Tình Người Duyên Ma

Chương 14



Cùng quay ngược thời gian, lúc mà cả Nhất Kiến Thành, Tiêu Tư Văn và Liên Kim Anh còn ở vùng nông thôn ngoại ô.

Nghe lời Nhất Kiến Thành, Tiêu Tư Văn cũng được đi chơi, nhưng chỉ dám hứa chơi ở gần, không được đi xa hơn, vì cậu vẫn còn rất nhỏ và yếu đuối, mà bên ngoài kia làm sao biết được có oan hồn, ngạ quỷ nào đang nhăm nhe muốn ăn lấy linh hồn cậu.

Tiêu Tư Văn rất nghe lời, chỉ dám chơi xung quanh nhà mà không hề chạy ra đến cổng làng, sau mới chạy đến chỗ bạn của mình để chơi, có lẽ là gần hồ. Nhắc đến bạn, mới nhớ Tiêu Tư Văn rất thích chơi với mấy đứa bạn trong xóm, đều là linh hồn của nhau nên họ rất hiểu chuyện, cái gì cần làm mới làm, không cần sẽ bỏ qua, đặc biệt họ không bao giờ đi chơi quá 6 giờ tối. Vì họ sợ cái khung giờ đó, khung giờ mà màn đêm ập xuống, che đi những mảng sáng và chỉ có le lói vài ánh đèn của những căn nhà.

Những linh hồn nhỏ kia là bạn của Tư Văn, cũng ít nhiều qua chỗ Kiến Thành chơi khi hắn có việc bận không thể chơi với cậu. Họ cũng đã được hắn kể lại sự nguy hiểm của ngạ quỷ, nên họ cũng không bao giờ dám đi chơi quá giờ thiêng kia.

Tiêu Tư Văn đi chơi cùng những linh hồn ấy ở cạnh bờ hồ, nơi này rất sâu, và nghe đồn cũng đã có vài người mất ở đây. Và cội nguồn ấy xuất phát từ người phụ nữ bị lừa tình đến tuyệt vọng, mà nhảy xuống nơi đây để giải thoát. Linh hồn cô ta không thể nào siêu thoát nên đêm xuống, cô ta đã kéo một người đang câu cá cạnh bờ hồ để thế chỗ cho mình.



Cứ thế mỗi sáng sớm, làng lại hay tin một người chết nổi lềnh bềnh trên mặt hồ, từ đó hầu như không còn ai dám bén mảng đến khu vực này nữa.

Tiêu Tư Văn nghe người bạn linh hồn ấy kể về linh hồn cô ta cũng hứng thú, liền đi đến bờ hồ quan sát, dù là linh hồn, không bị ảnh hưởng bởi ma da, nhưng vừa lúc cậu cúi xuống, một ngạ quỷ xông đến. Nó vồ lấy cậu, miệng nhe ra những chiếc răng nhọn hoắt, những linh hồn thấy bạn của mình bị tấn công liền sợ hãi không dám cử động, linh hồn ma da dưới nước thấy ngạ quỷ kia sắp nuốt chửng cậu mà vồ lên giữ chân nó. Cậu được thoát ra, mà sợ hãi lắm, không dám cử động gì, ma da kia đang cầm chân ngạ quỷ cũng cố gắng lên tiếng.

"Còn ngồi đó!!? Mau gọi thầy đến đây!!" - Nó gầm lên đầy đáng sợ, khuôn mặt bị ngạ quỷ cào rách đến biến dạng, tay cứ liên tục dùng móng vuốt giữ chắc thân ngạ quỷ lại. Nó đang cố gắng cứu Tiêu Tư Văn.

Tiêu Tư Văn sợ hãi ngồi trơ ra, một trong những linh hồn đứng kia nghe tiếng gầm của nó cũng chợt tỉnh, chạy nhanh đến ngôi nhà của Nhất Kiến Thành để cầu cứu.

*roẹt*

"Này ngạ quỷ, ăn thịt linh hồn là không tốt, tu tâm thánh thiện sẽ có ngày được cầu siêu"



Giọng nói trầm vang lên, tay cầm thanh kiếm sắc lê lê trên nền đất, chầm chậm đi đến chỗ cậu.

"Tiểu vong hồn, mau cúi xuống!" - Dứt lời, gã đưa tay lên chém một phát, cả cơ thể của ngạ quỷ đứt làm đôi, sau đó tan biến. Chắc hẳn đã hồn phi phách lạc.

Một điều kì lạ ở đây, ngay khi gã chém ngạ quỷ, cơ thể ma da dường như không bị trầy xước, hoàn toàn lành lặn, như không hề có vết thương nào trên người, Tiêu Tư Văn và cả nó ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lại nhìn gã, vậy mà gã chỉ cười, sau đó lại quay đi.

"Này tiểu vong hồn, lần sau có đi đâu cũng phải cẩn thận, là một vong linh bị khuyết tật phải làm sao cho giống một vong linh khuyết tật, đừng quá tò mò mà dẫn đến hại bản thân. Có nghe rõ chưa?" - Gã nói không quá to, cũng chẳng quá nhỏ, nhưng chất giọng lại mang một âm điệu nặng nề, một âm điệu như muốn...ra lệnh.

Tiêu Tư Văn ngơ ngác, không đợi câu trả lời từ cậu, gã nhanh chóng đi khuất, đúng lúc này Nhất Kiến Thành chạy đến, giọng điệu đầy trách móc.

"Có chuyện gì? Tiểu Văn, sao lại xảy ra chuyện này?"

Tiêu Tư Văn chẳng nói chẳng rằng, chỉ im lặng nhìn vào khoảng không, thất thần như người bình thường, Nhất Kiến Thành thấy kì lạ, cũng nhìn về hướng cậu đang nhìn, vẫn là chẳng thấy cái gì ở đó.

Hắn thở dài một hơi, mở chuỗi vòng ra và hút cậu vào đó để nghỉ ngơi, sau lại quay sang những vong hồn kia. "Những chuyện ngày hôm nay không cần để tâm nữa, tuy rất tò mò có chuyện gì, nhưng tôi cũng chẳng ép các người nói ra, không cần gượng gạo, mau trở về nhà, đừng để ngạ quỷ nhìn thấy"

Đám linh hồn kia không nói gì, chỉ nhìn nhau rồi quay người bỏ đi, Nhất Kiến Thành cũng không quan tâm nữa mà trở về nhà.