Nhất Kiến Thành nằm xuống giường, chăm chú nhìn bức ảnh đã chụp lúc hành pháp. Hắn nhớ lại những kí ức của Tiêu Tư Văn sau khi chết.
Chiều tối hôm trước.
Cha mẹ Tiêu Tư Văn sau khi đi làm về đã lên phòng cậu kiểm tra tình hình, gõ cửa mãi không có ai trả lời, họ đành tự mở đi vào.
Căn phòng trống không khiến họ hơi bất ngờ, kiểm tra mọi ngóc ngách không thấy bóng dáng cậu mới ngỡ ra rằng họ chưa tìm ở phòng tắm. Họ lật đật chạy lên phòng của cậu, vừa mở cửa phòng tắm đã có mùi hôi tanh sộc vào mũi. Họ tá hỏa khi nhìn thấy thân xác con trai mình nằm trên bồn tắm, dòng nước ấm dần nguội lạnh theo cơ thể cậu, màu đỏ tươi của máu. Cổ tay trắng trẻo giờ đã bị nhuộm đỏ và vết cắt sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.
Đau đớn gọi tên con trai, mẹ cậu đột ngột bất tỉnh và hôn mê. Cha cậu không chịu được cũng lên cơn đột quỵ, may mắn được hàng xóm cũng là họ hàng của gia đình chạy sang cứu giúp.
Họ đưa cha mẹ cậu vào bệnh viện và tiến hành tang lễ cho Tiêu Tư Văn.
Sẽ không có chuyện gì nếu một trong những họ hàng là một người mê tín dị đoan. Bà ta nghĩ cậu mất sẽ gây xui xẻo cho gia đình và họ hàng, mà còn nghe nói nếu giữ lại một nửa hồn của người mới mất, sẽ đem lại điềm lành và nhiều tài lộc.
Khổ nỗi cả họ hàng đều đã bị bà ta thao túng, liền tin răm rắp, bà ta cho người đi gọi một thầy pháp nổi tiếng - theo bà ta nghĩ vậy - về để làm phép tách hồn, nếu thành công tài lộc sẽ về, còn nếu thất bại, linh hồn sẽ hồn phi phách lạc, không những thế xui xẻo sẽ đến với gia đình và thế hệ sau. Đó là tên thầy pháp đó nói.
Nhất Kiến Thành tuy mới vào nghề pháp sư, nhưng không phải không biết hậu quả của việc tách đôi linh hồn. Gia đình hắn vốn là gia đình pháp sư, thuật trừ tà hay hành pháp đều được truyền từ đời này sang đời kia, tổ tiên hắn trước là đạo sĩ, yêu ma hay ngạ quỷ đều bị các đạo sĩ tiền nhiệm thu phục. Nhưng dần dà truyền thống hành pháp của gia tộc đã bị giảm dần, chuyển nghề này sang một tên gọi khác, chính là pháp sư.
Phản ứng của Nhất Kiến Thành khi đó cũng không có gì là lạ.
Hơn nữa, tên thầy pháp mà bà cô họ hàng đưa về hắn thậm chí còn chưa nhìn thấy bao giờ, cái cách hành pháp đó hắn cũng không phải là chưa nhìn thấy qua, nhưng động tác đó, không phải của chính đạo. Nói chính xác, tên thầy pháp đó là tà đạo, ma đạo sĩ tu luyện chuyên hút linh hồn những người chết trẻ để gia tăng pháp lực.
Nhất Kiến Thành khẽ nghiến răng, đôi mắt liếc nhẹ về phía cậu nhóc đang nhâm nhi món gà luộc kia, ánh mắt thương hại. Lòng thầm ra quyết định sẽ đi tìm gia đình cậu để hỏi cho ra lẽ.
Trời sáng.
*Rầm rầm rầm!!!!*
Tiếng đập cửa lớn khiến hắn đang ngủ liền giật mình ngã xuống đất.
"Trời đất ơi Nhất Kiến Thành!! Ông có dậy chưa!!? Mặt trời chiếu tới đít rồi"
Bên ngoài là một cô gái với mái tóc ngắn ngang vai, đôi mắt hổ phách kèm theo giọng nói không ai địch được đang la hét, đập cửa liên tục.
Tiêu Tư Văn vốn có thói quen dậy vào buổi sáng sớm, nên đã ngồi ở góc nhà chơi với mèo nhỏ. Trái ngược với những linh hồn khác khi tiếp xúc, con mèo luôn tỏ ra thân thiện và vui vẻ khi ở cạnh cậu.
Nhất Kiến Thành đứng dậy, ngáp ngắn ngáp dài ra mở cửa cho người kia.
Còn người kia thì mải mê đập cửa nên chẳng biết hắn đang chuẩn bị mở, vậy là một bạt tay đã giáng lên mặt hắn.
*Chát!!!*
Tiêu Tư Văn đang chơi với mèo khi nghe tiếng vang chói tai ấy liền giật mình nhìn ra. Thấy hắn và cô gái kia mặt đối mặt, hắn thì ôm má còn người kia ôm tay.
"Làm cái gì mà sáng ra đã đến nhà người ta rồi đập cửa la hét om sòm vậy bà già!!?" - Nhất Kiến Thành giận dữ quát lớn khi vừa nãy bị ngã giờ lại khuyến mãi được tặng thêm cái bạt tay.
Hắn tức lắm, nhưng không dám đánh lại, chỉ vì đó là con gái, mà trong đầu hắn lại không có khái niệm được đánh con gái, nên chỉ dám quát lên.
Người kia không sợ, cũng chẳng quan tâm hắn vừa hỏi gì, chỉ để ý 2 chữ "bà già" ở cuối câu kèm theo tiếng quát của Nhất Kiến Thành, liền tức điên lên hét thẳng vào mặt hắn sau lại chạy vào trong nhà.
Hắn bực mình vì sáng sớm bị phá giấc ngủ, nhưng chẳng dám đánh, cũng chẳng dám quát như ban nãy, liền nhẫn nhịn đi vào hỏi chuyện.
"Ê bà chằn, rốt cuộc bà qua đây là đang làm gì?". Truyện Nữ Cường
"Ờ...có việc cho ông đây tên khùng"
"Việc gì?" - Hắn không đếm xỉa đến tên gọi cô vừa gọi hắn mà tập trung vào vấn đề luôn.
"Trừ tà"
"Ồ"
"Ê Kiến Thành, trừ tà là gì á?" - Cậu ngồi chăm chú quan sát và nghe cuộc đối thoại giữa hai người, mà cậu lại chẳng hiểu họ đang nói cái gì. Bởi cậu hiện giờ so với lúc còn sống liền khác một trời một vực. Nhất Kiến Thành biết cậu ngồi cạnh hắn nhưng cũng chẳng nói gì, cho cậu đi theo học hỏi cũng là cái hay.
"Ủa? Ai đây?" - Cô gái ngồi đối diện hắn bấy giờ mới nhìn ra sự hiện diện của cậu, cô cũng có cặp mắt âm dương, vô tình khai nhãn khi bị bùn đất ở bãi tha ma bắn vào mắt. Tuy bùn đất đó là bình thường, chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại khiến cho cô có hai năng lực. Đó là mắt âm dương và khả năng xác hội*.
(*những người có khả năng chứa đựng những linh hồn khác nhau bên trong cơ thể, những linh hồn đó có thể điều khiển và sử dụng thân xác của họ làm bất kì điều gì nó muốn)