Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 103



"Vương Phi Phàm, tôi không cam lòng! Cho dù là công việc, cũng may mắn hướng đến cô, mọi người đều âm thầm vì cô mà trả giá, cô lại không biết trời cao đất dày, cho nên tôi khó chịu, cho dù rơi vào kết cục thế này, tôi cũng vui. Ít ra, trong ký ức của cô sẽ có vết nhơ của tôi."

Tôi chợt nhận ra, tôi không có cách nào hận Triệu Thái An, anh ta nói không sai, tôi có tài đức gì mà để cho nhiều người vì tôi mà trả giá, mà tôi trước sau xem như điều đó là hiển nhiên tiếp nhận ân huệ của mọi người, Tịch Nhiên cũng vậy mà Phoebe cũng thế, các nàng ngốc thật, không cần bảo hộ tôi cẩn trọng như vậy.

Tôi thở dài, bình tĩnh nhìn Triệu Thái An.

"Anh vì cái gì lại bất chấp không tỉnh ngộ? Cho dù tôi không xuất hiện, thì cái thuộc về anh cũng sẽ thuộc về anh, không thuộc về anh có cưỡng ép cũng không có được. Nếu đúng như lời anh nói, Tịch Nhiên yêu tôi, cô ấy có thể không màng tất cả để quay lại với tôi, nhưng mà cô ấy không làm thế. Anh vốn dĩ thành công cướp cô ấy ra khỏi tôi, vậy thì cũng có thể làm cho cô ấy yêu anh.

Không có cái gì bằng việc sớm chiều ở bên cạnh nhau, tình cảm cứ thế cũng tự nhiên mà dần tạo ra. Là anh không có nắm chắc cơ hội làm cô ấy rung động, ngược lại còn tổn thương cô ấy. Tình yêu của anh thật ích kỷ, cực đoan, cuối cùng anh đến mạng sống của cô ấy cũng cướp đi, đây gọi là yêu sao?"

"Vương Phi Phàm, cô mãi mãi sẽ không hiểu được cái cảm giác người mà cô yêu lại nằm trong vòng tay cô gọi tên người khác. Cái cảm giác đau đớn này làm cô sống không bằng chết. Cái mà cô ôm chỉ là một cơ thể lạnh lẽo. Cho nên, tôi không có được thì phải huỷ nó, cũng không để cô thừa cơ mà nhập, tôi không có lý do gì mà không hận cô."

Hoá ra lý do hận một người có thể đơn giản làm rõ ra được. Tôi nghẹn ngào nói không ra lời, Triệu Thái An đáng thương nhưng tôi không có cách nào hiểu được cái bi thương của anh ta. Tôi nắm chặt bộ đàm trong tay nói từng chữ.

"Tôi hy vọng anh có thể tỉnh ngộ, có thể hiểu được, ở trong lòng Tịch Nhiên, cô ấy quan tâm đến anh còn nhiều hơn cả tôi. Là do anh bị hận thù che mắt, anh đã quên đi tâm nguyện ban đầu yêu cô ấy. Anh đau lắm sao, chúng ta hai người sống lại ép bức cô ấy chết đi, Mộ Tịch Nhiên đã không còn, cô ấy không thể trở về được nữa."

Nước mắt tôi không kiềm được cứ thế rơi xuống, có lẽ lời nói của tôi đã phá vỡ tuyến phòng cuối cùng trong lòng anh ta, đường đường là một người đàn ông, thế mà lại ôm mặt khóc thành tiếng, anh ta hối hận, tuyệt vọng, cũng luyến tiếc. Đối với anh ta mà nói, chết không đáng, phải cả đời ở nơi này mà xám hối, như thế đủ rồi.

"Tôi nghĩ đây là lần cuối chúng ta gặp mặt nhau, Triệu Thái An, tôi không có lời gì hay ho, chỉ làm anh biết, kẻ phạm lỗi sớm hay muộn cũng phải gánh tội, từ từ mà chờ, chờ cho đến chết, rồi đến đó nhận lỗi với cô ấy. Tạm biệt."

Tôi đặt bộ đàm lên điện thoại, chuẩn bị đứng dậy rời đi, lúc này, Triệu Thái An điên cuồng đập vào cửa kính, hành động của anh ta đã kinh động đến quản ngục, tôi xoay người nhìn anh ta, biểu cảm anh ta đầy hoảng loạn, lập tức cầm lấy bộ đàm lên.

"Vương Phi Phàm, cô đừng có đi, cô nghe tôi nói!"

"...."

"Lam Phi Ỷ không có đơn giản, dã tâm của cô ấy rất lớn, chúng ta đều là con rối của cô ấy, là con rối."

"Anh nói gì?"

Tôi cũng hoảng loạn nhìn Triệu Thái An, thời gian không còn kịp, sắp hết giờ thăm tù. Tôi cố gắng nghe từng lời nói của Triệu Thái An. Anh ta gào lên.

"Joan rất nghe lời Phoebe, cô ấy nói gì thì anh ta nghe nấy, tôi không biết lý do tại sao, nhưng mà cuộc hôn nhân của họ là giả, tôi ở Bắc Thịnh Quốc Tế là chuẩn bị kế hoạch thu mua cho cô ấy, tôi không biết cô ấy muốn làm cái gì.

Sau khi Joan về nước, tôi đi theo anh ta, mới biết được chút việc, cô ấy đang chuẩn bị âm mưu lớn, cô ấy muốn trả thù nhà họ Lam, chúng ta đều là người qua đường bị liên luỵ. Cô phải tự giải quyết cho tốt, tình yêu và lợi ích luôn có một cái sẽ bị từ bỏ."

Lúc này, quản ngục đè Triệu Thái An lại, tôi muốn nghe nhiều hơn nữa, nhưng mà không có cách nào, Triệu Thái An lôi kéo bộ đàm lớn tiếng nói với tôi.

"Tôi không có lương tâm, tôi thừa nhận tôi giết hết một sinh mệnh vô tội, nhờ cô thay tôi nói với bạn cô, tôi rất xin lỗi. Cầu xin cô, thay tôi đến thăm Tịch Nhiên, cầu xin cô."

Nhìn quản ngục áp giải Triệu Thái An đi, tôi đứng ở trong phòng thăm tù bất động, sóng mũi cay cay. Con người, thật ra ai cũng đều lương thiện, nhưng tại sao lại làm cho mọi thứ rối tung rối mù.

Rời khỏi phòng thăm tù, tôi đi bộ lang thang trong cái nơi hoang tàn này, lời nói của Triệu Thái An luôn lặp đi lặp lại trong đầu tôi, đây là một âm mưu? Tôi thế mà lại chẳng hiểu gì hết về con người mà tôi yêu sâu đậm, cô ấy từ đầu đến cuối đều thần bí, hoá ra, tôi là kẻ ngoài cuộc đáng buồn cười mà cũng đáng thương, chưa bao giờ từng thay đổi.

Tôi mệt mỏi ngồi ở bồn hoa ven đường, châm một điếu thuốc sắp xếp lại dòng suy nghĩ, lúc này điện thoại của tôi vang lên. Người gọi là Tố Duy, nhận cuộc gọi.

"Tố Duy?"

"Em ở đâu?"

"Ở bên ngoài đi dạo, sao thế?"

"A, quán bar có một cô gái đến, nói là bạn tù của em, em đến đây một chuyến đi."

"Biết rồi."

Bắt xe chạy đến Comma, đi vào trong quán bar, không thể cảm thán, nơi này thay đổi quá nhiều, trang trí cũng thay đổi kiểu mới, nhưng mà vẫn đông đúc nhộn nhịp. Tôi nhìn thấy Tố Duy vẫy tay với tôi, tôi bước chậm đến chỗ cô ấy, cô ấy hướng tôi nhìn về băng ghế dài, sau đó bĩu môi.

Tôi nhìn theo hướng đó, nhìn người trước mắt, tôi hiểu ý cười. Dư Kiêu đang nâng ly rượu cocktail nhấp một ngụm nhỏ. Cô ấy chớp mắt, tôi ngồi xuống đối diện cô ấy.