Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 16: Chương 16




Hoang Mang
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, trong căn phòng ngủ ngập tràn hương vị mùa thu, bản thân có hơi chút choáng váng, tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng người Phoebe, chẳng lẽ đêm qua....!Chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng xuân kịch liệt? Không đúng nha, tôi kéo chăn ra, trên người không có một mảnh vải.

Tôi đứng dậy nhặt quần áo vương vãi trên sàn nhà vội mặc vào.
Cảm giác miệng có chút khô, tôi mang dép vào đi về phía bếp.

Nhưng khi lướt qua ban công, cảnh xuân ở đó khiến tôi ngơ ngác đứng tại chỗ.
Phoebe ngồi dựa vào chiếc ghế ngoài ban công, trên người mặc chiếc áo sơ mi của tôi, trong tay cầm điện thoại, nói tiếng Anh kiểu Mỹ thật trôi chảy.

Quần áo tôi mặc luôn kiểu của nam giới, mà cái dáng người yêu kiều của cô ấy được bao lấy bởi chiếc áo sơ mi rộng rãi, từ góc độ đứng của tôi, nhìn thấy mái tóc dài buông thả của cô ấy cùng với mùi thơm ngát, bờ vai quá gầy thật không thích hợp với chiếc áo.
Tôi kìm lòng không được, đành bước đến gần cô ấy, đưa tay ra nhẹ nhàng kéo cổ áo cô ấy, giúp cô ấy cài từng nút áo, cô ấy quay đầu nhìn vào mắt tôi, tôi mỉm cười lại muốn tặng một nụ hôn buổi sáng, nhưng mà cô ấy lại né tránh.
Tôi biết bản thân tự đa tình, thế nên xoay người đi vào trong nhà bếp.


Lúc này Phoebe đã đứng ở cửa.
"Đột nhiên nhận được điện thoại từ công ty, đi nướng BBQ không được rồi.

Cuối tuần này, tự cô giải quyết đi."
Nghe sự sắp xếp của cô ấy, tay đang rót sữa của tôi ngừng lại, giờ phút này có cảm giác như bị lừa tình.

Ăn sạch rồi giờ chạy lấy người.
Tôi cố gắng tỏ thái độ chả sao cả, cầm ly sữa lên uống một ngụm.
"Ừ, cứ theo ý cô đi."
Phoebe gật đầu hiểu ý, chưa đầy 20 phút sau, có người gõ cửa nhà tôi.
Người xuất hiện lần này không phải anh chàng soái ca ngày hôm qua, mà là một cô gái trẻ tuổi, một tay cầm ly Starbucks, một tay xách theo túi quần áo.
Tôi nói thẳng vào vấn đề.
"Đưa đồ đây cho tôi, cô đứng ở bên ngoài đi."
Cô gái kia hơi rụt rè, đôi mắt nhịn không được mà nhìn khắp nhà tôi, tôi di chuyển cơ thể chặn đi sự tò mò của cô ấy.
"Cô Lam ở bên trong, đưa đồ cho tôi đi."
Tôi không hiểu tại sao lại bản thân lại dùng giọng điệu hợp tình hợp lý nói chuyện với cô gái này, rất lâu sau này, tôi mới hiểu hành động như thế là vì muốn cho người khác và bao gồm cả Phoebe biết, tôi không phải là người ngoài.
Cô gái đưa đồ và cà phê cho tôi với vẻ mặt nửa tin nửa không, vẻ mặt tôi vô cảm phủi tay đóng cửa lại.

Tôi cầm quần áo đi vào trong phòng ngủ, Phoebe đang ngồi trước gương cùng với mấy món đồ mỹ phẩm trong túi cô ấy, trang điểm.
"Để ở đây đi, một lát nữa tôi sẽ ra."
Cô ấy nói chuyện với tôi với cái giọng điệu ra lệnh, tôi ngoan ngoãn hợp tác với cô ấy.


Lúc đóng cửa phòng lại, tôi không quên nhắc nhở.
"Cô gái đứng ngoài cửa còn đang chờ cô, phải rồi, cà phê tôi đặt ở trên bàn trong phòng khách."
Phoebe không có trả lời, coi như tôi cam chịu cái cách cư xử của cô ấy.

Đi vào lại trong nhà bếp, tôi xé một miếng bánh mì còn xót lại trong tủ lạnh, bỏ vào trong miệng.
Không bao lâu sau, tôi nghe tiếng cửa đóng lại, chút ham muốn ăn uống cũng biến mất.

Đặt hai tay lên bàn rồi cúi đầu xuống, bạn có biết được cái cảm giác ấm áp tan biến trong tích tắc không? Cái loại u mê này khiến cho người ta u mê không muốn thoát.
Tôi bắt đầu nhầm lẫn cảm giác của bản thân đối với Phoebe, không muốn thừa nhận bản thân đã phải lòng cô ấy, không muốn bản thân đối với cơ thể của cô ấy có ham muốn.

Thật sự hối hận khi lại nhận thức cô ấy bằng cách này, hơn nữa chúng tôi đã xảy ra quan hệ thân mật trên giường.
Tôi do dự không biết có nên hẹn Soso đến quán bar giải sầu không, vừa hay cô ấy lại đến cửa nhà tôi.

Soso đứng ở cửa, trang điểm tinh xảo xinh đẹp, tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy.
"Này, cậu đang muốn...!đi câu dẫn người đàn ông bất hạnh nào đó?"
Cô ấy đưa tay ra câu lấy cổ tôi.

"Là cậu đó~!"
Tôi cười gian manh, hùa theo trêu đùa cô ấy.
"A? Thật vậy à?"
Cô ấy hờn dỗi lắc đầu.
"Đi thôi, hôm nay chị đây mang em đi giải sầu, câu một cô em gái về nhà, được chứ?"
Tôi cần một cuộc sống như thế này, cảm giác bản thân như một cái vòi nước rỉ sét, nước không chảy ra được nhưng mà không ngăn được những giọt nước rơi xuống làm cho gợn sóng.
"Ý kiến hay đó, cậu mời khách."
Cô ấy làm vẻ mặt khinh thường kéo lỗ tai tôi.
"Cậu nghèo thế này rồi, mình còn trông cậy vào cậu sẽ móc ra được chút tiền sao?"
Đi vào trong phòng khách, tôi bảo cô ấy tự nhiên đi.

Còn tôi thì chạy vào trong phòng thay quần áo, chỉnh sửa nhan sắc của bản thân, cũng đã một ngày trôi qua, cũng nên định hướng lại cho bản thân..