Tình Người Duyên Ma

Chương 17



Tần Hạo Nhiên bật dậy hét lớn, Tiêu Tư Văn vừa nãy đang sợ hãi liền òa khóc. Liên Kim Anh giật mình đến chỗ cậu dỗ dành, mặc dù cô biết mình không thể chạm vào cậu.

Bỏ qua hai người này, phía Nhất Kiến Thành và Tần Hạo Nhiên. Tần Hạo Nhiên lo lắng lục lọi túi đồ của mình, gã lấy ra vài món đồ cần thiết để triệu hồi.

Gã bắt đầu bày trận.

Nhất Kiến Thành biết đây không phải nghi thức triệu hồi bình thường, nó tốn rất nhiều sức lực và công lực, hắn đứng sang một bên hỗ trợ công lực cho Hạo Nhiên.

Trận pháp cũng rất đơn giản, chỉ cần một chén máu gà, một bát gạo, vài túi bỏng nhạt, ba cây nến và ba cây nhang là đã có thể thực hiện nghi thức triệu hồi.

Gã quay sang nhìn Nhất Kiến Thành, "Mau để tiểu vong hồn xác hội, ta cần một cơ thể sống và một vong hồn. Vì trận pháp khá nhỏ nên chỉ cần một người là đủ"

Nhất Kiến Thành không nói gì, chỉ gật đầu một cái, quay sang nhìn Liên Kim Anh và Tiêu Tư Văn.

"Kim Anh, tiến hành xác hội, để Tiêu Tư Văn nhập vào người rồi bước đến đây"

Liên Kim Anh gật đầu hiểu ý, nhìn Tiêu Tư Văn và lẩm bẩm niệm chú.

Bỗng chốc Tiêu Tư Văn biến mất, Liên Kim Anh lại như người bị hớp hồn, cả hai dường như đã hòa làm một.



"Tiêu Tư Văn, mau bước đến chỗ ta" - Nhất Kiến Thành ra lệnh.

Cả người Liên Kim Anh không tự chủ mà đứng lên, lờ đà lờ đờ bước đến chỗ hắn, cách chừng còn hai bước chân thì dừng lại.

"Để cô ta ngồi lên trận pháp đi" - Tần Hạo Nhiên dường như chuẩn bị vận nội lực, chỉ cần cô ngồi vào là có thể tiến hành ngay.

Nhất Kiến Thành lại ra lệnh, "Ngồi vào cái vòng đó, nửa bước không rời"

Liên Kim Anh gật đầu không nói, đôi mắt vô hồn hiếm thấy, Tiêu Tư Văn khi nhập vào người cô lại cực kì dễ điều khiển thân thể này, đây là lần thứ ba hắn nhìn thấy khả năng kì lạ này từ cậu.

...

Sau khi đã biết được kẻ chủ mưu qua nghi thức vừa thực hiện, Tần Hạo Nhiên, Nhất Kiến Thành và Liên Kim Anh bắt đầu lên đường tìm kẻ đó.

Tại căn nhà bỏ hoang cách nhà thờ 5 km đi về phía mặt trời mọc.

*lạch cạch*

Căn nhà ẩm mốc, hôi thối đến mức ngất đi, cả ba bước vào trong với tinh thần cảnh giác, đôi mắt liếc quanh đầy sự khó chịu.

"Đúng nghĩa một căn nhà hoang trong truyền thuyết" - Liên Kim Anh cảm thán.

"Nói chuyện như mày thì câm luôn cho xong" - Nhất Kiến Thành hạ mi mắt nói nhỏ.

"Gì chứ? Tao đang nói sự thật mà" - Liên Kim Anh bất mãn thở dài.

"Ngu lắm mới làm bạn với mày"



"Vậy là mày tự nhận mày ngu nhá" - Liên Kim Anh cười ha hả chỉ vào mặt Nhất Kiến Thành, lâu rồi cô mới chọc hắn, kể cũng vui.

Tần Hạo Nhiên đang rón rén bước vào từng căn phòng, theo sau là hai con người ồn ào này thật khiến gã muốn nổi khùng lên, "Muốn nói gì thì ra ngoài nói cho xong đi rồi vào"

"..."

Bây giờ hai người mới chịu im lặng.

*cạch*

"!"

Tần Hạo Nhiên có chút ngạc nhiên khi vặn tay nắm cửa của căn phòng này. "Nó...bị khóa rồi"

Tay nắm cửa bị khóa cứng ngắc, buộc họ phải đập cửa.

"Khoan đã..." - Nhất Kiến Thành toan đập cửa cùng Hạo Nhiên thì nhận ra điều bất thường, lập tức chặn gã lại ngăn gã làm càn. "Căn phòng này có vấn đề"

Tần Hạo Nhiên và Liên Kim Anh đồng loạt nhìn hắn.

"Tôi cảm nhận được sát khí khá lớn, nếu không nhầm thì tiểu Văn cũng cảm thấy vậy" - Nhất Kiến Thành vừa nói vừa đưa chiếc vòng đang lắc dữ dội.

Thôi nhìn hắn nữa, hai người kia bắt đầu hoài nghi nhìn căn phòng bị khóa.

"Ta đi xem những nơi khác, căn phòng này để sau đi" - Hắn đặt tay lên vai gã, trầm mặc nói.

"Ừm" - Tần Hạo Nhiên gật đầu.

...

Trong căn phòng bị khóa kia.

"Có vẻ như tên pháp sư kia khá lanh lợi" - Một người đàn ông ngồi trước bàn thờ quỷ, quay lưng lại phía cửa ra vào.

"Chủ nhân, kẻ vừa vào căn nhà này gồm ba người" - Một người khác đằng sau gã, chân quỳ chân trụ, cúi mặt nói.

Điều đặc biệt rằng cả hai đều đeo mặt nạ.

Mô tả sơ qua về căn phòng của hai kẻ lạ mặt đang trú ngụ. Không như những căn phòng khác trong căn nhà, căn phòng này được dọn dẹp sạch sẽ, bài trí gọn gàng, bàn thờ quỷ chiếm đến một phần tư căn phòng, một bàn thờ khá to và rộng rãi.

Để tránh bị kẻ khác phát hiện, họ đã chuẩn bị sẵn những tấm rèm màu đen, để khi treo lên trông căn phòng tối đen, đóng cửa sổ thì gió có vào cũng chẳng thể phát hiện.

Nhưng họ đã phạm phải một sai lầm nhỏ, rằng căn nhà hoang này, dù có cửa sổ đi chăng nữa, sẽ khônh bao giờ bị đóng kín.

Ba người sau khi khám phá căn nhà không nhìn thấy gì, thì bắt đầu ra về, Nhất Kiến Thành vẫn có chút nghi ngờ về căn phòng ấy nên đã quay đầu nhìn, và đập vào mắt hắn chính là một khuôn mặt người.