Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 27: Chương 27




Không phải tôi không bị cô ấy quyến rũ, mà là do tôi mệt.

Không suy nghĩ nhiều, chỉ ôm cô ấy từ phía sau.

Cơ thể cô ấy có chút khựng nhưng rất nhanh đã thả lỏng.

Tôi vùi mặt vào mái tóc dài thơm phức của cô ấy, không khí xung quanh tôi tràn ngập hương vị của cô ấy.
Hương vị này khiến tôi có cảm giác yên tâm hơn bao giờ hết.

Cái loại mệt mỏi này bắt đầu từ rất lâu rồi, trước cả khi tôi mất đi một gia đình hoàn chỉnh.

Sự mệt mỏi này khiến tôi có cảm giác bất lực.
"Tôi sẽ không làm gì hết, có thể để tôi ôm cô một cái như thế này được không?"
Tôi có thể nghe được giọng nói mang theo cầu xin cộng thêm sự nghẹn ngào trong đó, cô ấy không từ chối tôi, chỉ thở dài cầm khăn lau tay.

Tôi vẫn đứng yên với tư đế nó, nước mắt cứ thế không cầm lại được mà rơi xuống.
Tấm gương to lớn trước mặt, khắc lại hình bóng chúng tôi hiện tại.


Sức của tôi lúc này cực lớn, giam cầm cô ấy tại chỗ này, không cách nào thoát ra được.

Đột nhiên, tôi chợt phát hiện, hình như Phoebe cũng cô đơn và mỏng manh.

Tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc ấy bằng chóp mũi.
"Thực xin lỗi.

Hôm nay, tôi hơi xúc động."
Cô ấy không trả lời tôi, chỉ xoay người tránh đi cái ôm của tôi.
"Đi tắm rồi nghỉ ngơi."
Vẫn là cái giọng điệu ra lệnh đó, tôi mất đi hơi ấm của cô ấy, cảm giác thật lạnh lẽo.

Tôi sờ sờ sóng mũi, đi ra khỏi phòng cô ấy, đến phòng giành cho khách.
Chờ tôi tắm rửa xong quay lại, lại không nhìn thấy cô ấy đâu, thế là tôi tìm kiếm từng phòng, cho đến khi tôi đến gần phòng làm việc ở cuối hành lang.

Cô ấy ngồi trước bàn làm việc, viết cái gì trên đó, tôi đoán thời gian rảnh rỗi của cô ấy không nhiều lắm, có thể làm việc bất cứ lúc nào.

Cô ấy mang mắt kính, yên lặng cầm bút, trên bàn có rất nhiều hồ sơ, được xếp chồng gọn gàng một bên.
Phụ nữ nghiêm túc làm việc, luôn làm cho người ta có cảm giác cường thế, độc lập và đáng tin cậy.

Tôi cũng không làm phiền cô ấy, xoay người bước xuống lầu, định vào bếp làm vài món ăn khuya cho cô ấy.

Tôi lại mở chiếc tủ lạnh to lớn hai cánh kia.

Đúng là người phụ nữ vô ưu vô lo chuyện cơm ăn áo mặc, trong tủ lạnh nhà cô ấy lúc nào cũng có sẵn nguyên liệu tươi ngon.
Do thời tiết lạnh, tôi đã từ bỏ ý định làm món salad rau củ quả.

Tôi làm món trứng hấp với một phần sandwich xông khói, rồi mang lên trên lầu.


Cô ấy hoàn toàn nhập đầu vào công việc chẳng quan tâm đến xung quanh.

Ngay cả khi tôi bước vào và đặt bữa ăn khuya lên bàn, cũng không làm ảnh hưởng tới cô ấy.
Tôi ngồi xếp bằng trên thảm lặng lẽ nhìn cô ấy làm việc, cho đến khi hồ sơ trên tay được lật đến cuối cùng, cô ấy mới lấy bút ký tên lên.
Tôi đứng dậy và nhẹ nhàng rút cây bút của cô ấy ra.
"Ăn một chút rồi lại làm việc."
Cô nhìn thức ăn trên bàn, thật lâu sau mới vươn tay kéo đến trước mặt cô ấy.

Tôi bật cười, người phụ này thế mà cũng chấp nhận ăn đồ ăn khuya do tôi làm.
Cô ấy cầm thìa nhẹ nhàng miếng trứng cho vào miệng, nhìn cô ấy ăn mà tôi không thể diễn tả được sự mong đợi của mình, mặc dù tôi biết cô ấy sẽ không dễ dàng khen người ta đâu.
"Có hợp khẩu vị của cô không?"
Miễn là đừng nói lời đả kích đến tôi là được.

Tôi thầm cầu nguyện rồi cô ấy khẽ gật đầu.
"Ừm, có thể ăn được."
Tôi rất hài lòng với câu trả lời này.

Cô ấy ăn cũng không nhiều, có lẽ là được rèn luyện phép xã giao của quý tộc, cho nên mỗi một động tác cầm thìa rất bình tĩnh và tao nhã.
"Cũng trễ rồi, tôi còn hồ sơ phải xem, nếu cô mệt thì đi ngủ trước đi."
Tôi lắc đầu, chớp chớp mắt và giả vờ tỏ ra đáng yêu.
"Tôi chờ cô."

Cô ấy phớt lờ và tiếp tục xem các tài liệu trên bàn, tôi biết rõ mỗi một mức lương sẽ nhận theo là công việc loại nào, cô ấy không phải loại mỗi ngày rong chơi ở các hội sở tiêu tiền như nước, mà như thế này, một mình chống đỡ sự huy hoàng của một công ty.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu, sở dĩ cô ấy ngoài ý muốn xuất hiện trước mặt tôi, chỉ là vì cô ấy cô đơn, một người phụ nữ cô đơn như vậy cũng không muốn lãng phí thời gian tìm một người đàn ông tốt để thoả mãn nhu cầu của cô ấy.

Cho nên tôi đã thành sự lựa chọn của cô ấy.
Tôi bị cuốn hút bởi vẻ ngoài điềm tĩnh của cô ấy, và thật may mắn khi tôi gặp được cô ấy.

Tôi khẽ mỉm cười, cảm ơn ông trời đã cho tôi gặp cô ấy ở một thời điểm đen tối trong cuộc đời.

Đột nhiên, tôi che ngực lại, cái loại cảm giác này quá mãnh liệt, có dòng điện chạy khắp người, đây là....
Tôi đứng dậy và chạy ra khỏi phòng làm việc một cách vội vàng, tôi không biết biểu cảm của Phoebe sẽ như thế nào, vì tôi sẽ không để cô ấy biết, có một loại tình cảm đã đến từ tiếng tim đập loạn nhịp.
Tôi luống cuống rửa mặt bằng nước lạnh bên bồn rửa mặt, tôi muốn thức tỉnh bản thân, không thể giả diễn tình thật! Tôi không thể như vậy! Sự xuất hiện đột ngột của Phoebe trong gương khiến tôi giật mình.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi né tránh ánh mắt của cô ấy và nhìn sang chỗ khác.
"Không có gì, có thể là do mệt."
"Vậy đi ngủ trước đi."
"Được.".