìm chiếc nhẫn cưới đi, vừa nãy tôi cởi ra lau nước thì nó rơi xuống sàn tôi tìm mãi mà chẳng thấy đâu hết”.

Kiều Uyển Vũ tìm thấy chiếc nhẫn cưới gần chân giường ngủ cô đưa tay nhặt lên rồi đem tới chỗ của Tề Lăng Hạo để xuống, lúc bàn tay anh chạm vào chiếc nhẫn đã rất vui vẻ nhặt lên dáng vẻ rất trân trọng nâng niu.

Tề Lăng Hạo vội phủi phủi vài cái rồi đeo chiếc nhẫn lại vào tay, bộ dạng anh rất là vui vẻ khi tìm lại được chiếc nhẫn: “May quá…thật là may quá…tôi tìm thấy chiếc nhẫn rồi Tiểu Ninh à cô không cần tìm nữa đâu”.

Khóe mắt của Kiều Uyển Vũ đỏ hoe một giọt nước mắt rơi xuống thầm nghĩ “Hóa ra anh cũng như em luôn giữ nhẫn cưới bên mình như lúc chúng ta còn là vợ chồng”.


Hôm nay, Kiều Uyển Vũ đi vào thư phòng nhìn thấy Tề Lăng Hạo đang ôm trong tay khung ảnh cưới của hai người chụp lúc ở Pháp, bàn tay của Tề Lăng Hạo chạm vào hình ảnh vẻ mặt điềm tĩnh.

“Uyển Vũ sắp tới màu xuân rồi, không biết năm nay hoa Anh Đào ở Hoàng Kim Uyển Cảnh có kịp nở không nữa, anh ước gì có thể cùng em ngắm hoa rơi như trước đây…nghĩ lại vui vẻ biết mấy”.

Kiều Uyển Vũ ngồi đối diện Tề Lăng Hạo nhìn anh rồi mỉm cười nhạt trên môi “Năm nay em và anh nhất định có thể ngắm hoa cùng nhau đó Lăng Hạo à, em thấy cây Anh Đào mọc đầy nụ rồi chỉ chờ thêm một thời gian ngắn nữa là mùa xuân đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau ngắm hoa như trước đây”.

Tề Lăng Hạo bi thương lẩm bẩm một mình: “Uyển Vũ em có hạnh phúc không?”.

Kiều Uyển Vũ thầm đáp lại “Không có anh thì em không hạnh phúc nhưng từ bây giờ em sẽ luôn giữ anh trong tầm mắt của em không cho phép anh rời xa em nữa đâu”.

Tề Lăng Hạo ra vọng đình ngồi vào buổi tối, Kiều Uyển Vũ liền đem áo choàng lông ra khoác lên người anh để giữ ấm.