Buổi chiều Tô Tình nằm thêm hai giờ, Trương Mạt Lỵ gọi điện thoại hỏi cô buổi tối có đi nơi có thể gặp gỡ mấy kẻ có tiền.
Cô cười uyển chuyển từ chối.
Sau khi cúp điện thoại, cô mở tủ quần áo ra, lấy ra một bộ đồ thể thao bình thường,mặc vào sau đó đem tóc dài buộc ở sau đầu,đeo chiếc mũ, lúc này mới xuống lầu.
Sau cơn mưa không khí mang theo sự mát mẻ lạnh lẽo,cô hít vào một hơi, ở dưới lầu duỗi tay giãn cơ, chạy chậm đi vào siêu thị.
Xe để trong gara đã lâu không mở, mặt trên tích một tầng bụi,cô gọi điện thoại kêu người đem xe đi rửa sạch, sau đó gọi taxi, đem đồ vật mua từ siêu thị để lên xe.
“Bác tài, đi cô nhi viện Hồng Tâm.”
Sau khi lên xe, cô thở phì phò nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong đầu không lý do bỗng nhớ tới Lý Quân, đôi mắt đen kịt của anh bình tĩnh nhìn cô vài giây, bỗng nhiên chế trụ cằm cô hôn lên, nhiệt liệt lại vội vàng, lực đạo rất mạnh, hôn làm cô vừa đau vừa ngứa, thân thể lại nổi lên khoái cảm tê dại.
Cô đem cửa sổ xe mở ra, móc điếu thuốc ra ngậm trên môi, nghĩ đến nơi lát nữa muốn đi,cô lại nhét điếu thuốc trở lại hộp.
Xe vừa dừng lại, các em nhỏ trong cô nhi viện nghe thấy được động tĩnh liền nhìn xung quanh cánh cửa sắt nhìn, sau khi nhìn thấy Tô Tình, không ít em nhỏ vọt ra,vui vẻ phấn chấn mà gọi chị.
Tô Tình trả thêm chút tiền nhờ tài xế đem đồ vật đặt xuống dưới,sau đó yêu cầu những đứa trẻ trong cô nhi viện tới hỗ trợ cùng nhau dọn.
“Sao hôm nay đến em không nói trước một tiếng?” Viện trưởng đã sáu mươi tuổi,mái tóc bạc trắng,
đeo kính viễn thị,cơ thể vẫn tính còn tốt,lưng vẫn thẳng,người còn chưa tới trước mặt, trên mặt đã mang theo ý cười, “Đã lâu không nhìn thấy em.”
“Vâng, vừa lúc hôm nay không có việc gì.” Tô Tình đem hai hộp quá trong tay đưa qua, “Thân thể như thế nào ạ?”
“Vẫn như vậy,còn tốt.” Viện trưởng cùng cô nói xong, thấy đám trẻ em vui vẻ ôm đồ vật chạy vào bên trong,nói vài câu, “Đừng chạy,đi đường cẩn thận, đồ vật dọn vào thì bỏ xuống, không được lộn xộn.”
Lúc này lại quay đầu nhìn Tô Tình, “Mỗi lần tới em đừng mang nhiều đồ như vậy.”
Tô Tình cười không nói lời nào.
Cô bị vứt bỏ, là nhờ viện trưởng tìm thấy cô, lúc ấy là mùa đông, cô được bọc trong cái chăn nhỏ, bị người ta đặt ở trước cửa cô nhi viện.(truyện cập nhật duy nhất trên wp @MinSeoyi)
Cuộc sống ở cô nhi viện rất khó khăn,nếu trước năm tuổi không được nhận nuôi, về sau sẽ rất khó được nhận làm con nuôi.
Mà Tô Tình không muốn ở lại cô nhi viện, không muốn trở thành đứa trẻ không cha không mẹ,cô muốn giống những đứa trẻ khác,được đi học, có thể vô lo vô nghĩ đi ra ngoài du ngoạn mà không phải bị giam giữ trong cửa sắt này.Ngày qua ngày cách cánh cửa sắt, đi xem thế giới bên ngoài.
Cô biết cách lấy lòng trưởng bối, cô học cách ngoan ngoãn cùng đáng yêu, vì một khối bánh quy, hoặc là được trưởng bối sờ đầu một cái ấm áp.
Trước năm tuổi,cô như ý nguyện được nhận nuôi, bị nhốt trong một cái nhà giam khác.
Cô vật lộn trong cái nhà giam này rất nhiều năm,và cho tới bây giờ, cô vẫn chưa thoát được ra ngoài.
“Em cũng biết,những đứa trẻ như vậy, bình thường đến trường học sẽ bị kỳ thị, tuổi lại nhỏ như, vạn nhất tạo thành bóng ma tâm lý, đối với tương lai ảnh hưởng rất lớn.” Viện trưởng nhẹ giọng nói, “Ta biết, em là thật lòng, nhưng không phải ai cũng như em,có sự kiên trì cùng quyết tâm tiếp thu thế giới bên ngoài, nhưng những đứa trẻ ở nơi này hầu hết đều sợ hãi đi ra ngoài.”
Lần trước Tô Tình đến đây,đưa cho viện trưởng 50 vạn, để viện trưởng đem bọn nhỏ ra ngoài học.
Viện trưởng nói rằng sẽ suy xét,bây giờ là đang trả lời.
Tô Tình gật đầu, “Hỏi một chút đi, nếu có,cho dù chỉ có một người.”
Cô quay đầu nhìn về phía viện trưởng, ánh mắt mang theo vài phần ngưng trọng, “Mong viện trưởng đưa những em ấy đến trường học,em sẽ trả phí tiền học.”