Lúc Cố Trì Tây ra khỏi thang máy thì Lưu Mân - thư kí mới của hắn vội vàng đi tới, đôi giày cao gót bảy phân va chạm trên nền gạch cẩm thạch, tạo ra âm thanh lạch cạch liên hồi. Lưu Mân không cao, dáng người gầy, tóc ngắn ngang tai rất có cá tính.
"Cố tổng, Cố Lâm Lâm đã đứng ngoài cổng cả ngày rồi, ngài xem có nên ra bằng cửa bên hông không ạ?" Lưu Mân nói chuyện uyển chuyển hơn Trương Tân rất nhiều.
Cố Trì Tây nhìn sang cổng chính, thật là yên tĩnh, không giống tác phong của Cố Lâm Lâm, hắn hỏi: "Nó không làm ầm ĩ sao?"
Lưu Mân nói: "Không có, cô ấy chỉ đứng đó, rất yên lặng.”
Không ngờ con chó hoang ương ngạnh cũng có một ngày ngoan ngoãn, Cố Trì Tây cười cười, "Thôi khỏi, cô cho nó vào đi, tôi chờ ở phòng khách tầng một.”
Cố Lâm Lâm vừa vào phòng mắt đã ướt át, dáng vẻ của cô ta nhìn sơ qua tiều tuỵ đi nhiều, cô ta không trang điểm nên trông rất yếu ớt nhợt nhạt, nhìn thấy Cố Trì Tây, liền nghẹn ngào gọi: "Ba, cuối cùng ba cũng chịu gặp con rồi.”
Cố Trì Tây cười điềm đạm, ngoắc tay với cô ta, "Lâm Lâm, lại đây ngồi đi.”
Cố Lâm Lâm ngồi trước mặt hắn, càng tỏ vẻ oan ức, "Ba, con đã kiên quyết với mẹ rồi, sau này con sẽ theo ba, con mặc kệ bà ấy có phải mẹ ruột con hay không, ba có phải ba ruột con hay không, dù sao ở trong lòng con ba luôn là ba con, người ba mà con yêu nhất!"
Cố Trì Tây cười nhẹ, "Lâm Lâm, con đã lớn rồi, người lớn khác với đứa trẻ ở chỗ biết hiểu và chấp nhận hiện thực.”
Cố Lâm Lâm điên cuồng lắc đầu, "Không, con không muốn lớn lên! Con không cần tiếp nhận hiện thực! Ba, con chỉ muốn ba, chỉ cần ba tiếp tục làm ba con, con nhất định sẽ nghe theo lời ba, không bao giờ gây chuyện nữa!"
Cố Trì Tây đứng lên, đưa lưng về phía cô ta, "Lâm Lâm, tôi không phải ba con, ba con là người khác, không bao lâu nữa con sẽ được gặp ông ấy thôi.”
Cố Lâm Lâm kêu khóc, "Không, tên tội phạm đang cải tạo đó không phải ba con! Con có chết cũng sẽ không thừa nhận!"
Nói xong, cô ta đứng dậy, đi lên phía trước rồi nhào tới, ôm chặt lấy Cố Trì Tây từ sau lưng, "Ba, con đã gọi ba là ba 21 năm rồi, ba chính là ba con, ba đối xử với con tốt như vậy, ba dám nói ba không có tình cảm gì với con sao? Ba mới biết Tùng San mấy ngày đã có tình cảm sâu đậm với nó như vậy, con không tin ba không thương con!"
Cố Trì Tây buông lỏng tay cô ta ra, xoay người nói, "Con không giống với cô ấy, Lâm Lâm, tôi chưa từng xem con như con gái mình, tôi cho con họ, chỉ vì muốn thực hiện lới hứa với ông ngoại con mà thôi. Tôi đối với con mà nói không có tình thân, con vẫn nên quay về chỗ mẹ con đi, sau đó cùng ba con đoàn tụ một nhà.”
"Ba chưa từng xem con như con gái? Vậy ba xem con như cái gì? Tại sao lại đối xử tốt với con như vậy, lúc con còn nhỏ đi mẫu giáo bị người ta ức hiếp ba đã tới trường giúp con, con bỏ nhà trốn đi ba sẽ dẫn con đến công viên chơi, tiền tiêu vặt của con đa phần là do ba cho, ba còn luôn xoa đầu con gọi con là Lâm Lâm!" Cố Lâm Lâm nắm tay áo Cố Trì Tây, nước mắt tuôn rơi.
Cố Trì Tây im lặng, từ chối cho ý kiến.
"Ba nói đi, ba xem con là cái gì? Nếu ba không xem con như con gái mình, sao có thể đối xử tốt với con như vậy? Cố Trì Tây, từ nhỏ đến giờ chuyện khiến con cảm thấy kiêu ngạo nhất là được làm con gái của ba, bây giờ ba lại muốn huỷ đi niềm kiêu hãnh và hạnh phúc của con sao, ba phải chịu trách nhiệm với con!" Cố Lâm Lâm vùi đầu trong ngực Cố Trì Tây, hai tay ôm chặt lấy hông hắn.
"Ba đối xử với Tùng San tốt như vậy, cô ta cũng vẫn vứt bỏ ba thôi, nhưng con sẽ không rời xa ba, ba, ba để con ở bên cạnh ba đi! Hôm qua Tùng San đã chính miệng nói với con, cho dù cô ta có đi Hồng Kông hay ở lại thành phố A cũng sẽ không có bất kì dây dưa gì với ba nữa! Nếu có thể, con nguyện ý ở bên ba, thay thế Tùng San!"
Lúc nói những lời này, Cố Lâm Lâm vùi đầu vào ngực Cố Trì Tây, giọng nói nghẹn ngào lại có vài phần e lệ.
Cố Trì Tây lại chỉ để ý tới câu trước, hắn đẩy Cố Lâm Lâm ra, sắc mặt nghiêm túc, "Hôm qua con gặp San San sao?"
Cố Lâm Lâm gật đầu, "Hôm qua là ngày họp cuối kì, giáo viên hướng dẫn công bố danh sách sinh viên được cử đi Hồng Kông học nghiên cứu sinh. Hừ! Bọn họ đều cho rằng Tùng San sẽ được chọn, kết quả lại không có cô ta! Vậy mà cô ta còn mạnh miệng nói mình không muốn đi!"
Cố Trì Tây lạnh lùng hỏi: "Con không gây phiền toái nào cho cô ấy chứ?"
Cố Lâm Lâm mím môi, giống như một học sinh mẫu giáo bị phạt đứng, "Con không làm gì cả, chỉ đẩy mạnh cô ta một cái... Ai bảo cô ta nói con không phải con gái của ba!"
Sắc mặt Cố Trì Tây đột nhiên thay đổi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Cố Lâm Lâm, gằn từng chữ: "Lâm Lâm, cô nghe cho kỹ đây, cô không phải con gái tôi, tôi cùng sẽ không gặp cô nữa. Nhưng nếu cô còn dám động tới một sợi tóc của Tùng San, tôi sẽ không tha cho cô.”
Cố Lâm Lâm kinh sợ, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Cố Trì Tây dùng giọng nói lạnh lùng sắc bén như vậy để nói chuyện với cô ta, so với gió lạnh bên ngoài còn thấu xương hơn, toàn thân cô ta căng thẳng, đau đến thấu xương.
"Ba...” Cô ta giương mắt nhìn hắn, ánh mắt long lanh, mờ mịt mà tuyệt vọng.
Cố Trì Tây không hề nhìn cô ta, xoay người đi ra ngoài.
Lưu Mân đứng ở cửa, đúng lúc chạy tới, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Cố Trì Tây, trong lòng cô có chút kinh sợ, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Cố tổng, tôi đã thông báo cho Uông tổng, lát nữa bà ấy sẽ tới đón Cố Lâm Lâm về.”
Cố Trì Tây nghiêng đầu liếc nhìn Cố Lâm Lâm một cái sau đó lạnh lùng nói: "Đuổi Cố Lâm Lâm ra ngoài đi! Cũng không được cho Uông Tiểu Kinh bước vào cổng công ty của tôi!"
Lưu Mân kinh ngạc, vội nói: "Vâng, bây giờ tôi sẽ đi gọi bảo an tới.”
Lửa giận của Cố Trì Tây vẫn chưa tắt, hắn lại nói: "Tôi cho cô năm phút, don dẹp nơi này xong sau đó đến gặp tôi.”
Lưu Mân vội nói, "Vâng!" Nói xong cô liền lập tức chạy một mạch, vì chạy quá nhanh nên trọng tâm không vững, tư thế chạy thật sự rất không thoải mái.
Cố Trì Tây nghe tiếng giày cao gót của cô ấy nện trên nền gạch thì có chút hối hận lúc trước không tuyển một trợ lý nam để thay thế Trương Tân.
Lúc Tùng San bị Cố Lâm Lâm đẩy, cổ tay cô bị đập vào cạnh cửa. Kết quả rất nghiêm trọng, sưng tấy mấy ngày. Lý Yến rất tức giận, nhịn không được mắng Cố Lâm Lâm, hoàn toàn biến trở lại thành Lý Yến có thể vì Tùng San mà liều lĩnh trước kia. Triệu Nhiên cũng rất giận, cô cảm thấy chuyện này nên nói cho Cố Trì Tây biết, nhưng cô lại nhớ tới chuyện mình và Trương Tân đã cắt đứt liên hệ, cho nên đành bất đắc dĩ thở dài.
Tùng San suy nghĩ lại thấy cũng không có gì, gần đây cô đã trải qua quá nhiều chuyện, cho nên đối với chuyện Cố Lâm Lâm nổi điên náo loạn, cô không có phản ứng gì cả. Cô chỉ ở lại ký túc xá một đêm rồi lại trở về bệnh viện chăm sóc Phương Tiểu Tiệp, trên cánh tay dán một miếng thuốc dán, động tác có chút bất tiện.
Cô không nói cho Phương Tiểu Tiệp biết vết thương của cô từ đâu mà ra, chỉ nói rằng mình không cẩn thận bị va chạm.
Phương Tiểu Tiệp cũng sắp xuất viện nên bà vẫn luôn hối thúc Tùng San mau về công ty tiếp tục làm việc. Tùng San chỉ là cười cười, kì thực tập cũng đã kết thúc, cô còn có thể đi đâu làm chứ?
Triệu Nhiên nhận được lời mời làm việc của công ty đó nên rất vui vẻ, mỗi ngày đều đi làm đúng giờ, Tùng San thì vì chuyện trong nhà mà cả tháng không đi làm, nên kì thực tập chấm dứt không được giữ lại. Ngày đó, sau khi trở về trường, Tùng San cùng mọi người tâm sự một chút mới phát hiện, thì ra có rất nhiều người đã có công việc rồi, quả nhiên bọn họ có tiền đồ hơn nhiều so với tên Chu Trường An kia.
Nhưng Tùng San vẫn không có gì cả, việc thực tập thì làm cho rối tinh rối mù, chuyện được cử sang Hồng Kông học tiếp cũng là giấc mộng Nam Kha, trong nhà thì xảy ra chuyện, còn bị Cố Lâm Lâm khóc lóc om sòm ức hiếp... Vì thế hôm đó, khi Tùng San được các bạn học đưa về phòng, ánh mắt mọi người nhìn cô mang theo sự thương xót.
Tùng San cười bất đắc dĩ, cô có cảm thấy mình giống như một người nghèo được giúp đỡ vậy, cảm giác thật kì lạ.
Thật ra cô không hề thấy mình thảm đến thế, không xui xẻo tới mức cần người khác đồng tình thương hại. Giống như câu nói gần đây ba Tùng nhà cô hay treo trên miệng, đời người sao có thể luôn luôn thuận lợi được, cuộc sống phải có lúc nhấp nhô quanh co gì gì đó thì mới là bình thường.
Chua ngọt đắng cay đều là vị, mỗi thứ đều phải nếm một chút mới là cuộc sống.
Cho nên cô không lo âu gì nhiều, nghe lời ba Tùng nói, cứ từng bước từng bước đi về phía trước, chẳng bao giờ sai được.
Loại bỏ ý tưởng đi Hồng Kông, việc kế tiếp chính là kiên trì tìm một công việc, sau đó kiếm tiền, trả nợ. Tuy rằng hôm đó Cố Trì Tây đã nói với cô chuyện đó không có gì, không cần vội.
Mấy hôm trước ba Tùng lấy sổ tiết kiệm đưa cho cô, là toàn bộ tài sản mà nhà họ Tùng đã tiết kiệm hai mươi mấy năm qua, tính ra cũng được ba mươi mấy vạn, ba Tùng nói: "Con đưa số tiền này cho anh ta trước, số còn lại chúng ta từ từ tính.”
Tùng San không lấy, đó là số tiền Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp tích luỹ hơn nửa đời người, vốn liếng để dành cho ma chay sau này, sao có thể nói lấy là lấy. Cô cười cười nói, mình sẽ có cách khác. Họ nuôi nấng cô hai mươi mấy năm đã đến lúc cô nên báo đáp.
Tết nguyên đán sắp tới, bận rộn mấy tuần nhìn lại đã sắp qua năm. Phương Tiểu Tiệp đại nạn không chết, về sau hạnh phúc ngập tràn, sau khi bà phục chức tiếp tục làm y tá trưởng, các cô ý tá cấp dưới đã ngoan ngoãn nghe lời hơn nhiều, bất cứ cái gì bà muốn động tay vào làm họ đều tranh nhau làm thay. Phương Tiểu Tiệp cảm động tới mức ứa nước mắt, về tới nhà liền khen ngợi thế gian này còn tồn tại nhân tình.
Tùng San không cần đi bệnh viện nữa, thời gian trống rất nhiều, vì thế cô cầm sơ yếu lý lịch nghiêm túc đi tìm việc làm. Cả ngày mặc trang phục công sở màu đen, đi sớm về muộn, gót giày cao gót vì đi nhiều cũng sắp hỏng rồi, nhưng vẫn không tìm được công việc thích hợp.
Sau đó chính cô cũng cảm thấy mờ mịt, với cô, công việc nào mới là thích hợp?
Đối với một sinh viên không hề có kinh nghiệm công tác mà nói, cái gọi là công việc thích hợp thật sự quá ít. Lúc này cô mới ý thức được, có thể giống như Tống Đào, tìm được một công việc chỉ cách trường học bốn mươi phút đi tàu điện ngầm thật sự không dễ dàng. Cuối cùng cô cũng hiểu, vì sao Chu Trường An vì công việc một năm hai mươi vạn mà vứt bỏ cô.
Cả một ngày chạy ngược chạy xuôi, khi về tới nhà chân cô như muốn gãy lìa, cô đứng dưới tầng nhìn tán cây trụi lủi, có chút mờ mịt. Ở chính chỗ đó đã từng có một người cúi đầu hút thuốc.
Đã rất lâu rồi họ không liên lạc với nhau. Từ ngày hắn ôm cô nói, San San, không sao cả, hắn có thể đợi, đợi cô quay về bên hắn. Cô cười không nói gì, lau nước mắt xoay người rời đi. Hắn cũng không còn xuất hiện dưới nhà cô nữa.
Có hàng xóm vừa đi siêu thị về, nhìn thấy Tùng San liền nhiệt tình chào hỏi, Tùng San nhìn túi hàng tết trên tay người ta, tim đập loạn nhịp. Sắp qua năm mới rồi.
Rõ ràng cô đã đồng ý với hắn, sau này cô sẽ cùng hắn trải qua năm mới.
Trong lòng cô bỗng nhiên rất khó chịu, cô không dám dứng dưới tầng nhà mình mà khóc, nên đành đi tới chỗ hòm thư bên cạnh quay mặt lại, hít thật sâu. Không phải cô không muốn nhớ, chỉ là không biết còn có thể làm những gì. Tình huống hiện tại của họ, rốt cuộc là gì?
Sau một hồi suy nghĩ, bàn tay lạnh lẽo của cô lấy điện thoại ra, bấm số, gọi.
Vốn dĩ cô chỉ muốn nói một câu năm mới vui vẻ, nhưng kết quả vừa nghe thấy giọng nói của hắn, chưa kịp nói gì cô đã sắp rơi nước mắt rồi.
"San San, em có khoẻ không ?" Hắn hỏi.
"Ừm, còn anh?" Cô bịt mũi hỏi.
"Vẫn vậy.” Giọng nói của hắn vẫn dịu dàng như thế.
"Tất niên năm nay, anh có dự định gì không?" Tùng San hỏi.
"Không biết nữa.” Hắn cười cười, còn có thể tính sao đây.
Tùng San không biết lấy dũng khí từ đâu, ma xui quỷ khiến nói: "Đêm 30 em phải ở nhà với ba mẹ, ngày 28 ba mẹ em lên núi tảo mộ, em có phỏng vấn nên không đi được.”
"Ừm.” Hắn nhẹ giọng đáp.
Cô nghe tiếng "Ừm" đó thì có chút khó chịu, dứt khoát nói thẳng: "Em đi phỏng vấn xong thì sẽ tới tìm anh, em... nhớ Lão Tần.”
Hắn ngừng một lát, cười trả lời: "Được.”
Bầu trời nhẹ nhàng rơi những bông tuyết nhỏ, rớt xuống mặt đất lập tức hoà tan. Cảnh vật Giang Phong Uyển thay đổi rất nhiều, sắp qua năm mới, khắp nơi giăng đèn kết hoa, cách trang trí rất có phong vị ngày tết. Trên đèn đường treo nhưng bông hoa tuyết lớn, trong bồn hoa cũng gắn những vật liệu trang trí rất đẹp, hàng cây hai bên đường cũng giăng đèn màu như sao trên trời.
Tùng San nhìn bốn phía, ánh mắt mang theo sự hưng phấn, "Thật đẹp, mùa đông ở đây đúng là rất đẹp.”
Cố Trì Tây cười mở cửa, "Buổi tối còn đẹp hơn.”
Ánh mắt Tùng San dao động, cô mím môi, cùng hắn vào cửa, nói: "Em chỉ có thể ở một lát, buổi tối ba mẹ em về rồi.”
Cố Trì Tây xoa xoa đầu của cô, cười thành tiếng trả lời: "Ừm.”
Lão Tần đã lâu không gặp Tùng San, ngửi thấy mùi của cô vội vàng xông tới, hai chân trước bám vào người cô, ra sức liếm. Tùng San cười ôm lấy nó ngồi trên sô pha, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Trì Tây, "Hình như lão Tần hơi mập lên thì phải? Nặng hơn sao?"
Cố Trì Tây cười trả lời: "Trời lạnh nó sẽ béo lên, mùa xuân mùa hè sẽ gầy đi.” Nói xong hắn đi vào bếp, mở cửa tủ lạnh, lấy một chai nước ra.
Tùng San nhìn hắn, cười hỏi: "Cuối cùng anh cũng ném mấy chai nước đó đi rồi à?"
Cố Trì Tây lại mở cửa tủ lạnh lớn ra cho cô nhìn, "Không, vẫn còn.”
Tùng San sửng sốt, nhất thời cũng không biết nên có biểu cảm gì cho phải.
Cố Trì Tây rất tự nhiên đóng tủ lạnh, bước tới chỗ cô, mở nắp chai nước đưa cho cô, "Cái gì của em cũng vẫn còn ở đây, anh không ném bất cứ thứ gì.”
Tùng San nhận lấy chai nước uống một ngụm, nước lạnh lẽo trôi vào bụng, không có hương vị, toàn thân cô hơi run run, "Lạnh thật! Sao thời tiết lạnh như thế này mà anh còn uống nước lạnh nữa? Nên uống nước ấm mới đúng.”
Cố Trì Tây hơi sửng sốt, nói: "Thực xin lỗi, anh đi lấy nước ấm cho em.”
Tùng San giữ chặt tay hắn, bàn tay lạnh lẽo của cô nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, cảm giác ấm áp hết sức quen thuộc, "Em không nói em, em nói anh, sao cứ uống nước lạnh như vậy mãi thế? Anh nên học theo lão Thẩm uống trà đi.”
Cố Trì Tây cầm lấy tay cô, cười cười: "Anh quen rồi, mấy chục năm nay đều uống nước lạnh.”
Tùng San hỏi: "Vì sao?"
Ánh mắt Cố Trì Tây rất ấm áp, "Bởi vì nước lạnh sẽ khiến đầu óc anh tỉnh táo.”
Tùng San khẽ nhíu mày, "Khi nào đầu óc anh không tỉnh táo?"
Đôi mắt Cố Trì Tây cong cong, "Khi nhớ em.”
Tùng San mỉm cười, "Em lại quên mất chuyện anh hay nói văn vẻ.”
Cố Trì Tây kéo tay cô, ngồi gần cô hơn, bế Lão Tần đang nằm trong lòng cô đặt xuống đất, sau đó ôm cô bé con đặt trên đùi, ôm lấy hông cô, hôn lên mặt cô.
"San San, anh nhớ em.”
Lòng Tùng San quặn thắt, đưa tay ra nâng mặt hắn lên, bốn mắt nhìn nhau, nghiêm túc nói: "Cố Trì Tây, em cũng nhớ anh.”
Cố Trì Tây mỉm cười, hôn lên đôi môi cô như chuồn chuồn lướt nước rồi buông ra, "San San, anh có hai món quà muốn tặng em.”
Tùng San mím môi, cảm giác bị hắn hôn lúc nãy vẫn chưa biến mất, hai má ửng hồng, cô cười nói: "Đừng, em còn nợ tiền anh đó, anh còn đưa thêm đồ cho em nữa, em nhận không nổi đâu.”
Cố Trì Tây cười không nói, đặt cô xuống, đứng lên, kéo tay cô đi tới thư phòng, lấy một tập văn kiện trong ngăn kéo đưa cho cô, "Đây là món quà thứ nhất.”
Tùng San hơi hoang mang, nhận lấy tập văn kiện, mở ra nhìn thoáng qua, đập vào mắt cô là thư báo trúng tuyển học thạc sĩ ở đại học tài chính Hồng Kông, tên trên thư là "Tùng San".
Tùng San sửng sốt, cầm tờ thông báo đó nhìn rất lâu, giương mắt nhìn hắn, "Thế này là sao? Không phải em không trúng tuyển sao? Sao họ lại gửi giấy báo trúng tuyển cho em?" Ánh mắt cô lộ ra sự kinh ngạc lẫn sợ hãi, "Anh giúp em phải không? Anh muốn đưa em đi Hồng Kông?"
Cố Trì Tây nói: "Anh chỉ thấy bọn họ đối xử với em không công bằng, nữ sinh đó dùng tiền để thay thế tên em trong danh sách, cho nên anh đã giúp em lấy lại.”
Tùng San vẫn cau chặt mày, "Anh nói thật thoải mái, nhưng em chưa từng nói em muốn đi Hồng Kông! Anh như vậy bảo em phải làm sao?"
Cố Trì Tây cười cười, sau đó mở ngăn kéo lấy vật gì đó cầm trong tay, lại cố ý giấu sau lưng, đi đến trước mặt cô.
"San San, anh có một cách có thể khiến em không thấy rối rắm.” Nói xong hắn đưa bàn tay ở sau lưng ra, mở chiếc hộp màu đỏ, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
"San San, đây là món quà thứ hai anh muốn tặng em, lấy anh nhé.”