Điều bất ngờ chính là, bữa liên hoan này Vương Kiêu Kỳ không xuất hiện, ngôi sao nhỏ trong mắt cô thiếu nữ Tả Sướng lập tức tắt lịm.
Hứa Ý Nùng chỉ cảm thấy món ăn ở đây rất ngon, xem ra chấm điểm trên mạng không lừa cô, cô còn tò mò hỏi Kỳ Dương vì sao nhóm tên là Đại Ca Đừng Giết Tôi.
Kỳ Dương cười nói, “Tổ trưởng Hứa không biết bài hát này thì chắc chắn không chơi trò ăn gà rồi.”
Trò chơi này Hứa Ý Nùng có biết, vì chị dâu cô hay chơi, có đôi khi thiếu người còn lôi kéo Kỷ Dục Hằng cùng chơi nữa.
Để tỏ ra mình cũng không quá phèn, cô nói, “Tôi từng chơi rồi, chỉ là không thường xuyên.”
Lâm Nhiên lại gần, “Vậy lần sau lập team cùng chiến đi, bọn tôi sẽ dẫn cô đi ăn gà!”
Hứa Ý Nùng mặt không đổi sắc uống một ngụm nước, “Được.”
Vừa ăn vừa trò chuyện bất tri bất giác đã đến tám giờ, ánh đèn nhà hàng đột nhiên tối sầm, chỉ còn lại màu sắc rực rỡ ảo mộng, toàn bộ nhà hàng nhất thời bị bao trùm bởi ánh đèn mờ ảo, trên mặt mỗi người cũng đầy rẫy những sắc màu đa dạng, muôn màu muôn vẻ.
Theo tiếng nhạc vang lên trên sân khấu, nhà hàng chính thức biến thành quán bar, cả nam và nữ đều vui vẻ.
Đám người Nhất Duy thừa dịp hứng thú bắt đầu gọi rượu, Hứa Ý Nùng tự xưng là ở Nhật Bản có sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua, hơn nữa ở đây hiện tại tối đèn tắt lửa, mấy thanh niên bên B như rắn mất đầu này còn có thể tạo ra bọt sóng gì? Bèn để cho bọn họ tùy ý, cũng không ngăn cản.
Chẳng mấy chốc, bồi bàn mang tới một đống đồ.
Đồ uống: Red Bull, Sprite;
Rượu phẩm: Dã Cách, Vodka, Giang Tiểu Bạch.
Đám thanh niên trong tổ Hứa Ý Nùng vừa nhìn đã choáng váng, “Mẹ kiếp, bây giờ bên B chơi hoang dã dữ vậy sao?”
Hứa Ý Nùng lập tức cảm thấy mình out rồi, trong nước bây giờ uống rượu đa dạng thế ư? Mà một loạt hành động kế tiếp của Kỳ Dương quả thực khiến cho “rùa biển” như cô mở rộng tầm mắt.
Ly thứ nhất là Giang Tiểu Bạch pha Sprite, ly thứ hai là Dã Cách pha Red Bull, còn lại Vodka pha Sprite và Red Bull.
Chợt thấy Kỳ Dương đem ba loại rượu hỗn hợp này bày đầy trên bàn, sau đó vỗ bàn.
“Nào nào các anh chị em, chúng ta cùng high nào!”
Đám anh em bên phía Hứa Ý Nùng anh nhìn tôi tôi nhìn anh, lúc này mà bỏ chạy thì quá mất mặt bên A bọn họ, bèn cắn răng hỏi, “Muốn high thế nào?”
Đám người Nhất Duy lo lắng cho hai người đẹp ở đây, sợ dọa các cô nên chỉ chọn một trò chơi đơn giản.
Kỳ Dương: “7 sáng 7 tối đi.”
Hứa Ý Nùng vẻ mặt mơ hồ, bảy cái gì?
Lâm Nhiên bèn giải thích đơn giản, “Kiểu như chúng ta gọi số theo vòng, gặp số 7 chẳng hạn như 7, 17, 27 thì là 7 sáng, nhưng bội số của 7 như 14, 21, 28 thì chính là 7 tối, mặc kệ sáng hay tối thì cũng không hô ra, phải hô qua, nếu như hô ra thì sẽ tiếp nhận một câu hỏi của mọi người, cộng thêm một ly rượu. Người khác hô sai không phát hiện mà hô theo cũng phải tiếp nhận một câu hỏi cộng thêm một ly rượu.”
Hứa Ý Nùng thầm nghĩ, vậy thì so easy quá rồi?
Kỳ Dương bổ sung thêm: “Đếm số lần lượt theo người, một khi dừng lại thì sẽ phạt rượu.”
Hứa Ý Nùng cảm thấy vậy cũng ổn.
Ở đây có tổng cộng tám người, trò chơi bắt đầu, Hứa Ý Nùng lần nào cũng thoải mái thông qua, ngược lại là đám người Nhất Duy uống trước.
Người đầu tiên thua là Lâm Nhiên, đàn em của Hứa Ý Nùng cười hề hè đẩy một ly Sprite pha Giang Tiểu Bạch tới, “Anh Nhiên, nào nào nào, nói chút bí mật của ngành IT cho bọn tôi nghe chơi.”
Lâm Nhiên hào sảng uống cạn ly rượu, bắt đầu thừa nước đục thả câu, “Muốn biết bí mật của ngành IT của chúng tôi à?”
Mọi người bày ra một vẻ mặt nghiêm túc.
Anh ấy ngẩng đầu lên, “Đó chính là, đàn ông IT chúng tôi không chỉ không bị hói đầu mà còn tươi tốt rậm rạp, ha ha ha!”
“……”
Phương Châu cũng vui vẻ tham gia, “Để bật mí tiếp cho bọn cậu một bí mật nhỏ nhé! Chúng tôi cũng không mặc áo sơ mi kẻ sọc, lấy lão đại của chúng tôi cầm đầu, lúc nào trên người cũng áo sơ mi trắng, chỉ một chữ thôi, ngầu! Tôi chỉ nói một lần thôi đấy!”
Lâm Nhiên xắn tay áo lên, bắt đầu thổi rắm cầu vồng: “Trong giới IT, đàn ông ưu tú hơn lão đại bọn tôi thì không đẹp trai bằng lão đại, còn người đẹp trai hơn anh ấy thì vẫn chưa được sinh ra.”
Hứa Ý Nùng còn chưa uống rượu đã bị sặc. e boo ktruyen. V n
Hai người này xuất thân từ Đức Vân Xã* sao?
(*Đức Vân Xã: xã đoàn tướng thanh (tấu hài) của Trung Quốc, thành lập năm 1996)
Vòng thứ hai bắt đầu, lại là đám người Nhất Duy gọi sai, lần này là Phương Châu.
Mọi người để cơ hội đặt câu hỏi cho Tả Sướng, ai ngờ cô ta lại gấp gáp hỏi, “Quản lý Vương đã có bạn gái chưa?”
Kỳ Dương ở một bên nhướng mày nhắc nhở: “Ấy, em gái, đề này vượt quá phạm vi rồi.”
Tả Sướng đưa cho Phương Châu một ly rượu, cùng bọn họ tranh luận, “Trong quy tắc trò chơi đâu có quy định về yêu cầu đặt câu hỏi chứ? Vậy thì tôi hỏi bừa không được sao?”
Quả thật không có quy định đặt câu hỏi như thế nào, mọi người á khẩu không trả lời được, tùy cô ta vậy.
Phương Châu nhận rượu nhưng cũng không nói rõ: “Lão đại chúng tôi ấy à, rất bén duyên với phái nữ.”
Tả Sướng hiển nhiên không hài lòng với đáp án này: “Không được, anh Phương Châu, vậy đâu tính là trả lời, phải phạt rượu.”
Phương Châu sợ cô ta rồi, vẻ mặt cầu xin tha thứ: “Hay là cô hỏi lại một vấn đề khác đi.”
Tả Sướng thật sự hỏi lại, “Vậy quản lý Vương thích kiểu con gái nào?”
Phương Châu thiếu chút nữa hộc máu, vấn đề này chỉ đổi canh chứ không đổi thuốc, cậu ta dở khóc dở cười nói: “Anh ấy thích kiểu nào thì tôi không biết, nhưng người thích anh ấy thì kiểu nào cũng có.”
Tả Sướng vẫn muốn truy hỏi đến cùng, Kỳ Dương nâng lên một ly rượu đặt xuống trước mặt cô ta, thuận thế cắt đứt đoạn đối thoại của bọn họ. Dưới ánh đèn màu cam cậu ấy nở một nụ cười nịnh nọt, “Hỏi nữa là cô cũng phải uống đấy nhé em gái~”
Tả Sướng không tình nguyện im lặng, trò chơi tiếp tục bắt đầu, ai ngờ lần này lại chính là cô ta gọi sai số.
Mọi người bắt đầu ồn ào, lần này đổi lại là Phương Châu đưa rượu cho cô ta, cậu ta chỉ vào một hàng rượu, hỏi cô ta, “Nào nào nào, ba loại rượu, tự chọn cho mình một loại đi, mỗi một phong cách sẽ cho cô tận hưởng vị ngọt mượt trong cổ họng, sảng khoái thấu trời, không ngừng bay bổng!”
Ai ngờ Tả Sướng nhăn nhó, cô ta nói mình không uống được.
Đám người Nhất Duy hỏi, “Vì sao?”
Tả Sướng ấp úng, “Tôi, tôi không tiện lắm.”
Đám đàn ông hình như đã hiểu ra điều gì đó, haiza, là chút chuyện mỗi tháng của phụ nữ ấy mà, chuyện này đúng là không thể bắt ép các cô gái uống rượu được, nhưng quy tắc trò chơi vẫn còn ở đó, Kỳ Dương bèn nói một câu, “Không thể uống thì có người uống hộ cũng được.”
Đám thanh niên tổ 3 còn đang do dự cử ai ra uống hộ, Hứa Ý Nùng đã giơ tay rút ra một ly từ trong đống rượu.
Một chùm đèn vừa vặn chiếu tới đây, rơi trúng vào người cô, cô không nói hai lời thừa thải ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Bốp…” Một tiếng, cô đặt ly rượu trống lên bàn, nhìn về phía đám người Nhất Duy đối diện.
“Hỏi đi.”
Ba người kia sững sờ, là bị shock.
Đây ý là, cô cũng tiếp nhận câu hỏi?
Mẹ kiếp, vị mỹ nữ này, cô không chỉ đẹp mà còn chịu chơi nữa!
Vì thế Kỳ Dương hắng giọng, hỏi ra một câu mà mọi người thắc mắc, “Bạn trai cô lái loại xe gì?”
Hứa Ý Nùng nói thẳng, “Tôi không có bạn trai.”
Lần này mọi người nhìn nhau, bao gồm cả tổ viên của mình.
Im lặng một lát, Kỳ Dương vỗ vỗ bàn hô lớn: “Nào, tiếp tục!”
Sau vài vòng, mặt Hứa Ý Nùng từ từ nóng lên, bắt đầu từ bên tai.
Cô vừa mới giúp Tả Sướng uống xong ly rượu kia, còn rất nồng, rượu này pha với đồ uống thì vẫn ngọt ngào như cocktail, vừa uống vào đúng thật là không có cảm giác gì, hơn nữa cô chỉ uống một ly, không đến mức đó chứ?
Cô tiện tay cầm lấy một lon Sprite ướp lạnh áp lên mặt để hạ nhiệt độ, vừa thất thần phản ứng liền chậm nửa nhịp, cuối cùng lỡ miệng kêu sai số, lần này đến lượt cô tự mình uống.
Câu hỏi lần này là, “Vậy người lái chiếc Phaeton là ai?”
Tả Sướng: “Chiếc xe chị ngồi ngày đầu tiên đi làm đó.”
“Đó là xe của anh họ tôi.” Cô lại nhìn Tả Sướng, “Sao mọi người biết chuyện ngày đầu tiên tôi đi làm?”
Tả Sướng lúc này mới kể lại chuyện lúc cô mới đến, là bài post sôi trào trên mạng nội bộ nói cho cô ta biết.
Chàng trai trẻ trong tổ lại nói, “Chủ yếu là tỉ lệ nam nữ của Trục Ảnh chúng ta mất cân đối, cho nên nghe nói có mỹ nữ tới đều rất chờ mong, có người thấy chị ngồi trên chiếc Phaeton tới, nên lầm tưởng là bạn trai chị.”
Hứa Ý Nùng vừa nghe vừa lắc lắc ly rượu trong tay, chỉ coi như chuyện cười mà cho qua, dù sao bình thường cô cũng không rảnh đi lướt diễn đàn nội bộ, cảm thấy vừa lãng phí thời gian cũng rất nhàm chán.
Cô lại uống cạn ly rượu, trò chơi tiếp tục.
#
Vương Kiêu Kỳ đi xã giao với Cao tổng xong mới đến quán bar âm nhạc kia, lúc xuống xe taxi nhìn thấy phía sau cũng có một chiếc taxi dừng lại, từ trong xe có một người bước xuống, là Vu Tranh.
Hai người cứ như vậy đối mặt, gật đầu tỏ ý chào nhau.
“Vu tổng.”
“Quản lý Vương.” Vu Tranh hiển nhiên cũng vừa từ nơi khác kết thúc xã giao, vắt áo vest giữa cánh tay, “Sao cậu cũng mới đến?”
Vương Kiêu Kỳ nói với anh ta, “Có một buổi xã giao nhỏ.” Sau đó lễ phép nhường đường cho anh ta đi trước.
Vu Tranh liếc nhìn anh, đút tay vào trong túi quần tây, “Hôm nay diễn thuyết không tệ.”
Vương Kiêu Kỳ khiêm tốn đáp, “Cảm ơn anh, múa rìu qua mắt thợ trước mặt mọi người thôi.”
Hai người cứ như vậy trò chuyện công việc một lát, đột nhiên có mấy người từ trong quán bar bá vai khoác lưng đi ra, đi chưa được mấy bước thì một người trong số đó nôn ọe, trực tiếp nôn ở ven đường.
Vu Tranh nhìn theo mấy người kia, cười hỏi, “Chỗ này, là Tiểu Hứa của chúng ta chọn sao?”
Sau lưng Vương Kiêu Kỳ phủ ánh sáng, giọng nói trong trẻo nhàn nhạt, “Không rõ lắm.”
Di động của Vu Tranh đột nhiên rung lên, anh ta chào hỏi Vương Kiêu Kỳ, “Ngại quá, tôi nghe điện thoại đã.”
Vương Kiêu Kỳ ra hiệu xin cứ tự nhiên, Vu Tranh liền giơ điện thoại đi xa một chút.
Trong quán bar, mọi người vẫn đang chơi.
Từ sau một lần sai lầm hình như mở ra lỗ hổng gì đó, sau đó Hứa Ý Nùng lại kêu sai vài lần, liên tiếp rót mấy ly vào bụng, cô cảm thấy không ổn rồi, rượu kia tuy rằng đã được đồ uống pha loãng, nhưng tác dụng chậm rất đủ, một khi đầu óc bắt đầu trầm xuống, cộng thêm hệ thống sưởi ấm bên trong quán bar được bật hết công suất, đám người càng lúc càng đông, cả người cô tức ngực khó thở.
Người bên B cũng gọi sai vài lần, Tả Sướng giống như nắm lấy cơ hội cướp hỏi, “Quản lý Vương bình thường có sở thích gì?”
Quản lý Vương quản lý Vương, cả đêm cô ta đều xoay quanh đề tài này.
Trước khi uống rượu Kỳ Dương dùng nước khoáng súc miệng, dùng cánh tay chạm vào Phương Châu, “Câu này cậu trả lời nhé?”
Phương Châu lắc lắc ly rượu: “Sở thích của lão đại chúng tôi ấy à.” Ngữ điệu cậu ta kéo dài, suy nghĩ một hồi lâu lại như hoàn toàn tỉnh ngộ, “Sở thích lớn nhất của anh ấy chính là lật từ điển Anh Hán!”
Mấy chàng trai bên A không nhịn được cười, thì thầm, “Từ điển Anh Hán thì có gì hay?”
Tả Sướng cũng vẻ mặt không tin, “Thật hay giả vậy?”
Phương Châu chậc một tiếng: “Lừa cô làm gì.” Tay lại đẩy Kỳ Dương, “Không tin thì hỏi cậu ấy đi.”
Kỳ Dương cười ha hả, “Cái này cô không hiểu đâu em gái, sở thích của một số người nó lạ lùng vậy đó. Sở thích của anh ấy đúng là xem từ điển Anh Hán, không có việc gì lại lấy ra lật xem, lật muốn nát cuốn từ điển đến nơi. Nếu không cô cho rằng hôm nay anh ấy dựa vào cái gì có thể đứng ở trên sân khấu dùng tiếng Anh xuất khẩu thành thơ?” Cậu ấy nâng cốc buồn bực uống một ngụm, lại nhìn Tả Sướng trêu chọc, “Trên đời này thứ cô không hiểu nhiều lắm, nhất là đàn ông.” Hai chữ cuối cùng cậu ấy thêm trọng âm.
Mặt Tả Sướng nóng lên, trừng mắt nhìn cậu ấy một cái, Hứa Ý Nùng không nói một lời im lặng nghe bọn họ ríu rít bên tai, cồn xông lên não quả thực khó có thể ngồi tiếp được nữa, cô cảm thấy mình cần ra bên ngoài thở một hơi mới được.
Vì thế bèn tìm một cái cớ, “Tôi đi toilet một lát.”
Tả Sướng hỏi có muốn đi cùng cô hay không, cô đứng lên nói không cần, sau đó rời khỏi bàn.
Đương nhiên là trên đường đi WC đổi hướng đi đến cửa, vừa ra bên ngoài liền có gió thổi tới, làm cho mái tóc dài của cô tung bay phiêu tán, nhưng cũng không giảm bớt bao nhiêu. Rượu mạnh bốc chậm, cô chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, muốn tìm vật chống đỡ dựa vào một chút, vì thế vừa lấy tay quạt mặt vừa theo nguồn sáng đi về phía đèn đường phía trước.
Trong lòng thầm nghĩ: cô đường đường là bên A, trên bàn rượu lại chưa từng chơi lại bên B, rốt cuộc vẫn đánh giá thấp bọn họ.
Cô đi về phía đèn đường, lòng bàn chân càng có chút nhẹ bẫng, giống như giẫm lên bông vải, nhất thời không dùng được lực gì.
Vu Tranh còn đứng bên ngoài mới đầu chỉ liếc thấy một bóng dáng từ trong quán bar đi ra, cứ tưởng lại là những người uống nhiều, tới khi người đó đến gần mới phát hiện là Hứa Ý Nùng.
Anh ta vừa nhìn thấy dáng đi của cô là biết cô đã uống quá nhiều, mà cô không biết có phải đã nhìn thấy bọn họ hay không, đang đi về phía bọn họ. Chỉ cách đó vài bước chân cô lại vấp chân thiếu chút nữa ngã sấp mặt, anh ta vô thức cất bước đi qua muốn đỡ cô, nhưng còn chưa chạm vào cô thì cô đã lướt qua anh ta.
Vu Tranh giữ nguyên động tác nghe điện thoại, xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Hứa Ý Nùng vừa mới đứng không vững đang đi thẳng về phía Vương Kiêu Kỳ, cuối cùng dừng lại trước mặt anh.
Dưới đèn đường mờ nhạt, cô đưa lưng về phía anh ấy, không nhìn thấy rõ biểu cảm, chỉ có thể nhìn thấy Vương Kiêu Kỳ đứng thẳng tắp, đang bất động rủ mắt nhìn cô chăm chú.
Đầu óc Hứa Ý Nùng sền sệt như hồ dán, nhưng khi nhìn thấy một bóng người trước mắt, cô lại như quay về một thời điểm ký ức nào đó.
Đó là bữa tiệc sinh nhật của phụ đạo viên trong trường đại học, ngày đó mọi người cao hứng nên đã uống rượu, Hứa Ý Nùng nể mặt giảng viên, lúc bạn học nam giật dây gài cô uống rượu cô cũng không từ chối, ai ngờ chốc lát đã uống hết một chai bia.
Độ cồn của chai bia kia không thấp, cuối cùng lúc tan cuộc cô bắt đầu bước loạng choạng, Lưu Sảng muốn đỡ cô, cô lại cậy mạnh nói, “Không cần không cần, tớ vẫn ổn.”
Đang đi, Tề Hoan đột nhiên lên tiếng, “Ôi anh Nùng, lão Vương nhà cậu tới rồi kìa.”
Hứa Ý Nùng còn tưởng cô ấy đang lừa cô, ngoài miệng la hét, “Đâu? Đâu? Các cậu đừng gạt tớ!”
Lưu Sảng xoay người cô kêu cô nhìn về hướng ngược lại, cô lại nhìn về phía trước, Vương Kiêu Kỳ thật sự đứng sờ sờ ở đó.
Trong nháy mắt cô ngây ngốc bật cười vui vẻ, bởi vì đoạn thời gian đó anh đang bận rộn tranh tài, đã rất lâu rồi không gặp mặt, bấy giờ nhìn thấy anh rồi càng không cần đám người Lưu Sảng dìu nữa, thầm nghĩ muốn bước nhanh đến bên cạnh anh.
Hai tay cô giơ lên, kêu các cô ấy tản ra, “Các cậu tránh ra hết cho tớ, tớ, tớ có thể tự mình đi qua!”
Lưu Sảng cười cô, “Vậy cậu đi đi, đi thẳng đến chỗ chồng cậu nha, đừng có đi lệch đó!”
Một tay cô chống lên thắt lưng, “Đi thì đi, ai sợ ai chứ.” Một tay khác chỉ vào con đường dưới chân, “Bây giờ tớ sẽ đi thẳng, các cậu nhìn cho kỹ, tớ chắc chắn…” Ợ một cái rồi lại tiếp tục, “Chắc chắn đi thẳng đến chỗ chồng tớ! Nhìn kỹ cho tớ! Đừng có chớp mắt!”
Tề Hoan thúc giục, “Nói nhảm ít thôi, cậu đi đi.”
Cô thật sự bước đi, nhưng chỉ có bản thân cô cảm thấy là đi thẳng, còn ở trong mắt những người khác quả thực là xiêu xiêu vẹo vẹo, không ngừng lắc lư, chọc cho Lưu Sảng Tề Hoan cười ngặt nghẽo, vỗ tay khen tặng.
Trên đường Vương Kiêu Kỳ muốn tới, còn bị cô quát ngăn lại, “Chồng đừng nhúc nhích, em có thể đi tới! Em lập tức tới đây! Anh chờ em một chút!”
Vương Kiêu Kỳ bất động, đứng tại chỗ chờ cô.
Dưới ánh đèn đường, bóng dáng của anh bị ánh sáng mờ nhạt kéo dài, im lặng chờ đợi cô bé ngốc nhất định sẽ đến phía trước.
……
Giờ phút này, Hứa Ý Nùng ngẩng đầu còn Vương Kiêu Kỳ thì lại đang cúi đầu, ánh đèn lấp lánh trên đỉnh đầu hai người. Dáng người anh cao ráo, dưới ánh đèn ấm áp cũng không thấy rõ gương mặt anh, chỉ còn lại một đường nét.
Cô bèn ngửa đầu nhìn, đột nhiên nhếch miệng cười, đáy mắt phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt của đèn đường, cô nói, “Em đi tới rồi đây.”
Anh không nói lời nào, cô từng bước từng bước nhích lại gần, đột nhiên, cô đút hai tay vào túi áo vest của anh rồi siết lại.
Những động tác và lời nói kia trùng khớp với nhiều năm trước.
Cô tựa đầu vào lòng anh, ôm lấy anh rồi lải nhải, “Anh xem, em đi tới rồi đây.” Lại nấc một cái, mãn nguyện thì thầm, “Dù anh bao xa em cũng có thể đi tới, Vương Ngốc Nghếch…”
Con phố dài lấp lánh ánh đèn, ô tô chạy như bay, người qua đường bước đi vội vàng, hình ảnh giống như dừng lại, mãi đến khi một trận gió mát mẻ thổi tung góc áo và mái tóc của bọn họ, Vương Kiêu Kỳ rốt cục cũng có hành động, anh cởi áo vest khoác lên đầu cô, sau đó vươn tay ôm ngang người cô, ngăn lại một chiếc xe taxi mang theo cô cùng biến mất.
Hết thảy mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, Vu Tranh vẫn đang đứng tại chỗ nghe điện thoại, từ đầu đến cuối dường như đã trở thành một khán giả.