Màn đêm buông xuống, mọi người cùng thảo luận, quyết định ngày mai khi bình minh lên sẽ tới khách sạn cao cấp Gia Hòa tìm manh mối.
Hiện tại các thí sinh đã gần như xác định ngọn nguồn dịch bệnh, ai nấy đều vui vẻ, thấy tên mình thấp thoáng trên bảng vàng. Cảm giác giải đề thi ngay ngày đầu tiên thế này thật sự rất hi hữu, bọn họ phấn chấn đến mức ngủ không yên.
Nói vậy thôi chứ vẫn buồn ngủ.
Để an toàn, các thí sinh chia thành hai nhóm gác đêm, nhóm Trì Trọng Hành và Lam Xuân Kiều gác nửa đầu, nhóm Doãn Vụ Thi gác nửa sau.
Nửa đêm về sáng là khó khăn nhất, huống hồ Doãn Vụ Thi không dễ gì tự nhiên tỉnh, tính tình lại không được tốt lắm lúc mới thức giấc, có thể khiến người ta toi mạng. Vì nghĩ cho sinh mệnh của các thí sinh, Lam Xuân Kiều chủ động đổi ca với cô, nhưng người nọ nghiêm túc từ chối.
Cậu vô thức nhìn sang Trì Trọng Hành.
Anh Trì của cậu không quá để ý: "Không sao, nếu cô ấy không tỉnh dậy thì tôi gác thay cô ấy là được."
Hai người bọn họ đều đã tới tuổi thức khuya sẽ bị đột tử, nhưng người làm nghiên cứu khoa học giỏi nhất là tu tiên, ai cũng là quán quân cú đêm. Có những khi bận rộn, hai ngày không ngủ cũng là chuyện thường tình, Trì Trọng Hành tập mãi cũng quen.
Lam Xuân Kiều bận bịu cả ngày, chỉ ăn chút lương khô trong ba lô, dạ dày rỗng tuếch, nhưng không biết vì sao giờ phút này cậu đột nhiên thấy no ngang.
Các thí sinh trực đêm xuống tầng 1 canh gác, nhỏ giọng tán chuyện phiếm nâng cao tinh thần. Tầng trên thí sinh lấy ba lô lót đầu, chui mình vào túi ngủ chắp vá qua đêm.
Lam Xuân Kiều vốn định vác túi đi xuống, nhưng bị Doãn Vụ Thi trực tiếp cản lại: "Mang súng theo là được, xách cả đi làm gì, không thấy nặng sao?"
Tầng trên là phòng của chủ cửa hàng, không gian có hạn, cô kéo túi Lam Xuân Kiều lại gần mình: "Chốc nữa cậu cứ lên chỗ chị ngủ, cậu chính là người thừa kế thứ nhất của miếng đất này."
Tuy rằng xuất phát từ lòng tốt chăm lo cậu, nhưng Lam Xuân Kiều cứ cảm thấy lời này là lạ thế nào. Còn chưa kịp phản ứng, cậu đã bị Triệu Cảnh khoác vai kéo đi.
Lúc xuống lầu cậu nhìn thấy Trì Trọng Hành ngồi một mình trong góc.
Để quan sát tình hình xung quanh, màn cửa ở tầng 1 đều kéo hết ra, cũng không dám bật đèn. Trì Trọng Hành phóng to mấy bức ảnh tài liệu đã chụp trong điện thoại ra xem. Ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị của anh, các thí sinh muốn làm quen đều dạt sang một bên, không dám quấy rầy anh.
Lam Xuân Kiều vừa xuống liền bị một đám người vây quanh, hỏi han những năm tháng huy hoàng của hai thí sinh nọ, đến tận gần 10 giờ cậu mới trốn thoát được.
Cậu bước tới ngồi xuống bên cạnh Trì Trọng Hành.
Anh ngẩng đầu nhìn cậu một cái rồi tiếp tục làm việc riêng.
Lam Xuân Kiều đã muốn hỏi chuyện này từ sớm, vất vả lắm mới có cơ hội ở chung với Trì Trọng Hành, cậu nghẹn đến mức ruột gan cồn cào, thậm chí không thấy buồn ngủ: "Anh Trì, anh với chị em..."
Trì Trọng Hành không ngẩng đầu mà đáp: "Không có."
Lưu loát dứt khoát như không cần suy nghĩ.
Lam Xuân Kiều ngây người nửa ngày rồi mới "À" một tiếng.
Trì Trọng Hành biết cậu không tin nên nói thêm: "Thật sự không có."
"Vậy còn anh?" Lam Xuân Kiều hỏi.
Có lẽ câu hỏi này phạm vào lĩnh vực cơ mật nào đó, Trì Trọng Hành không lên tiếng.
Lam Xuân Kiều ghé sát lại nói nhỏ: "Anh Trì, chúng ta đều đã trưởng thành, chút bí mật nho nhỏ cũng có thể chia sẻ mà."
Trì Trọng Hành trầm tư một lát, ánh mắt vẫn còn dán trên màn hình nhưng rõ ràng tâm trí đã bay xa.
Anh từ bỏ giãy giụa: "... Tôi có."
Lam Xuân Kiều lập tức phấn khích: "Có thì mau bày tỏ!"
"Tôi có, không có nghĩa cô ấy cũng vậy."
Lam Xuân Kiều phản bác: "Không đâu! Con người chị em, thấy sắc... À không phải, mắt cao hơn đầu. Chị ấy suốt ngày hi hi ha ha nhưng trong lòng tự biết đúng mực. Mấy người đàn ông khác với chị ấy cũng chỉ là anh em đồng chí thôi, chỉ có anh là khác. Nếu chị ấy không có tình ý với anh, em quăng đầu xuống cho anh đá."
Trì Trọng Hành không có ý kiến gì với lời thề độc này, anh ngẩng đầu nhìn vào mắt Lam Xuân Kiều: "Tôi đã nói xong. Nếu cậu có chút bí mật gì không muốn nói với chị cậu, cũng có thể chia sẻ với tôi."
Lam Xuân Kiều cười khẩy: "Em thì có bí mật gì được..."
Cậu phát hiện hôm nay Trì Trọng Hành có điểm kỳ lạ, anh luôn dùng ánh mắt dò xét nhìn cậu. Ánh mắt kia không phải sắc bén, chỉ là không mang theo cảm xúc gì, khiến cậu có cảm giác như bị nhìn thấu, tựa như không thể che giấu bất cứ bí mật nào.
Nửa đêm trước là đêm Giáng sinh, không có việc gì xảy ra.
Lam Xuân Kiều ngồi tám chuyện tới gần 1 giờ rưỡi sáng, sức cùng lực kiệt, thật sự không chịu nổi nữa, cậu vừa ngáp vừa đứng dậy, lúc gần đi còn hỏi Trì Trọng Hành: "Anh Trì, anh không ngủ à?"
Trì Trọng Hành mở màn hình điện thoại, ánh sáng mỏng manh chiếu lên sườn mặt nam tính của anh.
"Cậu đi trước đi, gọi chị cậu xuống."
Lam Xuân Kiều lập tức hiểu rõ, cậu làm động tác kéo khóa miệng, ngoan ngoãn lên lầu.
Cậu cẩn thận mò mẫm đi lên cầu thang gỗ, tầng hai đen nhánh vắng lặng, các thí sinh đều ngủ rất sâu.
Lam Xuân Kiều lần theo ký ức đi tới chỗ nằm của Doãn Vụ Thi, dùng ánh màn hình điện thoại chiếu sáng, cậu lập tức dở khóc dở cười.
Doãn Vụ Thi nằm trong túi ngủ, đầu gác lên ba lô cậu, cả người xiêu vẹo ngủ thành đường chéo.
Có lẽ do ngại ánh đèn mọi người chiếu khi đi qua lại, cô trùm mũ xanh che mặt, tiếng hít thở đều đều vững vàng -- đường đường là một vật phẩm có ích, lại bị cô dùng làm đồ bịt mắt.
Chẳng trách không cho cậu lấy ba lô đi, người này chỉ muốn gác một lần hai cái gối.
Đáng ra cậu không nên mong chờ gì ở đức hạnh của Doãn Vụ Thi.
Lam Xuân Kiều ngồi xổm xuống, thử chọt khuôn mặt bên dưới mũ.
Doãn Vụ Thi giật mình choàng tỉnh: "Mấy giờ rồi?"
"Tới giờ thay ca rồi."
Cậu vốn dĩ cho rằng người này sẽ tiếp tục nằm lì không dậy, nào ngờ Doãn Vụ Thi mơ mơ màng màng bò dậy, cầm ba lô cậu chuẩn bị rời đi.
Lam Xuân Kiều: "... Chị, tỉnh táo lại chút, đó là của em."
Doãn Vụ Thi chẳng quan tâm: "Đều như nhau cả, còn chia thành của cậu của chị cái gì."
Cô bất đắc dĩ đổi lại ba lô cho Lam Xuân Kiều, chộp lấy túi của mình, cô lảo đảo đi xuống lầu, đánh rơi mũ xanh cũng quên không nhặt.
Lam Xuân Kiều nhìn theo bóng dáng cô dần biến mất, nghĩ tới Trì Trọng Hành chưa về, cậu thầm tấm tắc một tiếng, chợt phát hiện hình như mình lại tìm thêm một điểm mù.
Cậu nằm vào túi ngủ của Doãn Vụ Thi, hơi ấm còn chưa tan hết, xung quanh tràn ngập hương hoa cam nhàn nhạt. Giờ phút này, cậu có được cảm giác an toàn ít ỏi.
Cậu không muốn ngủ quá sâu, nhưng không thể khống chế ý thức, cậu đánh một giấc tới khi trời gần sáng.
Lam Xuân Kiều bị động tĩnh của các thí sinh xung quanh đánh thức. Mọi người lục tục tỉnh dậy, nương theo ánh sáng lờ mờ trước bình minh, cậu phát hiện Trì Trọng Hành không có ở đây.
Có lẽ cả đêm anh chưa từng bước lên tầng này.
Lam Xuân Kiều dọn túi ngủ, vừa xuống lầu cậu liền thấy, quả nhiên, anh Trì và chị cậu đang ngồi cạnh nhau trên bậc thang lạnh lẽo, vành mắt hai người đều hơi đỏ.
Đây mà chẳng phải tình yêu thì chỉ có thể là tình đồng chí xã hội chủ nghĩa.
Doãn Vụ Thi lúc nào nhìn cũng như chưa tỉnh ngủ, giờ phút này vẻ mệt mỏi trên mặt cô càng hiện rõ. Chất lượng giấc ngủ của cô không tốt, dễ bị chính giấc mơ hỗn độn đánh thức, bởi vậy cô thường ngủ lâu hơn người khác, tính tình lúc rời giường càng đặc biệt tệ. Tuy rằng đã ngủ nửa đêm trước, sắc mặt cô cũng chẳng khá hơn Trì Trọng Hành cả đêm không ngủ chút nào.
Lam Xuân Kiều nhìn hai con ma ca rồng xanh xao tiều tụy trước mắt, cậu thở dài: "Chị, hay là chị với anh Trì đi nghỉ một lát đi? Dù sao tới khách sạn Gia Hòa cũng chỉ để tìm kiếm manh mối, bọn em đi là được."
Doãn Vụ Thi xoa mặt: "Ngủ lại đây? Nói không chừng ngủ một giấc dậy bọn chị biến thành tang thi đôi."
Cô liếc nhìn túi ngủ trong tay Lam Xuân Kiều: "Mũ chị đâu?"
Lam Xuân Kiều hoảng hốt:"Chết rồi, không thấy đâu hết."
Cậu vội vã chạy lên lầu, cẩn thận tìm hết một vòng, hỏi tất cả mọi người nhưng ai cũng nói không nhìn thấy.
Thời gian buổi sáng ngắn ngủi kết thúc, tới giờ xuất phát, nhưng Lam Xuân Kiều sốt sắng nhìn chằm chằm lương khô trước mặt, không ăn nổi. Thế nhưng người mất của còn bình tĩnh hơn cậu: "Mất rồi thì thôi, cũng không phải thứ gì quan trọng."
Nhưng Lam Xuân Kiều biết, kẻ nghèo này chỉ có hai thẻ vật phẩm trong tay, đã vậy cái không bị mất còn là cái sạn tầm thường vứt xuống đất cũng chẳng ai thèm nhặt.
Khuôn mặt bánh bao của cậu nhăn nhúm vì sầu lo: "Xin lỗi chị, đáng ra em nên cất nó trước khi đi ngủ. Nhưng lấy cái mũ này đi có ích gì sao, nó là vật phẩm ràng buộc của chị mà?"
Doãn Vụ Thi ngẫm nghĩ: "Chắc là do thích vẻ đẹp của nó."
Lam Xuân Kiều: "......"
Nói có sách mách có chứng, không thể không tin.
Doãn rộng lượng không để ý tới chuyện mất đồ, Lam Xuân Kiều tìm hết cách cũng không thấy, có để ý cũng không làm được gì.
Nhóm thí sinh ăn bữa sáng đơn giản, đi qua khách sạn cao cấp Gia Hòa cách đó hai con phố.
Nói là khách sạn cao cấp mà nằm trên cùng con đường với "tiệm ăn mày", nghe là đủ biết cao cấp cỡ nào. Mặt tiền khách sạn cũng tương đối khang trang, cửa sổ tầng lầu sạch sẽ, diện tích cũng không nhỏ.
Các thí sinh chuẩn bị đồ đạc, tiến vào lục soát.
Triệu Cảnh chỉ định khu vực tìm kiếm cho từng người, còn ý đồ xếp mình đi cùng nhóm với Lam Xuân Kiều. Triệu Cảnh quay đầu hỏi: "Anh Tiểu Lam, anh muốn đi nơi nào trước?"
Lam Xuân Kiều suy nghĩ: "Nếu mầm bệnh là từ đồ ăn, chúng ta đến kiểm tra đường ống dẫn nước trước đi."
Ngành ăn uống tương quan nhiều với nguồn nước sử dụng. Hai người ra cửa, tìm được cổng cấp nước chính của toàn khu dân cư.
Triệu Cảnh cạy nắp bể nước, quan sát một lúc lâu nhưng không tìm thấy gì. Cậu thậm chí còn muốn nhúng tay vào thử nhưng Lam Xuân Kiều cản lại.
Lam Xuân Kiều mở đèn lên dò xem, cũng không phát hiện gì lạ thường, đang định tắt đèn, chợt nghe Triệu Cảnh nói: "Anh Tiểu Lam, đó là... thứ gì?"
Theo tiếng cậu nhìn lại.
Ống tiêm thủy tinh lấp lánh tỏa sáng bên cạnh một góc đường ống dẫn nước.
Lông tơ hai người đều dựng hết lên, lập tức lui xa ra 10 mét.
Thanh âm của Doãn Vụ Thi truyền đến từ một khoảng cách không xa, cùng với tiếng bước chân ngày càng gần của cô: "Phát hiện ra gì sao?"
Lam Xuân Kiều: "Đừng tới đây!!! Có độc!!!"
Doãn Vụ Thi:???
Bây giờ không rảnh lo có độc hay không, dù sao cũng sắp nộp bài.
Các thí sinh đều vây tới xem, Doãn Vụ Thi tìm khăn ăn bọc ngón tay lại, cầm ống tiêm dưới đất lên xem.
Giống như sợ người ta không biết đây là đạo cụ mấu chốt, trên ống tiêm còn dán nhãn thí nghiệm, ghi là mẫu virus SS, kèm theo một mã số dài.
Lam Xuân Kiều cẩn thận vươn cổ tới gần, bộ dạng muốn nhìn nhưng không dám: "Nếu nguồn nước đã bị ô nhiễm, nhân viên viện nghiên cứu không thể nào còn ở lại nơi này, bọn họ sẽ trốn ở đâu..."
Cách đó không xa truyền đến giọng nói của Trì Trọng Hành: "Cậu nói bọn họ? Ở đây."