"Àiiii, nóng quá" - Liên Kim Anh khó chịu lấy tay quạt quạt để tạo gió.
Vì đã lỡ giờ chạy xe nên họ phải ngồi chờ xe đến tối, cũng chẳng cần xe chạy phải nhanh, an toàn là được.
*Bim...bim*
Thật may rằng có một chiếc xe buýt chạy tới, Liên Kim Anh vui mừng chạy đến bắt xe.
"Hai em muốn lên thành phố đúng không?" - Cậu trai trẻ nhìn có vẻ là phụ lái ngó xuống nhìn, chỉ thấy nhiều hành lý bên cạnh họ, cậu ta cũng hiểu được họ muốn lên thành phố. Chắc là sinh viên - cậu ta nghĩ vậy.
"À vâng, xe còn chỗ không ạ?" - Nhất Kiến Thành cũng biết mình đang bị hiểu lầm là sinh viên nhưng cũng chẳng nói gì, nhìn dáng người và khuôn mặt, ai mà chả hiểu nhầm.
"Còn nha em, thời buổi giờ xe vắng khách quá" - Cậu ta thở dài kể khổ, có một cặp sinh viên như hắn lên xe, có khi cũng lời được một chút - vẫn là cậu ta nghĩ vậy. Rồi mới bước xuống xe giúp Nhất Kiến Thành bê hành lý. "Nào, một mình em sử lý đống này chắc cũng khá cực, để anh giúp em một tay"
"À...vâng, em cảm ơn, nhưng chắc không cần đâu, tuy đống này có vẻ nhiều nhưng em chất được" - Nhất Kiến Thành cười gượng từ chối. Hắn ghét nhất cho người lạ đụng vào đồ của mình. Vả, trong hành lý, ngoài quần áo còn có nhiều đồ hành pháp, nếu mất thì không hay.
Cậu phụ lái kia vốn định giúp đỡ hắn nhưng nghe hắn từ chối vậy cũng thôi. "Vậy anh lên xe trước, em muốn mang đồ lên xe hay để trong cốp?"
"Em mang lên xe, dù sao em thấy trong xe cũng khá vắng, sẽ không vướng gì đâu"
"Ừ" - Cậu ta gật nhẹ đầu rồi quay vào trong xe. Sau khi hành lý đã được sắp xếp gọn gàng, cậu phụ lái mới kêu bác tài chạy xe.
Trên đường đi, chẳng hiểu sao hắn lại cảm nhận được sự khác lạ. Từ khi đi qua đường cao tốc, hắn dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình. Không chỉ có hắn, Liên Kim Anh cũng cảm thấy vậy.
"Ê Kiến Thành." - Liên Kim Anh quay sang nói nhỏ đủ cho hắn nghe. "Mày cũng cảm thấy đúng không?"
"Ừm" - Nhất Kiến Thành chăm chăm nhìn tuyến đường đang đi, đúng như hắn nghĩ, đằng trước có bóng vài người, hơn nữa, những người này ăn mặc rất kì lạ.
Trước khi xe dừng, hắn đi ra phía trước hỏi cậu phụ lái. "Này cậu, có thể cho tôi biết đây là chuyến xe gì không?"
Cậu ta đang ngủ nghe tiếng gọi liền giật mình thức giấc. "Hửm? À, chuyến xe này mang số hiệu 375, có chuyện gì không?"
Hắn thoáng ngơ ngẩn, không ngờ chuyến xe này lại về đến Việt Nam, có lẽ vẫn phải nên cẩn thận thì hơn. "À không có gì, cậu ngủ tiếp đi"
"À cậu cũng đừng gọi tôi là em, tôi không phải là sinh viên"
Nghe hắn nói vậy, cậu ta mới nhận ra mình hiểu nhầm, liền lúng túng xin lỗi. "Xin lỗi cậu nhé, tôi không biết, tôi tưởng cậu với cô gái kia là sinh viên, tôi thật hồ đồ"
Trước lời cuống quýt xin lỗi kia, hắn chẳng nói gì mà quay về chỗ ngồi. Cũng mặc kệ cậu thanh niên đang lúng túng.
"Sao rồi?" - Liên Kim Anh thấy hắn trở lại liền quay lên hỏi thăm tình hình.
"Đúng như tao đoán, chuyến xe đi đến cõi âm mang số hiệu 375" - Nhất Kiến Thành trầm giọng, ánh mắt hơi cụp xuống đăm chiêu suy nghĩ.
Liên Kim Anh sững người, cô không thể tin chuyến xe bị ma ám từng gây sốt cộng đồng mạng Trung Quốc lại đến Việt Nam, có vẻ những người ở đây sẽ là nạn nhân tiếp theo nhỉ?
*Kíttt*
Chiếc xe đột ngột dừng lại, cả người Nhất Kiến Thành và Liên Kim Anh bất ngờ ngã về phía trước, trán suýt đập vào ghế, cũng may có thể cản lại.
Bỗng có ba người lần lượt bước lên xe. Hắn chăm chú nhìn từng người một không rời mắt. Khi đi ngang qua hắn, chiếc chuỗi hạt phong thủy đột ngột rung lắc dữ dội.
Tiêu Tư Văn đang ngủ say trong chuỗi thì cảm nhận được luồn ám khí lạ liền thức giấc. Cố gắng báo hiệu cho Nhất Kiến Thành biết, hắn cũng hiểu được những người kì lạ kia không phải người.
Bứt dây động rừng, hắn bảo cô giả vờ lấy cớ để họ thả hai người xuống.
"A...trời ơi...Kiến Thành" - Cô ôm lấy đầu của mình xoa bóp, quay sang Nhất Kiến Thành với anh mắt sắc bén. "A...đau quá, Kiến Thành, đau đầu quá, nó sẽ nổ tung mất"
Liên Kim Anh cố tình nói lớn cho phụ lái biết, cậu ta nhanh chóng chạy xuống xem tình hình.
"Có chuyện gì vậy?"
"A đau quá" - Cô chả quan tâm gì tay cứ bám chặt vào tay áo hắn.
"Chả là nhỏ bạn tôi trước nó bị tai nạn mất trí nhớ, tôi định đưa nó lên thành phố điều trị để nó nhớ lại"
"Ơ vậy là..." - Cậu ta ngơ ngác, dần tự đưa mình vào tròng.
"Vâng, hình như nó sắp nhớ lại rồi, gần đây có bệnh viện nào không?" - Nhất Kiến Thành tận dụng hết tài năng vốn có của mình mà diễn.
"Hình như có, để tôi bảo bác tài lái đến đó giúp mọi người"
"Ơ này, mày có sao không? Này!" - Nhất Kiến Thành bất ngờ kêu lên, tay lay lay người Kim Anh, lúc này mắt cô nhắm nghiền lại, đầu óc ong ong, chẳng nghe được gì - đó là cảm nhận của cậu phụ lái.
Cậu ta hốt hoảng chạy lên bảo bác tài. "Bác tài mau lên, cô gái kia bị ngất rồi, phải đưa cô ấy vào bệnh viện"
"Tôi biết rồi" - Bác tài ấy cũng tỏ ra lo lắng, lập tức lái nhanh nhất để đưa cô vào bệnh viện.
Vài phút cũng đã tới nơi.
"Tới nơi rồi, cậu mau đưa bạn mình xuống đi"
"Tới nơi rồi Kim Anh" - Nhất Kiến Thành thì thầm với cô, ra hiệu diễn tiếp.
"Cậu có cần tôi đưa vào trong không?" - Cậu ta lo lắng nhìn tình trạng của Liên Kim Anh.
"À không sao đâu, tôi tự lo liệu được, cậu mau lên xe chạy tiếp đi, để khách chờ là không tốt đâu" - Nhất Kiến Thành một tay khoác người Liên Kim Anh, một tay giữ hành lý, đối với hắn những chuyện thế này chẳng khó gì.
"À, vậy tôi đi trước" - Nói xong cậu lấy trong túi ra một tờ giấy nhỏ. "Đây là số liên lạc, có gì cứ gọi vào đây, tôi sẽ đến giúp cậu"
Nhất Kiến Thành bỏ hành lý xuống, cầm lấy mảnh giấy khẽ nhếch mép, hắn cúi đầu chào cậu thanh niên và chờ cho cậu ta đi mất cùng chiếc xe.
"Đi rồi" - Nhất Kiến Thành khẽ nói vào tai cô, thả cô xuống đất đầy bất ngờ.
"Au!" - Cô ôm lấy mông rên khẽ, xoa xoa chỗ đau mà nhìn hắn.
"Nhanh lên đi, nhìn nữa có mà lòi mắt." - Hắn không quan tâm thái độ của cô mà quay người rời đi.