Tiếng động lớn vang lên từ cánh cửa, Nhất Kiến Thành vẫn đang ngủ say sưa, dường như không hề nghe thấy tiếng động.
"NHẤT KIẾN THÀNH!!" - Giọng nói nữ mang chút nam tính vang dội một vùng, khiến cho chim chóc nghe thấy đều hoảng sợ mà bỏ chạy.
Cánh cửa mở hé, Liên Kim Anh định bụng khi nó mở hẳn ra sẽ mắng cho Nhất Kiến Thành một trận vì tội lỡ hẹn.
Nhưng người đưa mắt ra nhìn lại không phải hắn. Tiêu Tư Văn hé ra nhìn chằm chằm Liên Kim Anh, khuôn mặt trắng bệch nhưng lại có cảm giác dễ thương đến lạ.
"Auuuu, tiểu Văn!" - Cô nở nụ cười rạng rỡ nhìn Tiêu Tư Văn, người không kiềm được mà nhào đến định ôm em vào lòng.
*Rầm!!!*
"Ui da...au" - Liên Kim Anh cau mày ôm lấy ngực, bụng và chân, những chỗ ngã đau nhất trên cơ thể cô. Dường như cô quên mất mình không thể chạm vào ma.
Tiêu Tư Văn cười gượng, gãi gãi đầu nhìn cô. "Chào buổi sáng nhé chị Kim Anh"
"Ưm...chào buổi sáng tiểu Văn" - Cô vừa xoa chỗ đau vừa nói, mày cau lại kìm đau đớn.
"Em xin lỗi nhé, chị ngã đau lắm phải không?"
"Không sao, tiểu Văn không cần xin lỗi chị" - Liên Kim Anh cười cười, lòng không ngừng chửi rủa sàn nhà của Nhất Kiến Thành.
"Vâng, à chị, anh Kiến Thành vừa nói với em, chiều nay có thể chúng ta mới đến thành phố được"
"Tại sao!?" - Kim Anh ngạc nhiên hét lớn, giọng nói có khi cái loa phát thanh cũng không địch lại.
"Dạ...dạ tại vì..." - Tiêu Tư Văn giật mình lắp bắp vài chữ, Kim Anh nhận ra mình nói to quá nên cũng cố giảm âm lượng lại.
"Chị...xin lỗi, em trả lời đi" - Giờ cũng đến lượt cô cười gượng gãi đầu, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng, yểu điệu hơn.
"Vâng..." - Tiêu Tư Văn giờ mới bình tĩnh được, rõ ràng tiếng hét của cô vừa nãy đã suýt làm cho cậu hồn phi phách lạc.
"Anh Kiến Thành bảo anh ấy bị mất ngủ, giờ mới có thể ngủ lại, muộn nhất cũng là 10 giờ hoặc hơn mới dậy được."
"Gì? Cậu ta hôm qua làm gì mà mất ngủ?"
"Thì, nửa đêm có 2 người gì đó đến nhà, anh Kiến Thành đang ngủ liền bị gọi dậy, xong hai người đó còn không cho anh ấy ngủ, thế là anh ấy mất cả giấc ngủ, mãi gần đến sáng mới vào giấc được"
"Hai người đó là ai?" - Liên Kim Anh nhíu mày hỏi lại.
"Em không biết, nghe họ nói nhà họ bị ma ám rồi gì mà cần anh ấy đến trừ tà" - Tiêu Tư Văn lắc đầu, sau đó vừa nói vừa phụ họa.
"Chị hiểu rồi" - Liên Kim Anh gật đầu, cô dường như biết được người hôm qua là ai, thôi thì cứ nán lại đến chiều, có gì sang giúp càn nhà kia một chút.
Nghĩ xong, cô đứng dậy. "Em ở lại trông Kiến Thành, chị đi có chút việc, chiều quay lại"
"Vâng"
____________
Gần trưa.
Nhất Kiến Thành ngồi dậy vươn vai một cái, quay sang nhìn Tiêu Tư Văn đang chơi với con mèo rất vui vẻ liền mỉm cười.
Hắn đứng dậy đi vệ sinh cá nhân, sau đó bắt tay vào chuẩn bị nấu ăn.
Mùi thức ăn thơm phức khiến cho Tiêu Tư Văn đang chơi liền chú ý đến.
"Oa!! Thơm quá đi" - Cậu hết lời khen ngợi tài nấu ăn của Nhất Kiến Thành, không chỉ bắt ma giỏi mà còn nấu ăn ngon, quả là người chồng của gia đình.
"Hửm? Tiểu Văn muốn ăn món gì tôi mang lên cho" - Nhất Kiến Thành cười nhẹ quay sang nhìn cậu, tay vẫn thoăn thoắt nấu ăn.
"Tôi ăn gì cũng được hết á" - Cậu cười cười nhìn hắn, biểu thị mình không kén ăn. "À tôi thích gà, nấu gà cho tôi nữa nha"
Thì cũng có lúc cậu thích cái này cái kia.
Nhất Kiến Thành phì cười, gật đầu đồng ý, kêu cậu ra ngoài chơi với các bạn trong lúc chờ đồ ăn.
Đối với Tiêu Tư Văn có bạn là một niềm hạnh phúc đối với cậu. Trước khi chết cậu không hề có bạn, thậm chí còn không được kết bạn. Vì cha mẹ cậu nghĩ nếu có bạn cậu sẽ lơ là, không tập chung vào việc học dẫn đến sa sút, vậy nên trong lớp cậu chỉ dám chú tâm vào sách vở, bạn đến bắt chuyện cũng chỉ biết làm lơ, thầy cô giáo trong trường ai cũng được cha mẹ cậu đút lót, họ có nhiệm vụ phải dám sát chặt chẽ những việc hôm nay cậu làm, phải đảm bảo cậu không được mất tập trung.
Cậu vui vẻ chạy ra ngoài chơi với những linh hồn cùng tuổi, lớn tuổi cậu cũng kết bạn vì với cậu, bạn dù cùng tổi hay lớn hơn cũng chẳng có vấn đề gì.
Chơi với nhau được một lúc thì cậu bị anh gọi về. Cậu đành tạm biệt những người bạn của mình rồi quay vào trong nhà.