Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 132: Phiên ngoại Lam Phi Ỷ 2



Có đôi khi, đối xử tốt với một người không cần phải thể hiện rõ ràng ra như vậy. Giống như khi em ấy ngã quỵ trước mặt tôi, nằm trên vũng máu. Tim tôi muốn nhảy ra khỏi cổ họng, thế nhưng tôi lại điềm tĩnh xử lý đâu vào đó.

Sống mấy chục năm trên cuộc đời, lần đầu tiên ngồi trên xe cấp cứu là do em ấy ban tặng, tôi chẳng thèm để ý đến ánh mắt mọi người xung quanh, trong lòng cực kỳ hoảng sợ, máu trên đầu em ấy chảy không ngừng, nhiễm đỏ đôi tay lẫn đôi mắt tôi. Lúc ấy, tôi thật sự không tiếc bất cứ thứ gì cả chỉ cần em ấy ổn mà thôi. Lúc bạn bè em ấy căng thẳng lo lắng dò hỏi tôi.

Trong phút chốc, lòng tôi lại sinh ra cảm giác hâm mộ. Cuộc sống của em ấy là thứ mà khi còn trẻ tôi mơ ước, không bận tâm đến chuyện làm ăn của dòng họ cũng chẳng cần phải đi kết giao làm quen với những kẻ thảo mai. Một đám người muốn móc tim móc phổi ra quan tâm em ấy, cảm giác hâm mộ ấy tôi thật sự có lẽ chẳng thể nào có được.

Tôi ngồi ở trước mộ của mẹ Phi Phàm, trên di ảnh là gương mặt của một người nụ xinh đẹp khóe môi còn có ý cười, tôi thật sự tìm không ra nét tương tự của bà ấy và Phi Phàm.

Ở cái nơi hoang vắng quạnh hiu thế mà lại là nơi hợp ý tôi, ở nơi này tôi chẳng cần bận tâm đến sống chết hay lợi ích, tôi bắt đầu suy nghĩ, không biết mỗi lần Phi Phàm đến đây sẽ dùng tâm trạng và dáng vẻ gì đến thăm mẹ em ấy. Thế là dần dần nó thành thói quen, cho dù có bận thế nào thì tôi vẫn theo định kỳ đến nơi này thả lỏng một lúc.

Tôi rất biết ơn Phi Phàm. Em ấy mời bạn bè đến nhà của tôi, lúc đó tôi còn chưa thích ứng được. Nhưng khi nhìn thấy bọn họ ở trong sân vườn, vừa uống rượu vừa nhảy nhót, vui chơi cười đùa thật thoải mái, cái khung cảnh ấy vô thức đã hấp dẫn tôi.

Phi Phàm an tĩnh đứng yên ở đó, không hề có một tiếng than thở, trên mặt còn mang theo chút vui vẻ, thế mà lại lay động lòng tôi, còn kéo tôi ra khỏi cái cuộc sống cô đơn vô vị.

Lúc em ấy bày tỏ tình cảm với tôi, dáng vẻ khẩn trương chờ đợi tôi trả lời, đây không phải là lần đầu tiên em ấy thổ lộ. Vào cái đêm, em ấy ở bên giường tôi nói ra tình cảm của bản thân, lúc đó tôi vẫn còn thức, khi đó tôi giả vờ như ngủ coi như không biết gì, thật ra là muốn giữ lại thể diện cho em ấy, còn về phần khác thì mệt mỏi lười phản ứng em ấy.

Nhưng mà lần này lại không giống như lần đó. Tôi phát hiện bản thân đã không thể nào lạnh nhạt từ chối em ấy, cũng không thể không cho em ấy thể diện, thế là tôi đồng ý em ấy theo đuổi tôi. Em ấy giống như một đứa trẻ, vui vẻ vô cùng, em ấy ôm hôn tôi nồng nhiệt, câu dẫn tôi, làm tôi cũng mất đi lý trí.

Từ ngày đó trở đi, tôi mang theo sự do dự của bản thân mà đi yêu em ấy. Giữ tình yêu và báo thù, tôi thật sự không có cách nào lựa chọn được. Giá như tôi kiên định quả quyết từ chối em ấy, thì có lẽ chúng tôi sẽ không gặp nhiều trắc trở.

Sự xuất hiện của Joan đã phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp của chúng tôi. Cuối cùng, tôi vẫn lựa chọn trả thù. Tôi hy vọng Phi Phàm không hận tôi. Yêu là cần phải trả giá hết thảy.

Chuyện Joan cầu hôn, thực ra là do tôi sắp xếp, tất cả sự sắp đặt của tôi chỉ vì một lần không từ chối được khiến cho tâm buông lỏng, bị tình yêu phá quấy. Cho đến khi Phi Phàm đẩy tôi ra bắt tôi phải rời đi, em ấy quá tích cực, cho rằng chỉ cần nỗ lực kiếm tiền sẽ theo đuổi được bước chân tôi.

Tôi lo lắng không dám vạch trần ra là do em ấy đang tự lừa dối bản thân, bởi vì làm như thế sẽ hủy hoại em ấy. Trong buổi họp thường niên, ông nội tôi rất nhẹ nhàng bâng quơ nói cho tôi biết tất cả sự thật.

Mẹ tôi vẫn chưa chết, bà ấy đang ở trong một cái góc nào đó trên thế giới này, mai danh ẩn tích, mà các thông tin về bà ấy đều bị xoá sạch sẽ, manh mối duy nhất có thể biết được chính là ông nội tôi. Tôi có thể làm sao bây giờ? Ông ấy đã chiếm lợi thế, nắm được ác chủ bài trong tay, ông ấy muốn tôi sinh con, nối dõi tông đường cho nhà họ Lam.

Tôi dứt khoát đi Pháp, bởi vì ở đất nước này kỹ thuật y học rất phát triển, gen của Joan cũng tốt, anh ta từ chối cách làm của tôi, nhưng rồi cũng chịu chấp nhận, thụ tinh nhân tạo cũng thành công.

Lúc tôi mang thai Khuynh Phàm ngồi ở trong phòng, Joan luôn ở bên tôi, ở bên tôi thỏ thẻ những lời thương yêu. Anh ta là một người đàn ông tốt, cũng có thể trở thành một người cha tốt.

Nhưng mà trái tim tôi đã vượt sông vượt biển đặt một nơi nào đó, tôi có thể không cần giải thích với bất kỳ ai, nhưng mà tôi lại không dám đối mặt với Phi Phàm. Đối mặt với vấn đề này, tôi chính thức lạc đường.

Cho đến khi Khuynh Phàm cất tiếng khóc chào đời, tôi kiêu ngạo mang con bé trở về nhà tổ họ Lam và được như ý nguyện giành lấy quyền thừa kế lớn nhất.

Nhưng mà lại không ngờ ông nội tôi lại về nơi đăng thiên cực lạc, ông ấy đã sắp xếp chuyện trong dòng họ ổn thỏa đâu vào đó nhưng mà vẫn không chịu nói ra mẹ tôi ở đâu. Tôi bị ông ấy lừa, người mà tôi hận nhất lại dễ dàng thoát khỏi tôi.

Tất cả mọi người lừa gạt tôi, cho đến khi tôi ở trong phòng gặp mặt của nhà giam, nhìn thấy em ấy bị gồng xích lại. Trái tim tôi vô cùng đau đớn, em ấy gầy, đôi tay đầy vết chai, cái dáng vẻ trầm mặc của em ấy làm cho tôi hoảng sợ. Tôi không dám nói cho em ấy biết về chuyện của Khuynh Phàm, tôi sợ em ấy sẽ làm ra hành vi cực đoan.

Ấy vậy mà em ấy còn an ủi tôi, người mà tôi yêu nhất, vì tôi mà bất chấp hết tất cả, thế nhưng mà em ấy lại là người cuối cùng biết được sự thật, tôi khổ sở đi ra khỏi trại giam, tôi ngồi trong văn phòng khóc rống lên, tôi bắt đầu hận bản thân, tại sao quả đắng của tôi lại bắt Phi Phàm chịu? Em ấy thiện lương như vậy không nên chịu ác báo.

Nhưng mà đã quá trễ, ở trên con đường báo thù của tôi, tôi sẽ không quay đầu lại. Cho dù là ai cũng không thể ngăn cản tôi báo thù, tôi cũng chẳng bận tâm đến Phi Tuấn, bắt đầu xử từng người một trong nhà họ Lam, bao gồm cả người nhà của Lý Thư Hoa. Những kẻ đã từng chỉ chỉ trỏ trỏ coi thường tôi, muốn tôi mất hết đi cổ phần ở Kiệt Thế Trác Tuyệt.

Cái kế hoạch này đã xuất hiện trong đầu tôi từ sớm, hồ sơ tư liệu của Triệu Thái An thu thập cho tôi cũng đủ để tôi phá hủy Bắc Thịnh Quốc Tế. Tôi mang hợp đồng hợp tác phi pháp của Bắc Thịnh Quốc Tế với công ty khác trình lên tòa án, mà Lý Thư Hoa chính là bị cáo ngồi ở sau vành móng ngựa, còn tôi thì cười điên cuồng.

Coi như đã tung ra chiếu cuối đối với Bắc Thịnh Quốc Tế, tôi ngồi nhìn cổ phiếu nó giảm, ngư ông đắc lợi, thành công thu mua lại cái công ty thương mại mà ngày xưa không ai địch nổi. Giống như cái người không ai địch nổi Lý Thư Hoa cũng phải chật vật cầu xin tôi. Tôi thế mà học được cách khịt mũi coi thường.