“Không có một người chú nào khiến cho em thoải mái trên giường giống như tôi đâu.”
Thư Di xấu hổ nói.
“Ngài đúng là vô sỉ không được nói như thế nữa.”
Váy ngủ của nàng đã bị vén lên cao, Thư Di biết hắn muốn đồi hỏi điều gì từ nàng nhưng nàng vẫn muốn thuận theo hắn, để Dương Phong làm đều mình muốn. Đêm nay hắn không hấp tấp chỉ nhẹ nhàng yêu chiều nàng một cách cẩn thận, Thư Di cũng cảm thấy rất thoải mái nàng cùng hắn lăn lộn trên giường không biết bao lâu mới kết thúc, Dương Phong chìm sâu vào cuộc ân ái mê loạn, gương mặt của hắn đầy sự thỏa mãn, nhìn cơ thể mềm nhũn dưới thân mình, nhìn nàng trông bộ dạng bị d/ục v/ọng dày vò càng khiến hắn muốn tiếp tục cùng nàng, nhưng đôi mắt của Thư Di đã mờ nhòa nàng chìm dần vào giấc mộng sâu lúc nào cũng không hay.
……..
Hôm nay Thư Di không phải đến trường Dương Phong đã dành cho nàng cả ngày để đi cùng nàng về quê hương tìm lại em gái của mình, đoạn đường đi khá xa như tâm thế của Thư Di vô cùng hồi hợp nàng muốn tìm được em gái của mình, tình chị em đã bị chia cắt suốt thời gian qua đã khiến cho nàng vô cùng căn thẳng vì lo lắng sợ đối diện với người em thất lạc của mình.
Chiếc xe đột trước cô nhi viện Nhân Đài, Thư Di cố gắn lấy lại tinh thần bước xuống xe để đi vào bên trong. Nhìn những đứa trẻ bị bỏ rơi nàng lại cảm thấy thương cảm vô cùng, từ nhỏ tuy sống với người mà bản thân gọi là mẹ trên danh nghĩa nhưng nàng vẫn sống không khác gì những đứa trẻ ở đây, luôn có tính tự lập cố gắng kiếm tiền mưu sinh cuộc sống.
Thư Di và Dương Phong đi vào viện chính để hỏi người quản lý ở đây.
“Xin chào cô có thể cho tôi hỏi thêm một vài thông tin có được không, cách đây khoảng 20 năm có một người phụ nữ mang một bé gái đến đây, trên người đứa bé có đeo một sợ dây chuyền giống như sợ dây này.”
Nàng lấy sợ dây chuyền của mình ra cho người quản lý xem, sao một hồi nhìn quan sát thì người quản lý cô nhi nói.
“Số lượng trẻ em bị bỏ rơi khá nhiều, chuyện này đã xảy ra lâu rồi tôi cần tìm lại thông tin, xin ngồi đây chờ đợi một lúc.”
Thư Di ngồi chờ đợi kết quả, tim của nàng đập mạnh vì căng thẳng, được một lúc thì người quản lý cô nhi viện đi ra nói.
“Đúng là 20 năm trước có một bé gái được nhận nuôi, chúng tôi đã đặt một cái tên khác cô bé đó là Tú Anh, hiện tại cô bé đã rời khỏi đây lên thành phố làm việc, tôi cũng chẳng còn liên lạc nhiều với cô bé, nhưng vẫn còn lưu lại địa chỉ cũ cô bé để lại để chúng tôi đến thăm cô bé, nhưng địa chỉ này đã lâu lắm rồi, không biết bây giờ Tú Anh còn ở đó không, cô bé đó khá đáng thương luôn tự mình cố gắng học tập và làm việc mặc dù không có người thân ở bên cạnh, mấy năm trước Tú Anh có thường quay về đây thăm cô nhi nhưng khoảng thời gian trở về đây thì không còn quay về nữa, có lẽ vì công việc quá bận rộn.”
Thư Di thật sự rất vui mừng vì người em gái này chính là người thân cuối cùng của mình.
“Cảm ơn cô nhiều lắm xin hãy cho tôi xin địa chỉ nơi em gái của tôi đã đưa cho cô.”
Nàng muốn nhanh chóng tìm được đứa em gái này, ngồi trên xe quay về miệng của Thư Di luôn cong lên ý cười, Dương Phong biết nàng đang rất vui, đột nhiên Thư Di quay sang nói với Dương Phong.
“Cảm ơn ngày đã dành thời gian cho tôi, tôi chỉ làm phiền ngày hôm nay thôi còn manh mối còn lại để tôi tự mình tìm.”
Dương Phong nhìn thấy nàng cười cũng cảm thấy dễ chịu.
“Em vui đến như thế sao?”
Thư Di gật đầu nói.
“Đúng đây là tia hi vọng cuối cùng của em cảm ơn ngài đã giúp em.”
Nàng đã thay đổi cách xưng hô với hắn, có lẽ nàng đã cảm nhận được lòng tốt của Dương Phong muốn giúp đỡ mình.