Hứa Ý Nùng hoàn toàn không ngờ sẽ gặp lại Giang Tấn ở một nơi thế này, lần cuối cùng hai người gặp nhau là bên ngoài phòng thi đại học, kể từ đó đã nhiều năm trôi qua chưa gặp lại nhau.
Cô nhìn bộ cảnh phục và khuôn mặt vẫn điển trai tuấn tú của anh ấy, giống như lại trở về phòng thi mùa hè năm đó, lúc ấy chính miệng anh ấy nói cho cô biết mình muốn thi vào trường cảnh sát, cô cũng nói cho anh ấy biết mình muốn đi đại học A.
Chỉ là sau đó cô không được như ý nguyện, còn anh ấy đã thực hiện được ước mơ của mình.
Hứa Ý Nùng mỉm cười.
“Cậu thật sự làm cảnh sát à Giang Tấn?”
Nhìn gương mặt xinh đẹp và trưởng thành hơn trước kia của cô, Giang Tấn cũng cười cười nói.
“Đúng vậy, bây giờ cậu cũng ở thành phố A à? Sau đó tôi có nghe nói cậu đi Nhật du học.”
Hứa Ý Nùng gật đầu, “Ừ, ở Nhật năm năm, sau đó trở về vẫn sống ở đây.”
Giang Tấn không khỏi cảm thán, “Thật sự là đã lâu không gặp, cậu ngoại trừ hơi gầy ra thì vẫn giống trước kia.”
Hứa Ý Nùng cũng tiếp lời, “Cậu cũng vậy, vẫn đẹp trai như thế, mặc cảnh phục nhìn càng ngầu hơn, Giang sir.”
Giang Tấn nói, “Đừng ghẹo tôi chứ.” Lại nhìn cô hỏi,
“Cậu tới đây là?”
Hứa Ý Nùng thẳng thắn nói, “Đến khám thai.”
Giang Tấn cũng không kinh ngạc lắm, nói một câu,
“Chúc mừng nhé.”
“Cảm ơn cậu.”
“Đi một mình à?”
Hứa Ý vén tóc ra sau tai, “Đâu có, ông xã đang xếp hàng cho tôi.”
“Nùng Nùng.”
Hai người đang nói chuyện, Vương Kiêu Kỳ xếp hàng đăng ký xong bước tới.
Anh từ xa nhìn thấy Hứa Ý Nùng đang nói chuyện với một cảnh sát, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, cho nên lúc sắp đến bên cạnh cô thì gọi tên cô một tiếng.
Giang Tấn nghe tiếng xoay người, hai người đàn ông mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, đều thấy rõ đối phương.
Đây cũng là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau nhiều năm.
Phản ứng đầu tiên của Giang Tấn là ngẩn người, hiển nhiên là không ngờ đã nhiều năm trôi qua, chồng của Hứa Ý Nùng thật sự là anh.
Sau khi tốt nghiệp, anh ấy chỉ biết là bọn họ đã ở bên nhau. Sau đó có thành tích thi đại học, Vương Kiêu Kỳ vẫn đứng đầu toàn trường đến đại học A, mà Hứa Ý Nùng phát huy thất thường dẫn đến thi rớt phải đến Tân Khai, hai người bắt đầu yêu xa.
Lúc đó anh ấy nghĩ, người kiêu ngạo như Vương Kiêu Kỳ làm sao có thể an phận ở đại học bốn năm, còn là yêu xa, bọn họ chắc chắn không kiên trì được bao lâu, cho dù bên nhau đến khi học xong chính quy, đến nghiên cứu sinh cũng sẽ chia tay.
Quả nhiên, nghiên cứu sinh năm nhất anh ấy đã nghe được tin tức họ chia tay, Hứa Ý Nùng đi Nhật Bản, trong nhà Vương Kiêu Kỳ xảy ra chuyện, học xong đại học A thì nghỉ học.
Nhưng khi tất cả những chuyện này xảy ra, anh ấy đã không còn loại tâm tình không cam lòng hoặc là vui sướng khi người gặp họa như trước nữa, ngược lại là thổn thức thay cho đoạn tình cảm của họ. Về sau nữa, anh ấy không còn nghe thấy tin tức của họ. Theo thời gian trôi qua, hai người cuối cùng cũng trở thành khách qua đường trong cuộc sống của anh ấy.
Chỉ là không ngờ sẽ gặp lại nhau dưới tình huống như vậy, hai người họ quanh đi quẩn lại một lần nữa tìm về nhau.
So ra, Vương Kiêu Kỳ nhìn thấy anh ấy thì bình thản hơn rất nhiều, anh đã dỡ bỏ sự khinh cuồng ngạo mạn thời niên thiếu, lịch sự gật đầu chào hỏi anh ấy trước. Giang Tấn cũng nhìn anh gật đầu, cười cười nói, “Đã lâu không gặp.”
Vương Kiêu Kỳ: “Đã lâu không gặp.”
Hứa Ý Nùng đi tới bên cạnh Vương Kiêu Kỳ, theo thói quen kéo cánh tay anh hỏi, “Anh xong rồi à? Cũng nhanh nhỉ, em còn tưởng người đông như vậy phải chờ thêm một lát nữa.”
Anh cũng thuận thế nắm tay cô, “Ở quầy lễ tân có hai y tá cùng đăng ký nên tốc độ khá nhanh.”
Hứa Ý Nùng gật gật đầu, lại nói cho anh biết, “Vừa rồi em không cẩn thận bị người ta va chạm, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mắn đụng phải Giang Tấn, anh nói có trùng hợp không?”
Vương Kiêu Kỳ vừa nghe vậy thì lập tức kiểm tra xem cô có chuyện gì không, sau đó mới nhìn về phía Giang Tấn, “Cám ơn cậu.”
Giang Tấn: “Không có gì, tiện tay thôi, cảnh sát nhân dân phục vụ nhân dân, lúc đó tôi cũng không nghĩ là cô ấy, quả thật rất trùng hợp.”
Hứa Ý Nùng nhìn dáng vẻ nghiêm trang của anh ấy, trêu chọc, “Quả nhiên là cảnh sát nhân dân, nói chuyện rất nghiêm túc.” Lúc này cô cũng để ý thấy trên tay anh ấy cầm một túi đường gluco chuyên dùng cho phụ nữ có thai kiểm tra tiểu đường thai kỳ, bèn thuận miệng hỏi, “Chắc cậu cũng không đến đây một mình nhỉ?”
Giang Tấn hất cằm về phía phòng khám thai, “Tôi cũng cùng vợ đi khám thai.”
Thật ra Hứa Ý Nùng cũng đoán được, “Vậy cũng chúc mừng cậu, sắp làm bố rồi, cô ấy bao nhiêu tuần rồi?”
“24 tuần.” Anh ấy giơ túi đường trong tay lên, “Hôm nay đến làm xét nghiệm tiểu đường thai kỳ, còn cậu?”
“Của chúng tôi vẫn còn nhỏ, mới 13 tuần, hôm nay tới làm NT.”
Giang Tấn giật mình, “Ồ, khó trách xếp hàng ở bên này.” Lại nhìn thoáng qua Vương Kiêu Kỳ, mỉm cười nói, “Rất tốt, cũng chúc mừng hai người sắp thăng chức.”
Lần này Vương Kiêu Kỳ tiếp lời chúc phúc, “Cảm ơn, cậu cũng vậy nhé.”
Có lẽ anh ấy ra ngoài khá lâu nên bà xã gọi điện thoại tới hỏi anh ấy ở đâu, sao vẫn chưa về.
Anh ấy nói, “Về ngay đây.”
Sau khi cúp máy thì vội vàng tạm biệt Hứa Ý Nùng và Vương Kiêu Kỳ, trước khi đi còn mở Wechat nói,
“Nếu đều ở thành phố A thì sau này có thể thường xuyên liên lạc rồi, chúng ta thêm Wechat nhau đi.”
Hứa Ý Nùng vừa định lấy điện thoại ra, chợt thấy Vương Kiêu Kỳ đã nhanh hơn cô một bước vươn điện thoại ra, anh lịch sự nói, “Được, tôi quét cậu.”
Hứa Ý Nùng nhìn chăm chú vào động tác của anh, yên lặng dừng động tác cầm di động.
Chờ hai người bọn họ thêm Wechat xong, đưa mắt nhìn Giang Tấn rời đi, Hứa Ý Nùng đưa tay chọc khẽ vào mặt Vương Kiêu Kỳ.
“Chúa ghen tuông.”
Vương Kiêu Kỳ liếc nhìn cô, cất điện thoại đi giả vờ nói, “Không hiểu em đang nói gì.”
“Anh cứ giả vờ đi, cố ý cướp lượt của em để thêm Wechat người ta, còn không thừa nhận mình ghen?”
Lại xoa mặt anh, “Anh ấy à, chẳng khác gì lúc còn đi học cả, lúc ghen vào là mặt mày lại kiêu ngạo.”
Vương Kiêu Kỳ kéo bàn tay làm loạn của cô xuống nắm trong tay, sau đó dẫn cô đến phòng khám NT, vừa đi vừa lật lại nợ cũ.
“Sao anh nhớ lúc đi Nhật có người nói không nhớ nổi tên của hotboy cấp 3 nhỉ? Thế mà vừa rồi anh thấy em gọi tên người ta rất lưu loát đấy? Vẫn nhớ đúng không?”
Hứa Ý Nùng hỏi ngược lại, “Không phải anh cũng nhớ rõ sao?”
Vương Kiêu Kỳ cũng nhéo mặt cô, “Cậu ta là tình địch của anh, anh nhớ với em nhớ có thể giống nhau được sao?”
Hứa Ý Nùng cố ý kêu đau, ý đồ dời đi sự chú ý của anh, Vương Kiêu Kỳ đã sớm biết rõ chiêu trò của cô, hoàn toàn không mắc lừa cô, “Anh chẳng dùng miếng sức nào, em đau cái gì chứ?”
Hứa Ý Nùng lừa anh, “Đau là đau chứ đau cái gì!”
Vương Kiêu Kỳ dứt khoát dẫn cô đi về phía trước,
“Đừng đánh trống lảng với anh.”
Hứa Ý Nùng làm mặt quỷ với anh, lên án: “Vương Kiêu Kỳ, anh đúng là chúa ghen tuông!”
Bên kia, Giang Tấn cầm đồ trở về bên cạnh vợ, có lẽ người vợ chờ một mình hơi lâu nên mất kiên nhẫn, vừa nhìn thấy anh ấy về là bắt đầu nhỏ giọng oán giận.
“Đến quầy thuốc lấy đường gluco thôi mà sao lâu vậy?”
Giang Tấn lập tức xoa đầu cô ấy trấn an, “Ở hành lang gặp được người quen.”
Người vợ tò mò hỏi: “Gặp ai?”
Giang Tấn liếc nhìn cô ấy, do dự một lát vẫn thẳng thắn nói, “Mối tình đầu.”
Người vợ có chút chua xót, “Thật à?”
“Thật chứ.”
“Sau đó thì sao? Hai người ở trong bệnh viện ôn chuyện?”
Giang Tấn nói, “Xem như vậy đi.” Anh ấy nhận túi đựng đồ trong tay cô ấy, lấy ly nước chuẩn bị pha nước đường cho cô ấy.
Ai ngờ người vợ không được vui, bướng bỉnh đoạt lấy ly nước và túi đường muốn tự mình pha.
Giang Tấn nhìn ra chút tâm tình của cô ấy, lấy lại đồ rồi dỗ dành cô ấy,
“Người ta cũng tới làm kiểm tra thai sản, còn đi cùng với chồng cô ấy, bọn anh đều là bạn học cấp ba, đã lâu không gặp, cho nên mới nói nhiều vài câu.”
Lượng tin tức này có chút lớn, người vợ nhất thời không kịp phản ứng, “Không đúng, đợi đã, bạn học cấp ba, như vậy chồng cô ấy cũng là bạn học cấp ba của hai người?”
“Ừ.”
“Vậy là anh bị người ta thượng vị?”
Giang Tấn vừa nghe vậy thì nở nụ cười, lắc đầu giải thích, “Anh và cô ấy chưa từng hẹn hò, hai người họ mới là một đôi từ trung học cho đến bây giờ. Nhìn thấy họ vẫn còn ở bên nhau, hiện tại cũng đã có con, anh cũng rất cảm khái, thật không dễ dàng gì.”
Người vợ vẫn không hiểu lắm, “Hai người họ là một đôi, nhưng không phải vừa rồi anh còn nói người ta là mối tình đầu của anh sao?”
Giang Tấn kéo tay cô ấy, “Mối tình đầu mà anh nói là anh thầm mến người ta, nhưng cho tới giờ người ta cũng không hề để mắt đến anh. Vì là người con gái đầu tiên anh thích nên mới gọi là mối tình đầu.”
Người vợ lần này hiểu ra, kèm theo sự kinh ngạc,
“Anh mà cũng bị phớt lờ á? Không phải mấy người bạn của anh đều nói thời học sinh anh là hotboy của trường sao?”
Giang Tấn đẹp trai là chuyện cô ấy phải thừa nhận.
Bọn họ quen nhau qua xem mắt, cô ấy là giáo viên, anh ấy là cảnh sát hình sự, lần đầu tiên gặp mặt anh ấy đã đến muộn, cô ấy cứ nhìn thời gian, ở trong Starbucks chờ đến mất kiên nhẫn, lúc sắp đi thì thấy anh ấy đẩy cửa bước vào.
Lúc đó anh ấy vẫn mặc cảnh phục, như hạc giữa bầy gà xuyên qua đám đông đi tới trước mặt cô ấy, sau đó thành khẩn xin lỗi cô ấy.
“Ngại quá, cục cảnh sát có chút việc phải nán lại một lát, cho nên tới trễ.”
Lúc đó nhìn anh ấy ở ngoài còn đẹp trai hơn cả trong ảnh, cô ấy như nghe được tiếng tim đập lộn xộn của mình, sự bực bội do phải chờ đợi lúc trước cũng theo đó tiêu tan.
Cô ấy cười ngọt ngào, mở miệng, “Không sao.”
......
Giang Tấn cũng không quá coi trọng những chuyện năm xưa, “Chuyện đó bọn họ nói linh tinh thôi, anh bị phớt lờ là bởi vì bạn trai của người ta, cũng chính là chồng hiện tại của cô ấy ưu tú hơn anh nhiều, bọn họ mới là trời sinh một đôi.”
Người vợ nghe xong càng thêm tò mò, “Vậy thì em càng muốn xem thử vị “mối tình đầu” kia của anh trông như thế nào. Nhưng bọn họ từ thời trung học đã ở bên nhau, hiện tại kết hôn có con, ở bên nhau mười mấy năm, có thể duy trì tình cảm này cũng không dễ dàng gì.” Lại liếc mắt nhìn anh ấy, “Người ta tình cảm quý hơn vàng, thảo nào cái danh Giang hotboy của anh chỉ là bia đỡ đạn.”
Giang Tấn không chút để ý, tiếp tục pha nước đường cho cô.
“Bia đỡ đạn cũng rất tốt, vậy nên hiện tại mới gặp được tình yêu đích thực.”
Người vợ thoáng khựng lại, nhìn dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận pha nước của anh ấy mà trong lòng cũng vô cùng ấm áp.
Cô ấy dựa sát vào người Giang Tấn, nhẹ nhàng gối lên vai anh ấy.
Giang Tấn nếm thử độ ấm của nước đường trước, sau đó mới đưa cho cô ấy, “Độ ấm vừa rồi, em từ từ uống đi.”
Người vợ gật đầu, nhận lấy nước đường uống một ngụm, đối diện với ánh mắt ân cần và quan tâm của anh ấy.