Vu Hoằng Dương tan làm lái xe trở về Vu gia cũng đã khá khuya. Những tưởng mọi người trong nhà đều đã đi ngủ nhưng anh đã lầm, căn nhà vẫn sáng đèn, mọi người đều có mặt đông đủ hình như đang đợi anh về.
“Trễ rồi mà mọi người vẫn chưa ngủ à?” Vu Hoằng Dương lên tiếng.
Vu phu nhân nhìn thấy anh về liền nhẹ nhàng lên tiếng: “Đang đợi con đó, cả nhà có chuyện muốn bàn bạc cùng con.”
“Có quan trọng không ạ? Có chuyện gì sao không để sáng mai rồi nói.”
“Con đi sớm về khuya như vậy lấy đâu ra thời gian. Nếu không đợi con về thì nói lúc nào đây?” Vu lão gia lớn tiếng cất giọng trách mắng Vu Hoằng Dương một phen.
Vu Hoằng Dương ngồi xuống ghế, hai tay day day hai bên thái dương, chậm rãi lên tiếng: “Có chuyện gì mọi người cứ nói, con nghe đây.”
“Là chuyện hôn sự của con. Ba mẹ đã tính rồi, nếu con mãi không chịu hết hôn thì nhà chúng ta sẽ liên hôn thương mại với các gia tộc khác.”
“Không phải ba mẹ đã tính rồi sao? Còn hỏi ý kiến con làm gì?”
“Ba mẹ muốn nghe ý kiến của con.”
“Nếu con nói không thì sao?”
Vu lão gia nghe thấy anh không đồng ý liền lớn tiếng: “Không được.”
Vu Hoằng Dương nghe thấy thế liền cười khuẩy: “Thế còn hỏi ý kiến của con làm gì?”
Vu Hoằng Dương cũng chẳng thiết tha gì nữa, anh đứng dậy lên phòng nghỉ ngơi mặc cho mọi người có nói gì đi nữa.
Anh còn lạ gì với cái tính độc đoán, gia trưởng của bố anh nữa. Anh cũng chẳng mấy bận tâm đến việc liên hôn với gia tộc nào, cũng chẳng cần biết người sẽ cùng anh kết hôn là ai. Cứ như vậy trực tiếp về phòng nghỉ ngơi.
Ông bà Vu nhìn bóng dáng anh rời đi, cơn nổi giận lại bộc phát. Người anh ba của Vu Hoằng Dương là Vu Bách An tính tình vô cùng xốc nổi nên chẳng mấy khi được ông bà Vu trọng dụng nên đâm ra cũng chẳng ưa gì Vu Hoằng Dương. Anh ta nhìn thấy Vu Hoằng Dương rời đi thì cũng nhanh chóng về phòng.
“Con về phòng đây. Chuyện kết hôn của nó liên quan gì đến con mà bắt con phải thức đến giờ này chứ.”
“Ăn nói như thế mà nghe được đấy à?”
“Con nói sai chỗ nào à mẹ. Cả nhà đợi nó đến tận khuya nó mới chịu mò đầu về, kết quả ba mẹ cũng thấy rồi đấy.”
“Con về phòng nghỉ ngơi đây, mai con còn có việc phải làm.”
“Được rồi, về nghỉ ngơi cả đi. Ba mẹ cũng về nghỉ ngơi đây.”
Vu Hoằng Dương chẳng hề bận tâm đến những lời ông bà Vu vừa nói bởi mấy năm qua anh đã những lời này đến phát chán luôn rồi. Thời gian của anh là vàng là bạc, mỗi giây mỗi phút đều hái ra tiền, những người con gái tiếp cận anh không hề ít nhưng tuyệt nhiên chưa một lần nào anh sa ngã với bất kỳ cô gái nào. Đông Phương Ngôn Diễm là trường hợp ngoại lệ đầu tiên và chắc có lẽ cũng là cuối cùng.
Lần đầu tiên của mình rơi vào tay một cô gái xa lạ, còn bị xem như là trai bao rẻ tiền, nghĩ tới đó thôi, trán của Vu Hoằng Dương cũng đã nổi mấy vạch đen.
“Đông Phương Ngôn Diễm, em chạy không thoát khỏi tay tôi đâu.”
“Ông đây nhất định sẽ tìm ra em, trực tiếp tính sổ lên người em. Cứ đợi đấy.”
[...]
Bẵng đi một thời gian, Đông Phương Ngôn Diễm cũng đã ổn định được tâm trạng của mình, những chuyện liên quan đến con người tệ bạc Quách Dĩ Lâm hay cuộc ân ái một đêm với người đàn ông xa lạ Vu Hoằng Dương cô đều không để tâm đến. Cứ xem như một trải nghiệm, còn việc cô cần làm chính là vui vẻ bước tiếp.
Đông Phương Ngôn Diễm cũng đã tìm được nơi ở mới. Cô mua được một căn chung cư ở gần trung tâm để thuận tiện cho việc đi lại.
Cô cũng tìm hiểu về các công ty thiết kế, cũng đã tham gia phỏng vấn một vài nơi nhưng Đông Phương Ngôn Diễm có vẻ như vẫn không ưng lắm. Công ty cuối kỳ Ngôn Diễm phỏng vấn trong cái danh sách cô ứng tuyển chính là tập đoàn trang sức đá quý nổi tiếng – Lạc Thần. Cô không nắm chắc phần thắng bởi quy trình tuyển dụng của Lạc Thần vô cùng gay go.
Đông Phương Ngôn Diễm đánh liều một phen nộp đơn ứng tuyển vào Lạc Thần, vài ngày sau cô liền nhận được lời mời phỏng vấn từ phía phòng nhân sự.
Với trình độ chuyên môn của cô, chỉ vài ngày sau buổi phỏng vấn, Đông Phương Ngôn Diễm đã nhận được tin trúng tuyển. Khỏi phải nói, tâm trạng lúc ấy của cô như đang nhảy cẩng lên vì sung sướng, cô không nghĩ mình sẽ có cơ hội làm việc tại một tập đoàn lớn mạnh như là Lạc Thần.
Trần Dịch Phong đưa danh sách nhân viên mới đến cho Vu Hoằng Dương xem qua. Cái tên Đông Phương Ngôn Diễm nằm chễnh chệ đầu danh sách đập thẳng vào mắt anh.
Vu Hoằng Dương nhìn thấy tên cô liền cười khuẩy: “Tôi chưa tìm em mà em đã tự đến tìm tôi rồi.”
“Cậu làm tốt lắm, tháng này tăng lương gấp đôi.”
Trần Dịch Phong: “...”
Trợ lý Trần chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, không phải anh chỉ đưa danh sách nhân viên mới cho chủ tịch xem qua thôi sao, khi không lại được khen ngợi lại còn được tăng lương thế này.
Trần Dịch Phong không hiểu chuyện gì nhưng miệng đã nhanh chóng đáp: “Cảm ơn chủ tịch.”
“Được rồi, ra ngoài đi.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhận được tin trúng tuyển cũng nhanh chóng chuẩn bị tinh thần để đến tập đoàn nhận việc. Hy vọng cuộc đời cô sẽ bước sang một trang mới không còn những điều không may nữa.
Ngày đầu tiên đi làm, Đông Phương Ngôn Diễm đã thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị mọi thứ. Từ nhà cô đến tập đoàn Lạc Thần cũng khá gần nên từ rất sớm Đông Phương Ngôn Diễm đã có mặt.
Trần Dịch Phong và một số người ở bộ phận thiết kế cũng đã có mặt từ sớm để chuẩn bị công tác chào đón cũng như hướng dẫn sơ bộ công việc cho nhân viên mới.
“Xin giới thiệu với mọi người đây là trợ lý chủ tịch, Trần Dịch Phong.”
“Và đây là giám đốc bộ phận thiết kế Tô San, đây cũng sẽ là người trực tiếp quản lý các bạn.”
“Chào mừng tất cả mọi người đến với Lạc Thần. Hy vọng Lạc Thần sẽ là một nơi làm việc tốt để mọi người phát huy hết năng lực của bản thân.”
Những gì đang diễn ra ở dưới sảnh chính đều được Vu Hoằng Dương thu gọn vào tầm mắt. Anh đứng ở trên cao khẽ đưa đôi mắt xuống quan sát những gì đang diễn ra, nhưng ánh mắt chỉ chăm chăm dán lên người Đông Phương Ngôn Diễm. Mọi cử chỉ của cô đều được anh nhìn thấy. Đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo.